Ngoài cửa Ngự An Đường...
Bắc Đường Văn Cảnh ngồi trên xe lăn, mặc cho nước mưa đánh vào trên người hắn.
Con mắt u ám của hắn một mực gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa của Ngự An Đường, ánh mắt kia dường như có thể nhìn thấu mọi thứ.
Trên lầu cũng có một người ngồi trên xe lăn, người nam tử này mặc cẩm y hoa văn màu xanh tím đang phẩy quạt, này kiếm nheo lại hỏi người bên cạnh: "Lam Y, ngươi nói người bên trong thành Thịnh Kinh có phải đều ngu ngốc hay không? Mưa lớn như vậy, người này lại không tránh, vẫn đợi ở chỗ này không nhúc nhích là tại vì sao? Đầu óc chắc không bình thường đúng không? Bản thân hắn cũng quá kém, không ai đẩy đi cũng không biết tự mình chạy sao?"
Nữ tử bên cạnh có vẻ mặt lạnh lùng chính là Lam Y, lúc này trên mặt vẫn không có bất kỳ biểu lộ gì, đối với chuyện đối phương hỏi, nàng chỉ lạnh lùng lên tiếng: "Hắn đang đợi người!"
"A! Làm sao ngươi biết hắn là đang đợi người? Tiểu Lam Y, niên thiếu khôi ngô tuấn tú kia đang chờ người hay là...là.... Người thiếu nữ nào không hoài xuân, năm sau ngươi sẽ mười tám, người thường đến tuổi đó đã có vài đứa con, Bản đường chủ rõ ràng vội vã thay chủ tử nhắc nhở ngươi vài câu, để cho ngươi sau này còn có đôi có cặp khi về già!"
Diêm Nhật nhẹ lay động chiết phiến, có phần hả hê ba hoa khoác lác, nhận định Lam Y và Bắc Đường Văn Cảnh lầu dưới là bị chủ tử chia rẽ đôi tiểu uyên ương đáng thương này, đối với Lam Y hết sức thông cảm.
Ánh mắt Lam Y càng ngày càng sắc bén, khóe miệng hung hăng nhếch lên: "Nhật Đường chủ, lời này ngươi vẫn là chớ nói trước mặt của chủ tử!"
"Không thể nói? Thật đáng thương, tiểu Lam Y a, chủ tử vì sao không định gặp hắn, không phải bởi vì hắn ngồi xe lăn sao? Chủ tử làm sao có thể kỳ thị người ngồi xe lăn như chúng ta chứ? Ngồi xe lăn thì thế nào? Cho là chúng ta thích ngồi xe lăn sao?"
Diêm Nhật nhướn nhướn cặp lông mày yêu nghiệt tuấn mỹ, vỗ vỗ đôi chân của bản thân nói: "Nếu chủ tử bởi vậy mà ghét bỏ ta, ta không phải rất đáng thương sao?"
Lam Y hạ mí mắt xuống, thực sự rất muốn nói cho Diêm Nhật biết, chủ tử chắc chắn sẽ không bởi vì nàng căn bản không để trong lòng, ngươi cho rằng ngươi là ai chứ?
Ngươi ngồi xe lăn là có thể nhận được ưu ái của chủ tử sao?
Trước kia ngươi ngồi xe lăn sao? Nghe được tin chủ tử thích Cảnh vương ngồi xe lăn, lần này xuất môn lại cố ý cho người chế tạo chiếc xe lăn này để khỏi đi bộ, nếu như chủ tử biết được, xem ngươi còn có thể đắc ý như vậy không!
Thấy Lam Y không để ý tới hắn, Diêm Nhật lại bắt đầu nói lải nhải: "Lâu rồi ta không ra khỏi cửa, không nghĩ tới bên trong thành Thịnh Kinh hiện nay thiếu nữ đều thích nam tử ngồi xe lăn, aizzz... Thế sự xoay vần a... Tiểu Lam Y, làm sao ngươi nhận thức được vị nam tử ngồi xe lăn đưới lầu này vậy? Ừm...."
Diêm Nhật từ trước đến nay rất nhún thuận, Lam Y là loại người nội liễm trầm ổn, làm sao có thể chặn họng được hắn, có điều là khi hắn hỏi đến quan hệ giữa nàng và vị nam tử ngồi xe lăn ở dưới một lần nữa, Lam Y vươn tay trực tiếp ra dấu: "Nhật Đường chủ, ngươi xem..."
Diêm Nhật không đồng tình ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy bên người tên nam tử tuấn mỹ ngồi xe đẩy dưới lầu kia đột nhiên xuất hiện một thân ảnh của cô gái mặc áo màu xanh lam.
Tính tình Diêm Nhật bát nháo lập tức bị kích thích, kích động không thôi nói: "Tiểu Lam Y có có người cùng ngươi đoạt nam nhân rồi! Có muốn ca ca giúp ngươi đoạt lại hay không, thành Thịnh Kinh này làm sao lại thú vị như thế chứ!"
...
Khi Hách Liên Thiến tìm được Bắc Đường Văn Cảnh, hắn đã gần hôn mê, Hách Liên Thiến đem áo choàng khoác lên người hắn, một tay che dù một tay đẩy xe lăn.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, Bắc Bắc lại hôn mê, thân thể hắn không tốt, toàn thân đều đang run rẩy, lạnh lẽo như là hàn băng nghìn năm.
Cũng may trước mặt nàng là nơi nàng rất quen thuộc, hết sức quen thuộc, đây chính là nơi mà ban ngày nàng mới tới xem qua, Ngự An Đường!
Lam Y nhanh chóng xuống phía dưới mở cửa, Diêm Nhật kích động vạn phần cùng chạy theo sau lưng nàng, chuyển động xe lăn phát ra tiếng 'cạch cạch': "Tiểu Lam Y ngươi chờ ta một chút ngươi chờ ta một chút..."
Hách Liên Thiến đập cửa, Lam Y liền từ bên trong nhanh chóng mở cửa ra.
"Thật ngại, quấy rầy, mưa rơi quá lớn, chúng ta có thể đi vào tránh mưa một chút không?"
Hách Liên Thiến ôm Bắc Đường Văn Cảnh có chút chật vật nhìn về phía Lam Y, Lam Y ngầm hiểu liên tục gật đầu: "Được, toàn thân hai người đều ướt sũng, như thế đối với cơ thể không tốt, vừa lúc hậu đường mới vừa chuẩn bị nước nóng xong, hai người nên tắm rửa một chút đi, ta chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho hai người!"
"Đa tạ cô nương!"
Hách Liên Thiến cảm kích liên tục gật đầu, đẩy Bắc Đường Văn Cảnh đi theo Lam Y đến hậu đường.
Diêm Nhật vốn là muốn xuống xem náo nhiệt, không nghĩ rằng lại thấy Lam Y dẫn theo hai người đi đến hậu đường, hắn không nhịn được kinh ngạc nói: "Ta vừa nhìn thấy gì? Hai nữ nhân cùng một người nam nhân... Không có đánh nhau, cùng đi vào phòng, như vậy..."
Bắc Đường Văn Cảnh ngồi trên xe lăn, mặc cho nước mưa đánh vào trên người hắn.
Con mắt u ám của hắn một mực gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa của Ngự An Đường, ánh mắt kia dường như có thể nhìn thấu mọi thứ.
Trên lầu cũng có một người ngồi trên xe lăn, người nam tử này mặc cẩm y hoa văn màu xanh tím đang phẩy quạt, này kiếm nheo lại hỏi người bên cạnh: "Lam Y, ngươi nói người bên trong thành Thịnh Kinh có phải đều ngu ngốc hay không? Mưa lớn như vậy, người này lại không tránh, vẫn đợi ở chỗ này không nhúc nhích là tại vì sao? Đầu óc chắc không bình thường đúng không? Bản thân hắn cũng quá kém, không ai đẩy đi cũng không biết tự mình chạy sao?"
Nữ tử bên cạnh có vẻ mặt lạnh lùng chính là Lam Y, lúc này trên mặt vẫn không có bất kỳ biểu lộ gì, đối với chuyện đối phương hỏi, nàng chỉ lạnh lùng lên tiếng: "Hắn đang đợi người!"
"A! Làm sao ngươi biết hắn là đang đợi người? Tiểu Lam Y, niên thiếu khôi ngô tuấn tú kia đang chờ người hay là...là.... Người thiếu nữ nào không hoài xuân, năm sau ngươi sẽ mười tám, người thường đến tuổi đó đã có vài đứa con, Bản đường chủ rõ ràng vội vã thay chủ tử nhắc nhở ngươi vài câu, để cho ngươi sau này còn có đôi có cặp khi về già!"
Diêm Nhật nhẹ lay động chiết phiến, có phần hả hê ba hoa khoác lác, nhận định Lam Y và Bắc Đường Văn Cảnh lầu dưới là bị chủ tử chia rẽ đôi tiểu uyên ương đáng thương này, đối với Lam Y hết sức thông cảm.
Ánh mắt Lam Y càng ngày càng sắc bén, khóe miệng hung hăng nhếch lên: "Nhật Đường chủ, lời này ngươi vẫn là chớ nói trước mặt của chủ tử!"
"Không thể nói? Thật đáng thương, tiểu Lam Y a, chủ tử vì sao không định gặp hắn, không phải bởi vì hắn ngồi xe lăn sao? Chủ tử làm sao có thể kỳ thị người ngồi xe lăn như chúng ta chứ? Ngồi xe lăn thì thế nào? Cho là chúng ta thích ngồi xe lăn sao?"
Diêm Nhật nhướn nhướn cặp lông mày yêu nghiệt tuấn mỹ, vỗ vỗ đôi chân của bản thân nói: "Nếu chủ tử bởi vậy mà ghét bỏ ta, ta không phải rất đáng thương sao?"
Lam Y hạ mí mắt xuống, thực sự rất muốn nói cho Diêm Nhật biết, chủ tử chắc chắn sẽ không bởi vì nàng căn bản không để trong lòng, ngươi cho rằng ngươi là ai chứ?
Ngươi ngồi xe lăn là có thể nhận được ưu ái của chủ tử sao?
Trước kia ngươi ngồi xe lăn sao? Nghe được tin chủ tử thích Cảnh vương ngồi xe lăn, lần này xuất môn lại cố ý cho người chế tạo chiếc xe lăn này để khỏi đi bộ, nếu như chủ tử biết được, xem ngươi còn có thể đắc ý như vậy không!
Thấy Lam Y không để ý tới hắn, Diêm Nhật lại bắt đầu nói lải nhải: "Lâu rồi ta không ra khỏi cửa, không nghĩ tới bên trong thành Thịnh Kinh hiện nay thiếu nữ đều thích nam tử ngồi xe lăn, aizzz... Thế sự xoay vần a... Tiểu Lam Y, làm sao ngươi nhận thức được vị nam tử ngồi xe lăn đưới lầu này vậy? Ừm...."
Diêm Nhật từ trước đến nay rất nhún thuận, Lam Y là loại người nội liễm trầm ổn, làm sao có thể chặn họng được hắn, có điều là khi hắn hỏi đến quan hệ giữa nàng và vị nam tử ngồi xe lăn ở dưới một lần nữa, Lam Y vươn tay trực tiếp ra dấu: "Nhật Đường chủ, ngươi xem..."
Diêm Nhật không đồng tình ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy bên người tên nam tử tuấn mỹ ngồi xe đẩy dưới lầu kia đột nhiên xuất hiện một thân ảnh của cô gái mặc áo màu xanh lam.
Tính tình Diêm Nhật bát nháo lập tức bị kích thích, kích động không thôi nói: "Tiểu Lam Y có có người cùng ngươi đoạt nam nhân rồi! Có muốn ca ca giúp ngươi đoạt lại hay không, thành Thịnh Kinh này làm sao lại thú vị như thế chứ!"
...
Khi Hách Liên Thiến tìm được Bắc Đường Văn Cảnh, hắn đã gần hôn mê, Hách Liên Thiến đem áo choàng khoác lên người hắn, một tay che dù một tay đẩy xe lăn.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, Bắc Bắc lại hôn mê, thân thể hắn không tốt, toàn thân đều đang run rẩy, lạnh lẽo như là hàn băng nghìn năm.
Cũng may trước mặt nàng là nơi nàng rất quen thuộc, hết sức quen thuộc, đây chính là nơi mà ban ngày nàng mới tới xem qua, Ngự An Đường!
Lam Y nhanh chóng xuống phía dưới mở cửa, Diêm Nhật kích động vạn phần cùng chạy theo sau lưng nàng, chuyển động xe lăn phát ra tiếng 'cạch cạch': "Tiểu Lam Y ngươi chờ ta một chút ngươi chờ ta một chút..."
Hách Liên Thiến đập cửa, Lam Y liền từ bên trong nhanh chóng mở cửa ra.
"Thật ngại, quấy rầy, mưa rơi quá lớn, chúng ta có thể đi vào tránh mưa một chút không?"
Hách Liên Thiến ôm Bắc Đường Văn Cảnh có chút chật vật nhìn về phía Lam Y, Lam Y ngầm hiểu liên tục gật đầu: "Được, toàn thân hai người đều ướt sũng, như thế đối với cơ thể không tốt, vừa lúc hậu đường mới vừa chuẩn bị nước nóng xong, hai người nên tắm rửa một chút đi, ta chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho hai người!"
"Đa tạ cô nương!"
Hách Liên Thiến cảm kích liên tục gật đầu, đẩy Bắc Đường Văn Cảnh đi theo Lam Y đến hậu đường.
Diêm Nhật vốn là muốn xuống xem náo nhiệt, không nghĩ rằng lại thấy Lam Y dẫn theo hai người đi đến hậu đường, hắn không nhịn được kinh ngạc nói: "Ta vừa nhìn thấy gì? Hai nữ nhân cùng một người nam nhân... Không có đánh nhau, cùng đi vào phòng, như vậy..."
/87
|