Bạo Sủng Y Phi: Bệnh Vương Quá Phúc Hắc
Chương 70: Hai tiện nữ chịu nhục ngoài phố, Bắc Bắc tới.
/87
|
"Ngươi, các ngươi! Thật to gan, Hách Liên Thiến, ngươi lại dám kích động dân chúng, ngươi đây là muốn mưu phản sao?!"
Bắc Đường Hinh Nguyệt được dung túng đến kiêu ngạo, nhưng nhìn đến cảnh tượng như vậy cũng bị làm cho hoảng sợ, cấm vệ quân vừa thấy tình thế không ổn liền rút đao ra trấn áp dân chúng: "Tránh ra tránh ra, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!"
Mộ Dung Uyển cau mày, không nghĩ tới tình thế lại phát triển trở thành như vậy, có điều là nàng đối với kết quả này rất hài lòng.
Đồ tiện nhân Hách Liên Thiến ngu xuẩn này, kích động dân chúng đắc tội Cửu công chúa, ngay cả Hoàng Đế và Hoàng Hậu cũng muốn làm khó dễ, cái này đúng là ngu xuẩn, còn không biết bản thân đắc tội Cửu công chúa sẽ có kết quả như thế nào, Cửu công chúa có cừu tất báo, là một người có tính tình tàn nhẫn, hừ... Hôm nay Hách Liên Thiến tự đào hố chôn mình, không thể trách người khác được.
Tình cảnh hỗn loạn, thị vệ bên cạnh Cửu công chúa rút đao ra, vài người thấy thế lập tức hô to: "Không tốt rồi, giết người rồi không tốt rồi, giết người rồi!"
"Cứu mạng a, giết người rồi! Giết người rồi, quan binh giết người rồi!"
...
Hách Liên Thiến quét mắt thấy mấy người đi đầu kích động mọi người, khóe miệng rung động mấy cái, mấy người này nếu như nàng không nhìn lầm thì bọn họ không phải là người của Diêm La Điện phái tới trấn giữ Ngự An Đường sao?
Những người này chạy đến đây nhất định là do Diêm Nhật chỉ điểm, nàng nhìn thoáng qua trà lâu bên cạnh, quả nhiên thấy trên lầu ba trà lâu có một thân ảnh quen thuộc đang ngồi ở đó, thấy nàng, Diêm Nhật vẫn không quên vẫn tay một cái, nghiễm nhiên là một bộ dạng biểu dương trước mặt chủ thượng.
Dân chúng bên cạnh bị kích động trước tình hình này, bị cấm vệ quân rút đao tàn nhẫn chém giết càng kích thích hơn, mọi người đoàn kết lại, nhao nhao nhào tới.
Cấm vệ quân dù sao cũng là quân lính của Hoàng thất, đối mặt với dân chúng cả thành, bọn họ chỉ dám hù dọa một chút chứ không dám tuỳ tiện đả thương người.
Dân chúng ùa lên, Cửu công chúa và Mộ Dung Uyển sợ đến mặt mũi biến sắc, đâu còn bộ dạng kiêu ngạo như trước.
Cửu công chúa trốn ở trong xe ngựa không dám ra ngoài, có thể coi là như vậy, dân chúng tiến lên, chen nhau nhào tới, hung hăng lôi kéo!
Rèm xe ngựa trong nháy mắt bị xé rách, lộ ra khuôn mặt sợ hãi của Cửu công chúa.
Con ngựa cũng bị hoảng sợ, bị đam người vây quanh mà kêu 'hí' lên, cuối cùng xe ngựa bị lật ngược!
"A.... Cứu mạng a, a...."
Xe ngựa lật, đè vài tên thị vệ ở bên cạnh, cùng lúc trên xe ngựa Cửu công chúa cũng từ cửa sổ giống như bị điên mà nhảy ra, thân thể nặng nề bị va đập ở trên sàn nhà.
"A...."
Dân chúng bạo động!
Đâu quản ngươi là Cong chúa hay là ai, ngược lại nhiều người như vậy, giẫm đạp lên nhau, đạp một cước, thoáng cái lại một cước, Cửu công chúa điện hạ cao quý ỷ mình thanh cao cũng phải nằm trên mặt đất bị chỉnh cả người nhếch nhác chẳng chịu được.
Ở sau lưng Mộ Dung Uyển còn chưa lên xe ngựa bị chỉnh thảm hại hơn.
Có dũng khí giúp Công chúa làm xằng làm bậy?
Bên trong dân chúng không thiếu người ái mộ Mặc Vương đối với Mộ Dung Uyển oán hận đã lâu, thuận tiện mượn cơ hội này nhảy vào giày vò ả.
Có người quăng trứng gà, đầu cây củ cải, lá cây cải trắng thối rữa, thức ăn cay....
Còn có người tiện tay ném luôn một con gà, mà con gà kia trực tiếp đứng ở trên đỉnh đầu Mộ Dung Uyển, mòng vuốt nắm tóc của nàng không buông.
Trên mặt trên người Mộ Dung Uyển đều bị ném tới nhếch nhác dơ bẩn, con mắt bị trứng gà chọi trúng không mở ra được, hết lần này tới lần khác khi con gà mái trên đầu phát sinh hưng phấn thì nó lại 'Cô cô đát cô cô cô đát'
"A, cứu mạng a, cứu mạng a...."
Hách Liên Thiến đứng ở bên cạnh dân chúng, đều chứng kiến tất cả, dạ dày cười đến co rút.
"Thiến Thiến~"
Hách Liên Thiến vừa quan sát tình cảnh trước mắt vừa chỉ trỏ với đám người Lam Tuyết và Thủy Tâm bên cạnh: "Hôm nay chúng ta thực sự là kiếm được lợi rồi, ha ha ha, không đến Hoàng cung cũng không sao, ra đây liền thấy một hồi trò hay, thực sự là chơi quá tốt!"
"Đúng, hiện tại các nàng làm sao mà phách lối nữa, khí thế vừa nãy đã biến mất tiêu, hừ, mới vừa rồi còn nghĩ muốn trượng tễ ta? Đáng đời bị người đánh!"
"Lam Tuyết, tính tình ngươi thù cái ác, ta cũng rất vui mừng, ai u... trở lại ta nhất định sẽ thưởng thật nhiều kim nguyên bảo cho ngươi!"
Hách Liên Thiến cười càng thêm xán lạn, Lam Tuyết vừa nghe thế lập tức kích động nói: "Người nói thật sao chủ tử, người nói thật sao?"
Thủy Tâm không có vui vẻ như hai người bọn họ, cau mày lo lắng nói nói "Tiểu thư, như vậy thực sự không sao sao? Dân chúng như thế...thoáng cái giống như là bị điên, đây chính là Công chúa a, các nàng cũng không sợ... "
"Sợ cái gì? Cũng không phải do bản tiểu thư xúi giục để cho bọn họ đi đánh Công chúa, hơn nữa, nhiều người như vậy, ít nhất cũng có năm sáu trăm bách tính, chẳng lẽ nói cũng bởi vì Cửu công chúa hung hăng phách lối đả thương người nên Hoàng thượng sẽ đem năm sáu trăm bách tính nhốt vào thiên lao sao? Tuy rằng Hoàng thượng thương yêu nữ nhi, thế nhưng cũng phải cần lấy đại cục làm trọng, hơn nữa, một lát nữa những người dân này đều tản ra, người nào biết trong bọn họ ai đã đánh Công chúa? Ai có thể làm chứng?"
"Tiểu thư, người nói rất có lý. A... làm sao nô tỳ lại nghe được có người vừa kêu tiểu thư!"
"A? Đâu đâu..."
"Tiểu thư, là ở đây... hình như là xe ngựa của Cảnh Vương điện hạ!"
Thủy Tâm chỉ vào chiếc xe ngựa nằm ở chỗ khúc quanh trên đường phố hưng phấn reo lên.
Hách Liên Thiến vừa nghe đến hai từ Cảnh Vương lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy rèm xe ngựa mở ra, lộ ra nụ cười dịu dàng của Bắc Đường Văn Cảnh: "Thiến Thiến~ "
"Thật sự là Bắc Bắc nhà ta, tiểu Bắc Bắc... Tới rồi..."
Hách Liên Thiến nhanh chóng chạy tới, mới vừa vén rèm leo lên xe ngựa, liền thấy Bắc Đường Văn Cảnh là lập tức dang hai cánh tay ra, Hách Liên Thiến gào khóc nhào tới.
Hai tay treo ở trên cổ của Bắc Đường Văn Cảnh, thân thể co rúc ở trong lòng người này: "Tiểu Bắc Bắc, sao ngươi lại tới đây? Ta đang muốn đến Cảnh Vương phủ chờ ngươi đấy nhanh như vậy ngươi đã từ Hoàng cung trở về sao?"
Bắc Đường Văn Cảnh cưng chìu ôm nàng, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu nàng, âm thanh khàn khàn mị hoặc: "Ừ! Đến Cảnh Vương phủ chờ ta? Ta là muốn đến Tướng quân phủ đón ngươi cùng nhau tiến cung dự tiệc, ngươi thế nào lại chạy ra ngoài? Tướng quân phủ quả nhiên không có chuẩn bị xe ngựa cho ngươi có đúng hay không?!"
"Ngươi muốn tiến cung sao, ta không muốn đi... Có điều là nếu ngươi muốn đi thì ta đây sẽ đi cùng với ngươi!"
Hách Liên Thiến ngước đầu lên dùng vẻ mặt nhu thuận nhìn hắn, tiểu Bắc Bắc nhà nàng thực sự là càng xem càng đẹp, thừa dịp Bắc Đường Văn Cảnh không chú ý, Hách Liên Thiến sắc đảm trực tiếp cắn cằm Bắc Đường Văn Cảnh, nhẹ nhàng liếm liếm, sau đó đắc ý cười hắc hắc vài tiếng.
Sau khi đạt được mục đích lại đem đầu nhét vào trong ngực hắn, nghe mùi thơm thảo dược nhàn nhạt trên người Bắc Đường Văn Cảnh, thở dài thỏa mãn nói: "A, thật tốt!"
"Cắn ta lại vui vẻ như vậy sao?"
Hách Liên Thiến gật đầu: "Vui vẻ!"
"Ha ha... Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
Bắc Đường Văn Cảnh tiến tới bên tai nàng nhẹ giọng nói khẽ, hơi thở ấm áp phun ở trên vành tai nàng, Hách Liên Thiến cảm thấy nhột liền lấy tay che lỗ tai, vừa cười vừa nói: "Không có chuyện gì lớn, hình như là Công chúa gì đó đụng bị thương người, dân chúng xúc động phẫn nộ nên huyên náo, được rồi, Công chúa kia không phải la thân muội của ngươi sao? Tiểu Bắc Bắc, ngươi không đi cứu người sao?"
"Là Cửu hoàng muội?" Bắc Đường Văn Cảnh dùng con ngươi hổ phách nhìn chằm chằm nàng hỏi.
Hách Liên Thiến thầm nghĩ, nguy rồi, ánh mắt ngươi như vậy là sao chứ, chẳng lẽ cảm tình của ngươi với vị Cửu công chúa này tốt lắm sao?
Mặc dù là thân huynh muội, thế nhưng Bắc Đường Văn Cảnh quan tâm như vậy, Hách Liên Thiến vẫn là ăn phải mùi vị gì đó, từ trong ngực hắn giãy giụa thoát ra, ngồi vào chỗ khác cách xa hắn một chút, đầu nghiêng dựa vào trên vách, lạnh lùng hừ một tiếng.
Bắc Đường Văn Cảnh sửng sốt, có phần ngoài ý muốn chớp mắt vài cái, nhìn trong ngực trống rỗng, làm sao không để cho hắn ôm chứ?
Khó chịu cái gì, hắn vừa mới nói sai cái gì rồi sao?
Bắc Đường Hinh Nguyệt được dung túng đến kiêu ngạo, nhưng nhìn đến cảnh tượng như vậy cũng bị làm cho hoảng sợ, cấm vệ quân vừa thấy tình thế không ổn liền rút đao ra trấn áp dân chúng: "Tránh ra tránh ra, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!"
Mộ Dung Uyển cau mày, không nghĩ tới tình thế lại phát triển trở thành như vậy, có điều là nàng đối với kết quả này rất hài lòng.
Đồ tiện nhân Hách Liên Thiến ngu xuẩn này, kích động dân chúng đắc tội Cửu công chúa, ngay cả Hoàng Đế và Hoàng Hậu cũng muốn làm khó dễ, cái này đúng là ngu xuẩn, còn không biết bản thân đắc tội Cửu công chúa sẽ có kết quả như thế nào, Cửu công chúa có cừu tất báo, là một người có tính tình tàn nhẫn, hừ... Hôm nay Hách Liên Thiến tự đào hố chôn mình, không thể trách người khác được.
Tình cảnh hỗn loạn, thị vệ bên cạnh Cửu công chúa rút đao ra, vài người thấy thế lập tức hô to: "Không tốt rồi, giết người rồi không tốt rồi, giết người rồi!"
"Cứu mạng a, giết người rồi! Giết người rồi, quan binh giết người rồi!"
...
Hách Liên Thiến quét mắt thấy mấy người đi đầu kích động mọi người, khóe miệng rung động mấy cái, mấy người này nếu như nàng không nhìn lầm thì bọn họ không phải là người của Diêm La Điện phái tới trấn giữ Ngự An Đường sao?
Những người này chạy đến đây nhất định là do Diêm Nhật chỉ điểm, nàng nhìn thoáng qua trà lâu bên cạnh, quả nhiên thấy trên lầu ba trà lâu có một thân ảnh quen thuộc đang ngồi ở đó, thấy nàng, Diêm Nhật vẫn không quên vẫn tay một cái, nghiễm nhiên là một bộ dạng biểu dương trước mặt chủ thượng.
Dân chúng bên cạnh bị kích động trước tình hình này, bị cấm vệ quân rút đao tàn nhẫn chém giết càng kích thích hơn, mọi người đoàn kết lại, nhao nhao nhào tới.
Cấm vệ quân dù sao cũng là quân lính của Hoàng thất, đối mặt với dân chúng cả thành, bọn họ chỉ dám hù dọa một chút chứ không dám tuỳ tiện đả thương người.
Dân chúng ùa lên, Cửu công chúa và Mộ Dung Uyển sợ đến mặt mũi biến sắc, đâu còn bộ dạng kiêu ngạo như trước.
Cửu công chúa trốn ở trong xe ngựa không dám ra ngoài, có thể coi là như vậy, dân chúng tiến lên, chen nhau nhào tới, hung hăng lôi kéo!
Rèm xe ngựa trong nháy mắt bị xé rách, lộ ra khuôn mặt sợ hãi của Cửu công chúa.
Con ngựa cũng bị hoảng sợ, bị đam người vây quanh mà kêu 'hí' lên, cuối cùng xe ngựa bị lật ngược!
"A.... Cứu mạng a, a...."
Xe ngựa lật, đè vài tên thị vệ ở bên cạnh, cùng lúc trên xe ngựa Cửu công chúa cũng từ cửa sổ giống như bị điên mà nhảy ra, thân thể nặng nề bị va đập ở trên sàn nhà.
"A...."
Dân chúng bạo động!
Đâu quản ngươi là Cong chúa hay là ai, ngược lại nhiều người như vậy, giẫm đạp lên nhau, đạp một cước, thoáng cái lại một cước, Cửu công chúa điện hạ cao quý ỷ mình thanh cao cũng phải nằm trên mặt đất bị chỉnh cả người nhếch nhác chẳng chịu được.
Ở sau lưng Mộ Dung Uyển còn chưa lên xe ngựa bị chỉnh thảm hại hơn.
Có dũng khí giúp Công chúa làm xằng làm bậy?
Bên trong dân chúng không thiếu người ái mộ Mặc Vương đối với Mộ Dung Uyển oán hận đã lâu, thuận tiện mượn cơ hội này nhảy vào giày vò ả.
Có người quăng trứng gà, đầu cây củ cải, lá cây cải trắng thối rữa, thức ăn cay....
Còn có người tiện tay ném luôn một con gà, mà con gà kia trực tiếp đứng ở trên đỉnh đầu Mộ Dung Uyển, mòng vuốt nắm tóc của nàng không buông.
Trên mặt trên người Mộ Dung Uyển đều bị ném tới nhếch nhác dơ bẩn, con mắt bị trứng gà chọi trúng không mở ra được, hết lần này tới lần khác khi con gà mái trên đầu phát sinh hưng phấn thì nó lại 'Cô cô đát cô cô cô đát'
"A, cứu mạng a, cứu mạng a...."
Hách Liên Thiến đứng ở bên cạnh dân chúng, đều chứng kiến tất cả, dạ dày cười đến co rút.
"Thiến Thiến~"
Hách Liên Thiến vừa quan sát tình cảnh trước mắt vừa chỉ trỏ với đám người Lam Tuyết và Thủy Tâm bên cạnh: "Hôm nay chúng ta thực sự là kiếm được lợi rồi, ha ha ha, không đến Hoàng cung cũng không sao, ra đây liền thấy một hồi trò hay, thực sự là chơi quá tốt!"
"Đúng, hiện tại các nàng làm sao mà phách lối nữa, khí thế vừa nãy đã biến mất tiêu, hừ, mới vừa rồi còn nghĩ muốn trượng tễ ta? Đáng đời bị người đánh!"
"Lam Tuyết, tính tình ngươi thù cái ác, ta cũng rất vui mừng, ai u... trở lại ta nhất định sẽ thưởng thật nhiều kim nguyên bảo cho ngươi!"
Hách Liên Thiến cười càng thêm xán lạn, Lam Tuyết vừa nghe thế lập tức kích động nói: "Người nói thật sao chủ tử, người nói thật sao?"
Thủy Tâm không có vui vẻ như hai người bọn họ, cau mày lo lắng nói nói "Tiểu thư, như vậy thực sự không sao sao? Dân chúng như thế...thoáng cái giống như là bị điên, đây chính là Công chúa a, các nàng cũng không sợ... "
"Sợ cái gì? Cũng không phải do bản tiểu thư xúi giục để cho bọn họ đi đánh Công chúa, hơn nữa, nhiều người như vậy, ít nhất cũng có năm sáu trăm bách tính, chẳng lẽ nói cũng bởi vì Cửu công chúa hung hăng phách lối đả thương người nên Hoàng thượng sẽ đem năm sáu trăm bách tính nhốt vào thiên lao sao? Tuy rằng Hoàng thượng thương yêu nữ nhi, thế nhưng cũng phải cần lấy đại cục làm trọng, hơn nữa, một lát nữa những người dân này đều tản ra, người nào biết trong bọn họ ai đã đánh Công chúa? Ai có thể làm chứng?"
"Tiểu thư, người nói rất có lý. A... làm sao nô tỳ lại nghe được có người vừa kêu tiểu thư!"
"A? Đâu đâu..."
"Tiểu thư, là ở đây... hình như là xe ngựa của Cảnh Vương điện hạ!"
Thủy Tâm chỉ vào chiếc xe ngựa nằm ở chỗ khúc quanh trên đường phố hưng phấn reo lên.
Hách Liên Thiến vừa nghe đến hai từ Cảnh Vương lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy rèm xe ngựa mở ra, lộ ra nụ cười dịu dàng của Bắc Đường Văn Cảnh: "Thiến Thiến~ "
"Thật sự là Bắc Bắc nhà ta, tiểu Bắc Bắc... Tới rồi..."
Hách Liên Thiến nhanh chóng chạy tới, mới vừa vén rèm leo lên xe ngựa, liền thấy Bắc Đường Văn Cảnh là lập tức dang hai cánh tay ra, Hách Liên Thiến gào khóc nhào tới.
Hai tay treo ở trên cổ của Bắc Đường Văn Cảnh, thân thể co rúc ở trong lòng người này: "Tiểu Bắc Bắc, sao ngươi lại tới đây? Ta đang muốn đến Cảnh Vương phủ chờ ngươi đấy nhanh như vậy ngươi đã từ Hoàng cung trở về sao?"
Bắc Đường Văn Cảnh cưng chìu ôm nàng, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu nàng, âm thanh khàn khàn mị hoặc: "Ừ! Đến Cảnh Vương phủ chờ ta? Ta là muốn đến Tướng quân phủ đón ngươi cùng nhau tiến cung dự tiệc, ngươi thế nào lại chạy ra ngoài? Tướng quân phủ quả nhiên không có chuẩn bị xe ngựa cho ngươi có đúng hay không?!"
"Ngươi muốn tiến cung sao, ta không muốn đi... Có điều là nếu ngươi muốn đi thì ta đây sẽ đi cùng với ngươi!"
Hách Liên Thiến ngước đầu lên dùng vẻ mặt nhu thuận nhìn hắn, tiểu Bắc Bắc nhà nàng thực sự là càng xem càng đẹp, thừa dịp Bắc Đường Văn Cảnh không chú ý, Hách Liên Thiến sắc đảm trực tiếp cắn cằm Bắc Đường Văn Cảnh, nhẹ nhàng liếm liếm, sau đó đắc ý cười hắc hắc vài tiếng.
Sau khi đạt được mục đích lại đem đầu nhét vào trong ngực hắn, nghe mùi thơm thảo dược nhàn nhạt trên người Bắc Đường Văn Cảnh, thở dài thỏa mãn nói: "A, thật tốt!"
"Cắn ta lại vui vẻ như vậy sao?"
Hách Liên Thiến gật đầu: "Vui vẻ!"
"Ha ha... Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
Bắc Đường Văn Cảnh tiến tới bên tai nàng nhẹ giọng nói khẽ, hơi thở ấm áp phun ở trên vành tai nàng, Hách Liên Thiến cảm thấy nhột liền lấy tay che lỗ tai, vừa cười vừa nói: "Không có chuyện gì lớn, hình như là Công chúa gì đó đụng bị thương người, dân chúng xúc động phẫn nộ nên huyên náo, được rồi, Công chúa kia không phải la thân muội của ngươi sao? Tiểu Bắc Bắc, ngươi không đi cứu người sao?"
"Là Cửu hoàng muội?" Bắc Đường Văn Cảnh dùng con ngươi hổ phách nhìn chằm chằm nàng hỏi.
Hách Liên Thiến thầm nghĩ, nguy rồi, ánh mắt ngươi như vậy là sao chứ, chẳng lẽ cảm tình của ngươi với vị Cửu công chúa này tốt lắm sao?
Mặc dù là thân huynh muội, thế nhưng Bắc Đường Văn Cảnh quan tâm như vậy, Hách Liên Thiến vẫn là ăn phải mùi vị gì đó, từ trong ngực hắn giãy giụa thoát ra, ngồi vào chỗ khác cách xa hắn một chút, đầu nghiêng dựa vào trên vách, lạnh lùng hừ một tiếng.
Bắc Đường Văn Cảnh sửng sốt, có phần ngoài ý muốn chớp mắt vài cái, nhìn trong ngực trống rỗng, làm sao không để cho hắn ôm chứ?
Khó chịu cái gì, hắn vừa mới nói sai cái gì rồi sao?
/87
|