Chờ sau khi đám người Triệu Gia Minh đi ra ngoài, Cố Hàn Phong đóng chặt cửa lại, ngồi đối diện Mã Sĩ Kiệt hỏi: \"A Kiệt, hôm nay rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Xem bộ dáng của Triệu Gia Minh, dường như là án không nhỏ\" Hắn là do Hạng Hoa Cường gọi tới giúp Mã Sĩ Kiệt, Hạng Hoa Cường cũng không rõ ràng lắm tình huống cụ thể, hắn hiển nhiên cũng không biết.
Mã Sĩ Kiệt cười nói: \"Là Hoàng Chánh Bưu Đông Thắng dẫn người đến phố mỹ thực Cửu Long gây sự, cho nên dẫn thủ hạ đi đánh\".
Cố Hàn Phong cau mày nói: \"Có phải làm lớn hay không, chết người không? Sao cảnh sát lại chỉ bắt một mình cậu trở về?\"
Mã Sĩ Kiệt nói: \"Tôi cũng không rõ ràng lắm, dường như không chết người, bị thương thật ra không ít, đều đã đưa đi bệnh viện, bất quá đều là người của tiểu tử Hoàng Chánh Bưu nọ\".
Cố Hàn Phong cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ trước kia loại án này phát sinh, bị cảnh sát bắt cơ bản đều là tiểu lâu la phía dưới, lần này lại chỉ bắt một mình Mã Sĩ Kiệt, tiểu lâu la phía dưới một người cũng không bị bắt. Cố Hàn Phong nhiều năm vì người của Hưng Nghĩa An lên tòa, đối với loại án này phi thường quen thuộc, mặc dù không có hỏi rõ tình huống chi tiết, cũng đã cảm giác được trong đó có rất nhiều chỗ không hợp lý, biết nhất định có ẩn tình khác, liền hỏi: \"Vậy người cậu dẫn đi ở đâu? Bọn họ không bị sao à?\"
Mã Sĩ Kiệt có chút khó nghĩ nói: \"Bọn họ không sao…\"
Cố Hàn Phong nói: \"Chúng ta cũng là người quen, là Hạng lão tiên sinh kêu tôi tới giúp cậu, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực, bất quá cậu nếu không nói cho tôi biết thật tình, tôi rất khó giúp được cậu\" Dừng lại một chút rồi nói tiếp: \"Cậu yên tâm, không có người nghe trộm chúng ta nói chuyện, cho dù bọn họ sử dụng thủ đoạn nghe trộm, cũng không có thể làm chứng cớ tố cáo cậu\".
Mã Sĩ Kiệt cười cười nói: \"Cái này tôi biết, chuyện hôm nay tôi có chút khó nói rõ ràng, thật ra tôi căn bản không dẫn nhiều người đi, tôi cùng bọn họ cũng đều không có động thủ\".
Cố Hàn Phong kinh ngạc nói: \"Nói như vậy… chuyện tối hôm nay căn bản không quan hệ với cậu?\"
Mã Sĩ Kiệt cười nói: \"Hoàng Chánh Bưu vốn chính là vì tôi mà tới, sao có thể nói cùng tôi không quan hệ, bất quá hôm nay tôi nhận được tiện nghi của một người, có người thay tôi giải quyết bọn chúng, bằng không, tôi thật không thể an ổn thế này\".
Cố Hàn Phong ngẩn ra, như bừng tỉnh đại ngộ, có chút giật mình hỏi: \"Cậu là muốn chủ động thay người khác lãnh lấy việc này?\"
Mã Sĩ Kiệt gật đầu, rồi lại lắc đầu nói: \"Cũng không có thể nói như vậy, nếu không có bọn họ, chuyện hôm nay cũng sẽ phát sinh, tôi vẫn thoát không được liên quan, hơn nữa so với hiện tại sẽ còn thảm hại hơn. Cho nên tôi buôn bán vẫn có lời\" Nói xong cười sang sảng, một điểm cũng không có xem mình là nghi phạm, thân ở trong đồn cảnh sát tiếp nhận thẩm vấn vẫn không chút lo lắng.
Cố Hàn Phong lại nhíu mày nói: \"Cái này ta sẽ trả lời với Hạng tiên sinh thế nào đây…\"
Mã Sĩ Kiệt cười nói: \"Yên tâm đi, những người này là bằng hữu của Hạng lão tiên sinh, Hạng tiên sinh biết nhất định cũng sẽ đồng ý với cách làm của tôi, sẽ không trách ngài đâu\".
Cố Hàn Phong nói: \"Nhưng cho dù cậu lãnh lấy việc này, người của Đông Thắng chẳng lẽ sẽ không nói ra ngoài sao?\"
Mã Sĩ Kiệt nói: \"Người của Đông thắng hẳn là cũng không biết bọn họ, nói thật tôi cũng không biết bọn họ là ai, đến lúc đó chỉ cần nói là tôi mướn người tới là được\".
Cố Hàn Phong lại cảm thấy kỳ quái, nhưng Mã Sĩ Kiệt nếu đã nói không biết, thì cũng không đi hỏi đó là ai, biết Mã Sĩ Kiệt không cần phải giấu diếm mình, suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nói: \"Việc này thật ra xử lý, cậu cũng không cần thừa nhận, dù sao cũng không nhận ra bọn họ, để cho cảnh sát tự mình đi thăm dò là được”.
“Hơn nữa cho dù cậu lãnh lấy việc này, không giao ra nhân vật thần bí đêm nay, cảnh sát sẽ vẫn điều tra, ngược lại còn làm cho bọn họ có lý do dây dưa với cậu, một ngày không tra ra những người này là ai, cũng sẽ quấn lấy cậu một ngày, cậu cũng sẽ không có cuộc sống thoải mái nữa\".
Mã Sĩ Kiệt nghe được cả kinh, cảm thấy Cố Hàn Phong nói rất có đạo lý, do dự nói: \"Nhưng tôi đã đáp ứng lãnh lấy chuyện này…\"
Cố Hàn Phong nói: \"A Kiệt, cậu lãnh lấy chuyện này mục đích đơn giản là muốn giúp bằng hữu của cậu rời xa tầm mắt của cảnh sát, có đúng hay không?\"
Mã Sĩ Kiệt gật đầu.
Cố Hàn Phong nói tiếp: \"Mục đích này thật ra đã đạt được, cảnh sát hiện tại nhất định cho rằng những người này có liên quan với cậu. Nếu như cậu thừa nhận, như vậy sẽ yêu cầu cậu khai ra những người này là ai. Tôi tin tưởng cậu quả thực không biết bọn họ là ai, nhưng cảnh sát sẽ tin tưởng sao?\"
Mã Sĩ Kiệt cười khổ nói: \"Khẳng định là không tin\".
Cố Hàn Phong cười nói: \"Cho nên nói mặc kệ cậu thừa nhận hay không thừa nhận, cảnh sát đều cho rằng cậu là chủ mưu, cậu thừa nhận, bọn họ sẽ đem cậu lên pháp đình, cậu không thừa nhận, bọn họ không có biện pháp làm gì được, bởi vì cậu cùng thủ hạ căn bản là không có tham dự đánh nhau, chỉ cần bọn họ tìm không ra chứng cớ cậu thuê người, sau bốn mươi tám giờ nhất định phải thả cậu về\".
Mã Sĩ Kiệt suy nghĩ một chút, lập tức không có ý kiến, gật đầu nói: \"Tôi đã rõ, cứ làm theo ngài nói đi\".
Lưu Ngọc San cuối cùng cũng đã đem những người bị thương vào bệnh viện, Bệnh viên Cửu Long mặc dù không nhỏ, nhưng đột nhiên có hơn một ngàn người đưa vào bệnh viện, lại là buổi tối, cũng làm cho họ có chút bận rộn. Hơn nữa là hơn một ngàn người này cũng không tra ra tật xấu gì, ngoại trừ không cử động được, thì mọi cái khác cũng rất bình thường.
Bởi vì số người “bệnh” qúa nhiều, Lưu Ngọc San sao có thể yên tâm, điều động mấy trăm nhân viên cảnh sát đến bệnh viện hỗ trợ bác sĩ, cũng phái người đi mời thêm chuyên gia ở các bệnh viện khác. Vậy mà các chuyên gia còn chưa tới, những người này đã bắt đầu từ từ thức tỉnh lại, bất quá bởi vì tinh anh của Thiên Thạch đồng minh tu vi bất đồng, cho nên những người này thời gian tỉnh lại trước sau cũng khác.
Lưu Ngọc San nhìn người tỉnh lại càng ngày càng nhiều, hơn ba trăm người bị thương cũng không ảnh hưởng đến tính mạng, rốt cuộc thở phào nhẹ nhỏm, phân phó thủ hạ tiến hành thẩm vấn bọn họ, bản thân nàng cũng tự mình thẩm vấn một số, cho đến sáng hôm sau mới về nhà thay đổi đồng phục, cũng không nghỉ ngơi đã đi làm.
Mới vừa trở lại phòng làm việc, Triệu Gia Minh vẻ mặt buồn bực đã tìm đến nàng, hắn thẩm vấn Mã Sĩ Kiệt cả đêm, cũng không có hỏi ra điểm nào hữu dụng. Mã Sĩ Kiệt nói mình đến phố mỹ thực Cửu Long để ăn tối, vừa vặn đụng phải người của Đông Thắng cùng người khác đánh nhau. Triệu Gia Minh biết nếu như muốn khởi tố Mã Sĩ Kiệt, chỉ có thể khởi tố hắn tham dự cùng tổ chức xã hội đen đánh nhau, nhưng Mã Sĩ Kiệt lần này không có tự mình động thủ, tin tức thẩm vấn từ bệnh viện cũng chứng minh điểm này.
Lưu Ngọc San nghe Triệu Gia Minh báo cáo xong, trầm giọng nói: \"Tối hôm qua án quan trọng nhất không phải là xử lý Mã Sĩ Kiệt, mà là đem người đả thương hơn ba trăm người của Đông Thắng tìm ra, mà bị hơn một ngàn người bị mê đi trên đường hẳn cũng là do bọn họ làm, những người này thật là đáng sợ, thật khó tưởng tượng bọn họ làm như thế nào\".
Triệu Gia Minh nói: \"Nghe Thạch Thiên nói bọn họ là người nước ngoài, tôi đoán có thể là lính đánh thuê quốc tế do Hưng Nghĩa An mời tới\".
Lưu Ngọc San giật mình: \"Cũng có thể, nhưng bọn hắn không có đánh chết một người nào, không giống thủ pháp của các tổ chức lính đánh thuê quốc tế này\".
Triệu Gia Minh giải thích: \"Cái này cũng không khó giải thích, Hạng gia hiện tại là nhà lớn nghiệp lớn, kinh doanh không ít, hiển nhiên không muốn làm quá, biết nếu làm ra chuyện ảnh hưởng đến nhân mạng bọn họ sẽ thoát không được liên quan, vì vậy xuất ra nhiều thêm chút tiền, yêu cầu đám lính đánh thuê này không giết người cũng rất hợp lý\".
Lưu Ngọc San nói: \"Nhưng trong những người bị mê đi cũng không hề ít là thủ hạ của Mã Sĩ Kiệt, căn cứ theo điều tra, bọn họ quả thật là do Mã Sĩ Kiệt gọi tới muốn đánh nhau với Hoàng Chánh Bưu, nhưng lại bị một đám người đánh cho hôn mê bất tỉnh\".
Triệu Gia Minh đã sớm nghĩ tới điểm này, phân tích nói: \"Đánh ngất người cùng đả thương ba trăm người kia hẳn là cùng một đám người, nhưng lại sử dụng thủ pháp khác nhau, chỉ đem người của Hưng Nghĩa An làm cho mê đi, không có đả thương bọn họ, không phải càng nói rõ là có vấn đề sao?\"
Lưu Ngọc San gật đầu nói: \"Có lẽ… bất quá cảnh sát chúng ta làm việc đều phải nói chứng cớ, chỉ dựa vào suy đoán cũng vô dụng\".
Triệu Gia Minh hỏi: \"Vậy Mã Sĩ Kiệt làm sao bây giờ? Với chứng cớ hiện tại chỉ có thể giam giữ hắn bốn mươi tám giờ\".
Lưu Ngọc San suy nghĩ một chút rồi nói: \"Như vậy chờ đủ bốn mươi tám giờ thì thả hắn, bất quá tiếp tục phái người giám thị, xem thử có thể tìm ra những người đóhay không\".
Triệu Gia Minh nhất thời ngầm hiểu, đang chuẩn bị rời phòng làm việc, thì một cảnh quan khoa giám định hình sự cầm một tập tài liệu gõ cửa tiến vào, thấy Triệu Gia Minh vội nói: \"Triệu đốc sát, thì ra cậu cũng ở chỗ này, vừa vặn có việc tìm cậu\".
Triệu Gia Minh hỏi: \"Chuyện gì?\"
Cảnh quan kia nói: \"Trong tài liệu này viết Trịnh Cơ là bị cậu bắn chết, nhưng não bộ của Trịnh Cơ trúng hai phát súng, hơn nữa hai viên đạn cũng không giống nhau, một viên là từ khẩu 38 bắn ra, hẳn là Triệu đốc sát cậu, còn một viên là từ khẩu 54 vòng xoay bắn ra, vậy khẳng định không phải là của cậu, xin hỏi là ai? Theo quy định thì tôi phải chuẩn bị rõ ràng mới được, vậy phiền các cậu tra chi tiết nói cho tôi biết nhé\".
Triệu Gia Minh kinh ngạc nói: \"Từ khẩu 54 bắn ra? Không phải chứ, không có cảnh viên nào dùng súng 54 mà\".
Cảnh quan kia nói: \"Tôi cũng thấy kỳ quái, nhưng không làm rõ thì báo cáo này không thể viết được\".
Triệu Gia Minh lẩm bẩm nói: \"Trịnh Cơ cầm cũng là khẩu 54, bất quá hắn cũng không có tự hướng về phía mình mà nổ súng… mẹ kiếp, năm nay đụng tới đều là quái án…\" đột nhiên cả người chấn động, nhớ tới Cương Điền Thái Lang cũng chính là bị đạn trong súng của mình bắn chết, không nhịn được lớn tiếng la lên một tiếng quái dị: \"A…\"
Lưu Ngọc San cùng cảnh quan khoa giám định hình sự kia đều bị tiếng kêu của Triệu Gia Minh làm cho giật mình, đều nhìn về phía, chỉ thấy Triệu Gia Minh vẻ mặt hết sức khoa trương, đứng ngẩn người giống như bị trúng tà vậy…
Mã Sĩ Kiệt cười nói: \"Là Hoàng Chánh Bưu Đông Thắng dẫn người đến phố mỹ thực Cửu Long gây sự, cho nên dẫn thủ hạ đi đánh\".
Cố Hàn Phong cau mày nói: \"Có phải làm lớn hay không, chết người không? Sao cảnh sát lại chỉ bắt một mình cậu trở về?\"
Mã Sĩ Kiệt nói: \"Tôi cũng không rõ ràng lắm, dường như không chết người, bị thương thật ra không ít, đều đã đưa đi bệnh viện, bất quá đều là người của tiểu tử Hoàng Chánh Bưu nọ\".
Cố Hàn Phong cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ trước kia loại án này phát sinh, bị cảnh sát bắt cơ bản đều là tiểu lâu la phía dưới, lần này lại chỉ bắt một mình Mã Sĩ Kiệt, tiểu lâu la phía dưới một người cũng không bị bắt. Cố Hàn Phong nhiều năm vì người của Hưng Nghĩa An lên tòa, đối với loại án này phi thường quen thuộc, mặc dù không có hỏi rõ tình huống chi tiết, cũng đã cảm giác được trong đó có rất nhiều chỗ không hợp lý, biết nhất định có ẩn tình khác, liền hỏi: \"Vậy người cậu dẫn đi ở đâu? Bọn họ không bị sao à?\"
Mã Sĩ Kiệt có chút khó nghĩ nói: \"Bọn họ không sao…\"
Cố Hàn Phong nói: \"Chúng ta cũng là người quen, là Hạng lão tiên sinh kêu tôi tới giúp cậu, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực, bất quá cậu nếu không nói cho tôi biết thật tình, tôi rất khó giúp được cậu\" Dừng lại một chút rồi nói tiếp: \"Cậu yên tâm, không có người nghe trộm chúng ta nói chuyện, cho dù bọn họ sử dụng thủ đoạn nghe trộm, cũng không có thể làm chứng cớ tố cáo cậu\".
Mã Sĩ Kiệt cười cười nói: \"Cái này tôi biết, chuyện hôm nay tôi có chút khó nói rõ ràng, thật ra tôi căn bản không dẫn nhiều người đi, tôi cùng bọn họ cũng đều không có động thủ\".
Cố Hàn Phong kinh ngạc nói: \"Nói như vậy… chuyện tối hôm nay căn bản không quan hệ với cậu?\"
Mã Sĩ Kiệt cười nói: \"Hoàng Chánh Bưu vốn chính là vì tôi mà tới, sao có thể nói cùng tôi không quan hệ, bất quá hôm nay tôi nhận được tiện nghi của một người, có người thay tôi giải quyết bọn chúng, bằng không, tôi thật không thể an ổn thế này\".
Cố Hàn Phong ngẩn ra, như bừng tỉnh đại ngộ, có chút giật mình hỏi: \"Cậu là muốn chủ động thay người khác lãnh lấy việc này?\"
Mã Sĩ Kiệt gật đầu, rồi lại lắc đầu nói: \"Cũng không có thể nói như vậy, nếu không có bọn họ, chuyện hôm nay cũng sẽ phát sinh, tôi vẫn thoát không được liên quan, hơn nữa so với hiện tại sẽ còn thảm hại hơn. Cho nên tôi buôn bán vẫn có lời\" Nói xong cười sang sảng, một điểm cũng không có xem mình là nghi phạm, thân ở trong đồn cảnh sát tiếp nhận thẩm vấn vẫn không chút lo lắng.
Cố Hàn Phong lại nhíu mày nói: \"Cái này ta sẽ trả lời với Hạng tiên sinh thế nào đây…\"
Mã Sĩ Kiệt cười nói: \"Yên tâm đi, những người này là bằng hữu của Hạng lão tiên sinh, Hạng tiên sinh biết nhất định cũng sẽ đồng ý với cách làm của tôi, sẽ không trách ngài đâu\".
Cố Hàn Phong nói: \"Nhưng cho dù cậu lãnh lấy việc này, người của Đông Thắng chẳng lẽ sẽ không nói ra ngoài sao?\"
Mã Sĩ Kiệt nói: \"Người của Đông thắng hẳn là cũng không biết bọn họ, nói thật tôi cũng không biết bọn họ là ai, đến lúc đó chỉ cần nói là tôi mướn người tới là được\".
Cố Hàn Phong lại cảm thấy kỳ quái, nhưng Mã Sĩ Kiệt nếu đã nói không biết, thì cũng không đi hỏi đó là ai, biết Mã Sĩ Kiệt không cần phải giấu diếm mình, suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nói: \"Việc này thật ra xử lý, cậu cũng không cần thừa nhận, dù sao cũng không nhận ra bọn họ, để cho cảnh sát tự mình đi thăm dò là được”.
“Hơn nữa cho dù cậu lãnh lấy việc này, không giao ra nhân vật thần bí đêm nay, cảnh sát sẽ vẫn điều tra, ngược lại còn làm cho bọn họ có lý do dây dưa với cậu, một ngày không tra ra những người này là ai, cũng sẽ quấn lấy cậu một ngày, cậu cũng sẽ không có cuộc sống thoải mái nữa\".
Mã Sĩ Kiệt nghe được cả kinh, cảm thấy Cố Hàn Phong nói rất có đạo lý, do dự nói: \"Nhưng tôi đã đáp ứng lãnh lấy chuyện này…\"
Cố Hàn Phong nói: \"A Kiệt, cậu lãnh lấy chuyện này mục đích đơn giản là muốn giúp bằng hữu của cậu rời xa tầm mắt của cảnh sát, có đúng hay không?\"
Mã Sĩ Kiệt gật đầu.
Cố Hàn Phong nói tiếp: \"Mục đích này thật ra đã đạt được, cảnh sát hiện tại nhất định cho rằng những người này có liên quan với cậu. Nếu như cậu thừa nhận, như vậy sẽ yêu cầu cậu khai ra những người này là ai. Tôi tin tưởng cậu quả thực không biết bọn họ là ai, nhưng cảnh sát sẽ tin tưởng sao?\"
Mã Sĩ Kiệt cười khổ nói: \"Khẳng định là không tin\".
Cố Hàn Phong cười nói: \"Cho nên nói mặc kệ cậu thừa nhận hay không thừa nhận, cảnh sát đều cho rằng cậu là chủ mưu, cậu thừa nhận, bọn họ sẽ đem cậu lên pháp đình, cậu không thừa nhận, bọn họ không có biện pháp làm gì được, bởi vì cậu cùng thủ hạ căn bản là không có tham dự đánh nhau, chỉ cần bọn họ tìm không ra chứng cớ cậu thuê người, sau bốn mươi tám giờ nhất định phải thả cậu về\".
Mã Sĩ Kiệt suy nghĩ một chút, lập tức không có ý kiến, gật đầu nói: \"Tôi đã rõ, cứ làm theo ngài nói đi\".
Lưu Ngọc San cuối cùng cũng đã đem những người bị thương vào bệnh viện, Bệnh viên Cửu Long mặc dù không nhỏ, nhưng đột nhiên có hơn một ngàn người đưa vào bệnh viện, lại là buổi tối, cũng làm cho họ có chút bận rộn. Hơn nữa là hơn một ngàn người này cũng không tra ra tật xấu gì, ngoại trừ không cử động được, thì mọi cái khác cũng rất bình thường.
Bởi vì số người “bệnh” qúa nhiều, Lưu Ngọc San sao có thể yên tâm, điều động mấy trăm nhân viên cảnh sát đến bệnh viện hỗ trợ bác sĩ, cũng phái người đi mời thêm chuyên gia ở các bệnh viện khác. Vậy mà các chuyên gia còn chưa tới, những người này đã bắt đầu từ từ thức tỉnh lại, bất quá bởi vì tinh anh của Thiên Thạch đồng minh tu vi bất đồng, cho nên những người này thời gian tỉnh lại trước sau cũng khác.
Lưu Ngọc San nhìn người tỉnh lại càng ngày càng nhiều, hơn ba trăm người bị thương cũng không ảnh hưởng đến tính mạng, rốt cuộc thở phào nhẹ nhỏm, phân phó thủ hạ tiến hành thẩm vấn bọn họ, bản thân nàng cũng tự mình thẩm vấn một số, cho đến sáng hôm sau mới về nhà thay đổi đồng phục, cũng không nghỉ ngơi đã đi làm.
Mới vừa trở lại phòng làm việc, Triệu Gia Minh vẻ mặt buồn bực đã tìm đến nàng, hắn thẩm vấn Mã Sĩ Kiệt cả đêm, cũng không có hỏi ra điểm nào hữu dụng. Mã Sĩ Kiệt nói mình đến phố mỹ thực Cửu Long để ăn tối, vừa vặn đụng phải người của Đông Thắng cùng người khác đánh nhau. Triệu Gia Minh biết nếu như muốn khởi tố Mã Sĩ Kiệt, chỉ có thể khởi tố hắn tham dự cùng tổ chức xã hội đen đánh nhau, nhưng Mã Sĩ Kiệt lần này không có tự mình động thủ, tin tức thẩm vấn từ bệnh viện cũng chứng minh điểm này.
Lưu Ngọc San nghe Triệu Gia Minh báo cáo xong, trầm giọng nói: \"Tối hôm qua án quan trọng nhất không phải là xử lý Mã Sĩ Kiệt, mà là đem người đả thương hơn ba trăm người của Đông Thắng tìm ra, mà bị hơn một ngàn người bị mê đi trên đường hẳn cũng là do bọn họ làm, những người này thật là đáng sợ, thật khó tưởng tượng bọn họ làm như thế nào\".
Triệu Gia Minh nói: \"Nghe Thạch Thiên nói bọn họ là người nước ngoài, tôi đoán có thể là lính đánh thuê quốc tế do Hưng Nghĩa An mời tới\".
Lưu Ngọc San giật mình: \"Cũng có thể, nhưng bọn hắn không có đánh chết một người nào, không giống thủ pháp của các tổ chức lính đánh thuê quốc tế này\".
Triệu Gia Minh giải thích: \"Cái này cũng không khó giải thích, Hạng gia hiện tại là nhà lớn nghiệp lớn, kinh doanh không ít, hiển nhiên không muốn làm quá, biết nếu làm ra chuyện ảnh hưởng đến nhân mạng bọn họ sẽ thoát không được liên quan, vì vậy xuất ra nhiều thêm chút tiền, yêu cầu đám lính đánh thuê này không giết người cũng rất hợp lý\".
Lưu Ngọc San nói: \"Nhưng trong những người bị mê đi cũng không hề ít là thủ hạ của Mã Sĩ Kiệt, căn cứ theo điều tra, bọn họ quả thật là do Mã Sĩ Kiệt gọi tới muốn đánh nhau với Hoàng Chánh Bưu, nhưng lại bị một đám người đánh cho hôn mê bất tỉnh\".
Triệu Gia Minh đã sớm nghĩ tới điểm này, phân tích nói: \"Đánh ngất người cùng đả thương ba trăm người kia hẳn là cùng một đám người, nhưng lại sử dụng thủ pháp khác nhau, chỉ đem người của Hưng Nghĩa An làm cho mê đi, không có đả thương bọn họ, không phải càng nói rõ là có vấn đề sao?\"
Lưu Ngọc San gật đầu nói: \"Có lẽ… bất quá cảnh sát chúng ta làm việc đều phải nói chứng cớ, chỉ dựa vào suy đoán cũng vô dụng\".
Triệu Gia Minh hỏi: \"Vậy Mã Sĩ Kiệt làm sao bây giờ? Với chứng cớ hiện tại chỉ có thể giam giữ hắn bốn mươi tám giờ\".
Lưu Ngọc San suy nghĩ một chút rồi nói: \"Như vậy chờ đủ bốn mươi tám giờ thì thả hắn, bất quá tiếp tục phái người giám thị, xem thử có thể tìm ra những người đóhay không\".
Triệu Gia Minh nhất thời ngầm hiểu, đang chuẩn bị rời phòng làm việc, thì một cảnh quan khoa giám định hình sự cầm một tập tài liệu gõ cửa tiến vào, thấy Triệu Gia Minh vội nói: \"Triệu đốc sát, thì ra cậu cũng ở chỗ này, vừa vặn có việc tìm cậu\".
Triệu Gia Minh hỏi: \"Chuyện gì?\"
Cảnh quan kia nói: \"Trong tài liệu này viết Trịnh Cơ là bị cậu bắn chết, nhưng não bộ của Trịnh Cơ trúng hai phát súng, hơn nữa hai viên đạn cũng không giống nhau, một viên là từ khẩu 38 bắn ra, hẳn là Triệu đốc sát cậu, còn một viên là từ khẩu 54 vòng xoay bắn ra, vậy khẳng định không phải là của cậu, xin hỏi là ai? Theo quy định thì tôi phải chuẩn bị rõ ràng mới được, vậy phiền các cậu tra chi tiết nói cho tôi biết nhé\".
Triệu Gia Minh kinh ngạc nói: \"Từ khẩu 54 bắn ra? Không phải chứ, không có cảnh viên nào dùng súng 54 mà\".
Cảnh quan kia nói: \"Tôi cũng thấy kỳ quái, nhưng không làm rõ thì báo cáo này không thể viết được\".
Triệu Gia Minh lẩm bẩm nói: \"Trịnh Cơ cầm cũng là khẩu 54, bất quá hắn cũng không có tự hướng về phía mình mà nổ súng… mẹ kiếp, năm nay đụng tới đều là quái án…\" đột nhiên cả người chấn động, nhớ tới Cương Điền Thái Lang cũng chính là bị đạn trong súng của mình bắn chết, không nhịn được lớn tiếng la lên một tiếng quái dị: \"A…\"
Lưu Ngọc San cùng cảnh quan khoa giám định hình sự kia đều bị tiếng kêu của Triệu Gia Minh làm cho giật mình, đều nhìn về phía, chỉ thấy Triệu Gia Minh vẻ mặt hết sức khoa trương, đứng ngẩn người giống như bị trúng tà vậy…
/467
|