Bạo Sủng Y Phi: Bệnh Vương Quá Phúc Hắc
Chương 65: Hai rương lớn đựng đầy châu báu hiện ra làm mù mắt chó các ngươi.
/87
|
"Thiến nhi?!"
Hách Liên Khôn kêu một tiếng, giọng nói không cứng rắn như trước.
Hách Liên Thiến mơ mơ màng màng, cơ thể nghiêng về phía trước, vẫn chưa trả lời mà là trực tiếp ngã xuống đất, đã ngủ!
"Chuyện gì xảy ra vậy? Lão gia vậy phải làm sao bây giờ vậy phải làm sao bây giờ? Tam tiểu thư ngất rồi, làm sao có thể gặp đám người của Cảnh Vương phủ chứ?!"
"Đúng vậy, phải làm thế nào?"
Hách Liên Khôn cũng thấy khó xử.
Ngọc thị sửng sốt một chút, nhìn Hách Liên Thiến nằm trên đất, bỗng nhiên mở miệng cười nói: "Lão gia, đúng lúc Tam tiểu thư ngất đi, trực tiếp mang đến Bích Đường tiểu đi, nếu như nàng tỉnh táo chúng ta không dám đảm bảo nàng có canh cánh trong lòng việc lão gia phạt nàng mà nói nhiều lời với người của Cảnh Vương phủ hay không, nếu để cho Cảnh vương biết, chẳng phải sẽ gay go hơn sao?! Bây giờ chúng ta phải đi nói cho đám người Cảnh vương phủ biết Thiến nhi đã trở về, có điều là chơi đùa mệt mỏi nên đã ngủ rồi, không thể gặp khách được!"
"Mẫu thân nói rất đúng!"
Hách Liên Nhu nhìn Hách Liên Thiến trên đất, thật muốn đi tới đá cho nàng mấy cái để giải hận, nhưng mà ở trước mặt Hách Liên Khôn vẫn phải giả bộ nhu nhược cho nên liền bỏ qua cái ý nghĩ này.
Hách Liên Khôn phái người đem Hách Liên Thiến trở về Bích Đường tiểu trúc, trở lại phòng của nàng, Hách Liên Thiến ôm chăn mềm mại thở dài nói: "Giường của mình vẫn là nằm thoải mái nhất!"
"Tiểu thư, người không sao chứ, nghe nói người của Cảnh Vương phủ đến, những người đó nhất định phải chờ gặp được tiểu thư!"
Bên trong đại sảnh, Hách Liên Khôn mượn dịp Hách Liên Thiến ngủ mà có cớ đuổi khách, người của Cảnh vương phủ cũng không tiện ở lại nữa, đang muốn xin cáo lui liền thấy một tỳ nữ chạy tới, người này chính là Lam Tuyết.
"Đây không phải là Lam Tuyết cô nương sao?"
Lý quản sự hỏi.
"Lý quản sự, tiểu thư nhà chúng ta muốn gặp Lý quản sự nhưng vẫn không gặp được, lúc này mới phái nô tỳ đến xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!"
Sắc mặt Hách Liên Khôn và Ngọc thị cứng đờ, Hách Liên Thiến không phải là té xỉu sao?!
"Không phải là Tướng quân nói Vương phi của chúng ta ngủ rồi sao?" Sắc mặt Lý quản sự trầm xuống: "Không phải là Tướng quân cố tình ngăn cản chúng ta đó chứ?"
Lửa giận trong miệng Hách Liên Khôn đều muốn phun ra ngoài, phẫn hận trợn mắt nhìn Ngọc thị, đều là chủ ý của ngươi, lúc này tốt lắm, để cho người ta vạch trần, cả mặt mũi cũng mất hết.
Sắc mặt Ngọc thị cũng vô cùng bối rối, lúc đỏ lúc trắng, lời nói dối khó che đậy.
Cái tiểu tiện nhân không phải là ngất đi sao? Làm sao có thể phái tỳ nữ đến đây tìm người chẳng lẽ chẳng lẽ mới vừa rồi là giả bộ?!
Vừa nghĩ như thế, Ngọc thị liền cảm giác mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay giàn giụa Hách Liên Thiến quả thực lợi hại!
Đang nghĩ ngợi nói chút gì đó hóa giải không khí ngột ngạt liền thấy Lý quản sự lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ.
Ngọc thị phẫn hận khiến mặt đỏ lên, thấy hắn muốn ra sau viện thì nàng lập tức ngăn cản nói: "Lý quản sự, sắc trời đã tối, hậu viện bên trong phủ là chỗ của nữ quyến, thật sự là bất tiện."
"Phu nhân, sắc trời quả thật đã muộn, nếu như ngươi sớm báo cho Vương phi chúng ta biết là có người chờ thì chúng ta hiển nhiên sẽ không đợi đến lúc này mà còn chưa gặp được Vương phi!"
Lý quản sự không bỏ qua mở miệng nói lý lẽ.
Ngọc thị bị nghẹn không nói nên lời, mím lại khóe môi, hai tròng mắt phun ra hàn quang sắc bén, nàng ta vậy mà lại bị một hạ nhân khuất nhục như thế nhưng vẫn không thể cãi lại, thật sự là đáng giận.
"Lam Tuyết cô nương, nếu sắc trời đã tối, chúng ta cũng không tiện gặp Vương phi, Vương gia ra lệnh cho chúng ta tới đây tặng lễ cho Vương phi... cô nương mau phái người đem những đồ vật này về sau viện đi."
Hách Liên Khôn vừa nghe lập tức gọi gã sai vặt bên trong phủ: "Mau đem hai rương lớn đến chỗ của Tam tiểu thư!"
"Vâng!"
Vài tên sai vặt tiến lên, bốn người một tổ mang một cái rương, không nghĩ tới...
Phịch...
Cái rương này thoạt nhìn không lớn, cũng không biết bên trong đựng vật gì mà như nặng nghìn cân!
Tám người này thật vất vả nâng lên, còn chưa đi ra khỏi cửa liền té ngã trên đất, rương lớn cũng bị văng ra, đồ vật bên trong phát ra ánh sáng chói mắt, ở trong đêm tối chiếu sáng rực rỡ!
"A! Đây là..."
Chỉ thấy trong một cái rương chứa đầy vàng bạc châu báu, trong rương khác thì hiện lên ánh sáng màu tím của dạ minh châu!
"Mau đắp lên che lại, những thứ đồ lặt vặt ấy là do Vương gia đưa cho Vương phi để người dùng khen thưởng hạ nhân, tuy nói không có quý báu gì cả nhưng mà mất đi vài thứ thì khi trở về ta lại không biết ăn nói như thế nào với Vương gia!"
Cái rương được che đậy lại, đám người Ngọc thị đương nhiên cũng thấy được đồ vật bên trong.
Ngay từ đầu cho rằng bên trong chẳng qua là phế phẩm mà Cảnh vương từ chợ lấy được, chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Thế nhưng bây giờ...
Sắc mặt Ngọc thị khó coi, ánh mắt Hách Liên Nhu càng ghen tỵ muốn rớt mắt ra ngoài.
Dạ minh châu a!
Trong rương chứa đầy Dạ minh châu, mỗi một viên đều vô giá, rốt cuộc Cảnh vương lấy đâu ra nhiều rương báu vật như vậy!
Hơn nữa, Lý quản sự mới vừa nói cái gì?
Để cho tiểu tiện nhân Hách Liên Thiến kia nhàn rỗi không chuyện gì mà khen thưởng cho hạ nhân sao?!
"Mẫu thân..." Hách Liên Nhu nổi đóa ngay tại chỗ, trong lòng đầy ghen tỵ và thèm muốn gần như muốn đốt nàng ta thành tro bụi, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
Cảnh vương không phải là phế vật không được cưng chìu sao?
Từ đâu mà hắn có nhiều báu vật như vậy, hơn nữa những thứ này đều là bảo bối vô giá!
Những bảo bối này coi như là bán cả Tướng quân phủ cũng không đủ nữa!
Nếu như Hách Liên Thiến gả qua đó, làm sao còn có thể chịu khổ chứ?!
Chỉ dựa vào những đổ vật trong Cảnh Vương phủ, nam nhân của nàng không được vậy thì thế nào ?
Qua vài năm nữa Cảnh vương người đầy bệnh tật cũng sẽ thăng thiên, những thứ để lại không phải đều thuộc về tiện nhân Hách Liên Thiến này sao?
Có thể so với nàng gả cho Sâm Vương còn lợi hơn gấp nghìn vạn lần, Hách Liên Nhu làm sao có thể không tức mà giậm chân.
Ngọc thị cũng khó giấu được khiếp sợ trong lòng, con mắt trợn trắng nhìn chằm chằm hai cái rương kia: "Cái này... Lý quản sự, ngươi xác định đây không phải là sính lễ?!"
"Phu nhân đã hỏi một lần rồi mà, sính lễ sao?! Vương gia của chúng ta thú Vương phi, có thể sử dụng những vật này sao?! Phu nhân chớ có nói đùa, làm sao có thể!"
Ngọc thị bị cảnh tượng trước mắt kích thích thở gấp, làm sao có thể?
Cảnh vương là một phế vật không quyền không thế, làm sao có thể như thế này?
Nếu như biết sẽ là như vậy, khi đó nàng tuyệt đối sẽ không bỏ thuốc cho Hách Liên Thiến, tuyệt đối sẽ không đem nàng quẳng lên giường Cảnh vương.
Quá thất sách!
Bên trong Bích Đường tiểu trúc.
Bên trong gian phòng chứa hai cái rương lớn, Thủy Tâm và Lam Tuyết trợn mắt tưởng chừng như muốn rớt ra ngoài.
"Tiểu thư a, a a a, tiểu thư, vàng, còn có đồ trang sức, phía dưới còn có một ít tơ tằm quý giá, còn có một cái rương đựng dạ minh châu a a a, tiểu thư..."
Thủy Tâm kích động ôm cái rương, trong ánh mắt tất cả đều là vàng, vàng vàng!
Những thứ này đều là của tiểu thư, tất cả đều là của tiểu thư.
"Tiểu thư, chúng ta có tiền, tiểu thư, huhuhu..."
"Ngươi nhìn bộ dạng ngu ngốc của nàng ta kìa, có cần phải như vậy không? Kích động đến rơi nước mắt luôn rồi. Nhìn ngươi chẳng có tiến bộ gì cả!"
Lam Tuyết ôm một cái rương lớn khác, ngẩng đầu cười nhạo Thủy Tâm.
Hai người tỳ nữ một người ôm một cái rương lớn, nằm úp sấp ở phía trên, như là tiểu cẩu bảo vệ đồ vật của nó, chọc cho Hách Liên Thiến cười đến dạ dày cũng phải đổ máu.
"Chậc chậc... Bắc Bắc nhà của ta cũng bỏ ra quá nhiều a! Có điều là diễn xuất của Bắc Bắc khiến ta rất thích! Chỉ cần hai rương lớn chứa đầy châu báu này đã có thể chọc mù mắt chó của đám người ngu xuẩn kia rồi!
Hách Liên Khôn kêu một tiếng, giọng nói không cứng rắn như trước.
Hách Liên Thiến mơ mơ màng màng, cơ thể nghiêng về phía trước, vẫn chưa trả lời mà là trực tiếp ngã xuống đất, đã ngủ!
"Chuyện gì xảy ra vậy? Lão gia vậy phải làm sao bây giờ vậy phải làm sao bây giờ? Tam tiểu thư ngất rồi, làm sao có thể gặp đám người của Cảnh Vương phủ chứ?!"
"Đúng vậy, phải làm thế nào?"
Hách Liên Khôn cũng thấy khó xử.
Ngọc thị sửng sốt một chút, nhìn Hách Liên Thiến nằm trên đất, bỗng nhiên mở miệng cười nói: "Lão gia, đúng lúc Tam tiểu thư ngất đi, trực tiếp mang đến Bích Đường tiểu đi, nếu như nàng tỉnh táo chúng ta không dám đảm bảo nàng có canh cánh trong lòng việc lão gia phạt nàng mà nói nhiều lời với người của Cảnh Vương phủ hay không, nếu để cho Cảnh vương biết, chẳng phải sẽ gay go hơn sao?! Bây giờ chúng ta phải đi nói cho đám người Cảnh vương phủ biết Thiến nhi đã trở về, có điều là chơi đùa mệt mỏi nên đã ngủ rồi, không thể gặp khách được!"
"Mẫu thân nói rất đúng!"
Hách Liên Nhu nhìn Hách Liên Thiến trên đất, thật muốn đi tới đá cho nàng mấy cái để giải hận, nhưng mà ở trước mặt Hách Liên Khôn vẫn phải giả bộ nhu nhược cho nên liền bỏ qua cái ý nghĩ này.
Hách Liên Khôn phái người đem Hách Liên Thiến trở về Bích Đường tiểu trúc, trở lại phòng của nàng, Hách Liên Thiến ôm chăn mềm mại thở dài nói: "Giường của mình vẫn là nằm thoải mái nhất!"
"Tiểu thư, người không sao chứ, nghe nói người của Cảnh Vương phủ đến, những người đó nhất định phải chờ gặp được tiểu thư!"
Bên trong đại sảnh, Hách Liên Khôn mượn dịp Hách Liên Thiến ngủ mà có cớ đuổi khách, người của Cảnh vương phủ cũng không tiện ở lại nữa, đang muốn xin cáo lui liền thấy một tỳ nữ chạy tới, người này chính là Lam Tuyết.
"Đây không phải là Lam Tuyết cô nương sao?"
Lý quản sự hỏi.
"Lý quản sự, tiểu thư nhà chúng ta muốn gặp Lý quản sự nhưng vẫn không gặp được, lúc này mới phái nô tỳ đến xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!"
Sắc mặt Hách Liên Khôn và Ngọc thị cứng đờ, Hách Liên Thiến không phải là té xỉu sao?!
"Không phải là Tướng quân nói Vương phi của chúng ta ngủ rồi sao?" Sắc mặt Lý quản sự trầm xuống: "Không phải là Tướng quân cố tình ngăn cản chúng ta đó chứ?"
Lửa giận trong miệng Hách Liên Khôn đều muốn phun ra ngoài, phẫn hận trợn mắt nhìn Ngọc thị, đều là chủ ý của ngươi, lúc này tốt lắm, để cho người ta vạch trần, cả mặt mũi cũng mất hết.
Sắc mặt Ngọc thị cũng vô cùng bối rối, lúc đỏ lúc trắng, lời nói dối khó che đậy.
Cái tiểu tiện nhân không phải là ngất đi sao? Làm sao có thể phái tỳ nữ đến đây tìm người chẳng lẽ chẳng lẽ mới vừa rồi là giả bộ?!
Vừa nghĩ như thế, Ngọc thị liền cảm giác mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay giàn giụa Hách Liên Thiến quả thực lợi hại!
Đang nghĩ ngợi nói chút gì đó hóa giải không khí ngột ngạt liền thấy Lý quản sự lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ.
Ngọc thị phẫn hận khiến mặt đỏ lên, thấy hắn muốn ra sau viện thì nàng lập tức ngăn cản nói: "Lý quản sự, sắc trời đã tối, hậu viện bên trong phủ là chỗ của nữ quyến, thật sự là bất tiện."
"Phu nhân, sắc trời quả thật đã muộn, nếu như ngươi sớm báo cho Vương phi chúng ta biết là có người chờ thì chúng ta hiển nhiên sẽ không đợi đến lúc này mà còn chưa gặp được Vương phi!"
Lý quản sự không bỏ qua mở miệng nói lý lẽ.
Ngọc thị bị nghẹn không nói nên lời, mím lại khóe môi, hai tròng mắt phun ra hàn quang sắc bén, nàng ta vậy mà lại bị một hạ nhân khuất nhục như thế nhưng vẫn không thể cãi lại, thật sự là đáng giận.
"Lam Tuyết cô nương, nếu sắc trời đã tối, chúng ta cũng không tiện gặp Vương phi, Vương gia ra lệnh cho chúng ta tới đây tặng lễ cho Vương phi... cô nương mau phái người đem những đồ vật này về sau viện đi."
Hách Liên Khôn vừa nghe lập tức gọi gã sai vặt bên trong phủ: "Mau đem hai rương lớn đến chỗ của Tam tiểu thư!"
"Vâng!"
Vài tên sai vặt tiến lên, bốn người một tổ mang một cái rương, không nghĩ tới...
Phịch...
Cái rương này thoạt nhìn không lớn, cũng không biết bên trong đựng vật gì mà như nặng nghìn cân!
Tám người này thật vất vả nâng lên, còn chưa đi ra khỏi cửa liền té ngã trên đất, rương lớn cũng bị văng ra, đồ vật bên trong phát ra ánh sáng chói mắt, ở trong đêm tối chiếu sáng rực rỡ!
"A! Đây là..."
Chỉ thấy trong một cái rương chứa đầy vàng bạc châu báu, trong rương khác thì hiện lên ánh sáng màu tím của dạ minh châu!
"Mau đắp lên che lại, những thứ đồ lặt vặt ấy là do Vương gia đưa cho Vương phi để người dùng khen thưởng hạ nhân, tuy nói không có quý báu gì cả nhưng mà mất đi vài thứ thì khi trở về ta lại không biết ăn nói như thế nào với Vương gia!"
Cái rương được che đậy lại, đám người Ngọc thị đương nhiên cũng thấy được đồ vật bên trong.
Ngay từ đầu cho rằng bên trong chẳng qua là phế phẩm mà Cảnh vương từ chợ lấy được, chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Thế nhưng bây giờ...
Sắc mặt Ngọc thị khó coi, ánh mắt Hách Liên Nhu càng ghen tỵ muốn rớt mắt ra ngoài.
Dạ minh châu a!
Trong rương chứa đầy Dạ minh châu, mỗi một viên đều vô giá, rốt cuộc Cảnh vương lấy đâu ra nhiều rương báu vật như vậy!
Hơn nữa, Lý quản sự mới vừa nói cái gì?
Để cho tiểu tiện nhân Hách Liên Thiến kia nhàn rỗi không chuyện gì mà khen thưởng cho hạ nhân sao?!
"Mẫu thân..." Hách Liên Nhu nổi đóa ngay tại chỗ, trong lòng đầy ghen tỵ và thèm muốn gần như muốn đốt nàng ta thành tro bụi, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
Cảnh vương không phải là phế vật không được cưng chìu sao?
Từ đâu mà hắn có nhiều báu vật như vậy, hơn nữa những thứ này đều là bảo bối vô giá!
Những bảo bối này coi như là bán cả Tướng quân phủ cũng không đủ nữa!
Nếu như Hách Liên Thiến gả qua đó, làm sao còn có thể chịu khổ chứ?!
Chỉ dựa vào những đổ vật trong Cảnh Vương phủ, nam nhân của nàng không được vậy thì thế nào ?
Qua vài năm nữa Cảnh vương người đầy bệnh tật cũng sẽ thăng thiên, những thứ để lại không phải đều thuộc về tiện nhân Hách Liên Thiến này sao?
Có thể so với nàng gả cho Sâm Vương còn lợi hơn gấp nghìn vạn lần, Hách Liên Nhu làm sao có thể không tức mà giậm chân.
Ngọc thị cũng khó giấu được khiếp sợ trong lòng, con mắt trợn trắng nhìn chằm chằm hai cái rương kia: "Cái này... Lý quản sự, ngươi xác định đây không phải là sính lễ?!"
"Phu nhân đã hỏi một lần rồi mà, sính lễ sao?! Vương gia của chúng ta thú Vương phi, có thể sử dụng những vật này sao?! Phu nhân chớ có nói đùa, làm sao có thể!"
Ngọc thị bị cảnh tượng trước mắt kích thích thở gấp, làm sao có thể?
Cảnh vương là một phế vật không quyền không thế, làm sao có thể như thế này?
Nếu như biết sẽ là như vậy, khi đó nàng tuyệt đối sẽ không bỏ thuốc cho Hách Liên Thiến, tuyệt đối sẽ không đem nàng quẳng lên giường Cảnh vương.
Quá thất sách!
Bên trong Bích Đường tiểu trúc.
Bên trong gian phòng chứa hai cái rương lớn, Thủy Tâm và Lam Tuyết trợn mắt tưởng chừng như muốn rớt ra ngoài.
"Tiểu thư a, a a a, tiểu thư, vàng, còn có đồ trang sức, phía dưới còn có một ít tơ tằm quý giá, còn có một cái rương đựng dạ minh châu a a a, tiểu thư..."
Thủy Tâm kích động ôm cái rương, trong ánh mắt tất cả đều là vàng, vàng vàng!
Những thứ này đều là của tiểu thư, tất cả đều là của tiểu thư.
"Tiểu thư, chúng ta có tiền, tiểu thư, huhuhu..."
"Ngươi nhìn bộ dạng ngu ngốc của nàng ta kìa, có cần phải như vậy không? Kích động đến rơi nước mắt luôn rồi. Nhìn ngươi chẳng có tiến bộ gì cả!"
Lam Tuyết ôm một cái rương lớn khác, ngẩng đầu cười nhạo Thủy Tâm.
Hai người tỳ nữ một người ôm một cái rương lớn, nằm úp sấp ở phía trên, như là tiểu cẩu bảo vệ đồ vật của nó, chọc cho Hách Liên Thiến cười đến dạ dày cũng phải đổ máu.
"Chậc chậc... Bắc Bắc nhà của ta cũng bỏ ra quá nhiều a! Có điều là diễn xuất của Bắc Bắc khiến ta rất thích! Chỉ cần hai rương lớn chứa đầy châu báu này đã có thể chọc mù mắt chó của đám người ngu xuẩn kia rồi!
/87
|