"Thiến Thiến!"
Bắc Đường Văn Cảnh thấy thế lập tức tiến lên tương ôm Hách Liên Thiến vào trong lòng mình.
Hắn ngồi xe lăn, bản thân hắn cũng không khá hơn là bao, cho nên khom lưng ôm đỡ lấy Hách Liên Thiến đang nằm lăn lộn trên mặt đất, thật ra việc này vô cùng vất vả.
Nhưng mà đang lúc mọi người cho rằng hắn không có khả năng làm được, mà cứ miễn cưỡng bản thân khiến cho hắn cắn chặt răng, dùng lực đạo to lớn như vậy để đỡ nàng khiến toàn thân hắn cũng bắt đầu run rẩy.
Xe đẩy cũng có chút nghiêng lệch về phía trước, thiếu chút nữa thì té nhào xuống người Hách Liên Thiến.
Có điều là cuối cùng hắn cũng ôm được nàng vào lòng, đặt ở trên đùi không cảm giác của hắn!
Đem thân thể mềm mại của Hách Liên Thiến ôm chặt trong ngực hắn, thực ra có phần không đành lòng.
Nàng cũng cảm nhận được, bản thân hành động như vậy hình như đã làm hắn hoảng sợ, dù sao hắn đi đứng cũng không tiện.
Thân thể hắn không tốt, nàng còn muốn kéo hắn vào trong vòng xoáy này, mượn danh tiếng của Cảnh vương làm loạn, đúng là nàng quá tùy hứng! Ban nãy hắn sốt ruột cúi người ôm lấy nàng, nàng cực kỳ cảm động.
Thế nhưng hôm nay, đâm lao phải theo lao, Hách Liên Thiến cũng chỉ có thể diễn tuồng này cho xong đã.
"Tiểu Bắc Bắc... " Hách Liên Thiến cũng không muốn hù dọa hắn, nàng nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Bắc Đường Văn Cảnh toát ra vẻ lo âu nồng đậm, nàng muốn trấn an hắn một chút.
Muốn nói cho hắn biết, thật ra thì đây chỉ là trò đùa của nàng mà thôi, không cần lo lắng như vậy.
"Thiến Thiến, ngươi cảm thấy thế nào rồi?"
Lông mi thật dài của Bắc Đường Văn Cảnh rủ xuống, bên trong con ngươi đen nhánh lóe ra thần sắc phức tạp không ổn định.
Tay ôm chặt thân thể của nàng, đôi môi hơi mím lại, bởi vì sợ cho nên có chút run rẩy.
Hắn vẫn mặc bộ cẩm bào màu trắng ánh trăng, vạt áo thêu những đường vân màu xanh, đơn thuần thanh nhã, khí tức trên người vương vấn nhàn nhạt mùi thơm của thảo dược, phi thường dễ chịu.
Sắc mặt hắn có chút không tốt, vô cùng nhợt nhạt, bởi vì lúc nãy ôm lấy nàng dùng quá nhiều sức cho nên cái trán thấm đầy mồ hôi hột.
Hách Liên Thiến thấy ngoài cửa tụ tập một đoàn người, khóe mắt liếc về phía sau, thừa dịp không ai nhìn về phía nàng, nàng sợ Bắc Đường Văn Cảnh thực sự bị nàng dọa sợ nên vội vàng nhỏ giọng ở trong ngực hắn nói thầm: "Này, tiểu Bắc Bắc, đừng sợ, ta giả bộ thôi!"
"Hử...!"
Khuôn mặt tuấn mỹ của Bắc Đường Văn Cảnh lập tức lộ ra vẻ khó hiểu, ánh mắt mông lung nhìn về phía nữ nhân ở trong lòng hắn đang nhe răng toét miệng cười.
"Ngươi..."
"Suỵt~~..."
Ngón tay nàng đặt ở trên cánh môi ra hiệu cho hắn chớ có lên tiếng.
Lúc này, Hách Liên Khôn cùng Đại phu nhân đã mặc xong y phục chỉnh tề, chạy đến từ đường.
Thời gian trên đường đi tới đây đã có người bẩm báo rằng Tam tiểu thư bị trúng độc té xỉu ở từ đường.
Kết quả ở bên ngoài từ đường thấy Cảnh vương đang ôm lấy Hách Liên Thiến, xung quanh còn có một đám quân sĩ mặc y phục màu đen đứng canh ở đó.
"Vương gia... "
Hách Liên Khôn bước lên phía trước ân cần thăm hỏi.
Bắc Đường Văn Cảnh cũng không để ý hắn, chỉ liếc mắt nhìn hắn nói: "Hách Liên Tướng quân, Vương phi của Bổn vương rốt cuộc phạm vào trọng tội gì mà ngươi không thể không hạ độc giết chết nàng?"
"Vương gia, thần không dám, làm sao Thiến nhi lại bị trúng độc chứ? Mau mau mời đại phu tới!"
Hắn nhìn về phía Hách Liên Thiến đang nằm ở trong lòng Cảnh vương, khóe miệng và khóe mắt Hách Liên Thiến đều là vết máu, xem ra thực sự không phải là giả bộ.
Tại sao lại trúng độc?
Hay là có người hạ độc trong từ đường, rốt cuộc là ai muốn hại nàng?
Chết một người thứ nữ không việc gì, vấn đề là thứ nữ này đã được tứ hôn cho Cảnh Vương điện hạ, là con dâu của Hoàng thất.
Việc này không thể coi nhẹ được.
Vẻ mặt Đại phu nhân khó có thể tin nhìn về phía Hách Liên Thiến: "Chuyện này...làm sao có thể như vậy chứ? Tại sao lại có người ở bên trong từ đường hạ độc nàng? Phải rồi... Mau mời đại phu! "
Đại phu nhân vội vàng phân phó người dưới đi mời đại phu, trong đôi mắt Bắc Đường Văn Cảnh thoáng qua một tia âm lãnh, lúc này thấy Tướng quân và Đại phu nhân khẩn trương như vậy, không khỏi có chút buồn cười nói rằng: "Đại phu cũng không cần mời đại phu làm gì, chuyện hôm nay Bổn vương tự nhiên sẽ xin phụ hoàng điều tra rõ ràng, Vương phi Bổn vương tại sao lại bị hạ độc ở bên trong từ đường của Tướng quân phủ, rốt cuộc là người nào đã làm, trong lòng người đó hẳn là rất rõ ràng. Còn nữa, bên trong phủ của Bổn vương có ngự y do phụ hoàng phái tới, Bổn vương sẽ đưa Vương phi đến Cảnh vương phủ để khám và chữa bệnh, mong rằng Hách Liên Tướng quân sớm có thể giao hung thủ ra."
"Vương gia, chút chuyện nhỏ này vẫn là khoan hãy bẩm báo lên Hoàng thượng có được không?!"
"Việc nhỏ? Ý của Hách Liên tướng quân là Vương phi của Bổn vương trúng độc việc nhỏ sao?"
Lãnh khí xung quanh Bắc Đường Văn Cảnh cơ hồ như ngưng tụ lại, Hách Liên Khôn có phần không chịu nổi phản kích của hắn nên vội nói: "Thần cũng không phải là có ý này!"
Chỉ là nếu như chuyện này kinh động đến Hoàng thượng, thì chuyện không hay xảy ra vào đêm qua bên trong phủ sẽ gây tổn hại đến danh dự của Tướng quân phủ, cho nên hắn mới không muốn làm to chuyện.
Tại sao Hách Liên Thiến lại bỗng nhiên trúng độc?
Tại sao Cảnh vương lại đột nhiên đến thăm?
Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này Hách Liên Khôn tâm phiền ý loạn, thật muốn khiến Hách Liên Thiến đang ngất đi lay tỉnh dậy, hỏi một chút rốt cuộc là nàng trúng độc như thế nào?
Hắn liếc mắt về phía Đại phu nhân, Đại phu nhân nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của Hách Liên Khôn, sắc mặt lập tức trắng bệch khó coi.
Lão gia có ý tứ gì?
Chẳng lẽ là đang hoài nghi nàng hạ độc sao?
Nàng quả thật có lòng muốn chỉnh chết tiểu tiện nhân này, cho nên mới phạt nàng ta quỳ ở bên trong từ đường, nhân lúc nàng ta nhục nhã nhất mà hunh hăng chà đạp.
Thế nhưng nàng không phải là người hạ độc...
Chẳng lẽ là Nhu nhi quá tức giận cho nên...
Đại phu nhân cho là nữ nhi mình làm, mà Tướng quân phu nhân lại cho là Đại phu nhân đã ra tay, bởi vì chủ ý đưa Hách Liên Thiến tới từ đường là của Đại phu nhân.
Nhìn Bắc Đường Văn Cảnh mang theo Hách Liên Thiến rời khỏi, lửa giận trong lòng Hách Liên Khôn cũng không nhịn được nữa, lập tức tát một cái thật mạnh vào mặt của Đại phu nhân: "Có phải là ngươi làm hay không?"
"Lão gia, thiếp bị oan, làm sao thiếp có thể làm ra loại chuyện giết hại thứ nữ của mình được, tuy rằng Thiến nhi không phải là do thiếp sanh, thế nhưng vài chục năm nay thiếp luôn đối xử với nàng như con của mình, người cũng thấy rõ ràng mà lão gia, tại sao người có thể nghi ngờ thiếp chứ? Coi như là thiếp hồ đồ đi chăng nữa cũng sẽ không lựa lúc này mà làm ra những chuyện tổn hại đến Tướng quân phủ, hu hu hu..."
Hách Liên Khôn vừa mới đánh Đại phu nhân Ngọc thị một cái, bây giờ thấy nàng đánh thương quỳ gối bên chân của mình, thầm nghĩ nữ tử nhu mì như vậy làm sao có thể có lòng dạ ác độc được chứ.
"Đứng lên đi, vừa rồi cũng tại vi phu quá tức giận. "
Hách Liên Khôn đỡ Ngọc thị dậy an ủi.
"Lão gia, thiếp một lòng vì lão gia và vì Tướng quân phủ, cho nên tuyệt đối sẽ không làm chuyện tổn hại đến danh tiếng của người, có điều là... Chuyện tình đêm qua của nhà chúng ta vốn là đã giấu diếm không cho lọt ra bên ngoài, đêm qua nô tỳ và bà mụ hầu hạ đều bị thiếp đuổi đi sạch sẽ, chuyện này vốn là đã áp chế xuống, thế nhưng hôm nay Tam tiểu thư lại trúng độc, rồi bị Cảnh vương đưa đi, Cảnh vương lại muốn bẩm báo lên Hoàng thượng... Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Trúng độc? Độc này rốt cuộc là người phương nào gây ra... Nhìn nàng như vậy, không biết còn cứu được hay không..."
Một câu nói của Hách Liên Khôn đi vào đáy lòng của Đại phu nhân, đúng vậy, thất khiếu chảy máu chất độc xâm nhập đến ngũ tạng, chỉ sợ là nàng ta muốn xoay chuyển trời đất cũng không còn chút sức lực nào.
Nếu như cứu không được, hết thảy đều không có chuyện gì.
Không biết là người nào đã ra tay lại có thể giải quyết gọn gàng tiểu tiện nhân, chẳng lẽ thật sự là Nhu nhi làm sao?
Bắc Đường Văn Cảnh thấy thế lập tức tiến lên tương ôm Hách Liên Thiến vào trong lòng mình.
Hắn ngồi xe lăn, bản thân hắn cũng không khá hơn là bao, cho nên khom lưng ôm đỡ lấy Hách Liên Thiến đang nằm lăn lộn trên mặt đất, thật ra việc này vô cùng vất vả.
Nhưng mà đang lúc mọi người cho rằng hắn không có khả năng làm được, mà cứ miễn cưỡng bản thân khiến cho hắn cắn chặt răng, dùng lực đạo to lớn như vậy để đỡ nàng khiến toàn thân hắn cũng bắt đầu run rẩy.
Xe đẩy cũng có chút nghiêng lệch về phía trước, thiếu chút nữa thì té nhào xuống người Hách Liên Thiến.
Có điều là cuối cùng hắn cũng ôm được nàng vào lòng, đặt ở trên đùi không cảm giác của hắn!
Đem thân thể mềm mại của Hách Liên Thiến ôm chặt trong ngực hắn, thực ra có phần không đành lòng.
Nàng cũng cảm nhận được, bản thân hành động như vậy hình như đã làm hắn hoảng sợ, dù sao hắn đi đứng cũng không tiện.
Thân thể hắn không tốt, nàng còn muốn kéo hắn vào trong vòng xoáy này, mượn danh tiếng của Cảnh vương làm loạn, đúng là nàng quá tùy hứng! Ban nãy hắn sốt ruột cúi người ôm lấy nàng, nàng cực kỳ cảm động.
Thế nhưng hôm nay, đâm lao phải theo lao, Hách Liên Thiến cũng chỉ có thể diễn tuồng này cho xong đã.
"Tiểu Bắc Bắc... " Hách Liên Thiến cũng không muốn hù dọa hắn, nàng nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Bắc Đường Văn Cảnh toát ra vẻ lo âu nồng đậm, nàng muốn trấn an hắn một chút.
Muốn nói cho hắn biết, thật ra thì đây chỉ là trò đùa của nàng mà thôi, không cần lo lắng như vậy.
"Thiến Thiến, ngươi cảm thấy thế nào rồi?"
Lông mi thật dài của Bắc Đường Văn Cảnh rủ xuống, bên trong con ngươi đen nhánh lóe ra thần sắc phức tạp không ổn định.
Tay ôm chặt thân thể của nàng, đôi môi hơi mím lại, bởi vì sợ cho nên có chút run rẩy.
Hắn vẫn mặc bộ cẩm bào màu trắng ánh trăng, vạt áo thêu những đường vân màu xanh, đơn thuần thanh nhã, khí tức trên người vương vấn nhàn nhạt mùi thơm của thảo dược, phi thường dễ chịu.
Sắc mặt hắn có chút không tốt, vô cùng nhợt nhạt, bởi vì lúc nãy ôm lấy nàng dùng quá nhiều sức cho nên cái trán thấm đầy mồ hôi hột.
Hách Liên Thiến thấy ngoài cửa tụ tập một đoàn người, khóe mắt liếc về phía sau, thừa dịp không ai nhìn về phía nàng, nàng sợ Bắc Đường Văn Cảnh thực sự bị nàng dọa sợ nên vội vàng nhỏ giọng ở trong ngực hắn nói thầm: "Này, tiểu Bắc Bắc, đừng sợ, ta giả bộ thôi!"
"Hử...!"
Khuôn mặt tuấn mỹ của Bắc Đường Văn Cảnh lập tức lộ ra vẻ khó hiểu, ánh mắt mông lung nhìn về phía nữ nhân ở trong lòng hắn đang nhe răng toét miệng cười.
"Ngươi..."
"Suỵt~~..."
Ngón tay nàng đặt ở trên cánh môi ra hiệu cho hắn chớ có lên tiếng.
Lúc này, Hách Liên Khôn cùng Đại phu nhân đã mặc xong y phục chỉnh tề, chạy đến từ đường.
Thời gian trên đường đi tới đây đã có người bẩm báo rằng Tam tiểu thư bị trúng độc té xỉu ở từ đường.
Kết quả ở bên ngoài từ đường thấy Cảnh vương đang ôm lấy Hách Liên Thiến, xung quanh còn có một đám quân sĩ mặc y phục màu đen đứng canh ở đó.
"Vương gia... "
Hách Liên Khôn bước lên phía trước ân cần thăm hỏi.
Bắc Đường Văn Cảnh cũng không để ý hắn, chỉ liếc mắt nhìn hắn nói: "Hách Liên Tướng quân, Vương phi của Bổn vương rốt cuộc phạm vào trọng tội gì mà ngươi không thể không hạ độc giết chết nàng?"
"Vương gia, thần không dám, làm sao Thiến nhi lại bị trúng độc chứ? Mau mau mời đại phu tới!"
Hắn nhìn về phía Hách Liên Thiến đang nằm ở trong lòng Cảnh vương, khóe miệng và khóe mắt Hách Liên Thiến đều là vết máu, xem ra thực sự không phải là giả bộ.
Tại sao lại trúng độc?
Hay là có người hạ độc trong từ đường, rốt cuộc là ai muốn hại nàng?
Chết một người thứ nữ không việc gì, vấn đề là thứ nữ này đã được tứ hôn cho Cảnh Vương điện hạ, là con dâu của Hoàng thất.
Việc này không thể coi nhẹ được.
Vẻ mặt Đại phu nhân khó có thể tin nhìn về phía Hách Liên Thiến: "Chuyện này...làm sao có thể như vậy chứ? Tại sao lại có người ở bên trong từ đường hạ độc nàng? Phải rồi... Mau mời đại phu! "
Đại phu nhân vội vàng phân phó người dưới đi mời đại phu, trong đôi mắt Bắc Đường Văn Cảnh thoáng qua một tia âm lãnh, lúc này thấy Tướng quân và Đại phu nhân khẩn trương như vậy, không khỏi có chút buồn cười nói rằng: "Đại phu cũng không cần mời đại phu làm gì, chuyện hôm nay Bổn vương tự nhiên sẽ xin phụ hoàng điều tra rõ ràng, Vương phi Bổn vương tại sao lại bị hạ độc ở bên trong từ đường của Tướng quân phủ, rốt cuộc là người nào đã làm, trong lòng người đó hẳn là rất rõ ràng. Còn nữa, bên trong phủ của Bổn vương có ngự y do phụ hoàng phái tới, Bổn vương sẽ đưa Vương phi đến Cảnh vương phủ để khám và chữa bệnh, mong rằng Hách Liên Tướng quân sớm có thể giao hung thủ ra."
"Vương gia, chút chuyện nhỏ này vẫn là khoan hãy bẩm báo lên Hoàng thượng có được không?!"
"Việc nhỏ? Ý của Hách Liên tướng quân là Vương phi của Bổn vương trúng độc việc nhỏ sao?"
Lãnh khí xung quanh Bắc Đường Văn Cảnh cơ hồ như ngưng tụ lại, Hách Liên Khôn có phần không chịu nổi phản kích của hắn nên vội nói: "Thần cũng không phải là có ý này!"
Chỉ là nếu như chuyện này kinh động đến Hoàng thượng, thì chuyện không hay xảy ra vào đêm qua bên trong phủ sẽ gây tổn hại đến danh dự của Tướng quân phủ, cho nên hắn mới không muốn làm to chuyện.
Tại sao Hách Liên Thiến lại bỗng nhiên trúng độc?
Tại sao Cảnh vương lại đột nhiên đến thăm?
Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này Hách Liên Khôn tâm phiền ý loạn, thật muốn khiến Hách Liên Thiến đang ngất đi lay tỉnh dậy, hỏi một chút rốt cuộc là nàng trúng độc như thế nào?
Hắn liếc mắt về phía Đại phu nhân, Đại phu nhân nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của Hách Liên Khôn, sắc mặt lập tức trắng bệch khó coi.
Lão gia có ý tứ gì?
Chẳng lẽ là đang hoài nghi nàng hạ độc sao?
Nàng quả thật có lòng muốn chỉnh chết tiểu tiện nhân này, cho nên mới phạt nàng ta quỳ ở bên trong từ đường, nhân lúc nàng ta nhục nhã nhất mà hunh hăng chà đạp.
Thế nhưng nàng không phải là người hạ độc...
Chẳng lẽ là Nhu nhi quá tức giận cho nên...
Đại phu nhân cho là nữ nhi mình làm, mà Tướng quân phu nhân lại cho là Đại phu nhân đã ra tay, bởi vì chủ ý đưa Hách Liên Thiến tới từ đường là của Đại phu nhân.
Nhìn Bắc Đường Văn Cảnh mang theo Hách Liên Thiến rời khỏi, lửa giận trong lòng Hách Liên Khôn cũng không nhịn được nữa, lập tức tát một cái thật mạnh vào mặt của Đại phu nhân: "Có phải là ngươi làm hay không?"
"Lão gia, thiếp bị oan, làm sao thiếp có thể làm ra loại chuyện giết hại thứ nữ của mình được, tuy rằng Thiến nhi không phải là do thiếp sanh, thế nhưng vài chục năm nay thiếp luôn đối xử với nàng như con của mình, người cũng thấy rõ ràng mà lão gia, tại sao người có thể nghi ngờ thiếp chứ? Coi như là thiếp hồ đồ đi chăng nữa cũng sẽ không lựa lúc này mà làm ra những chuyện tổn hại đến Tướng quân phủ, hu hu hu..."
Hách Liên Khôn vừa mới đánh Đại phu nhân Ngọc thị một cái, bây giờ thấy nàng đánh thương quỳ gối bên chân của mình, thầm nghĩ nữ tử nhu mì như vậy làm sao có thể có lòng dạ ác độc được chứ.
"Đứng lên đi, vừa rồi cũng tại vi phu quá tức giận. "
Hách Liên Khôn đỡ Ngọc thị dậy an ủi.
"Lão gia, thiếp một lòng vì lão gia và vì Tướng quân phủ, cho nên tuyệt đối sẽ không làm chuyện tổn hại đến danh tiếng của người, có điều là... Chuyện tình đêm qua của nhà chúng ta vốn là đã giấu diếm không cho lọt ra bên ngoài, đêm qua nô tỳ và bà mụ hầu hạ đều bị thiếp đuổi đi sạch sẽ, chuyện này vốn là đã áp chế xuống, thế nhưng hôm nay Tam tiểu thư lại trúng độc, rồi bị Cảnh vương đưa đi, Cảnh vương lại muốn bẩm báo lên Hoàng thượng... Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Trúng độc? Độc này rốt cuộc là người phương nào gây ra... Nhìn nàng như vậy, không biết còn cứu được hay không..."
Một câu nói của Hách Liên Khôn đi vào đáy lòng của Đại phu nhân, đúng vậy, thất khiếu chảy máu chất độc xâm nhập đến ngũ tạng, chỉ sợ là nàng ta muốn xoay chuyển trời đất cũng không còn chút sức lực nào.
Nếu như cứu không được, hết thảy đều không có chuyện gì.
Không biết là người nào đã ra tay lại có thể giải quyết gọn gàng tiểu tiện nhân, chẳng lẽ thật sự là Nhu nhi làm sao?
/87
|