Trưởng tộc dòng họ là một người rất đáng sợ, người ông cứ toả ra cái quyền năng vô hình, thích thì sẽ sát sinh ngay lập tức. Là ông nội của anh nhưng chính Hạo Thiên cũng phải thừa nhận anh cảm giác phải có phần cung kính hơn là thân thiết.
- Cháu đã biết về việc phải trở thành người thừa kế vị trí này của ta đúng không?
- Vâng! Nhưng sao lại cho người bắt cháu theo cách này!
Một cái cảm giác sự thật sắp hé lộ, ông ta hừm một tiếng rồi phán quyết:
- Nghi lễ hiến tế để cháu có thể thừa kế! Ta bắt Hạo Nhiên và cũng phải bắt cả cháu!
- Cháu không hiểu?
Ông bắt đầu nói về những quy định từ thời xa xưa của dòng họ. Những người được thừa kế phải là con trai đích tôn, ưu tiên con của con trai trưởng. Nhưng Dương Hạo Vũ không có con trai, nên ba anh là con thứ Dương Hạo Minh được đặc quyền cho con trai mình kế vị.
Ông nội anh cũng kế vị như thông lệ vào lúc 20 tuổi như thế. Rồi ông còn nói cái tin sét đánh hơn.
- Con có tình cảm với Hạo Nhiên không?
- Có là em con mà!
- Ngoài ra còn thứ tình cảm gì?
Dương Hạo Khánh hỏi xoáy sâu vào tâm tư cháu trai mình, đôi mắt ông nhìn như muốn nói rằng cháu không thể không nói ra sự thật. Hạo Thiên đành phải trả lời.
- Tình cảm đó trên mức anh em!
- Như thế nào!
- Tình cảm nam nữ! ( Hạo Thiên sợ nói ra rồi không biết ông nội sẽ nổi giận vì thứ tình cảm loạn luân này không)
- Tốt!
Ông cười như thể mãn nguyện đúng kế hoạch, khiến cháu trai cũng phải há hốc mồm. Anh không ngờ....
Từ khi còn nhỏ anh đã biết mẹ không mang thai Hạo Nhiên, nói cách khác chính anh biết cô là con nuôi. Nên anh chưa bao giờ xem cô là em gái. Mà cho dù không cùng máu mủ, trên danh nghĩ họ vẫn là anh em, ông nội quyền uy không tức giận sao.
- Cháu sẽ phải làm chuyện này ngay đêm nay!
- Chuyện gì ạ!
- Động phòng!
Hạo Thiên mở tròn hai con mắt, anh lắp bắp : Động phòng với ai?
- Cháu đã biết về việc phải trở thành người thừa kế vị trí này của ta đúng không?
- Vâng! Nhưng sao lại cho người bắt cháu theo cách này!
Một cái cảm giác sự thật sắp hé lộ, ông ta hừm một tiếng rồi phán quyết:
- Nghi lễ hiến tế để cháu có thể thừa kế! Ta bắt Hạo Nhiên và cũng phải bắt cả cháu!
- Cháu không hiểu?
Ông bắt đầu nói về những quy định từ thời xa xưa của dòng họ. Những người được thừa kế phải là con trai đích tôn, ưu tiên con của con trai trưởng. Nhưng Dương Hạo Vũ không có con trai, nên ba anh là con thứ Dương Hạo Minh được đặc quyền cho con trai mình kế vị.
Ông nội anh cũng kế vị như thông lệ vào lúc 20 tuổi như thế. Rồi ông còn nói cái tin sét đánh hơn.
- Con có tình cảm với Hạo Nhiên không?
- Có là em con mà!
- Ngoài ra còn thứ tình cảm gì?
Dương Hạo Khánh hỏi xoáy sâu vào tâm tư cháu trai mình, đôi mắt ông nhìn như muốn nói rằng cháu không thể không nói ra sự thật. Hạo Thiên đành phải trả lời.
- Tình cảm đó trên mức anh em!
- Như thế nào!
- Tình cảm nam nữ! ( Hạo Thiên sợ nói ra rồi không biết ông nội sẽ nổi giận vì thứ tình cảm loạn luân này không)
- Tốt!
Ông cười như thể mãn nguyện đúng kế hoạch, khiến cháu trai cũng phải há hốc mồm. Anh không ngờ....
Từ khi còn nhỏ anh đã biết mẹ không mang thai Hạo Nhiên, nói cách khác chính anh biết cô là con nuôi. Nên anh chưa bao giờ xem cô là em gái. Mà cho dù không cùng máu mủ, trên danh nghĩ họ vẫn là anh em, ông nội quyền uy không tức giận sao.
- Cháu sẽ phải làm chuyện này ngay đêm nay!
- Chuyện gì ạ!
- Động phòng!
Hạo Thiên mở tròn hai con mắt, anh lắp bắp : Động phòng với ai?
/26
|