Mã Sĩ Kiệt sau khi ở tại đồn uống café 48 giờ, Triệu Gia Minh mặc dù không có hỏi ra cái gì hữu dụng, cũng chỉ có thể thả hắn ra ngoài. Thời gian đã khuya, nhưng bên ngoài cửa đồn phi thường náo nhiệt, ít nhất có năm sáu trăm người đứng ngoài đó, thấy Mã Sĩ Kiệt xuất hiện thì lớn tiếng hoan hô \"Mã ca\", \"Kiệt ca\". Đám người này vừa nhìn đã biết tất cả đều là tiểu đệ của hắn.
Triệu Gia Minh đi ở phía sau Mã Sĩ Kiệt cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: \"Mã ca quả thật là lớn đó, tiểu đệ của anh sẽ không phải là muốn xông vào đồn cứu người đó chứ?\"
Mã Sĩ Kiệt cười nói: \"Triệu cảnh quan không nên hiểu lầm, chúng ta cũng đã hàn huyên hai ngày rồi, chẳng lẽ xếp còn không nhìn ra tôi là công dân tốt sao? Đây chỉ là bạn bè tới đón tôi thôi\" Đã gần sáu mươi giờ không ngủ mà tinh thần của hắn vẫn mạnh mẽ, vung tay hô với những người ở bên ngoài đồn: \"Đã nửa đêm rồi, hô cái gì mà hô, Triệu cảnh quan lại hiểu lầm giờ, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn đi vào uống cà phê sao?\"
Những người này vốn đã an tĩnh xuống, sau khi nghe những lời này, nhất thời đối với Triệu Gia Minh hừ một tiếng, không chút nào đem đốc sát chuyên phòng chống xã hội đen Hongkong như hắn để vào mắt. Triệu Gia Min tức giận thật sự muốn đem đám người này toàn bộ bắt vào, nhưng hắn biết làm như vậy ngoại trừ lãng phí café ra, thì cũng không có tác dụng gì khác, chỉ có thể nhịn xuống mà nói: \"Mau đưa người của anh đi, nơi này không phải là chỗ để tụ hội\".
Mã Sĩ Kiệt hướng tới hắn phất tay chào nói: \"Hẹn gặp lại, Triệu cảnh quan! Lúc rảnh thì tới chỗ tôi uống cafe\" Nói xong không để ý tới Triệu Gia Minh sắc mặt có bao nhiêu khó coi, đã đi xuống thang lầu.
Mọi người vội vàng lui qua hai bên, đón Mã Sĩ Kiệt nghênh ngang tiêu sái tới trước một chiếc Mercedes, một tên vội mở cửa xe cho hắn lên xe, sau đó mọi người mới tản đi, có người cưỡi xe máy, có người lên xe hơi, phương hướng đi cũng không đồng nhất, trong khoảnh khắc đã đi sạch, chỉ để lại một đống tàn thuốc.
Mã Sĩ Kiệt sau khi lên xe, nhìn thấy Hạng Hồng trong xe, cười nói: \"Tôi cũng không phải ngồi bảy tám năm mới vừa thả ra, mà phải cần Đại tiểu thư tự mình tới đón? Lại còn dẫn theo nhiều người như vậy\".
Hạng Hồng cũng cười nói: \"Thủ hạ của anh cũng không phải là tôi gọi tới, bọn họ nghe nói cậu đại triển thần uy, dẫn theo hơn một trăm người đến đoạt địa bàn, đem người của Hoàng Chánh Bưu toàn bộ đánh vào bệnh viện, hưng phấn vô cùng, cho nên mới chạy tới nghênh đón đại anh hùng này\".
Mã Sĩ Kiệt cười khổ nói: \"Cô cũng đừng cười nhạo tôi nữa, lần này ít nhiều là nhờ Thạch Thiên tiên sinh ở đó, nếu không bây giờ nằm trong bệnh viện khẳng định là tôi, chỉ có thể trách tiểu tử Hoàng Chánh Bưu này xui xẻo, ha ha…\"
Hạng Hồng đã sớm hỏi qua thủ hạ của Mã Sĩ Kiệt từ phố mỹ thuật Cửu Long rời đi. Biết Thạch Thiên ở đấy, nàng hiện tại đối với chuyện của Thạch Thiên hiển nhiên rất hiếu kỳ, càng thêm quan tâm, không nhịn được hỏi: \"Vậy hơn một trăm người nọ thật là người của Thạch Thiên sao? Thật lợi hại như vậy sao?\"
Mã Sĩ Kiệt nói: \"Từ thái độ cho thấy, bọn họ đối với Thạch Thiên phi thường tôn kính, hẳn là thủ hạ của hắn. Về phần lợi hại hay không lợi hại, tôi đã không biết hình dung bọn họ như thế nào, nhân số chỉ bằng một phần ba người của Hoàng Chánh Bưu dẫn đến, lại cũng đến một phút đồng hồ đã giải quyết toàn bộ, thật sự là quá kinh khủng. Khó trách Hạng lão tiên sinh yêu cầu chúng ta nhất định phải tôn trọng Thạch Thiên tiên sinh, tuyệt đối không thể đắc tội, nếu có kẻ địch như vậy, quả thật đáng sợ\".
Hạng Hồng cười hỏi: \"Mã Sĩ Kiệt anh rốt cuộc cũng đụng phải người có thể làm cho cậu sợ hãi?\"
Mã Sĩ Kiệt thở dài nói: \"Trước kia cảm giác thấy ra ngoài đánh lộn chỉ cần đủ tàn nhẫn là được, nhưng nhìn thực lực của người ta, mình chỉ dựa vào tàn nhẫn thì có là gì? Hoàng Chánh Bưu không đủ tàn nhẫn sao, đụng tới bọn họ không phải giống như một khối đậu hủ sao. Vẫn là Hạng lão tiên sinh nói đúng, Hongkong là một nơi kiếm tiền rất tốt, dựa vào cuộc sống đánh đánh giết giết thì không có tiền đồ\" lại nói tiếp: \"Đối với Thạch Thiên tiên sinh tôi cũng không phải sợ hãi, ngược lại rất thích loại người có tính cách như hắn, thật sự là rất sảng khoái, khó trách tam tiểu thư thích hắn như thế, tôi nếu là phụ nữ, cũng sẽ bị loại khí chất hào sảng này của hắn làm cho khuynh đảo\".
Trong lòng Hạng Hồng thì Thạch Thiên đâu chỉ là khí chất hào sảng làm cho người ta mê muội, mỗi khi nghĩ đến một đêm tiêu hòn hôm qua, liền cảm giác cả người bủn rủn vô lực, trống ngực gia tốc, hận không thể vĩnh viễn quấn ở trên người hắn. Nhớ tới Hạng Kiều lại làm cho nàng phiền não bất an, nếu để cho Hạng Kiều biết nam nhân mà mình ái mộ, lại cùng chị của mình từng có quan hệ mập mờ, thật không biết sẽ nghĩ như thế nào.
Mã Sĩ Kiệt hỏi: \"Hiện tại bọn Hoàng Chánh Bưu thế nào rồi? Còn đang nằm trong bệnh viện sao?\"
Hạng Hồng phục hồi tinh thần lại, cười lạnh nói: \"Hắn bị thương không nặng lắm, hẳn là rất nhanh có thể ra viện, bất quá trải qua trận này, hẳn là rất khó xoay người, không bao nhiêu người nguyện ý giúp hắn\".
Mã Sĩ Kiệt nghe ra ý tứ trong lời của Hạng Hồng, không khỏi có chút vì cuộc sống sau này của Hoàng Chánh Bưu mà cảm thấy vài phần đáng thương. Với tính tình của Hạng Hoa Cường, việc này nhất định là đã đi tìm Trương Bá Uy nói chuyện, thậm chí giống như chuyện của Dã Thú, muốn Trương Bá Uy giao người. Mà Hoàng Chánh Bưu bình thường kiêu ngạo ngang ngược, căn bản không được lòng Trương Bá Uy và các Đường chủ Nguyên lão Đông Thắng khác, những người này thật ra cũng xem Hoàng Chánh Bưu là cái đinh trong mắt, có cốt phản, nhất định sẽ mượn việc này làm khó dễ hắn, đem thế lực cùng địa bàn của hắn tất cả đều \"sung công\".
Hiện tại người trung thành với Hoàng Chánh Bưu cơ bản đều bị thương, cảnh sát cũng theo dõi chằm chằm bọn họ, muốn phản kháng cũng không có năng lực. Hắn ở bên ngoài Đông Thắng lại đắc tội không ít bang phái xã đoàn khác, một khi mất đi thế lực, cũng chỉ có thể giống như Dã Thú mà chạy trốn, nếu không thì cũng không biết lúc nào ở sau lưng sẽ có một phát súng, lấy đi tính mạng của hắn.
Nghĩ như vậy, không khỏi cảm thán nói: \"Thật sự là thế sự vô thường, biến hóa thật nhanh, ngày hôm qua là lão Đại kiêu ngạo, ngày mai lại có thể đã phải chạy trốn thậm chí là mất mạng\".
Hạng Hồng nói: \"Đây đều là hắn tự tìm lấy, tôi phỏng chừng hắn chỉ cần vừa xuất viện, cũng đừng nghĩ tới có cuộc sống yên ổn được\".
Mã Sĩ Kiệt nói: \"Tôi cảm giác được bản thân cũng đã khác với trước kia, nếu là trước kia, nhất định sẽ triệu tập nhân mã, xông vào bệnh viện mà chém hắn, hiện tại đã có chút vì hắn mà cảm thấy đáng thương\".
Hạng Hồng phì cười nói: \"Phát hiện nói chuyện với anh càng ngày càng giống với ông nội của tôi\".
Mã Sĩ Kiệt nhìn Hạng Hồng một chút, đột nhiên nói: \"Hai ngày không gặp cô, tôi lại cảm giác cô giống như thay đổi thành một người khác, tựa hồ, tựa hồ rất có khí chất phụ nữ\".
Hạng Hồng đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn, trách mắng: \"Có phải mấy ngày nay ở gần đàn ông không nên ra mới như vậy? Được rồi, anh cũng nên thay tôi tìm một chị dâu đi\" lúc này điện thoại của nàng réo lên, nói tiếng xin lỗi rồi đưa lên nghe, sau khi ngắt điện thoại thì kinh ngạc nói: \"Hoàng Chánh Bưu cũng không tính là ngu, bản thân đã len lén trốn khỏi bệnh viện, hiện tại ở đâu không rõ\".
Triệu Gia Minh đi ở phía sau Mã Sĩ Kiệt cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: \"Mã ca quả thật là lớn đó, tiểu đệ của anh sẽ không phải là muốn xông vào đồn cứu người đó chứ?\"
Mã Sĩ Kiệt cười nói: \"Triệu cảnh quan không nên hiểu lầm, chúng ta cũng đã hàn huyên hai ngày rồi, chẳng lẽ xếp còn không nhìn ra tôi là công dân tốt sao? Đây chỉ là bạn bè tới đón tôi thôi\" Đã gần sáu mươi giờ không ngủ mà tinh thần của hắn vẫn mạnh mẽ, vung tay hô với những người ở bên ngoài đồn: \"Đã nửa đêm rồi, hô cái gì mà hô, Triệu cảnh quan lại hiểu lầm giờ, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn đi vào uống cà phê sao?\"
Những người này vốn đã an tĩnh xuống, sau khi nghe những lời này, nhất thời đối với Triệu Gia Minh hừ một tiếng, không chút nào đem đốc sát chuyên phòng chống xã hội đen Hongkong như hắn để vào mắt. Triệu Gia Min tức giận thật sự muốn đem đám người này toàn bộ bắt vào, nhưng hắn biết làm như vậy ngoại trừ lãng phí café ra, thì cũng không có tác dụng gì khác, chỉ có thể nhịn xuống mà nói: \"Mau đưa người của anh đi, nơi này không phải là chỗ để tụ hội\".
Mã Sĩ Kiệt hướng tới hắn phất tay chào nói: \"Hẹn gặp lại, Triệu cảnh quan! Lúc rảnh thì tới chỗ tôi uống cafe\" Nói xong không để ý tới Triệu Gia Minh sắc mặt có bao nhiêu khó coi, đã đi xuống thang lầu.
Mọi người vội vàng lui qua hai bên, đón Mã Sĩ Kiệt nghênh ngang tiêu sái tới trước một chiếc Mercedes, một tên vội mở cửa xe cho hắn lên xe, sau đó mọi người mới tản đi, có người cưỡi xe máy, có người lên xe hơi, phương hướng đi cũng không đồng nhất, trong khoảnh khắc đã đi sạch, chỉ để lại một đống tàn thuốc.
Mã Sĩ Kiệt sau khi lên xe, nhìn thấy Hạng Hồng trong xe, cười nói: \"Tôi cũng không phải ngồi bảy tám năm mới vừa thả ra, mà phải cần Đại tiểu thư tự mình tới đón? Lại còn dẫn theo nhiều người như vậy\".
Hạng Hồng cũng cười nói: \"Thủ hạ của anh cũng không phải là tôi gọi tới, bọn họ nghe nói cậu đại triển thần uy, dẫn theo hơn một trăm người đến đoạt địa bàn, đem người của Hoàng Chánh Bưu toàn bộ đánh vào bệnh viện, hưng phấn vô cùng, cho nên mới chạy tới nghênh đón đại anh hùng này\".
Mã Sĩ Kiệt cười khổ nói: \"Cô cũng đừng cười nhạo tôi nữa, lần này ít nhiều là nhờ Thạch Thiên tiên sinh ở đó, nếu không bây giờ nằm trong bệnh viện khẳng định là tôi, chỉ có thể trách tiểu tử Hoàng Chánh Bưu này xui xẻo, ha ha…\"
Hạng Hồng đã sớm hỏi qua thủ hạ của Mã Sĩ Kiệt từ phố mỹ thuật Cửu Long rời đi. Biết Thạch Thiên ở đấy, nàng hiện tại đối với chuyện của Thạch Thiên hiển nhiên rất hiếu kỳ, càng thêm quan tâm, không nhịn được hỏi: \"Vậy hơn một trăm người nọ thật là người của Thạch Thiên sao? Thật lợi hại như vậy sao?\"
Mã Sĩ Kiệt nói: \"Từ thái độ cho thấy, bọn họ đối với Thạch Thiên phi thường tôn kính, hẳn là thủ hạ của hắn. Về phần lợi hại hay không lợi hại, tôi đã không biết hình dung bọn họ như thế nào, nhân số chỉ bằng một phần ba người của Hoàng Chánh Bưu dẫn đến, lại cũng đến một phút đồng hồ đã giải quyết toàn bộ, thật sự là quá kinh khủng. Khó trách Hạng lão tiên sinh yêu cầu chúng ta nhất định phải tôn trọng Thạch Thiên tiên sinh, tuyệt đối không thể đắc tội, nếu có kẻ địch như vậy, quả thật đáng sợ\".
Hạng Hồng cười hỏi: \"Mã Sĩ Kiệt anh rốt cuộc cũng đụng phải người có thể làm cho cậu sợ hãi?\"
Mã Sĩ Kiệt thở dài nói: \"Trước kia cảm giác thấy ra ngoài đánh lộn chỉ cần đủ tàn nhẫn là được, nhưng nhìn thực lực của người ta, mình chỉ dựa vào tàn nhẫn thì có là gì? Hoàng Chánh Bưu không đủ tàn nhẫn sao, đụng tới bọn họ không phải giống như một khối đậu hủ sao. Vẫn là Hạng lão tiên sinh nói đúng, Hongkong là một nơi kiếm tiền rất tốt, dựa vào cuộc sống đánh đánh giết giết thì không có tiền đồ\" lại nói tiếp: \"Đối với Thạch Thiên tiên sinh tôi cũng không phải sợ hãi, ngược lại rất thích loại người có tính cách như hắn, thật sự là rất sảng khoái, khó trách tam tiểu thư thích hắn như thế, tôi nếu là phụ nữ, cũng sẽ bị loại khí chất hào sảng này của hắn làm cho khuynh đảo\".
Trong lòng Hạng Hồng thì Thạch Thiên đâu chỉ là khí chất hào sảng làm cho người ta mê muội, mỗi khi nghĩ đến một đêm tiêu hòn hôm qua, liền cảm giác cả người bủn rủn vô lực, trống ngực gia tốc, hận không thể vĩnh viễn quấn ở trên người hắn. Nhớ tới Hạng Kiều lại làm cho nàng phiền não bất an, nếu để cho Hạng Kiều biết nam nhân mà mình ái mộ, lại cùng chị của mình từng có quan hệ mập mờ, thật không biết sẽ nghĩ như thế nào.
Mã Sĩ Kiệt hỏi: \"Hiện tại bọn Hoàng Chánh Bưu thế nào rồi? Còn đang nằm trong bệnh viện sao?\"
Hạng Hồng phục hồi tinh thần lại, cười lạnh nói: \"Hắn bị thương không nặng lắm, hẳn là rất nhanh có thể ra viện, bất quá trải qua trận này, hẳn là rất khó xoay người, không bao nhiêu người nguyện ý giúp hắn\".
Mã Sĩ Kiệt nghe ra ý tứ trong lời của Hạng Hồng, không khỏi có chút vì cuộc sống sau này của Hoàng Chánh Bưu mà cảm thấy vài phần đáng thương. Với tính tình của Hạng Hoa Cường, việc này nhất định là đã đi tìm Trương Bá Uy nói chuyện, thậm chí giống như chuyện của Dã Thú, muốn Trương Bá Uy giao người. Mà Hoàng Chánh Bưu bình thường kiêu ngạo ngang ngược, căn bản không được lòng Trương Bá Uy và các Đường chủ Nguyên lão Đông Thắng khác, những người này thật ra cũng xem Hoàng Chánh Bưu là cái đinh trong mắt, có cốt phản, nhất định sẽ mượn việc này làm khó dễ hắn, đem thế lực cùng địa bàn của hắn tất cả đều \"sung công\".
Hiện tại người trung thành với Hoàng Chánh Bưu cơ bản đều bị thương, cảnh sát cũng theo dõi chằm chằm bọn họ, muốn phản kháng cũng không có năng lực. Hắn ở bên ngoài Đông Thắng lại đắc tội không ít bang phái xã đoàn khác, một khi mất đi thế lực, cũng chỉ có thể giống như Dã Thú mà chạy trốn, nếu không thì cũng không biết lúc nào ở sau lưng sẽ có một phát súng, lấy đi tính mạng của hắn.
Nghĩ như vậy, không khỏi cảm thán nói: \"Thật sự là thế sự vô thường, biến hóa thật nhanh, ngày hôm qua là lão Đại kiêu ngạo, ngày mai lại có thể đã phải chạy trốn thậm chí là mất mạng\".
Hạng Hồng nói: \"Đây đều là hắn tự tìm lấy, tôi phỏng chừng hắn chỉ cần vừa xuất viện, cũng đừng nghĩ tới có cuộc sống yên ổn được\".
Mã Sĩ Kiệt nói: \"Tôi cảm giác được bản thân cũng đã khác với trước kia, nếu là trước kia, nhất định sẽ triệu tập nhân mã, xông vào bệnh viện mà chém hắn, hiện tại đã có chút vì hắn mà cảm thấy đáng thương\".
Hạng Hồng phì cười nói: \"Phát hiện nói chuyện với anh càng ngày càng giống với ông nội của tôi\".
Mã Sĩ Kiệt nhìn Hạng Hồng một chút, đột nhiên nói: \"Hai ngày không gặp cô, tôi lại cảm giác cô giống như thay đổi thành một người khác, tựa hồ, tựa hồ rất có khí chất phụ nữ\".
Hạng Hồng đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn, trách mắng: \"Có phải mấy ngày nay ở gần đàn ông không nên ra mới như vậy? Được rồi, anh cũng nên thay tôi tìm một chị dâu đi\" lúc này điện thoại của nàng réo lên, nói tiếng xin lỗi rồi đưa lên nghe, sau khi ngắt điện thoại thì kinh ngạc nói: \"Hoàng Chánh Bưu cũng không tính là ngu, bản thân đã len lén trốn khỏi bệnh viện, hiện tại ở đâu không rõ\".
/467
|