Tướng quân phủ bị nháo gà bay chó sủa, mà lúc này Hách Liên Thiến đang ở Cảnh vương phủ hưởng thụ khoảnh khắc ngọt ngào với phu quân yêu dấu của nàng.
Sau khi lâm triều, lễ vật của Thánh Hoàng cũng đã mang đến, Bắc Đường Văn Cảnh tiếp xong liền quay về phòng thì thấy Hách Liên Thiến còn chưa tỉnh ngủ.
Hách Liên Thiến rất khó ngủ, nhưng mà vì đang ở chỗ của Bắc Đường Văn Cảnh nên nàng mới có thể ngủ được thoải mái như vậy.
Sau khi Bắc Đường Văn Cảnh vào cửa, nàng cũng đã tỉnh, vốn là sẽ thức dậy, sau lại nghe được tiếng xe lăn nên sực nhớ ra đây không phải là Tướng quân phủ, mà là căn phòng của phu quân nàng, Hách Liên Thiến liền tiếp tục nhắm mắt giả bộ ngủ.
Bắc Đường Văn Cảnh cũng không biết tâm tư của nàng, tới gần giường, nhìn người nằm trên giường, mùi thơm ngát của hắn đánh úp vào mũi nàng.
Hắn thấy lông mi Hách Liên Thiến hơi rung động, biết người đã tỉnh liền tựa vào trước giường, âm thanh khàn khàn từ tính vang lên: "Tỉnh rồi sao? Có đói bụng không? Có muốn ăn một chút gì hay không?"
Vốn Hách Liên Thiến còn muốn dựa vào người hắn tiếp tục nghỉ ngơi trên giường, không nghĩ tới bị hắn nhìn thấu.
Lập tức mơ màng mở mắt ra, ánh mắt nàng mới vừa tỉnh ngủ mang theo một chút ngây ngô, cặp mắt trong veo, khóe môi hơi nhếch lên: "A? Trời đã sáng a!"
"Ừ!" Cánh môi Bắc Đường Văn Cảnh nâng lên, cưng chìu đem nàng ôm trong lòng mình, thuận thế vân vê vài sợi tóc mềm mại của nàng: "Hôm nay lâm triều, Hoàng thượng đã hạ chỉ hủy bỏ danh hiệu nhất phẩm cáo mệnh của Tướng quân phu nhân, Hách Liên Tướng quân phạt một năm bổng lộc, ra lệnh cho hắn trong vòng bảy ngày tra ra thủ phạm đã hạ độc ngươi, Hoàng thượng vì muốn bù đắp nên ban thưởng cho ngươi!"
"Không thể nào..." Hách Liên Thiến nghe xong không những không hài lòng mà ngược lại còn nhăn mày, có chút tức giận nói: "Chỉ phạt có vậy? Ta đây mỏng manh như thế, bị bọn họ độc thành bán thân bất toại nằm trên giường, đến cả bản thân không đủ sức sinh hoạt cá nhân nữa, ta thảm như thế, đáng thương như thế... Vậy mà Hoàng thượng chỉ phạt hắn một năm bổng lộc mà thôi! Quá ức hiếp người rồi..."
Bắc Đường Văn Cảnh: "... "
Ngay sau đó Hách Liên Thiến từ trong ngực hắn chui ra ngoài, thở hồng hộc rồi lại vùi thân thể vào trong chăn, yếu ớt đưa tay bắt lấy không khí trên khoảng không: "A... Tiểu Bắc Bắc, độc của ta phát tác, ta sắp đau chết rồi a... Ta không động được, không động được..."
Bắc Đường Văn Cảnh: "..."
Khóe miệng Bắc Đường Văn Cảnh hung hăng run rẩy, trong đầu còn đang hồi tưởng người nào đó tối hôm qua còn khỏe như hổ dồn dập tấn công hắn, tại sao hôm nay lại có dáng vẻ yết ớt như vậy?
Biết nàng là đang cố tình làm ầm ĩ vì chê Hoàng thượng trừng phạt người của Tướng quân phủ quá nhẹ, nhưng mà Hoàng thượng cũng tự có suy tính của hắn, Hách Liên Khôn là trọng thần trong triều có binh quyền cho nên không thể trừng trị quá đáng.
Với lại, Cảnh Vương phi coi như là bị độc chết vậy cũng vậy cũng sẽ không có ai để ý tới, bởi vì Cảnh vương hắn ở trong mắt người ngoài chỉ là một kẻ tàn phế, không có chút uy hiếp nào.
Ngoan lệ trong mắt Bắc Đường Văn Cảnh tăng lên, trong lòng thầm nghĩ làm sao trừng phạt những người đó để Vương phi của hắn hết giận.
Lúc này ngoài cửa truyền tới âm thanh ôn nhu của Thính Vũ: "Vương gia, Vương phi đã thức dậy rồi sao?"
"Vào đi!" Bắc Đường Văn Cảnh nói.
Cửa phòng đẩy ra, Thính Vũ dẫn đầu đi tới, phía sau còn dẫn theo bốn nữ tử đang bưng đồ để tắm rửa.
"Thỉnh an Vương gia, thỉnh an Vương phi!"
Hách Liên Thiến không để ý mấy người này, tiếp tục nằm ở trên giường không động đậy.
Thính Vũ nhẹ nhàng đi đến bên giường, liếc mắt nhìn một cái, thấy tấm màn tán loạn, loáng thoáng có thể nhìn thấy thân ảnh nằm bên trong.
Sau khi các nàng nói xong, người trên giường không nhịn được cử động, nhưng cũng vẫn không nói lời nào.
Thính Vũ nghĩ thầm, Vương phi làm sao lại phách lối như thế, Vương gia vẫn còn ở đây mà?!
Bọn họ còn chưa có thành hôn, nàng nằm ở trong phòng Vương gia đã là phá hư quy củ, có điều là ai bảo Vương gia không ngần ngại chứ!
Nàng kiêu căng vô lễ như vậy, sau này có thể thật tâm thật ý chiếu cố tốt Vương gia sao?
Thính Vũ nhíu mày một cái, trong lòng có chút không vui, lại ngẩng đầu nhìn về phía Vương gia nhà mình, khóe miệng hung hăng co quắp vài cái, trong đôi mắt nhanh chóng lóe lên một tia kinh ngạc.
Vương phi vô lễ như vậy mà Vương gia nhà mình lại...
Trong đôi mắt Bắc Đường Văn Cảnh lộ ra vẻ cưng chìu, dựa vào giường, nhẹ nhàng ôm lấy Hách Liên Thiến đang nằm trên giường, dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi nàng: "Làm sao vậy, Thiến Thiến? Có phải là không thoải mái hay không? Sau khi rửa mặt liền để cho ngự y tới khám một chút được không?"
"Không muốn! "
Tâm tình Hách Liên Thiến không quá thoải mái, cho nên căn bản không để ý tới Bắc Đường Văn Cảnh, nói lầm bầm: "Mời ngự y làm cái gì chứ, người ta mỏng manh yếu đuối thế này, bị hắn đụng vào phá hư thì phải làm đây?!"
Miệng Thính Vũ há lớn, cả kinh thiếu chút nữa rớt cằm.
Ôm nhau...
Nữ nhân này và Vương gia vậy mà lại thật sự ở cùng một chỗ ôm nhau, hơn nữa nàng còn không có bị độc chết?!
Trời ạ!
Mắt thấy là thật, nàng tường rằng hôm qua người mà được Vương gia ôm trong lòng đã chết nhưng giờ lại còn sống?!
Chẳng trách Vương gia vui vẻ như vậy.
Có điều là Vương phi cũng thật sự là quá yếu ớt, để ngự y xem một chút cũng sợ bị phá hư sao?
Nghe nói thời điểm ở Tướng quân phủ nàng cũng chỉ là một tiểu thứ nữ không được cưng chìu, danh tiếng ở bên ngoài cũng không phải quá tốt, ai lại dạy nàng ta ở trước mặt Vương gia xấc láo như thế?
Thính Vũ nghĩ, chỉ vì hành động vừa nãy của nàng, Vương gia nhất định là sẽ không nuông chiều nàng ta, trực tiếp mở miệng mắng chửi.
Dứt khoát để cho người này biết thế nào là ngoan ngoãn!
Sau đó bắt nàng ta đi hướng tây, nhất định không dám đi hướng đông!
Bưng trà đưa nước cho Vương gia, giặt quần áo nấu cơm, phục vụ cho Vương gia!
Không thể để cho nàng ta quá đắc ý! Không thì nàng ta sẽ vô cùng kiêu căng!
Thính Vũ cực kỳ tán đồng, thầm gật đầu trong lòng, Vương gia nên uy vũ một chút, nếu không sau này không phải là...
Nàng lại ngẩng đầu nhìn sang, lại lần nữa cả kinh muốn rớt cằm.
Chỉ thấy Vương gia nhà nàng nhàn nhạt gật đầu, một tay còn ôm lấy bên hông Hách Liên Thiến khéo tay, tay kia khẽ nhéo cái mũi của nàng, cười cưng chìu nói với nàng: "Thiến Thiến nói phải, chúng ta không thể để cho bọn họ đụng vào! Vui lên đi, tiểu Bắc Bắc mặc quần áo cho ngươi có được hay không?"
Thính Vũ đã sắp hôn mê, nghĩ thầm Vương gia bị làm sao vậy?
Ngày thường ngài hay dùng bộ mặt lạnh lùng không cảm xúc mà nhìn chúng ta không phải sao?
Bộ dạng khi ngài tức giận cười đến điềm đạm cũng có thể giết người đâu rồi?
Làm sao người lại biến thành cái bộ dạng này a?
Vừa rồi là do nô tỳ hoa mắt phải không?
Thính Vũ đưa tay dùng sức hung hăng bấm một cái trên bắp đùi của mình, nước mắt cũng dường muốn rơi ra, môi run một cái, toàn thân đau đớn.
Lại nghe thấy nữ nhân bên trong giường yếu ớt nói: "Người ta không muốn dậy, người ta rất khó chịu, người ta muốn hôn nhẹ a~..."
Bắc Đường Văn Cảnh nghe vậy liền nở nụ cười, đưa tay nắm lấy cằm của Hách Liên Thiến, đám tỳ nữ cả kinh nhưng cũng không thể rời đi, hắn cúi người hôn lên môi nàng.
Bên trong màn lập tức truyền ra âm thanh ái muội, Thính Vũ thật sự là bị kích động không nhẹ, cơ thể như bị đông cứng.
Đến khi bên trong cuối cùng cũng dừng lại, Bắc Đường Văn Cảnh mới nhớ tới trong phòng còn có người khác.
"Chuẩn bị quần áo và đồ dùng hàng ngày mang lên cho Vương phi."
"Dạ vâng dạ vâng..."
Thính Vũ lập tức an bài người mở màn che ra, đưa lên quần áo và đồ dùng hàng ngày, nghĩ thầm muốn nhìn xem tiểu yêu tinh có bộ dạng như thế nào mà lại mê hoặc khiến Vương gia thất điên bát đảo như vậy.
Kết quả quét mắt qua một cái, liền thấy gò má phải của Hách Liên Thiến có một cái bớt màu đỏ sậm rất lớn, nàng sợ đến lập tức hét toáng lên: "A...."
Sau khi lâm triều, lễ vật của Thánh Hoàng cũng đã mang đến, Bắc Đường Văn Cảnh tiếp xong liền quay về phòng thì thấy Hách Liên Thiến còn chưa tỉnh ngủ.
Hách Liên Thiến rất khó ngủ, nhưng mà vì đang ở chỗ của Bắc Đường Văn Cảnh nên nàng mới có thể ngủ được thoải mái như vậy.
Sau khi Bắc Đường Văn Cảnh vào cửa, nàng cũng đã tỉnh, vốn là sẽ thức dậy, sau lại nghe được tiếng xe lăn nên sực nhớ ra đây không phải là Tướng quân phủ, mà là căn phòng của phu quân nàng, Hách Liên Thiến liền tiếp tục nhắm mắt giả bộ ngủ.
Bắc Đường Văn Cảnh cũng không biết tâm tư của nàng, tới gần giường, nhìn người nằm trên giường, mùi thơm ngát của hắn đánh úp vào mũi nàng.
Hắn thấy lông mi Hách Liên Thiến hơi rung động, biết người đã tỉnh liền tựa vào trước giường, âm thanh khàn khàn từ tính vang lên: "Tỉnh rồi sao? Có đói bụng không? Có muốn ăn một chút gì hay không?"
Vốn Hách Liên Thiến còn muốn dựa vào người hắn tiếp tục nghỉ ngơi trên giường, không nghĩ tới bị hắn nhìn thấu.
Lập tức mơ màng mở mắt ra, ánh mắt nàng mới vừa tỉnh ngủ mang theo một chút ngây ngô, cặp mắt trong veo, khóe môi hơi nhếch lên: "A? Trời đã sáng a!"
"Ừ!" Cánh môi Bắc Đường Văn Cảnh nâng lên, cưng chìu đem nàng ôm trong lòng mình, thuận thế vân vê vài sợi tóc mềm mại của nàng: "Hôm nay lâm triều, Hoàng thượng đã hạ chỉ hủy bỏ danh hiệu nhất phẩm cáo mệnh của Tướng quân phu nhân, Hách Liên Tướng quân phạt một năm bổng lộc, ra lệnh cho hắn trong vòng bảy ngày tra ra thủ phạm đã hạ độc ngươi, Hoàng thượng vì muốn bù đắp nên ban thưởng cho ngươi!"
"Không thể nào..." Hách Liên Thiến nghe xong không những không hài lòng mà ngược lại còn nhăn mày, có chút tức giận nói: "Chỉ phạt có vậy? Ta đây mỏng manh như thế, bị bọn họ độc thành bán thân bất toại nằm trên giường, đến cả bản thân không đủ sức sinh hoạt cá nhân nữa, ta thảm như thế, đáng thương như thế... Vậy mà Hoàng thượng chỉ phạt hắn một năm bổng lộc mà thôi! Quá ức hiếp người rồi..."
Bắc Đường Văn Cảnh: "... "
Ngay sau đó Hách Liên Thiến từ trong ngực hắn chui ra ngoài, thở hồng hộc rồi lại vùi thân thể vào trong chăn, yếu ớt đưa tay bắt lấy không khí trên khoảng không: "A... Tiểu Bắc Bắc, độc của ta phát tác, ta sắp đau chết rồi a... Ta không động được, không động được..."
Bắc Đường Văn Cảnh: "..."
Khóe miệng Bắc Đường Văn Cảnh hung hăng run rẩy, trong đầu còn đang hồi tưởng người nào đó tối hôm qua còn khỏe như hổ dồn dập tấn công hắn, tại sao hôm nay lại có dáng vẻ yết ớt như vậy?
Biết nàng là đang cố tình làm ầm ĩ vì chê Hoàng thượng trừng phạt người của Tướng quân phủ quá nhẹ, nhưng mà Hoàng thượng cũng tự có suy tính của hắn, Hách Liên Khôn là trọng thần trong triều có binh quyền cho nên không thể trừng trị quá đáng.
Với lại, Cảnh Vương phi coi như là bị độc chết vậy cũng vậy cũng sẽ không có ai để ý tới, bởi vì Cảnh vương hắn ở trong mắt người ngoài chỉ là một kẻ tàn phế, không có chút uy hiếp nào.
Ngoan lệ trong mắt Bắc Đường Văn Cảnh tăng lên, trong lòng thầm nghĩ làm sao trừng phạt những người đó để Vương phi của hắn hết giận.
Lúc này ngoài cửa truyền tới âm thanh ôn nhu của Thính Vũ: "Vương gia, Vương phi đã thức dậy rồi sao?"
"Vào đi!" Bắc Đường Văn Cảnh nói.
Cửa phòng đẩy ra, Thính Vũ dẫn đầu đi tới, phía sau còn dẫn theo bốn nữ tử đang bưng đồ để tắm rửa.
"Thỉnh an Vương gia, thỉnh an Vương phi!"
Hách Liên Thiến không để ý mấy người này, tiếp tục nằm ở trên giường không động đậy.
Thính Vũ nhẹ nhàng đi đến bên giường, liếc mắt nhìn một cái, thấy tấm màn tán loạn, loáng thoáng có thể nhìn thấy thân ảnh nằm bên trong.
Sau khi các nàng nói xong, người trên giường không nhịn được cử động, nhưng cũng vẫn không nói lời nào.
Thính Vũ nghĩ thầm, Vương phi làm sao lại phách lối như thế, Vương gia vẫn còn ở đây mà?!
Bọn họ còn chưa có thành hôn, nàng nằm ở trong phòng Vương gia đã là phá hư quy củ, có điều là ai bảo Vương gia không ngần ngại chứ!
Nàng kiêu căng vô lễ như vậy, sau này có thể thật tâm thật ý chiếu cố tốt Vương gia sao?
Thính Vũ nhíu mày một cái, trong lòng có chút không vui, lại ngẩng đầu nhìn về phía Vương gia nhà mình, khóe miệng hung hăng co quắp vài cái, trong đôi mắt nhanh chóng lóe lên một tia kinh ngạc.
Vương phi vô lễ như vậy mà Vương gia nhà mình lại...
Trong đôi mắt Bắc Đường Văn Cảnh lộ ra vẻ cưng chìu, dựa vào giường, nhẹ nhàng ôm lấy Hách Liên Thiến đang nằm trên giường, dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi nàng: "Làm sao vậy, Thiến Thiến? Có phải là không thoải mái hay không? Sau khi rửa mặt liền để cho ngự y tới khám một chút được không?"
"Không muốn! "
Tâm tình Hách Liên Thiến không quá thoải mái, cho nên căn bản không để ý tới Bắc Đường Văn Cảnh, nói lầm bầm: "Mời ngự y làm cái gì chứ, người ta mỏng manh yếu đuối thế này, bị hắn đụng vào phá hư thì phải làm đây?!"
Miệng Thính Vũ há lớn, cả kinh thiếu chút nữa rớt cằm.
Ôm nhau...
Nữ nhân này và Vương gia vậy mà lại thật sự ở cùng một chỗ ôm nhau, hơn nữa nàng còn không có bị độc chết?!
Trời ạ!
Mắt thấy là thật, nàng tường rằng hôm qua người mà được Vương gia ôm trong lòng đã chết nhưng giờ lại còn sống?!
Chẳng trách Vương gia vui vẻ như vậy.
Có điều là Vương phi cũng thật sự là quá yếu ớt, để ngự y xem một chút cũng sợ bị phá hư sao?
Nghe nói thời điểm ở Tướng quân phủ nàng cũng chỉ là một tiểu thứ nữ không được cưng chìu, danh tiếng ở bên ngoài cũng không phải quá tốt, ai lại dạy nàng ta ở trước mặt Vương gia xấc láo như thế?
Thính Vũ nghĩ, chỉ vì hành động vừa nãy của nàng, Vương gia nhất định là sẽ không nuông chiều nàng ta, trực tiếp mở miệng mắng chửi.
Dứt khoát để cho người này biết thế nào là ngoan ngoãn!
Sau đó bắt nàng ta đi hướng tây, nhất định không dám đi hướng đông!
Bưng trà đưa nước cho Vương gia, giặt quần áo nấu cơm, phục vụ cho Vương gia!
Không thể để cho nàng ta quá đắc ý! Không thì nàng ta sẽ vô cùng kiêu căng!
Thính Vũ cực kỳ tán đồng, thầm gật đầu trong lòng, Vương gia nên uy vũ một chút, nếu không sau này không phải là...
Nàng lại ngẩng đầu nhìn sang, lại lần nữa cả kinh muốn rớt cằm.
Chỉ thấy Vương gia nhà nàng nhàn nhạt gật đầu, một tay còn ôm lấy bên hông Hách Liên Thiến khéo tay, tay kia khẽ nhéo cái mũi của nàng, cười cưng chìu nói với nàng: "Thiến Thiến nói phải, chúng ta không thể để cho bọn họ đụng vào! Vui lên đi, tiểu Bắc Bắc mặc quần áo cho ngươi có được hay không?"
Thính Vũ đã sắp hôn mê, nghĩ thầm Vương gia bị làm sao vậy?
Ngày thường ngài hay dùng bộ mặt lạnh lùng không cảm xúc mà nhìn chúng ta không phải sao?
Bộ dạng khi ngài tức giận cười đến điềm đạm cũng có thể giết người đâu rồi?
Làm sao người lại biến thành cái bộ dạng này a?
Vừa rồi là do nô tỳ hoa mắt phải không?
Thính Vũ đưa tay dùng sức hung hăng bấm một cái trên bắp đùi của mình, nước mắt cũng dường muốn rơi ra, môi run một cái, toàn thân đau đớn.
Lại nghe thấy nữ nhân bên trong giường yếu ớt nói: "Người ta không muốn dậy, người ta rất khó chịu, người ta muốn hôn nhẹ a~..."
Bắc Đường Văn Cảnh nghe vậy liền nở nụ cười, đưa tay nắm lấy cằm của Hách Liên Thiến, đám tỳ nữ cả kinh nhưng cũng không thể rời đi, hắn cúi người hôn lên môi nàng.
Bên trong màn lập tức truyền ra âm thanh ái muội, Thính Vũ thật sự là bị kích động không nhẹ, cơ thể như bị đông cứng.
Đến khi bên trong cuối cùng cũng dừng lại, Bắc Đường Văn Cảnh mới nhớ tới trong phòng còn có người khác.
"Chuẩn bị quần áo và đồ dùng hàng ngày mang lên cho Vương phi."
"Dạ vâng dạ vâng..."
Thính Vũ lập tức an bài người mở màn che ra, đưa lên quần áo và đồ dùng hàng ngày, nghĩ thầm muốn nhìn xem tiểu yêu tinh có bộ dạng như thế nào mà lại mê hoặc khiến Vương gia thất điên bát đảo như vậy.
Kết quả quét mắt qua một cái, liền thấy gò má phải của Hách Liên Thiến có một cái bớt màu đỏ sậm rất lớn, nàng sợ đến lập tức hét toáng lên: "A...."
/87
|