Nào biết hai gian phòng bố cục cũng không giống nhau, gian phòng này so với phòng của Samantha ở lớn hơn rất nhiều, cũng phức tạp hơn nhiều, nàng mở ra chỉ là cách cửa của quầy rượu, hơn nữa bên trong so với bên ngoài còn cao hơn một bậc thang.
Samantha hiện tại đang ở trạng thái khẩn trương cao độ, thần kinh căng thẳng, tay chân cứng ngắc, tâm lý lại nghĩ sau khi vào phòng trong thì sẽ ứng đối với Thạch Thiên như thế nào, tràn ngập tâm sự, dưới chân vấp phải bậc thang, nhất thời mất đi thăng bằng, mang theo tiếng kêu sợ hãi, ngã chúi người xuống. Bởi vì tay của nàng vẫn còn cầm lấy cánh cửa, khi ngã xuống hiển nhiên càng nắm chặt lấy, đem cả thân thể của nàng xoay ngang ra, thành ngã đưa lưng xuống dưới, cánh tay nắm cửa bị văn đau đớn, chỉ có thể buông lỏng tay ra, thế rời càng nhanh hơn.
Đang lúc Samantha sắp té ngã trên sàn, đột nhiên cảm thấy một luồng gió nhẹ thổi qua, phảng phất có một người vọt đến bên người nàng, tiếp theo cảm giác được trên lưng được một bàn tay đỡ lấy. Samantha lúc này cũng không kịp suy nghĩ gì, phảng phất như bắt được cây cỏ cứu mạng, hoàn toàn phản ứng ôm chặt lấy thắt lưng của người đang đỡ lấy nàng. Nhưng lại cảm thấy người này trên người cởi trần, trên người cơ thể cân xứng, làn da mềm mại nhẵn nhụi, cảm giác rất dễ chịu.
Samantha kinh hồn hơi bình tĩnh lại, trong lòng biết người này nhất định là Thạch Thiên, bởi vì trong gian phòng đó chỉ có một mình Thạch Thiên, nếu có người khác trên thuyền tìm Thạch Thiên nói chuyện, không có khả năng không mở đèn, muốn nói là trộm lẻn vào thì càng nhỏ, vì hiện tại là đang ở trên du thuyền chạy trên biển.
Nàng không nghĩ tới chính là, Thạch Thiên lại xem nàng xem thành \"trộm\", cười lạnh nói: \"Thật nhìn không ra, Samantha cô là một tửu quỷ, mới vừa rồi khi lên thuyền nhìn thấy cô đã say khướt, chẳng lẽ còn uống chưa đủ sao? Lại còn nửa đêm thần thần bí bí mò đến chỗ của lão tử trộm rượu\".
Samantha nhìn không thấy tình huống chung quanh, hiển nhiên không biết mình mở chính là cánh cửa quầy rượu, run giọng hỏi: \"Cái… cái gì? Cái gì mà trộm rượu?\"
Thạch Thiên cười hỏi ngược lại: \"Cô sờ soạng đến đến quầy rượu trong phòng của tôi, không phải trộm rượu thì là cái gì?\"
Samantha lúc này mới chợt hiểu, biết rất nhiều phòng cao cấp có trang bị quầy rượu. Mình khẳng định đã sờ lầm chỗ, chạy đến quầy rượu trong phòng khách, khó trách có bậc thang, chỉ là mình làm gì mà tới trộm rượu, muốn nói là tới \"trộm người\" thì đúng hơn. Bất quá cái này càng khó nói ra, nhớ tới trên mặt lại nóng lên, đỏ bừng, thầm nghĩ may mà không có bật đèn, mặt mình hiện tại nhất định rất khó coi, lúng túng nói: \"Tôi thật không phải đến trộm rượu, tôi cũng không uống rượu\".
Thạch Thiên hai mắt mặc dù không thể nói là nhìn đêm tối như ban ngày, nhưng Samantha cách hắn gần như vậy, vẻ mặt của nàng có thể thấy rõ, thầm nghĩ vừa nhìn qua đã biết trong lòng cô có chuyện, lại không thừa nhận, trách mắng: \"Thật là nói dối không biết chớp mắt, miệng đầy mùi rượu lại nói mình không uống rượu, xem lão tử là đứa ngốc sao? Bị lão tử bắt tại trận, còn không chịu thừa nhận?\"
Samantha không khỏi có chút phát khổ, thầm nghĩ mình sở dĩ mượn rượu giải sầu, còn không phải bị ngươi làm hại sao, bực tức nói: \"Nói như thế nào tôi hôm nay cũng là khách của cậu, cho dù tôi đến phòng cậu uống rượu, cũng không thể nói thành trộm chứ?\"
Thạch Thiên trách mắng: \"Đến chỗ người khác lấy đồ chính là có ba loại tình huống, đó chính là mượn, trộm, đoạt, cô thần thần bí bí tiến vào, ngay cả đèn cũng không dám bật, hiển nhiên cũng không phải mượn, lại càng không phải đoạt, không phải trộm là cái gì? Bất quá cô kỹ thuật quá kém, tay chân quờ quạng, xem ra cũng là lần đầu, lão tử sẽ không cùng cô so đo\" nói xong lại cười lớn, thật ra hắn cũng chỉ là nói đùa, đối với việc Samantha sờ soạng đến \"trộm rượu\" hắn cũng thấy khó tin, thầm than quả nhiên là người không thể xem tướng mạo, nói tiếp: \"Cô đừng ôm lão tử chặt như vậy, lão tử cũng không phải bình rượu, tự mình mở đèn đi tới quầy rượu đi, muốn uống bao nhiêu, hay toàn bộ mang đi cũng không quan hệ, cần gì phải lén lút? Lại làm ra động tĩnh lớn như vậy, làm cho Lão Tử ngủ cũng không yên\" Hắn bình thường đi làm cảm giác bị Samantha \"ức hiếp\" một chút, ít nhất hại hắn phải đi theo nàng khắp nơi, tâm lý nhiều ít cũng có chút bực tức, nhân lúc này nương theo hơi rượu, thừa cơ áp bức lại nàng một chút.
Samantha lúc này mới nhớ mình vẫn đang ôm lấy thân thể đang lõa lồ của Thạch Thiên, không tự chủ được trong lòng rung động, mặc dù không nỡ, bất quá Thạch Thiên nếu đã mở miệng, nàng vẫn phải buông tay ra.
Thạch Thiên xoay người rời đi, vừa đi vừa nói: \"Công tắc đèn bên tay trái cô, khi trở về nhớ mặc quần áo lại, cứ như vậy mà từ phòng lão tử đi ra, người khác chứng kiến lại tưởng rằng lão tử làm gì cô nữa\".
Samantha nghe vậy ngẩn ra, vội vàng lấy tay sờ soạng quần áo trên người, không khỏi xấu hổ, nàng sau khi tắm rửa thì trên người chỉ khoác một cái áo ngủ, cũng không nút, chỉ là dây tùy ý buộc ở bên hông, mới vừa rồi tuy chưa ngã xuống đất, nhưng đai lưng đã lỏng, áo ngủ hiển nhiên cũng mở rộng, trừ ba chỗ được nội y che ra, thì những chỗ khác cũng lộ hết ra.
Samantha vội vàng sửa sang lại quần áo, một lần nữa thắt lại đai lưng, vừa xấu hổ vừa tò mò hỏi: \"Trong phòng tối như vậy, cậu… cậu cũng có thể thấy sao?\"
Thạch Thiên quay đầu lại nói: \"Cô ôm lão tử chặt như vậy, toàn thân cũng áp vào người lão tử, cứ thử suy nghĩ xem sao?\" Thật ra hắn quả thật có thể thấy, bất quá cũng không tiện nói với Samantha.
Samantha lại nói: \"Cũng không sợ bị cậu xem, dù sao cũng sớm bị cậu xem qua\" nhớ tới lần nọ bị trói bắt đi, trên người còn ít đồ hơn cả bây giờ, ngay cả nội y cũng bị mình xé rách, cơ hồ xem như lộ ra trọn vẹn.
Nghe xong lời này, Thạch Thiên vẫn đang có chút hơi men nhất thời cũng nhớ lại tình cảnh ngày đó cứu Samantha, hơn nữa mới vừa rồi lại nhìn qua một lần, đầu trên lẫn “đầu dưới” đồng thời nóng lên, thiếu chút nữa không khống chế được ý nghĩ mà ôm lấy Samantha thân thiết một phen, nên không dám đứng lâu, \"hừ\" một tiếng rồi vào phòng ngủ.
Samantha sờ tường tìm được công tắc đèn, thấy mình quả nhiên đang đứng trong quầy rượu, xem từ trong ra ngoài, phòng khách so với phòng cách vách lớn hơn ít nhất năm sáu lần, trang sức cùng đồ dùng trong nhà tương đối cổ điển.
Nàng hiện tại không lòng dạ nào xem xét, nhìn chung quanh một vòng phát hiện cánh cửa phòng ngủ cách đó ít nhất hơn mười thước, mà nghe Thạch Thiên mới vừa rồi ý nói thanh âm mà nàng khi té xuống đã đánh thức hắn, nên mới tới đỡ mình. Mặc dù Thạch Thiên trên người làm cho người ta cảm thấy đặc biệt cũng tầng tầng lớp lớp, nhưng trong hoàn cảnh tối như vậy, trong nháy mắt khi mình ngã xuống hắn có thể từ trong phòng ngủ xa hơn mười thước đã chạy tới đỡ lấy mình, quả thực là khó tin. Điều này một lần nữa làm cho Samantha cảm thấy ngạc nhiên, nàng thiếu chút nữa muốn hoài nghi Thạch Thiên có phải căn bản là không ngủ, vẫn trốn ở trong quầy rượu hay không.
Samantha hiện tại đang ở trạng thái khẩn trương cao độ, thần kinh căng thẳng, tay chân cứng ngắc, tâm lý lại nghĩ sau khi vào phòng trong thì sẽ ứng đối với Thạch Thiên như thế nào, tràn ngập tâm sự, dưới chân vấp phải bậc thang, nhất thời mất đi thăng bằng, mang theo tiếng kêu sợ hãi, ngã chúi người xuống. Bởi vì tay của nàng vẫn còn cầm lấy cánh cửa, khi ngã xuống hiển nhiên càng nắm chặt lấy, đem cả thân thể của nàng xoay ngang ra, thành ngã đưa lưng xuống dưới, cánh tay nắm cửa bị văn đau đớn, chỉ có thể buông lỏng tay ra, thế rời càng nhanh hơn.
Đang lúc Samantha sắp té ngã trên sàn, đột nhiên cảm thấy một luồng gió nhẹ thổi qua, phảng phất có một người vọt đến bên người nàng, tiếp theo cảm giác được trên lưng được một bàn tay đỡ lấy. Samantha lúc này cũng không kịp suy nghĩ gì, phảng phất như bắt được cây cỏ cứu mạng, hoàn toàn phản ứng ôm chặt lấy thắt lưng của người đang đỡ lấy nàng. Nhưng lại cảm thấy người này trên người cởi trần, trên người cơ thể cân xứng, làn da mềm mại nhẵn nhụi, cảm giác rất dễ chịu.
Samantha kinh hồn hơi bình tĩnh lại, trong lòng biết người này nhất định là Thạch Thiên, bởi vì trong gian phòng đó chỉ có một mình Thạch Thiên, nếu có người khác trên thuyền tìm Thạch Thiên nói chuyện, không có khả năng không mở đèn, muốn nói là trộm lẻn vào thì càng nhỏ, vì hiện tại là đang ở trên du thuyền chạy trên biển.
Nàng không nghĩ tới chính là, Thạch Thiên lại xem nàng xem thành \"trộm\", cười lạnh nói: \"Thật nhìn không ra, Samantha cô là một tửu quỷ, mới vừa rồi khi lên thuyền nhìn thấy cô đã say khướt, chẳng lẽ còn uống chưa đủ sao? Lại còn nửa đêm thần thần bí bí mò đến chỗ của lão tử trộm rượu\".
Samantha nhìn không thấy tình huống chung quanh, hiển nhiên không biết mình mở chính là cánh cửa quầy rượu, run giọng hỏi: \"Cái… cái gì? Cái gì mà trộm rượu?\"
Thạch Thiên cười hỏi ngược lại: \"Cô sờ soạng đến đến quầy rượu trong phòng của tôi, không phải trộm rượu thì là cái gì?\"
Samantha lúc này mới chợt hiểu, biết rất nhiều phòng cao cấp có trang bị quầy rượu. Mình khẳng định đã sờ lầm chỗ, chạy đến quầy rượu trong phòng khách, khó trách có bậc thang, chỉ là mình làm gì mà tới trộm rượu, muốn nói là tới \"trộm người\" thì đúng hơn. Bất quá cái này càng khó nói ra, nhớ tới trên mặt lại nóng lên, đỏ bừng, thầm nghĩ may mà không có bật đèn, mặt mình hiện tại nhất định rất khó coi, lúng túng nói: \"Tôi thật không phải đến trộm rượu, tôi cũng không uống rượu\".
Thạch Thiên hai mắt mặc dù không thể nói là nhìn đêm tối như ban ngày, nhưng Samantha cách hắn gần như vậy, vẻ mặt của nàng có thể thấy rõ, thầm nghĩ vừa nhìn qua đã biết trong lòng cô có chuyện, lại không thừa nhận, trách mắng: \"Thật là nói dối không biết chớp mắt, miệng đầy mùi rượu lại nói mình không uống rượu, xem lão tử là đứa ngốc sao? Bị lão tử bắt tại trận, còn không chịu thừa nhận?\"
Samantha không khỏi có chút phát khổ, thầm nghĩ mình sở dĩ mượn rượu giải sầu, còn không phải bị ngươi làm hại sao, bực tức nói: \"Nói như thế nào tôi hôm nay cũng là khách của cậu, cho dù tôi đến phòng cậu uống rượu, cũng không thể nói thành trộm chứ?\"
Thạch Thiên trách mắng: \"Đến chỗ người khác lấy đồ chính là có ba loại tình huống, đó chính là mượn, trộm, đoạt, cô thần thần bí bí tiến vào, ngay cả đèn cũng không dám bật, hiển nhiên cũng không phải mượn, lại càng không phải đoạt, không phải trộm là cái gì? Bất quá cô kỹ thuật quá kém, tay chân quờ quạng, xem ra cũng là lần đầu, lão tử sẽ không cùng cô so đo\" nói xong lại cười lớn, thật ra hắn cũng chỉ là nói đùa, đối với việc Samantha sờ soạng đến \"trộm rượu\" hắn cũng thấy khó tin, thầm than quả nhiên là người không thể xem tướng mạo, nói tiếp: \"Cô đừng ôm lão tử chặt như vậy, lão tử cũng không phải bình rượu, tự mình mở đèn đi tới quầy rượu đi, muốn uống bao nhiêu, hay toàn bộ mang đi cũng không quan hệ, cần gì phải lén lút? Lại làm ra động tĩnh lớn như vậy, làm cho Lão Tử ngủ cũng không yên\" Hắn bình thường đi làm cảm giác bị Samantha \"ức hiếp\" một chút, ít nhất hại hắn phải đi theo nàng khắp nơi, tâm lý nhiều ít cũng có chút bực tức, nhân lúc này nương theo hơi rượu, thừa cơ áp bức lại nàng một chút.
Samantha lúc này mới nhớ mình vẫn đang ôm lấy thân thể đang lõa lồ của Thạch Thiên, không tự chủ được trong lòng rung động, mặc dù không nỡ, bất quá Thạch Thiên nếu đã mở miệng, nàng vẫn phải buông tay ra.
Thạch Thiên xoay người rời đi, vừa đi vừa nói: \"Công tắc đèn bên tay trái cô, khi trở về nhớ mặc quần áo lại, cứ như vậy mà từ phòng lão tử đi ra, người khác chứng kiến lại tưởng rằng lão tử làm gì cô nữa\".
Samantha nghe vậy ngẩn ra, vội vàng lấy tay sờ soạng quần áo trên người, không khỏi xấu hổ, nàng sau khi tắm rửa thì trên người chỉ khoác một cái áo ngủ, cũng không nút, chỉ là dây tùy ý buộc ở bên hông, mới vừa rồi tuy chưa ngã xuống đất, nhưng đai lưng đã lỏng, áo ngủ hiển nhiên cũng mở rộng, trừ ba chỗ được nội y che ra, thì những chỗ khác cũng lộ hết ra.
Samantha vội vàng sửa sang lại quần áo, một lần nữa thắt lại đai lưng, vừa xấu hổ vừa tò mò hỏi: \"Trong phòng tối như vậy, cậu… cậu cũng có thể thấy sao?\"
Thạch Thiên quay đầu lại nói: \"Cô ôm lão tử chặt như vậy, toàn thân cũng áp vào người lão tử, cứ thử suy nghĩ xem sao?\" Thật ra hắn quả thật có thể thấy, bất quá cũng không tiện nói với Samantha.
Samantha lại nói: \"Cũng không sợ bị cậu xem, dù sao cũng sớm bị cậu xem qua\" nhớ tới lần nọ bị trói bắt đi, trên người còn ít đồ hơn cả bây giờ, ngay cả nội y cũng bị mình xé rách, cơ hồ xem như lộ ra trọn vẹn.
Nghe xong lời này, Thạch Thiên vẫn đang có chút hơi men nhất thời cũng nhớ lại tình cảnh ngày đó cứu Samantha, hơn nữa mới vừa rồi lại nhìn qua một lần, đầu trên lẫn “đầu dưới” đồng thời nóng lên, thiếu chút nữa không khống chế được ý nghĩ mà ôm lấy Samantha thân thiết một phen, nên không dám đứng lâu, \"hừ\" một tiếng rồi vào phòng ngủ.
Samantha sờ tường tìm được công tắc đèn, thấy mình quả nhiên đang đứng trong quầy rượu, xem từ trong ra ngoài, phòng khách so với phòng cách vách lớn hơn ít nhất năm sáu lần, trang sức cùng đồ dùng trong nhà tương đối cổ điển.
Nàng hiện tại không lòng dạ nào xem xét, nhìn chung quanh một vòng phát hiện cánh cửa phòng ngủ cách đó ít nhất hơn mười thước, mà nghe Thạch Thiên mới vừa rồi ý nói thanh âm mà nàng khi té xuống đã đánh thức hắn, nên mới tới đỡ mình. Mặc dù Thạch Thiên trên người làm cho người ta cảm thấy đặc biệt cũng tầng tầng lớp lớp, nhưng trong hoàn cảnh tối như vậy, trong nháy mắt khi mình ngã xuống hắn có thể từ trong phòng ngủ xa hơn mười thước đã chạy tới đỡ lấy mình, quả thực là khó tin. Điều này một lần nữa làm cho Samantha cảm thấy ngạc nhiên, nàng thiếu chút nữa muốn hoài nghi Thạch Thiên có phải căn bản là không ngủ, vẫn trốn ở trong quầy rượu hay không.
/467
|