Báo Thù Tình Nhân

Chương 2

/10


Cô tựa hồ đã mê man vài tiếng đồng hồ, lúc cô tỉnh lại đã thấy bên ngoài rèm cửa là một mảnh sáng ngời.

Văn Dĩ An chậm rãi quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, đây chính là người chồng danh phù kỳ thực của cô đồng thời cũng là người luôn luôn hận cô.

Cô biểu tình phức tạp, ngóng nhìn ánh mắt anh toát ra đau thương.

Tuy rằng từ đầu tới cuối cô đều biết anh tiếp cận cô, theo đuổi cô, kết hôn với cô mục đích là vì muốn báo thù, cũng sớm có chuẩn bị tâm lý sau khi gả cho anh, sẽ cố gắng làm anh nguôi hận trong lòng, nhưng cô vạn vạn lần không nghĩ tới trong đêm tân hôn anh lại dùng hình thức cường bạo đối với cô để mở đầu quan hệ hai vợ chồng bọn họ.

Tối hôm qua là lần đầu tiên của cô, không có gì thoải mái cả,chỉ có sợ hãi, đau đớn cùng bi ai. Mà đây cũng là lần đầu tiên cô khắc sâu cảm giác anh hận cô còn hơn cả cô nghĩ gấp trăm lần.

Cô có phải hay không quá ngây thơ rồi? Thế nhưng nghĩ đến chỉ cần gả cho anh, dùng tình yêu của mình cảm hóa anh, làm cho anh quên đi hận ý, từ nay về sau cùng cô phu xướng phụ tùy, đầu bạc răng long.

Cô có phải hay không rất ngu xuẩn? Thế nhưng nghĩ đến anh sẽ thủ hạ lưu tình với cô , thương tiếc cô một chút.

Anh hận cô nha, cô làm sao có thể nghĩ đến sau khi hai người kết hôn liền đột nhiên mất đi trí nhớ mà quên hết thảy được? Cô thật sự rất ngốc!

Nhìn người đàn ông ngủ say an nhàn bên cạnh, khóe miệng Văn Dĩ An không tự chủ được kéo ra một chút tự giễu cười khổ.

Hận anh sao?

Cô hỏi chính mình,bất quá trái tim đã cho cô đáp án.

So với hận anh, cô hẳn là muốn hận chính mình trước mới đúng. Bởi vì cô biết rõ anh không thương cô, hơn nữa còn cực hận cô, thế mà còn như thiêu thân lao đầu vào lửa gả cho anh, đã thế này thì cô phải nhận hậu quả thôi.

Cho nên, cô thật sự một chút cũng không hận anh sao? Lòng cô bỗng vang lên một thanh âm khác.

Văn Dĩ An biểu tình phức tạp nhìn chồng một lúc, hoàn toàn phân không rõ cảm xúc trong lòng xem có phải là hận ý hay không.

Cô thương anh, yêu đến biết rõ anh hận mình mà còn cố gả cho anh, cho nên sẽ không phải hận đâu.

Chỉ là ngay tại giờ khắc này, cô đột nhiên sợ hãi nếu cứ tiếp tục tình hình như vậy, cô sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày hận anh thôi.

Nhìn chồng, Văn Dĩ An khẽ thở dài, thở dài bất đắc dĩ, chua sót bi ai.

Cô thật sự không nên yêu anh, cho dù anh có là vận mệnh tơ hồng, thì cùng lắm là cô cả đời không kết hôn, không lấy chồng, còn tốt hơn hiện tại lâm vào cục diện đâm lao đành phải theo lao?

Nói thì nói vậy chứ ngay từ đầu, cô đã vô pháp tránh khỏi anh rồi.

Mang theo tự giễu cười yếu ớt đứng dậy, kéo chăn xuống, cả người cô cứng đờ, nhịn không được co rúm hít ngụm khí lạnh.

Văn Dĩ An cúi đầu nhìn một đống dấu vết màu hồng rải khắp người, nồng đậm sầu bi không khỏi khiến cô ủy khuất.(S: Chị , về mách bác đi)

Không lẽ cuộc sống sau này của bọn họ luôn như vậy? Mới nghĩ thôi, sắc mặt của cô đã trắng bệch, thân thể không tự chủ mà rùng mình.

Cô không phủ nhận tối hôm qua những thể nghiệm ban đầu làm cô bị bịt kín bởi một tầng bóng ma xua cũng không đi, nhưng cái khiến cô khó chịu nhất chính là chuyện đêm tân hôn , cô bị kinh hách lớn lại vẫn có tâm tư giải thích cho anh, cho rằng hết thảy chỉ là uống rượu , nếu tối hôm qua anh không uống rượu sẽ không đối đãi với cô như thế.

Cô vì cái ý tưởng này mà sợ hãi, bởi vì cô tựa hồ đã nguyện ý thừa nhận càng thêm yêu anh.

Hạnh phúc hay hủy diệt?

Cô hiện tại không chỉ lo lắng cho kết quả của hai người, mà còn lo lắng cho mình có thể hay không thừa nhận kết cục đó.

Tuy rằng cô sớm hạ quyết tâm cố gắng hết sức gạt bỏ hận ý trong lòng anh, làm anh yêu cô, nhưng cô lại chưa từng nghĩ tới anh đối đãi cô như thế nào, tựa như giống đêm tân hôn tối qua…

Hít thở sâu, Văn Dĩ An thiếu chút nữa cười thành tiếng.

Cô đang làm gì?

Mới kết hôn ngày đầu tiên mà thôi, thế mà kiên định tin tưởng cùng quyết tâm đã bắt đầu lung lay sắp đổ, nếu cô thực sợ hãi như vậy, thực đối chính mình một chút tin tưởng đều không có, kia còn không bằng sớm một chút buông tha đi.

Muốn vứt bỏ sao?

Buông tha cho lần đầu tiên tim đập thình thịch trong suốt hai mươi sáu năm qua, buông tha cho hy vọng suy nghĩ cả đời giúp chồng dạy con,cô muốn thế sao?

Không, cô không muốn buông tha.

hạm Đằng tỉnh lại cảm giác đầu tiên là đau đầu, đau như muốn nổ tung.

Anh nhăn mày, một bàn tay xoa xoa thái dương, một bàn tay chống tại trên giường miễn cưỡng ngồi dậy.

Đầu của anh làm sao vậy? Vì sao giống như sắp vỡ, nhẹ nhàng vừa động liền –

Suy nghĩ một chút, đột nhiên Phạm Đằng toàn bộ động tác trong nháy mắt ngừng lại.

Anh chậm rãi quay đầu nhìn về phía vị trí bên cạnh, nơi đó không có một bóng người, nhưng là gối đầu lại lõm xuống , anh nhanh chóng lục tìm trí nhớ…

Anh chết tiệt thế nhưng hoàn toàn nhớ rõ tối hôm qua đã phát sinh chuyện gì!

Anh cường bạo cô!

Phạm Đằng vẻ mặt căng thẳng, biểu tình nghiêm túc ,nháy mắt cắn chặt khớp hàm mà ảo não.

Anh tuy rằng hận cô, cưới cô cũng là vì muốn trả thù việc mẹ cô gây thương tổn cho bọn họ – mẹ anh và anh, nhưng anh chưa từng nghĩ tới muốn dùng phương thức này để trả thù cô, loại hành động này ngay cả chính anh còn thấy căm thù đến tận xương tuỷ.

Anh rốt cuộc làm sao vậy?

Dù cho có mấy chén rượu Thiệu Hưng vào bụng cũng không nên làm cái hành động này, hơn nữa anh chết tiệt còn nhớ rõ tất cả cảm giác lúc ấy, bao gồm cả cao trào muốn đòi mạng mà anh có được trong cơ thể cô .

Này hết thảy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!

Anh đã ba mươi tuổi, tuy rằng không thể nói là trăng hoa(nguyên văn là duyệt nữ vô số), nhưng cũng từng phát sinh quan hệ với không ít nữ nhân, còn với cô… đến tột cùng là chuyện gì đây? Rõ ràng bộ dạng bình thường, dáng người cũng thực bình thường, trọng yếu nhất cô chính là kẻ thù của anh, kết quả đâu? Anh lại lên cao trào chưa từng có đối với cô.

Dùng sức cào loạn tóc, Phạm Đằng bỗng có loại cảm giác hối hận không kịp.

Anh tối hôm qua căn bản là không nên chạm vào cô, phương thức muốn tra tấn cô, trả thù cô còn nhiều mà, lý do anh vì sao lại liều mình làm cho cô yêu anh, hơn nữa gả cho anh là bởi vì anh muốn cô trải qua thống khổ mà mẹ anh từng chịu.

Nhớ tới người mẹ đáng thương, anh phẫn nộ xốc chăn bông rời giường, lại bị dấu vết màu đỏ sẫm trên nệm làm chấn động, cả người cứng đờ. Anh khó tin trừng mắt nhìn, rồi đem tầm mắt chuyển dời đến nửa người trần trụi của mình, sau đó ngây ra như phỗng.

Cô cư nhiên là xử nữ!

Một chút ảo não ngăn chặn không được lại giống như mưa rền gió dữ đánh úp anh, làm cho anh hoàn toàn không chống đỡ nổi.

Cô là xử nữ, mà anh tối hôm qua dùng phương thức gần như cường bạo cướp đi lần đầu tiên của vợ mình, anh.. ..–

Phạm Đằng hơi nhếch bạc môi, buồn bực nghiến răng thiếu chút nữa cắn nát miệng mình.

Anh rốt cuộc đang làm gì? Biết cô là xử nữ sớm hay muộn thì có gì khác biệt? Chẳng lẽ nếu là sớm biết thì anh sẽ ôn nhu che chở cô sao?

Mục đích anh cưới cô là muốn tra tấn cô, một khi đã như vậy, anh cần gì phải ảo não, cảm thấy cần xin lỗi cô? Anh căn bản là không cần mềm lòng với cô.

Khóe môi lạnh lùng mím lại, biểu tình trên mặt anh không còn ảo não, mà thay vào đó là lãnh khốc vô tình.

Anh đứng dậy, xuống giường, đi vào phòng tắm mặc quần áo, sau đó đeo mặt nạ lạnh lùng đi ra khỏi phòng ngủ.

Anh chờ đợi, trò chơi sắp đặt cả một năm cũng đến lúc lên sàn rồi.

A! Thân ái, anh tỉnh? Cảm giác có khỏe không? Nhanh chút lại đây ngồi xuống, nhanh lên.”

Mới đi vào phòng khách, Phạm Đằng còn chưa kịp kêu action, nữ nhân vật chính đã khẩn cấp nhảy đến trước mặt, còn trình diễn một cảnh quay ngoài dự đoán mà theo anh vẫn nghĩ là tiết mục ôn nhu, khiến anh trong khoảng thời gian ngắn ngạc nhiên đến quên cả kế hoạch của mình.

Văn Dĩ An mỉm cười kéo chồng ngồi trên sô pha, sau đó lập tức kích động chạy vào phòng bếp, nháy mắt biến mất trong đó. Mọi chuyện đã không hiểu ra sao nay càng khó hiểu.

Phạm Đằng ngây ra như phỗng nhìn phương hướng cô biến mất, hai mắt trừng lớn, miệng hé mở, bộ dáng như bị tà linh xâm nhập – hay nói cách khác là bộ dáng bị choáng váng, hơn nữa thoạt nhìn còn có điểm ngây ngốc.

Kỳ thật trước khi ra khỏi phòng, đầu anh đã suy đoán tới rất nhiều phản ứng của cô.

Anh nghĩ cô sẽ vì chuyện tối hôm qua mà cảm thấy ai oán, sẽ lấy vẻ mặt bị thương đối mặt với anh.

Có lẽ cô sẽ trầm mặc không nói, dùng phương thức im lặng để kháng nghị.

Hoặc có lẽ cô trực tiếp biểu lộ bất mãn, dùng phương thức có chút xấu hổ nói chuyện với anh.

Cũng hoặc là cô làm như chuyện gì cũng chưa phát sinh,ngượng ngùng e lệ.

Tóm lại phản ứng của cô khả năng sẽ có thương tâm, thất vọng, oán hận, hoặc là còn có thể thêm một ít ngượng ngùng cùng thái độ mất tự nhiên, nhưng chính là không có khả năng vẻ mặt tươi cười như vừa rồi,xuất hiện bộ dáng của một cô vợ nhỏ hạnh phúc chạy vội về phía anh.

Hiện tại là chuyện gì xảy ra?

Chẳng nhẽ anh vẫn còn nằm mộng chưa tỉnh lại?

Bằng không cô làm sao có thể đối với chuyện anh thô bạo tối qua, một câu oán hận cũng không có?

Phạm Đằng cau mày, trừng mắt nhìn phòng bếp, sau đó liền thấy Dĩ An vừa mới chạy vào phòng bếp lại kích động chạy ra, trên tay còn bưng một cái bát không biết bên trong đựng thứ gì.

“Nào, nhanh chút đem cái này uống đi.” Cô cười meo meo tiêu sái đến trước mặt anh ,đem cái bát trong tay đưa cho anh.

“Đây là cái gì?” Phạm Đằng hoài nghi nhìn chằm chằm bát nước như bị nhuộm đen.

“Canh giải rượu.”

Canh giải rượu?

“Ba em mỗi lần say rượu ,em đều nấu canh giải rượu này cho ba uống, nghe ba nói canh này trị liệu đau đầu hiệu quả đặc biệt tốt.” Văn Dĩ An mỉm cười nhìn anh giải thích.

“Trị liệu đau đầu?” Phạm Đằng đột nhiên tâm động, bởi vì anh hiện tại đầu thật sự rất đau.

“Đúng, đây chính là độc môn bí phương mẹ em truyền lại.”

Vừa nghe đến hai chữ “mẹ em”, Phạm Đằng nguyên bản vươn tay chuẩn bị tiếp nhận cái bát trên tay Văn Dĩ An, trong tích tắc liền dừng lại, dùng sức hất nó ra.

“Choang!”

Chiếc bát lập tức tan thành mấy mảnh nhỏ, nước canh bên trong tràn ra sàn nhà, có một ít thậm chí còn hắt vào trên đùi Văn Dĩ An, tổn thương da thịt của cô.

Phòng khách bỗng nhiên lâm vào trầm mặc.

Phạm Đằng nhìn bắp chân cô bị nước canh hắt đang đỏ ửng dần, mà Văn Dĩ An là bị động tác thình lình trở mặt của anh dọa ngây người, kinh ngạc, ngốc lăng đến ngay cả chính mình bị canh nóng hắt đến cũng không biết.

Anh thật sự hận cô như vậy sao? Đây là suy nghĩ đầu tiên sau khi cô hồi phục tinh thần…

Không được, cô tuyệt đối không thể quá mức để ý hành động của anh, nhất định phải quán triệt hai chiến thuật dĩ bất biến ứng vạn biến, nghĩa vô phản cố mới được(không có đường lui , không chùn bước). Đây là suy nghĩ thứ hai sau khi cô hồi phục tinh thần, và lập tức thực hiện.

“Không xong, rốt cuộc là em không tốt hay anh không cẩn thận đây? Làm sao có thể đánh đổ nha? Bất quá không sao, em nấu rất nhiều, trong bếp vẫn còn, em lại đi mang một chén tới.” Cô buồn rầu nói, sau đó mặc kệ anh ngốc lăng tại chỗ,nhanh chóng xoay người trở về phòng bếp bưng thêm một chén canh giải rượu đi ra.

“Nào.” Cô đưa cho anh.

“Đem đi.” Phạm Đằng thu lại biểu tình sững sờ, lạnh lùng nói.

Xem bộ dáng cô đi lại, vết phỏng trên đùi thoạt nhìn chính là dọa người mà thôi, hẳn là không có trở ngại gì……

Chờ một chút, anh đây là làm sao? Quan tâm cô ư?

“Cái gì?” Văn Dĩ An nháy mắt mấy cái, bộ dáng nghe không hiểu lời anh.

“Tôi nói đem đi.” Anh lại lạnh lùng nói.

“Nhưng là canh trị say rượu đau đầu này thật sự rất hiệu……”

“Tôi nói đem đi.” Anh dùng ngữ khí ra lệnh chặn ngang lời cô.

Văn Dĩ An bỗng nhiên cúi đầu cũng không nhúc nhích trầm mặc.

Cô đang khóc sao? Phạm Đằng nhịn không được suy đoán, sao biết cô một giây sau đột nhiên hì hì ngẩng đầu lên, còn che miệng cười ra tiếng.

“Bị anh vạch trần.” Cô cười nói. “Anh yêu à, anh làm sao có thể thông minh như vậy, biết này canh giải rượu tuy rằng thực sự hiệu quả, nhưng là rất khó uống, em là đem nó đến trừng phạt người uống say nha?” Tầm mắt của cô mị thành hình bán nguyệt.

“Trừng phạt?” Phạm Đằng khó tin trừng mắt nhìn cô.

“Ha ha.” Cô nghịch ngợm cười gượng hai tiếng. “Kỳ thật em không phải thật muốn trừng phạt anh, dù sao ngày hôm qua là hôn lễ của chúng ta, anh có lẽ bởi vì cao hứng mà uống nhiều mấy chén cũng là nhân chi thường tình, em không thể không có đạo lý mà trừng phạt anh. Em vì sao nấu canh giải rượu, kỳ thật chính là muốn cho anh biết em có bí kĩ này mà thôi.”

Phạm Đằng nhìn chằm chằm cô, đột nhiên có loại cảm giác không biết nên nói gì.

“Thật tốt quá, anh đã không còn say rượu, chúng ta chuẩn bị ăn cơm thôi.” Cô nói, sau đó buông bát trong tay, kéo anh đứng dậy khỏi sô pha đi tới phòng ăn.

“Em làm gì? Buông tay!” Phạm Đằng từ khi bước khỏi phòng khách, đã bị hành động tự an bài chỗ ngồi của cô khiến cho đầu óc choáng váng, anh hiện tại vừa không hiểu chuyện gì đang diễn ra vừa có đầy một bụng khí.

Văn Dĩ An làm như không nghe thấy, thẳng đến khi ấn anh xuống ghế ngồi, thế này mới cam nguyện buông tay.

“Em rốt cuộc –” Cô vừa buông tay, Phạm Đằng lập tức giận dữ quay đầu trừng cô, sao biết cô động tác không những mau,mà miệng còn nhanh hơn.

Văn Dĩ An cúi đầu, trong giây phút anh quay đầu nhanh chóng hôn lên môi anh một cái, làm anh ngây người.

“Cho em một phút đồng hồ.” Cô mỉm cười, xoay người nhanh chóng vào phòng bếp.

Phạm Đằng lại bị hành động của cô làm sợ tới mức nói không ra lời.

Cô…… Cô ta rốt cuộc đang làm cái quỷ gì? Anh phẫn nộ nghĩ, vì sao đột nhiên hôn môi anh, còn đối anh cười? Thần kinh cô ta có vấn đề sao? Chẳng lẽ đã quên tối hôm qua anh đối đãi với cô như thế nào? Hay cô đã nổi điên?!

Này Văn Dĩ An……

Anh vẫn nghĩ chính mình sớm hiểu cô như lòng bàn tay, cô tựa như Tôn Ngộ Không vĩnh viễn không thể thoát khỏi bàn tay của phật tổ, nhưng là hiện tại……

Phạm Đằng chau mày tức giận trầm tư, chẳng lẽ cô thật sự còn có một mặt khác mà anh không biết? Như vậy kế hoạch báo thù của anh có nên hay không vì thế tạm thời kéo dài?

Hừ! Anh đột nhiên cười lạnh. Căn bản là không nên! Chỉ cần cô thương anh thật lòng không thay đổi, kế hoạch ấy tự nhiên sẽ dễ như trở bàn tay.

Anh căn bản là không cần vì một chút chuyện ngoài dự kiến liền do dự, hết thảy vẫn có thể chiếu theo nguyên bản kế hoạch mà tiến hành.

Nghĩ vậy, anh bỗng nhiên mang theo cười lạnh đứng dậy đi vào phòng bếp.

“A, anh yêu , anh tới vừa lúc, trước giúp em đem canh bưng đến bàn cơm đi.”

Mới đi đến cửa vào phòng bếp, liền đụng tới hai chén canh tô da nùng, Phạm Đằng còn không kịp mở miệng nói, cô đã đem khay trên tay giao cho anh, còn giúp anh xoay người.

Phạm Đằng lại kinh ngạc (S : Tập 2 =]), anh đứng tại chỗ dại ra ba giây, thế này mới giận không thể át đột nhiên xoay người đối mặt cô vợ nhỏ bận rộn trong bếp.

“Tôi có lời muốn nói với em.” Thanh âm lạnh lùng, lạnh như thời tiết tháng 12 vang lên.

“A? Anh như thế nào còn không đem canh bưng ra, em đem bánh mì (nguyên văn : hấp mặt) bỏ vào lò nướng, chờ chúng ta uống xong canh là có thể ăn.” Văn Dĩ An tươi cười đầy mặt ngẩng đầu nhìn anh đáp.

“Tôi có lời muốn nói với em.” Phạm Đằng mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm cô, thanh âm lạnh lùng.

“Nói cái gì? Đừng nói với em là anh không thích ăn đồ hấp nướng đi?” Văn Dĩ An trừng lớn hai mắt, cố ý lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bất quá trong mắt lại lóe ra quang mang bướng bỉnh. “Đừng gạt em, em biết anh thích ăn đồ hấp nướng.” Cô bỗng nhiên cười nói, sau đó đem đồ bỏ vào lò ,đóng lại.

“Tôi không phải nhắc tới cái này, tôi……”

“A!” Cô bỗng nhiên quát to một tiếng, dọa anh nhảy dựng.

“Làm sao?” Anh bất giác hỏi.

“Em thiếu chút nữa đã quên em có làm đồ ăn, trước khi uống canh hẳn là nên ăn món khai vị mới đúng.” Nói xong ,cô không ngừng tiêu sái đến trước tủ lạnh, đem ra hai đĩa salad hoa quả, cứ như khoe đồ mới lạ nhếch miệng nói: “Anh xem, salad trái cây, siêu ngon nha.”

“Tôi bảo tôi có lời muốn nói với cô!” Phạm Đằng tức giận ,lồng ngực không ngừng kịch liệt phập phồng, anh gầm nhẹ.

Cô rốt cuộc đang làm cái gì? Đùa giỡn sao? Chẳng lẽ cô không biết là thái độ cùng sắc mặt của anh khác thường ư? Cô sao còn có thể tươi cười với anh, một chút ý thức khủng hoảng đều không có?

“Ách, anh làm sao vậy?” Cô rốt cục có điểm phản ứng bình thường.

“Tôi có lời muốn nói.” Anh bình tĩnh lãnh liệt đáp.

“Nha, vậy anh nói đi.” Cô mở đôi mắt to hồn nhiên, nhìn anh không chuyển mắt .

Nhìn cô biểu tình tràn đầy tín nhiệm, vô te trong sáng, Phạm Đằng bỗng có loại cảm giác không biết nói thế nào.

Anh rốt cuộc đang làm sao? Anh bực bội tự hỏi. Mục đích kết hôn với cô ấy không phải chỉ là để báo thù sao? Sao tự nhiên lại yếu lòng đến vậy?

Khí chính mình thình lình xảy ra phản ứng, anh phẫn nộ mị khởi hai mắt, nguyên bản hai tròng mắt lạnh lùng nay trở nên càng thêm lãnh liệt vô tình.

“Tôi muốn đem –”

“A!” Cô bỗng quát to một tiếng, chặn ngang lời nói của anh.

“Em lần này lại quên cái gì?” Anh xiết chặt nắm tay trên bàn ăn, ngăn chặn không được nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Em đã quên đặt thời gian lò nướng, may mà nhớ lại, bằng không chúng ta sẽ không có gì ăn nha.” Cô thè lưỡi với anh, vội vàng chạy đến trước lò nướng hẹn giờ,sau đó xoay người mỉm cười. “Tốt lắm, chúng ta đến phòng ăn nói chuyện được chứ? Tô da nùng canh mà nguội sẽ không ngon đâu.”

Phạm Đằng nhìn cô một lúc lâu, sau đó không nói một lời ,xoay người đi tới phòng ăn.

Đến đó cũng tốt, miễn cho cô cứ tiếp tục ở trong bếp quên đông quên tây, khiến anh căn bản là không có biện pháp nói chuyện. Hơn nữa,vừa bưng hai chén tô da nùng canh vừa nói chuyện sẽ rất buồn cười.

Vì thế hai người một người bưng nùng canh, một người bưng salad, một trước một sau đi vào phòng ăn ngồi xuống.

“Tôi muốn đem đồ đạc của em–” Vừa đặt mông lên ghế, Phạm Đằng lập tức không lãng phí thời gian mở miệng, không nghĩ tới cô lại một lần nữa chặn họng anh.

“Chờ một chút!” Cô kêu lên.

“Cô rốt cuộc muốn như thế nào?” Anh nhịn không được đập mặt bàn một cái, giận không thể át quát cô.

“Salad dùng dĩa ăn, em sợ anh lấy sai, cho nên……” Cô nói xong,tay rụt rè lướt qua mặt bàn, thay đổi trình tự dĩa ăn trong tay anh, sau đó lại rụt rè đem tay trở về,giống như cô vợ nhỏ ủy khuất rụt cằm nhìn anh.

Phạm Đằng nhìn vợ mới cưới, đột nhiên phát hiện chính mình có cỗ dục vọng muốn động thủ bóp chết cô.

“Tôi muốn cô chuyển đến phòng khác.” Anh nói thẳng.

“A? Nha, được.” Cô ngoan ngoãn gật đầu, một chút dị nghị cũng không có.

Phản ứng này làm anh ngẩn ngơ, bởi vì anh căn bản không nghĩ cô sẽ có phản ứng như vậy.

A? Nha, được. Đây là cái ý tứ gì? Cô chẳng lẽ không có vấn đề muốn hỏi anh, không thắc mắc anh vì sao muốn cô chuyển đi sao?

“Em không có vấn đề muốn hỏi tôi sao?” Anh mị mắt, nhịn không được hoài nghi mở miệng hỏi cô.

“Vấn đề gì?”Cô biểu tình vô tội.

“Em không hỏi tôi vì sao muốn em chuyển phòng sao?” Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

“Bình thường thói quen ngủ một mình, hiện tại trên giường có thêm một người cũng khó tránh không quen, trên thực tế em cũng không quen, cho nên tách ra ngủ em cảm thấy tốt lắm nha, cần gì muốn hỏi vì sao?” Cô khó hiểu trả lời.

“Làm gì có đôi vợ chồng mới cưới nào ngủ riêng.” Phạm Đằng nói.

“Nha? Thật vậy chăng?” Cô vẻ mặt kinh ngạc, nhìn anh vẫn đang bất tri bất giác ngụ ý.

Nghe không hiểu ý tứ của anh đúng không? Kia anh liền trực tiếp nói cho cô ta!

“Tôi đã muốn bắt đầu hối hận, hối hận vì đã cưới cô!” Anh lãnh khốc vô tình nói thẳng.(S : Vớ vẩn , sau này chạy theo mà bám váy người ta nhá)

“Thật vậy chăng? Thực khéo, em cũng bắt đầu có chút hối hận khi gả cho anh nha.” Văn Dĩ An bỗng nhếch miệng mỉm cười.

Cô ta giỡn à, ngực anh kịch liệt phập phồng.

“Tôi nói thật.” Anh lạnh lùng bỏ thêm một câu.

“Em cũng vậy.” Cô theo sát nghiêm túc trả lời, trong mắt vẫn chứa ý cười mê muội.

Phạm Đằng nghiến răng nghiến lợi, gân xanh ở dưới cằm di động, cánh môi vì phẫn nộ mà mím chặt. Lồng ngực kích động lên xuống, một bộ sắp bị tức đến thiếu dưỡng khí.

Ngu ngốc cũng nhìn ra được cô đang đùa, một chút…… không, nửa điểm thành thật cũng không có!

“Tôi nói lại lần nữa, tôi là thật sự hối hận vì đã cưới cô!” Anh lườm cô, cắn răng thốt lại lời vừa rồi.

“Em cũng vậy.” Cô lại còn thật sự gật đầu, nhưng khóe miệng ngăn chặn không được hướng lên trên chuẩn bị chạm đến mang tai rồi.

“Cô –” Anh tức quá không nói được thêm lời nào. Cô chết tiệt rốt cuộc có biết hay không cái gì gọi là sát ngôn quan sắc, chẳng lẽ thật sự nhìn không ra trên mặt anh đang cực kỳ phẫn nộ sao?


/10

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status