Chỉ thấy phía sau hòn non bộ, một nam một nữ, trong khi nữ đang giãy dụa thì quần áo, khăn tay, trâm hoa cũng rơi tán loạn dưới đất.
Xiêm y cũng bị xé rách không còn một mảnh, tên nam tử kia đang nôn nóng đè trên người nàng.
Nữ tử dưới thân la lên hấp dẫn ánh mắt của mọi người, đây không phải là Hách Liên Xuyến sao?
Trong lòng Hách Liên Thiến cười nhạt, cặp mắt giương lên nhìn về phía hòn non bộ, gọi người tới ngăn cản: "Người đâu, hai gã tặc tử này đêm khuya ở hậu viên bên trong phủ làm ra loại chuyện bỉ ổi, trói lại, đi mời lão gia và phu nhân tới!"
Hai bà mụ hung hãn ở phía sau lên tiếng trả lời rồi tiến lên phía trước, trực tiếp muốn đi bắt trói Liễu Tiêu Hiền, Liễu Tiêu Hiền đâu phải loại người chịu tuân theo người khác.
Bị người phát hiện, tuy rằng trong lòng hoang mang rối loạn nhưng bởi vì thân phận của hắn, nghĩ rằng cho dù là người bên trong phủ phát hiện cũng không dám làm gì hắn!
"Các ngươi dám, cũng không nhìn xem ta lai ai sao? Vậy mà lại dám đánh ta, cút ngay!"
Liễu Tiêu Hiền nói xong muốn tránh thoát, ở đây ngoại trừ Ngọc Kỳ ra thì chỉ có một người biết thân phận của nam tử này, nữ quyến bên trong trạch viện hầu môn chưa từng gặp qua người trước mắt này.
Ngọc Kỳ lại bởi vì chột dạ mà càng hoản sợ hơn nữa, lúc này đã sớm xụi lơ trên mặt đất không bò dậy nổi.
Ban đầu Hách Liên Xuyến bị người khi dễ, hiện tại thừa dịp đêm khuya, không ai thấy rõ mặt của nàng, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, cũng có thể lấp liếm cho qua.
Hách Liên Xuyến lúc này đã khôi phục lại chút ý chí, đang muốn để nha hoàn đỡ mình chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi.
Ánh mắt Hách Liên Thiến thoáng cái liền thấy được, ngay sau đó kêu to lên: "Đừng để cho kẻ xấu chạy thoát, mau bắt hắn lại, hung hăng đánh hắn, hậu trạch nữ quyến rất nhiều, không thể để cho những kẻ xấu này chui vào đây được!"
Nô tỳ, bà mụ vừa nghe những lời của Hách Liên Thiến xong lập tức tiến lên trói Hách Liên Xuyến cùng tiểu nha hoàn của nàng ta lại.
Hách Liên Xuyến đâu chịu nổi loại khuất nhục này, bị người siết cổ đẩy ra ngoài, sợ đến khóc nức nở: "Các ngươi dám, ta xem người nào dám đụng đến ta, ta là tứ tiểu thư các ngươi cút ngay! "
"Nói bậy! Tứ muội làm sao lại làm ra loại chuyện vụng trộm lén lút này với nam tử khác được, ngươi chớ có làm ô uế thanh danh của Tứ muội, được rồi, ngươi còn dám càn quấy, phá hư danh dự muội muội ta, đánh cho ta!"
Hách Liên Thiến xông lên trước, hung hăng đạp một cước xuống dưới bụng của Hách Liên Xuyến.
Trong bóng đêm sâu thẳm, mặc dù là thắp đèn nhưng cũng chỉ là nhìn thấy thân ảnh mơ hồ, hơn nữa mới vừa rồi Hách Liên Xuyến bị Liễu Tiêu Hiền làm nhục, cổ họng cũng khàn khàn một chút, không giống với giọng nói của nàng, cho nên đâu có người nào nghe ra giọng nói này có phải là của Tứ tiểu thư hay không!
Có điều là bị nàng xưng hô như vậy, đám nha hoàn và bà mụ cũng không dám ra tay.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tứ tiểu thư vụng trộm với nam tử bên trong phủ?!
Hách Liên Xuyến bị đá ngã, khuôn mặt mạnh mẽ bị đập xuống đất, môi cũng bị dập nát, trong miệng chứa đầy bùn đất và cỏ khô, nước mắt nước mũi chảy tèm nhem, son phấn trên mặt cũng lấm lem.
"Ta thật sự là Tứ tiểu thư......ta...."
"Còn dám nói lung tung, Tứ muội của ta mới không làm ra những loại chuyện bại hoại gia phong này, hôm nay có ta ở đây, ngươi đừng hòng bôi nhọ thanh danh của muội muội ta!"
Hách Liên Thiến vừa dạy dỗ xong, nha hoàn và bà mụ bên cạnh vừa nghe thấy thế nghĩ thầm lúc này Tứ tiểu thư chắc đã sớm đi ngủ rồi, làm sao có thể chạy tới vụng trộm với nam tử được.
Người này khẳng định là nói dối, thấy Tam tiểu thư tức giận đến như thế, cho rằng nàng thực sự là rất yêu thương bảo vệ cho muội muội của mình.
Các nàng thấy Hách Liên Thiến cũng đã ra tay, đâu còn có lý do nào mà không động thủ chứ, vài bà mụ hung hãn như phụ nhân, muốn chỉnh tiểu thư nhu mì như Hách Liên Xuyến cũng dễ như trở bàn tay.
Tiểu nha hoàn bên cạnh đi tới cũng cho ăn vài cú đánh.
Vừa đánh vừa hô: "Kẻ trộm từ đâu tới mà lại dám giả mạo Tứ tiểu thư của chúng ta, danh tiếng của Tứ tiểu thư há lại để cho ngươi làm hỏng!"
"Đánh chết ngươi, nói hay không, rốt cuộc là ai phái ngươi tới làm tổn hại danh tiếng phủ Tướng quân của chúng ta?!"
"Đánh, ngươi còn không thành thật, còn không chịu nói sao!"
...
Tiểu nha hoàn bên cạnh đã sớm sợ đến hôn mê, cũng không có ai có thể thay Hách Liên Xuyến làm chứng, Hách Liên Xuyến bị vài nha hoàn và bà mụ cho ăn đánh, trong chốc lát liền hôn mê bất tỉnh.
Lúc này Liễu Tiêu Hiền cũng phục hồi tinh thần lại, thấy biểu muội của mình bị trừng trị đến thảm như vậy, kêu ầm lên: "Ngươi... Ngươi... Ta là biểu thiếu gia, ngươi không thể làm như vậy với ta, ngươi là ai?"
Hắn và gã sai vặt đều bị trói lại, căm tức nhìn Hách Liên Thiến, Hách Liên Thiến nhìn hắn một cái cả giận nói: "Ngươi cái gì mà ngươi! Ngươi là biểu thiếu gia thì ta là cô nãi nãi của cô. Kẻ xấu thật to gan, hậu viện phủ Tướng quân mà ngươi cũng dám xông vào sao? Lại còn ăn nói bậy bạ, mưu toan lừa dối ta, người đâu mau tới chặn miệng hai người bọn họ lại, để tránh bọn họ ra ngoài ăn nói bậy bạ làm ô uế thanh tiếng của phủ Tướng quân."
Liễu Tiêu Hiền thấy thế, trong cơn giận dữ nào bằng lòng chịu nghe theo.
Bị Hách Liên Thiến nói mấy câu làm nhục, tuy rằng tay bị trói thế nhưng khí lực của một nam tử vẫn còn.
Hướng về phía Hách Liên Thiến đấm đá lung tung, dùng đầu cố gắng chống đối Hách Liên Thiến.
"Tiểu thư cẩn thận a!"
Liễu Tiêu Hiền không đụng vào Hách Liên Thiến trái lại bị Thủy Tâm đá một cước té ngã trên đất, đầu đụng vào một bên của hòn non bộ, máu tươi trên trán chảy xuống.
Gã sai vặt bị chặn lại tát vào mồm, sắc mặt tái nhợt, sợ đến giậm chân: "Ừm...thiếu...ừm..."
"Đi khắp nơi thông báo xem trong viện có những kẻ tặc tử khác lẫn vào trong đây hay không, đem bốn người này trói kỹ lại, đưa đi gặp lão gia và phu nhân!"
"Vâng, Tam tiểu thư! "
...
Hách Liên Thiến giao phó xong liền thấy ở phía sau hòn non bộ cách đó không xa có một bóng người màu đen vừa rời khỏi.
Nàng cười lạnh nói: Tốt, hiện tại đi báo tin đi, không phải muốn chơi ta sao?
Mặc kệ thế nào, hôm nay Hách Liên Xuyến coi như là làm người chịu tội thay, nàng cũng không tốt bụng như vậy, tuy rằng chuyện này không hằn chuyện này và Hách Liên Xuyến có liên quan, nhưng mà việc nàng ta Liễu di nương kết hợp với Đại phu nhân hại nàng là thật."
Càng không muốn để cho người khác biết ban đêm Tứ tiểu thư vụng trộm với nam nhân, nàng càng muốn làm phô trương hơn, để cho mọi người đều biết có tặc tử lẫn vào trong phủ, tặc tử bị áp giải đến chỗ của lão gia.
Nha hoàn bà mụ các viện lúc này đều rãnh rỗi, có thể có chủ đề mà hàn huyên.
Hách Liên Thiến rầm rộ mang người đến trước viện của Hách Liên Khôn, khi đi qua sân nhỏ các nha hoàn và bà mụ cũng ào ào đi đến xem.
Lúc này Đại phu nhân đang ở Lưu Cẩm Các an ủi Hách Liên Nhu.
"Nhu nhi, ngươi, lúc này đây ta nhất định khiến cho danh dự của Hách Liên Thiến mất sạch, trước đây còn muốn để nàng gả cho Thất hoàng tử, không nghĩ tới nàng ta dám lên mặt như vậy, Thất hoàng tử được phong Cảnh vương, nàng cũng thành Cảnh vương phi, hừ, bất kể là gả cho người nào, sau ngày hôm nay, nàng ta nếu muốn lập gia đình sẽ là chuyện không thể nào, quãng đời còn lại cũng chỉ có thể trông coi từ đường mà thôi."
"Mẫu thân, là thật sao? Thật tốt quá nàng nàng hại ta không thể gả cho Mặc Vương, còn bị mẫu dạ xoa Sâm Vương phủ khi dễ, thù ngày hôm nay cũng có thể coi như là đã được báo."
"Không xong, không xong, phu nhân... Xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn, phu nhân..."
Nguyễn ma ma từ ngoài cửa hốt hoảng chạy vào, bị dọa sợ đến đôi chân đều run rẩy, trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất.
Sắc mặt Đại phu nhân lạnh lẽo: "Nguyễn ma ma, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi làm cái gì vậy?"
"Phu nhân a, không xong rồi... Phía trước xảy ra chuyện lớn, Tam tiểu thư trói công tử Liễu gia và Tứ tiểu thư lại đưa đến Phúc Lộc Viện rồi!"
Xiêm y cũng bị xé rách không còn một mảnh, tên nam tử kia đang nôn nóng đè trên người nàng.
Nữ tử dưới thân la lên hấp dẫn ánh mắt của mọi người, đây không phải là Hách Liên Xuyến sao?
Trong lòng Hách Liên Thiến cười nhạt, cặp mắt giương lên nhìn về phía hòn non bộ, gọi người tới ngăn cản: "Người đâu, hai gã tặc tử này đêm khuya ở hậu viên bên trong phủ làm ra loại chuyện bỉ ổi, trói lại, đi mời lão gia và phu nhân tới!"
Hai bà mụ hung hãn ở phía sau lên tiếng trả lời rồi tiến lên phía trước, trực tiếp muốn đi bắt trói Liễu Tiêu Hiền, Liễu Tiêu Hiền đâu phải loại người chịu tuân theo người khác.
Bị người phát hiện, tuy rằng trong lòng hoang mang rối loạn nhưng bởi vì thân phận của hắn, nghĩ rằng cho dù là người bên trong phủ phát hiện cũng không dám làm gì hắn!
"Các ngươi dám, cũng không nhìn xem ta lai ai sao? Vậy mà lại dám đánh ta, cút ngay!"
Liễu Tiêu Hiền nói xong muốn tránh thoát, ở đây ngoại trừ Ngọc Kỳ ra thì chỉ có một người biết thân phận của nam tử này, nữ quyến bên trong trạch viện hầu môn chưa từng gặp qua người trước mắt này.
Ngọc Kỳ lại bởi vì chột dạ mà càng hoản sợ hơn nữa, lúc này đã sớm xụi lơ trên mặt đất không bò dậy nổi.
Ban đầu Hách Liên Xuyến bị người khi dễ, hiện tại thừa dịp đêm khuya, không ai thấy rõ mặt của nàng, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, cũng có thể lấp liếm cho qua.
Hách Liên Xuyến lúc này đã khôi phục lại chút ý chí, đang muốn để nha hoàn đỡ mình chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi.
Ánh mắt Hách Liên Thiến thoáng cái liền thấy được, ngay sau đó kêu to lên: "Đừng để cho kẻ xấu chạy thoát, mau bắt hắn lại, hung hăng đánh hắn, hậu trạch nữ quyến rất nhiều, không thể để cho những kẻ xấu này chui vào đây được!"
Nô tỳ, bà mụ vừa nghe những lời của Hách Liên Thiến xong lập tức tiến lên trói Hách Liên Xuyến cùng tiểu nha hoàn của nàng ta lại.
Hách Liên Xuyến đâu chịu nổi loại khuất nhục này, bị người siết cổ đẩy ra ngoài, sợ đến khóc nức nở: "Các ngươi dám, ta xem người nào dám đụng đến ta, ta là tứ tiểu thư các ngươi cút ngay! "
"Nói bậy! Tứ muội làm sao lại làm ra loại chuyện vụng trộm lén lút này với nam tử khác được, ngươi chớ có làm ô uế thanh danh của Tứ muội, được rồi, ngươi còn dám càn quấy, phá hư danh dự muội muội ta, đánh cho ta!"
Hách Liên Thiến xông lên trước, hung hăng đạp một cước xuống dưới bụng của Hách Liên Xuyến.
Trong bóng đêm sâu thẳm, mặc dù là thắp đèn nhưng cũng chỉ là nhìn thấy thân ảnh mơ hồ, hơn nữa mới vừa rồi Hách Liên Xuyến bị Liễu Tiêu Hiền làm nhục, cổ họng cũng khàn khàn một chút, không giống với giọng nói của nàng, cho nên đâu có người nào nghe ra giọng nói này có phải là của Tứ tiểu thư hay không!
Có điều là bị nàng xưng hô như vậy, đám nha hoàn và bà mụ cũng không dám ra tay.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tứ tiểu thư vụng trộm với nam tử bên trong phủ?!
Hách Liên Xuyến bị đá ngã, khuôn mặt mạnh mẽ bị đập xuống đất, môi cũng bị dập nát, trong miệng chứa đầy bùn đất và cỏ khô, nước mắt nước mũi chảy tèm nhem, son phấn trên mặt cũng lấm lem.
"Ta thật sự là Tứ tiểu thư......ta...."
"Còn dám nói lung tung, Tứ muội của ta mới không làm ra những loại chuyện bại hoại gia phong này, hôm nay có ta ở đây, ngươi đừng hòng bôi nhọ thanh danh của muội muội ta!"
Hách Liên Thiến vừa dạy dỗ xong, nha hoàn và bà mụ bên cạnh vừa nghe thấy thế nghĩ thầm lúc này Tứ tiểu thư chắc đã sớm đi ngủ rồi, làm sao có thể chạy tới vụng trộm với nam tử được.
Người này khẳng định là nói dối, thấy Tam tiểu thư tức giận đến như thế, cho rằng nàng thực sự là rất yêu thương bảo vệ cho muội muội của mình.
Các nàng thấy Hách Liên Thiến cũng đã ra tay, đâu còn có lý do nào mà không động thủ chứ, vài bà mụ hung hãn như phụ nhân, muốn chỉnh tiểu thư nhu mì như Hách Liên Xuyến cũng dễ như trở bàn tay.
Tiểu nha hoàn bên cạnh đi tới cũng cho ăn vài cú đánh.
Vừa đánh vừa hô: "Kẻ trộm từ đâu tới mà lại dám giả mạo Tứ tiểu thư của chúng ta, danh tiếng của Tứ tiểu thư há lại để cho ngươi làm hỏng!"
"Đánh chết ngươi, nói hay không, rốt cuộc là ai phái ngươi tới làm tổn hại danh tiếng phủ Tướng quân của chúng ta?!"
"Đánh, ngươi còn không thành thật, còn không chịu nói sao!"
...
Tiểu nha hoàn bên cạnh đã sớm sợ đến hôn mê, cũng không có ai có thể thay Hách Liên Xuyến làm chứng, Hách Liên Xuyến bị vài nha hoàn và bà mụ cho ăn đánh, trong chốc lát liền hôn mê bất tỉnh.
Lúc này Liễu Tiêu Hiền cũng phục hồi tinh thần lại, thấy biểu muội của mình bị trừng trị đến thảm như vậy, kêu ầm lên: "Ngươi... Ngươi... Ta là biểu thiếu gia, ngươi không thể làm như vậy với ta, ngươi là ai?"
Hắn và gã sai vặt đều bị trói lại, căm tức nhìn Hách Liên Thiến, Hách Liên Thiến nhìn hắn một cái cả giận nói: "Ngươi cái gì mà ngươi! Ngươi là biểu thiếu gia thì ta là cô nãi nãi của cô. Kẻ xấu thật to gan, hậu viện phủ Tướng quân mà ngươi cũng dám xông vào sao? Lại còn ăn nói bậy bạ, mưu toan lừa dối ta, người đâu mau tới chặn miệng hai người bọn họ lại, để tránh bọn họ ra ngoài ăn nói bậy bạ làm ô uế thanh tiếng của phủ Tướng quân."
Liễu Tiêu Hiền thấy thế, trong cơn giận dữ nào bằng lòng chịu nghe theo.
Bị Hách Liên Thiến nói mấy câu làm nhục, tuy rằng tay bị trói thế nhưng khí lực của một nam tử vẫn còn.
Hướng về phía Hách Liên Thiến đấm đá lung tung, dùng đầu cố gắng chống đối Hách Liên Thiến.
"Tiểu thư cẩn thận a!"
Liễu Tiêu Hiền không đụng vào Hách Liên Thiến trái lại bị Thủy Tâm đá một cước té ngã trên đất, đầu đụng vào một bên của hòn non bộ, máu tươi trên trán chảy xuống.
Gã sai vặt bị chặn lại tát vào mồm, sắc mặt tái nhợt, sợ đến giậm chân: "Ừm...thiếu...ừm..."
"Đi khắp nơi thông báo xem trong viện có những kẻ tặc tử khác lẫn vào trong đây hay không, đem bốn người này trói kỹ lại, đưa đi gặp lão gia và phu nhân!"
"Vâng, Tam tiểu thư! "
...
Hách Liên Thiến giao phó xong liền thấy ở phía sau hòn non bộ cách đó không xa có một bóng người màu đen vừa rời khỏi.
Nàng cười lạnh nói: Tốt, hiện tại đi báo tin đi, không phải muốn chơi ta sao?
Mặc kệ thế nào, hôm nay Hách Liên Xuyến coi như là làm người chịu tội thay, nàng cũng không tốt bụng như vậy, tuy rằng chuyện này không hằn chuyện này và Hách Liên Xuyến có liên quan, nhưng mà việc nàng ta Liễu di nương kết hợp với Đại phu nhân hại nàng là thật."
Càng không muốn để cho người khác biết ban đêm Tứ tiểu thư vụng trộm với nam nhân, nàng càng muốn làm phô trương hơn, để cho mọi người đều biết có tặc tử lẫn vào trong phủ, tặc tử bị áp giải đến chỗ của lão gia.
Nha hoàn bà mụ các viện lúc này đều rãnh rỗi, có thể có chủ đề mà hàn huyên.
Hách Liên Thiến rầm rộ mang người đến trước viện của Hách Liên Khôn, khi đi qua sân nhỏ các nha hoàn và bà mụ cũng ào ào đi đến xem.
Lúc này Đại phu nhân đang ở Lưu Cẩm Các an ủi Hách Liên Nhu.
"Nhu nhi, ngươi, lúc này đây ta nhất định khiến cho danh dự của Hách Liên Thiến mất sạch, trước đây còn muốn để nàng gả cho Thất hoàng tử, không nghĩ tới nàng ta dám lên mặt như vậy, Thất hoàng tử được phong Cảnh vương, nàng cũng thành Cảnh vương phi, hừ, bất kể là gả cho người nào, sau ngày hôm nay, nàng ta nếu muốn lập gia đình sẽ là chuyện không thể nào, quãng đời còn lại cũng chỉ có thể trông coi từ đường mà thôi."
"Mẫu thân, là thật sao? Thật tốt quá nàng nàng hại ta không thể gả cho Mặc Vương, còn bị mẫu dạ xoa Sâm Vương phủ khi dễ, thù ngày hôm nay cũng có thể coi như là đã được báo."
"Không xong, không xong, phu nhân... Xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn, phu nhân..."
Nguyễn ma ma từ ngoài cửa hốt hoảng chạy vào, bị dọa sợ đến đôi chân đều run rẩy, trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất.
Sắc mặt Đại phu nhân lạnh lẽo: "Nguyễn ma ma, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi làm cái gì vậy?"
"Phu nhân a, không xong rồi... Phía trước xảy ra chuyện lớn, Tam tiểu thư trói công tử Liễu gia và Tứ tiểu thư lại đưa đến Phúc Lộc Viện rồi!"
/87
|