Lưu Ngọc San nghĩ rằng Thạch Thiên thật sự đi ngang qua đây ăn mỳ, vừa đúng lúc gặp chuyện này, là cấp trên của Thạch Lệ, lại có thân phận cảnh tư cao cấp ở HongKong, nên nàng quan tâm hỏi: “Mọi người không sao chứ?” Nói xong, nhìn sang Đơn Nghệ Nhã cùng với tiểu Huệ.
Thạch Thiên nhún vai nói: “Không có chuyện gì” Đơn Nghệ Nhã và Tiểu Huệ cũng lắc đầu, tỏ vẻ không có chuyện gì.
Lưu Ngọc San thấy trong này không bị đập phá gì, cũng không có vết máu, nên yên tâm hơn, nói với ba người: “Bây giờ không còn nguy hiểm, một lát còn một số vấn đề muốn hỏi mọi người, xin mọi người ở lại một chút, cảm ơn!” Xoay người lại nói với Mã Sĩ Kiệt: “Mã tiên sinh, các anh hôm nay làm ra chuyện quá lớn, rất vô pháp vô thiện, hậu quả không cần tôi nói anh cũng có thể rõ, anh phải phối hợp với cảnh sát để điều tra rõ chuyện này...”
Mã Sĩ Kiệt cười nói: “Tôi đang ở đây chờ cảnh sát các người đến điều tra đây, hoàn thành nghĩa vụ của một người dân tốt, chẳng lẽ Lưu cảnh tư cho rằng tôi muốn ở lại ăn mỳ, không chịu đi?”
Triệu Gia Minh không nhịn được, trách: “Vớ vẫn, Mã Sĩ Kiệt anh cũng có thể tính là dân tốt sao? Anh biết là mình chạy không thoát nên mới ở lại”.
Mã Sĩ Kiệt nói: “Từ giờ tôi trở thành người tốt không được sao?”
Triệu Gia Minh cười lạnh nói: “Nếu thật là vậy, cảnh sát chúng tôi có thể giải tán”.
Mã Sĩ Kiệt cười ha hả nói: “Nói thật, bản thân tôi không phản đối việc các người giải tán, nếu Triệu cảnh quan không còn việc làm, có thể đến chổ của tôi để làm đội trưởng, cam đoan là lương cao hơn bây giờ”.
Triệu Gia Minh cả giận: “Anh...”
Lưu Ngọc San xua tay, ngăn Triệu Gia Minh lại, nói: “Nếu Mã tiên sinh đã đồng ý phối hợp với cảnh sát, vậy không còn gì tốt hơn. Bây giờ xin anh giải thích ngoài cửa xảy ra chuyện gì? Có phải là do bị người của anh đánh bị thương? Trừ anh ra, còn ai tham gia vụ đánh nhau hôm nay?”
Mã Sĩ Kiệt đã rất có kinh nghiệm đối phó với cảnh sát rồi, kéo ghế lại ngồi xuống nói: “Bây giờ tôi có quyền im lặng không nói, chờ luật sư của tôi đến, sẽ phối hợp với cảnh sát các người phá án”.
Lưu Ngọc San trầm giọng nói: “Vậy chỉ có thể mời anh về sở để phối hợp điều tra”.
Mã Sĩ Kiệt nếu đã quyết định gánh vác chuyện hôm nay, đương nhiên không thèm để ý chuyện bị bọn họ mang về sở, thật ra hắn rõ ràng một điều, cho dù bây giờ có nói cái gì, thì cũng bị cảnh sát mang về sở, cười nói: “Có thể làm cho Lưu cảnh tư mặc váy đến bắt tôi, coi như là vinh hạnh của tôi, Lưu cảnh tư, hôm nay cô thật đẹp!”
Mặt của Lưu Ngọc San đỏ lên, càng thêm kiều diễm động lòng người, nàng không ngờ được bây giờ Mã Sĩ Kiệt còn có tâm tình trêu ghẹo mình, nghe xong những lời này không biết nên giận hay nên vui.
Thạch Thiên cũng kéo ghế lại ngồi cạnh Mã Sĩ Kiệt, cười nói: “Tiểu tử ngươi vừa nhắc đến mỳ, làm cho lão tử cảm thấy đói bụng, tiểu Huệ, còn mỳ không? Cho thêm một chén nữa”.
Từ lúc cảnh sát đến đây, cảm xúc của Tiểu Huệ đã dần ổn định lại, chẳng qua vẫn còn đang run, Thạch Thiên trong mắt của nàng không phải là người xấu, nhưng tuyệt đối là người đáng sợ, nghe thấy hắn gọi tên mình, chấn động, nói: “Còn... còn ... để tôi đi lấy”
Mã Sĩ Kiệt cũng nói: “Em gái, lấy cho anh một chén đi, trong sở cảnh sát chẳng có thứ gì để ăn đâu, anh muốn ăn no trước rồi nói” Quay đầu lại hỏi Lưu Ngọc San và Triệu Gia Minh: “Hai vị cảnh quan có muốn dùng một chén không, mỳ ở đây rất ngon, tôi mời khác, một chén mỳ có tính là hối lộ không? Ha ha...”
Lưu Ngọc San bây giờ làm gì còn tâm tình để ăn mỳ, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn, chúng tôi không đói” Nghĩ thầm, nếu Mã Sĩ Kiệt đã ở đây chờ mình thì sẽ không chạy trốn, vấn đề quan trọng nhất bây giờ chính là tìm hiểu ba trăm người bên ngoài bị thương như thế nào. Vì thế kêu Triệu Gia Minh lưu đám người Đơn Nghệ Nhã, Thạch Thiên ở lại đêm nay để hỏi thăm một ít tình huống xảy ra, thuận tiện coi chừng Mã Sĩ Kiệt, đề phòng vạn nhất, sau đó đi ra bên ngoài quán.
Một nhân viên tổ năm vừa đi vào trong quan, nhìn thấy Lưu Ngọc San đi ra, tiến lại báo cáo: “Lưu cảnh tư, người bị thương tổng cộng là ba trăm hai mươi bảy người, tạm thời chưa có ai chết”.
Lưu Ngọc San vội hỏi: “Có nguy hiểm hay không?”
Người này đáp: “Hẳn là không, chỉ là bị thương bên ngoài, bị đánh gãy xương... có vài người bị hôn mê, nhưng không có đổ máu”
Vừa rồi, người của Thiên Thạch Đồng Minh chỉ muốn giáo huấn những người này, nên không ra tay nặng, đương nhiên, vì để “giáo dục” có hiệu quả, cũng không thể dùng điểm huyệt được, trực tiếp đánh gãy tay gãy chân bọn họ, không nằm trên giường nửa năm thì đừng mơ hồi phục. Chẳng qua bởi vì mới bị thương, mà mấy tên cảnh sát này chỉ kiểm tra đơn giản, hơn nữa vì chuyện này liên quan đến nhiều vấn đề, cho nên không ai dám khẳng định.
Nhưng Lưu Ngọc San sau khi nghe xong vẫn thở phào một hơi, loại đánh chém của dân xã hội đen năm nào cũng có, thậm chí không chỉ một lần, số người tham dự còn nhiều hơn nữa, chỉ cần không có người chết, thì sẽ không nghiêm trọng, cũng không gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến xã hội. Chẳng qua trong lòng đồng thời nổi lên một nghi vấn, những người này rõ ràng là mang đao mang cây tới, tại sao lại không đổ máu? Điều này là không thể, chẳng lẽ bọn họ ném đao ném cây xuống, rồi dùng tay dùng chân đấu với nhau? Hỏi: “Có tra ra bao nhiêu người của Đông Thắng không? Bao nhiêu người của Hứng Nghĩa An?”
Vẻ mặt của người cảnh sát này càng quái dị hơn nữa: “Đã tra... những người này đều là người của Hoàng Chính Bưu mang đến”
Lưu Ngọc San nhíu mày hỏi: “Rồi sao nữa?”
Người cảnh sát này vội trả lời: “Có một số người thần trí không rõ hoặc hôn mê, tạm thời không thể nói chuyện, chẳng qua đã hỏi những người tỉnh thì tất cả đều thừa nhận là người của Đông Thắng, chúng ta cũng biết một chút, hẳn là đúng vậy”.
Lưu Ngọc San cảm thấy kì quái, Mã Sĩ Kiệt vừa rồi dẫn đến bao nhiêu người, mà đủ làm cho người của Hoàng Chính Bưu ngã xuống, mà tại một cái ngã tư chật hẹp này thì không thể không có một người bị thương? Chẳng lẽ trước khi cảnh sát đến đều đã đi hết rồi sao? Mình chạy đến đây cũng mười mấy phút đồng hồ, người của Mã Sĩ Kiệt cho dù có nhiều hơn đối phương, nhưng cũng phải giằng co, không thể giải quyết quá nhanh được... tốc độ này quả thật rất nhanh…
Thạch Thiên nhún vai nói: “Không có chuyện gì” Đơn Nghệ Nhã và Tiểu Huệ cũng lắc đầu, tỏ vẻ không có chuyện gì.
Lưu Ngọc San thấy trong này không bị đập phá gì, cũng không có vết máu, nên yên tâm hơn, nói với ba người: “Bây giờ không còn nguy hiểm, một lát còn một số vấn đề muốn hỏi mọi người, xin mọi người ở lại một chút, cảm ơn!” Xoay người lại nói với Mã Sĩ Kiệt: “Mã tiên sinh, các anh hôm nay làm ra chuyện quá lớn, rất vô pháp vô thiện, hậu quả không cần tôi nói anh cũng có thể rõ, anh phải phối hợp với cảnh sát để điều tra rõ chuyện này...”
Mã Sĩ Kiệt cười nói: “Tôi đang ở đây chờ cảnh sát các người đến điều tra đây, hoàn thành nghĩa vụ của một người dân tốt, chẳng lẽ Lưu cảnh tư cho rằng tôi muốn ở lại ăn mỳ, không chịu đi?”
Triệu Gia Minh không nhịn được, trách: “Vớ vẫn, Mã Sĩ Kiệt anh cũng có thể tính là dân tốt sao? Anh biết là mình chạy không thoát nên mới ở lại”.
Mã Sĩ Kiệt nói: “Từ giờ tôi trở thành người tốt không được sao?”
Triệu Gia Minh cười lạnh nói: “Nếu thật là vậy, cảnh sát chúng tôi có thể giải tán”.
Mã Sĩ Kiệt cười ha hả nói: “Nói thật, bản thân tôi không phản đối việc các người giải tán, nếu Triệu cảnh quan không còn việc làm, có thể đến chổ của tôi để làm đội trưởng, cam đoan là lương cao hơn bây giờ”.
Triệu Gia Minh cả giận: “Anh...”
Lưu Ngọc San xua tay, ngăn Triệu Gia Minh lại, nói: “Nếu Mã tiên sinh đã đồng ý phối hợp với cảnh sát, vậy không còn gì tốt hơn. Bây giờ xin anh giải thích ngoài cửa xảy ra chuyện gì? Có phải là do bị người của anh đánh bị thương? Trừ anh ra, còn ai tham gia vụ đánh nhau hôm nay?”
Mã Sĩ Kiệt đã rất có kinh nghiệm đối phó với cảnh sát rồi, kéo ghế lại ngồi xuống nói: “Bây giờ tôi có quyền im lặng không nói, chờ luật sư của tôi đến, sẽ phối hợp với cảnh sát các người phá án”.
Lưu Ngọc San trầm giọng nói: “Vậy chỉ có thể mời anh về sở để phối hợp điều tra”.
Mã Sĩ Kiệt nếu đã quyết định gánh vác chuyện hôm nay, đương nhiên không thèm để ý chuyện bị bọn họ mang về sở, thật ra hắn rõ ràng một điều, cho dù bây giờ có nói cái gì, thì cũng bị cảnh sát mang về sở, cười nói: “Có thể làm cho Lưu cảnh tư mặc váy đến bắt tôi, coi như là vinh hạnh của tôi, Lưu cảnh tư, hôm nay cô thật đẹp!”
Mặt của Lưu Ngọc San đỏ lên, càng thêm kiều diễm động lòng người, nàng không ngờ được bây giờ Mã Sĩ Kiệt còn có tâm tình trêu ghẹo mình, nghe xong những lời này không biết nên giận hay nên vui.
Thạch Thiên cũng kéo ghế lại ngồi cạnh Mã Sĩ Kiệt, cười nói: “Tiểu tử ngươi vừa nhắc đến mỳ, làm cho lão tử cảm thấy đói bụng, tiểu Huệ, còn mỳ không? Cho thêm một chén nữa”.
Từ lúc cảnh sát đến đây, cảm xúc của Tiểu Huệ đã dần ổn định lại, chẳng qua vẫn còn đang run, Thạch Thiên trong mắt của nàng không phải là người xấu, nhưng tuyệt đối là người đáng sợ, nghe thấy hắn gọi tên mình, chấn động, nói: “Còn... còn ... để tôi đi lấy”
Mã Sĩ Kiệt cũng nói: “Em gái, lấy cho anh một chén đi, trong sở cảnh sát chẳng có thứ gì để ăn đâu, anh muốn ăn no trước rồi nói” Quay đầu lại hỏi Lưu Ngọc San và Triệu Gia Minh: “Hai vị cảnh quan có muốn dùng một chén không, mỳ ở đây rất ngon, tôi mời khác, một chén mỳ có tính là hối lộ không? Ha ha...”
Lưu Ngọc San bây giờ làm gì còn tâm tình để ăn mỳ, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn, chúng tôi không đói” Nghĩ thầm, nếu Mã Sĩ Kiệt đã ở đây chờ mình thì sẽ không chạy trốn, vấn đề quan trọng nhất bây giờ chính là tìm hiểu ba trăm người bên ngoài bị thương như thế nào. Vì thế kêu Triệu Gia Minh lưu đám người Đơn Nghệ Nhã, Thạch Thiên ở lại đêm nay để hỏi thăm một ít tình huống xảy ra, thuận tiện coi chừng Mã Sĩ Kiệt, đề phòng vạn nhất, sau đó đi ra bên ngoài quán.
Một nhân viên tổ năm vừa đi vào trong quan, nhìn thấy Lưu Ngọc San đi ra, tiến lại báo cáo: “Lưu cảnh tư, người bị thương tổng cộng là ba trăm hai mươi bảy người, tạm thời chưa có ai chết”.
Lưu Ngọc San vội hỏi: “Có nguy hiểm hay không?”
Người này đáp: “Hẳn là không, chỉ là bị thương bên ngoài, bị đánh gãy xương... có vài người bị hôn mê, nhưng không có đổ máu”
Vừa rồi, người của Thiên Thạch Đồng Minh chỉ muốn giáo huấn những người này, nên không ra tay nặng, đương nhiên, vì để “giáo dục” có hiệu quả, cũng không thể dùng điểm huyệt được, trực tiếp đánh gãy tay gãy chân bọn họ, không nằm trên giường nửa năm thì đừng mơ hồi phục. Chẳng qua bởi vì mới bị thương, mà mấy tên cảnh sát này chỉ kiểm tra đơn giản, hơn nữa vì chuyện này liên quan đến nhiều vấn đề, cho nên không ai dám khẳng định.
Nhưng Lưu Ngọc San sau khi nghe xong vẫn thở phào một hơi, loại đánh chém của dân xã hội đen năm nào cũng có, thậm chí không chỉ một lần, số người tham dự còn nhiều hơn nữa, chỉ cần không có người chết, thì sẽ không nghiêm trọng, cũng không gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến xã hội. Chẳng qua trong lòng đồng thời nổi lên một nghi vấn, những người này rõ ràng là mang đao mang cây tới, tại sao lại không đổ máu? Điều này là không thể, chẳng lẽ bọn họ ném đao ném cây xuống, rồi dùng tay dùng chân đấu với nhau? Hỏi: “Có tra ra bao nhiêu người của Đông Thắng không? Bao nhiêu người của Hứng Nghĩa An?”
Vẻ mặt của người cảnh sát này càng quái dị hơn nữa: “Đã tra... những người này đều là người của Hoàng Chính Bưu mang đến”
Lưu Ngọc San nhíu mày hỏi: “Rồi sao nữa?”
Người cảnh sát này vội trả lời: “Có một số người thần trí không rõ hoặc hôn mê, tạm thời không thể nói chuyện, chẳng qua đã hỏi những người tỉnh thì tất cả đều thừa nhận là người của Đông Thắng, chúng ta cũng biết một chút, hẳn là đúng vậy”.
Lưu Ngọc San cảm thấy kì quái, Mã Sĩ Kiệt vừa rồi dẫn đến bao nhiêu người, mà đủ làm cho người của Hoàng Chính Bưu ngã xuống, mà tại một cái ngã tư chật hẹp này thì không thể không có một người bị thương? Chẳng lẽ trước khi cảnh sát đến đều đã đi hết rồi sao? Mình chạy đến đây cũng mười mấy phút đồng hồ, người của Mã Sĩ Kiệt cho dù có nhiều hơn đối phương, nhưng cũng phải giằng co, không thể giải quyết quá nhanh được... tốc độ này quả thật rất nhanh…
/467
|