Tiệc lần này không phải ở đại sảnh lầu hai lần trước nữa, mà là một sảnh yến hội đằng sau lầu một, sảnh yến này hình cánh quạt, cùng với một hoa viên kết hợp lại, ở giữa có mấy cái trụ đứng, chẳng khác gì ở bên ngoài. Lúc này, trong đại sảnh cũng như hoa viên đã có không ít người, đang ngồi với nhau nói chuyện, người trẻ tuổi thì tụ tập trong hoa viên, chia làm mấy đôi với nhau, vừa đi vừa nói chuyện, âm thanh cười vui thỉnh thoảng lại truyền đến.
Samantha ba nàng đều là những khuôn mặt kiều mỵ, là mỹ nhân tuyệt sắc, Thạch Thiên lại đẹp trai dị thường, khó có thể hình dung, hơn nữa hắn ăn mặc rất tùy ý, cổ áo mở rộng, tóc cũng giống như là nhiều ngày không chải, trong một bữa tiệc cao cấp mà người tham dự rất chú trọng vào vẻ bề ngoài này, thì mặc dù có chút không hợp, nhưng cũng có vẻ không giống người thường.
Bốn người đi vào đại sảnh, lập tức hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, đặc biệt là những cô gái trẻ xinh đẹp, đều đến chào hỏi Samantha. Những người thân quen hơn thì đến nói chuyện với nàng, vốn mỹ nữ mà nhìn thấy một mỹ nữ khác xinh đẹp hơn mình, thì sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng Samantha lại là một nhân vật phong vân trong giới người mẫu, trong mắt các nàng không giống bình thường, nên thật tâm hy vọng tiếp cận với nàng, thậm chí còn thỉnh giáo nàng bí quyết làm đẹp.
Thạch Thiên cũng cảm thấy có vài ánh mắt khác thường đang nhìn về phía mình, ngẩng đầu lên, quả nhiên là vài người quen, chính là đôi vợ chồng bị hắn làm nhục tại hội đấu giá Chu Kiến Nhân và Hứa Thục Ái, còn có cái ông chủ tập đoàn châu báu Đại Quang Vinh Trâu Gia Vinh nữa, Chu Kiến Nhân và Hứa Thục Ái khi nhìn thấy ánh mắt của Thạch Thiên liền lập tức cúi đầu, trên mặt rõ ràng lộ vẻ oán hận. Còn Trâu Gia Vinh thì lập tức cười gật đầu với Thạch Thiên, Thạch Thiên cũng khẽ gật đầu với hắn, nhìn quanh một vòng không thấy cô bé Quách Thiến Vi đâu cả, nên trong lòng thả lỏng rất nhiều, cũng không đi theo bên cạnh Samantha nữa, tìm một chỗ không người ngồi xuống.
Thạch Hiểu Mẫn thân là trợ lý của Samantha, đương nhiên phải đi theo bên cạnh, còn Thạch Lệ thì bảo vệ cho Samantha, cũng không ngoại lệ. Theo Samantha đi vào hoa viên, người tụ tập quanh ba nàng càng nhiều, có không ít người đã chuyển dời ánh mắt lên hai chị em, mấy tên hoa hoa công tư thì thấy Samantha đang nói chuyện với những phu nhân danh tiếng, cũng không nhúng miệng vào, nhưng lại sinh ra hứng thú với hai chị em có tư sắc không thua kém gì Samantha, liền cố ý tiếp cận nói chuyện với các nàng.
Thạch Hiểu Mẫn vì nghĩa vụ phải giao tế thay Samantha để giảm bớt gánh nặng, nên đành phải cười ứng phó với đám công tử này, Thạch Lệ thì ngậm miệng không nói, cùng lắm là cười một cái, nhưng vẻ mặt lại vô cùng lạnh lùng. Những người này từ miệng Samantha giới thiệu Thạch Lệ là cảnh sát, cũng không dám ho he nữa, bọn họ biết gần đây Samantha xảy ra chuyện, nghĩ rằng Thạch Lệ đang có nhiệm vụ trong người, không tiện nói chuyện, nên dần dần chuyển mục tiêu qua Thạch Hiểu Mẫn, làm cho Thạch Hiểu Mẫn không đáp ứng nổi, và cũng chịu rất nhiều ánh mắt đố kỵ của không ít cô gái.
Trong mắt các nàng, Samantha là mỹ nữ được thế giới công nhận, thường xuyên xuất hiện trong bảng xếp hạng người đẹp thế giới, nên các nàng sẽ không ganh đua. Nhưng Thạch Hiểu Mẫn chỉ là người hầu của Samantha, mà thấy nàng ta lại được hoan nghênh hơn mình, đương nhiên là khó chấp nhận rồi, vì thế có vài người liếc nhìn Thạch Hiểu Mẫn, nhưng thấy bộ trang sức kim cương trên người nàng, liền giật mình, nghĩ thầm, cái này nhất định là giả, nhưng càng nhìn càng thấy chói mắt như kim cương thật, làm cho các nàng đỏ cả mắt.
Lúc này, Kim Hinh mặc một thân màu đen như một vị phu nhân cùng với Hạng Hồng tiến vào, bên cạnh còn có một người đàn ông khuôn mặt thanh tú, phong độ vô cùng đi cạnh. Kim Hinh nhìn thấy Samantha và chị em Thạch gia trong hoa viên, liền cùng Hạng Hồng bước lại chào hỏi, gã đàn ông kia cũng đi theo phía sau Kim Hinh.
Nhưng không đợi Kim Hinh và Hạng Hồng mở miệng, ánh mắt gã kia chớp động, liền bước nhanh đến phía trước chào hỏi Samantha: “Samantha tiểu thư, đã lâu không gặp, hôm nay có thể thấy cô thật sự làm cho tôi rất cao hứng”
Samantha mỉm cười nói: “Đúng vậy, có thể gặp lại Dương tiên sinh, tôi cũng rất cao hứng”
Người họ Dương này tên là Dương Tân Kiệt, thật ra cũng không phải thiếu gia công tử gì, nhưng hắn đã được gọi là thiên tài từ khi còn nhỏ, mười bảy tuổi đã nhận được bằng thạc sĩ của trường đại học Hoa Kỳ, sau đó vào một công ty phần mềm làm việc, từ một nhân viên bình thường mà bây giờ trở thành tổng giám đốc phần mềm khu vực châu Á, người chung quanh bất luận là nam hay nữa, đều đến chào hỏi hắn, hiển nhiên đây chính là một nhân vật có danh tiếng lớn.
Dương Tân Kiệt thành công khi còn trẻ, bây giờ cũng chỉ mới ba mươi mà thôi, nhờ vào sự cố gắng của bản thân cũng như tài hoa nên đã leo lên đến đỉnh cao sự nghiệp, nhiều được được giới truyền thông đưa tin về sự tích của hắn, thật sự là thần tượng của giới trẻ hiện nay. Mà trời sinh hắn đã có tính phong lưu, hơn nữa bề ngoài cũng tuấn tú xuất chúng, đương nhiên là rất thu hút cái nhìn của người khác phái, điều này bồi dưỡng cho sự tự tin của hắn với đàn bà, mỗi khi rãnh rỗi thì sở thích của hắn chính là đi trêu hoa ghẹo nguyệt, để chứng minh mị lực của mình. Nhưng mà, mặc dù hắn đã chơi gái rất nhiều, nhưng rất ít động chân tình, mà chuyện xấu thật sự cũng không nhiều, cho nên làm cho những cô gái kia vừa yêu lại vừa hận hắn, vì thế hắn cũng không làm cho đám đàn ông bất mãn quá lớn, ngược lại càng làm cho bọn họ bội phục hắn.
Kim Hinh và Hạng Hồng cùng đi, bên ngoài cũng gặp Dương Tân Kiệt, liền cùng nhau tiến vào, Dương Tân Kiệt đã từng chọc ghẹo Kim Hinh, chẳng qua hai người vẫn chưa xảy ra chuyện gì, trước kia Kim Hinh cũng có chút hảo cảm với hắn, nhưng bây giờ đã đặt hết tâm tư lên trên người của Thạch Thiên rồi, thấy Thạch Thiên không có bên cạnh Samantha, vội hỏi: “Thạch Thiên đâu? Hắn không tới sao?’
Samantha liếc nhìn Kim Hinh một cái, rồi chỉ vào cái góc mà Thạch Thiên đang ngồi: “Đến rồi, đang ngồi ở đó kìa!”
Kim Hinh nhất thời mừng rỡ, lộ vẻ vui mừng, chào tạm biệt Samantha và chị em Thạch gia, rồi bước nhanh lại chỗ Thạch Thiên, không để ý đến Dương Tân Kiệt nữa. Dương Tân Kiệt cảm thấy không có hứng thú, nhíu mày nhìn theo nàng, cho đến khi thấy nàng ngồi xuống bên cạnh một thiếu niên, rồi giống như một con chim nhỏ nép mình vào ngực của người thiếu niên kia, không nhịn được hỏi Samantha: “Vị.... Thạch Thiên tiên sinh kia là ai?” Nghĩ thầm, nếu có thể được Quách gia mời tới, nhất định là có chút lai lịch, chẳng qua tại sao lại không nghe nói ở HongKong có một nhân vật họ Thạch, nhìn cách ăn mặc của thiếu niên họ Thạch kia, cũng không giống một thiếu gia nhà giàu, mà giống một tên lưu manh thì đúng hơn.
Samantha lễ phép trả lời: “Hắn là... nhân viên của tạp chí” Nàng không biết nên giới thiệu Thạch Thiên như thế nào mới đúng.
Dương Tân Kiệt giật mình, thầm nghĩ, người này trong trường hợp này lại ăn mặc như vậy, thật quá dị, cũng không hợp thời, tại sao chỉ là một nhân viên của tạp chí? Mà hơn nữa là đi theo Samantha đến tiệc rượu, nhưng không ở bên cạnh Samantha, nhất định không phải là nhân viên bình thường, chẳng lẽ là nhân viên của tổng bộ Thiên Tư từ Pháp đến? Nhất thời nghĩ mãi không ra.
Samantha ba nàng đều là những khuôn mặt kiều mỵ, là mỹ nhân tuyệt sắc, Thạch Thiên lại đẹp trai dị thường, khó có thể hình dung, hơn nữa hắn ăn mặc rất tùy ý, cổ áo mở rộng, tóc cũng giống như là nhiều ngày không chải, trong một bữa tiệc cao cấp mà người tham dự rất chú trọng vào vẻ bề ngoài này, thì mặc dù có chút không hợp, nhưng cũng có vẻ không giống người thường.
Bốn người đi vào đại sảnh, lập tức hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, đặc biệt là những cô gái trẻ xinh đẹp, đều đến chào hỏi Samantha. Những người thân quen hơn thì đến nói chuyện với nàng, vốn mỹ nữ mà nhìn thấy một mỹ nữ khác xinh đẹp hơn mình, thì sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng Samantha lại là một nhân vật phong vân trong giới người mẫu, trong mắt các nàng không giống bình thường, nên thật tâm hy vọng tiếp cận với nàng, thậm chí còn thỉnh giáo nàng bí quyết làm đẹp.
Thạch Thiên cũng cảm thấy có vài ánh mắt khác thường đang nhìn về phía mình, ngẩng đầu lên, quả nhiên là vài người quen, chính là đôi vợ chồng bị hắn làm nhục tại hội đấu giá Chu Kiến Nhân và Hứa Thục Ái, còn có cái ông chủ tập đoàn châu báu Đại Quang Vinh Trâu Gia Vinh nữa, Chu Kiến Nhân và Hứa Thục Ái khi nhìn thấy ánh mắt của Thạch Thiên liền lập tức cúi đầu, trên mặt rõ ràng lộ vẻ oán hận. Còn Trâu Gia Vinh thì lập tức cười gật đầu với Thạch Thiên, Thạch Thiên cũng khẽ gật đầu với hắn, nhìn quanh một vòng không thấy cô bé Quách Thiến Vi đâu cả, nên trong lòng thả lỏng rất nhiều, cũng không đi theo bên cạnh Samantha nữa, tìm một chỗ không người ngồi xuống.
Thạch Hiểu Mẫn thân là trợ lý của Samantha, đương nhiên phải đi theo bên cạnh, còn Thạch Lệ thì bảo vệ cho Samantha, cũng không ngoại lệ. Theo Samantha đi vào hoa viên, người tụ tập quanh ba nàng càng nhiều, có không ít người đã chuyển dời ánh mắt lên hai chị em, mấy tên hoa hoa công tư thì thấy Samantha đang nói chuyện với những phu nhân danh tiếng, cũng không nhúng miệng vào, nhưng lại sinh ra hứng thú với hai chị em có tư sắc không thua kém gì Samantha, liền cố ý tiếp cận nói chuyện với các nàng.
Thạch Hiểu Mẫn vì nghĩa vụ phải giao tế thay Samantha để giảm bớt gánh nặng, nên đành phải cười ứng phó với đám công tử này, Thạch Lệ thì ngậm miệng không nói, cùng lắm là cười một cái, nhưng vẻ mặt lại vô cùng lạnh lùng. Những người này từ miệng Samantha giới thiệu Thạch Lệ là cảnh sát, cũng không dám ho he nữa, bọn họ biết gần đây Samantha xảy ra chuyện, nghĩ rằng Thạch Lệ đang có nhiệm vụ trong người, không tiện nói chuyện, nên dần dần chuyển mục tiêu qua Thạch Hiểu Mẫn, làm cho Thạch Hiểu Mẫn không đáp ứng nổi, và cũng chịu rất nhiều ánh mắt đố kỵ của không ít cô gái.
Trong mắt các nàng, Samantha là mỹ nữ được thế giới công nhận, thường xuyên xuất hiện trong bảng xếp hạng người đẹp thế giới, nên các nàng sẽ không ganh đua. Nhưng Thạch Hiểu Mẫn chỉ là người hầu của Samantha, mà thấy nàng ta lại được hoan nghênh hơn mình, đương nhiên là khó chấp nhận rồi, vì thế có vài người liếc nhìn Thạch Hiểu Mẫn, nhưng thấy bộ trang sức kim cương trên người nàng, liền giật mình, nghĩ thầm, cái này nhất định là giả, nhưng càng nhìn càng thấy chói mắt như kim cương thật, làm cho các nàng đỏ cả mắt.
Lúc này, Kim Hinh mặc một thân màu đen như một vị phu nhân cùng với Hạng Hồng tiến vào, bên cạnh còn có một người đàn ông khuôn mặt thanh tú, phong độ vô cùng đi cạnh. Kim Hinh nhìn thấy Samantha và chị em Thạch gia trong hoa viên, liền cùng Hạng Hồng bước lại chào hỏi, gã đàn ông kia cũng đi theo phía sau Kim Hinh.
Nhưng không đợi Kim Hinh và Hạng Hồng mở miệng, ánh mắt gã kia chớp động, liền bước nhanh đến phía trước chào hỏi Samantha: “Samantha tiểu thư, đã lâu không gặp, hôm nay có thể thấy cô thật sự làm cho tôi rất cao hứng”
Samantha mỉm cười nói: “Đúng vậy, có thể gặp lại Dương tiên sinh, tôi cũng rất cao hứng”
Người họ Dương này tên là Dương Tân Kiệt, thật ra cũng không phải thiếu gia công tử gì, nhưng hắn đã được gọi là thiên tài từ khi còn nhỏ, mười bảy tuổi đã nhận được bằng thạc sĩ của trường đại học Hoa Kỳ, sau đó vào một công ty phần mềm làm việc, từ một nhân viên bình thường mà bây giờ trở thành tổng giám đốc phần mềm khu vực châu Á, người chung quanh bất luận là nam hay nữa, đều đến chào hỏi hắn, hiển nhiên đây chính là một nhân vật có danh tiếng lớn.
Dương Tân Kiệt thành công khi còn trẻ, bây giờ cũng chỉ mới ba mươi mà thôi, nhờ vào sự cố gắng của bản thân cũng như tài hoa nên đã leo lên đến đỉnh cao sự nghiệp, nhiều được được giới truyền thông đưa tin về sự tích của hắn, thật sự là thần tượng của giới trẻ hiện nay. Mà trời sinh hắn đã có tính phong lưu, hơn nữa bề ngoài cũng tuấn tú xuất chúng, đương nhiên là rất thu hút cái nhìn của người khác phái, điều này bồi dưỡng cho sự tự tin của hắn với đàn bà, mỗi khi rãnh rỗi thì sở thích của hắn chính là đi trêu hoa ghẹo nguyệt, để chứng minh mị lực của mình. Nhưng mà, mặc dù hắn đã chơi gái rất nhiều, nhưng rất ít động chân tình, mà chuyện xấu thật sự cũng không nhiều, cho nên làm cho những cô gái kia vừa yêu lại vừa hận hắn, vì thế hắn cũng không làm cho đám đàn ông bất mãn quá lớn, ngược lại càng làm cho bọn họ bội phục hắn.
Kim Hinh và Hạng Hồng cùng đi, bên ngoài cũng gặp Dương Tân Kiệt, liền cùng nhau tiến vào, Dương Tân Kiệt đã từng chọc ghẹo Kim Hinh, chẳng qua hai người vẫn chưa xảy ra chuyện gì, trước kia Kim Hinh cũng có chút hảo cảm với hắn, nhưng bây giờ đã đặt hết tâm tư lên trên người của Thạch Thiên rồi, thấy Thạch Thiên không có bên cạnh Samantha, vội hỏi: “Thạch Thiên đâu? Hắn không tới sao?’
Samantha liếc nhìn Kim Hinh một cái, rồi chỉ vào cái góc mà Thạch Thiên đang ngồi: “Đến rồi, đang ngồi ở đó kìa!”
Kim Hinh nhất thời mừng rỡ, lộ vẻ vui mừng, chào tạm biệt Samantha và chị em Thạch gia, rồi bước nhanh lại chỗ Thạch Thiên, không để ý đến Dương Tân Kiệt nữa. Dương Tân Kiệt cảm thấy không có hứng thú, nhíu mày nhìn theo nàng, cho đến khi thấy nàng ngồi xuống bên cạnh một thiếu niên, rồi giống như một con chim nhỏ nép mình vào ngực của người thiếu niên kia, không nhịn được hỏi Samantha: “Vị.... Thạch Thiên tiên sinh kia là ai?” Nghĩ thầm, nếu có thể được Quách gia mời tới, nhất định là có chút lai lịch, chẳng qua tại sao lại không nghe nói ở HongKong có một nhân vật họ Thạch, nhìn cách ăn mặc của thiếu niên họ Thạch kia, cũng không giống một thiếu gia nhà giàu, mà giống một tên lưu manh thì đúng hơn.
Samantha lễ phép trả lời: “Hắn là... nhân viên của tạp chí” Nàng không biết nên giới thiệu Thạch Thiên như thế nào mới đúng.
Dương Tân Kiệt giật mình, thầm nghĩ, người này trong trường hợp này lại ăn mặc như vậy, thật quá dị, cũng không hợp thời, tại sao chỉ là một nhân viên của tạp chí? Mà hơn nữa là đi theo Samantha đến tiệc rượu, nhưng không ở bên cạnh Samantha, nhất định không phải là nhân viên bình thường, chẳng lẽ là nhân viên của tổng bộ Thiên Tư từ Pháp đến? Nhất thời nghĩ mãi không ra.
/467
|