Thạch Hiểu Mẫn bước nhanh đến trước mặt Thạch Lệ, vui vẻ nói: \"Chị, chị làm sao ở trong này, chờ bọn em à?\"
Thạch Lệ gật gật đầu, chờ tất cả mọi người đi đến mới nói: \"Tôi thấy các đồng sự trong sở triệu tập lực lượng cảnh sát đến bãi bóng HongKong để đảm bảo trật tự, tôi lo lắng các cậu xảy ra việc không hay cho nên tới xem thế nào\".
Thạch Thiên cười ha hả, nói: \"Lão tử luôn ở cùng một chỗ với họ, cô còn lo lắng cái gì\".
Kim Hinh tiến lên kéo áo Thạch Lệ, nói: \"Chị đến sớm một chút đến thì tốt, hôm nay Thạch Thiên chính là vì đội HongKong nên đã xuống sân, chị có biết hôm nay Thạch Thiên một mình ghi bao nhiêu bàn không?\"
Thạch Lệ nhìn nhìn Thạch Thiên, trong mắt lộ vẻ sầu lo, thở dài gật đầu nói: \"Tôi tới lúc trận đấu còn chưa kết thúc, tôi đã ở bên ngoài màn hình lớn nhìn đến thấy tất cả tình hình trên sân.\"
Samantha nhìn ra Thạch Lệ thần sắc bất thường, dường như cậu còn lo lắng điều gì nữa, đi đến bên Thạch Lệ nhẹ giọng hỏi: \"Nhìn chị hình như có tâm sự, có chỗ nào không đúng sao? Chẳng lẽ hiện tại bên ngoài có rất nhiều người hâm mộ sao, không ra ngoài được sao?\"
Thạch Lệ lắc lắc đầu nói: \"Không có gì, trở về rồi nói sau…\" Cô chỉ vào chiếc xe màu đen chỗ Samantha đang đứng, rồi nói tiếp: \"Nào lên xe đi về thôi, Samantha ở HongKong là người có tiếng tăm, có thể sẽ có nhiều người hâm mộ nhận ra nàng trong chuyến xe đặc biệt này, Quách Gia Chí trở lại, tới nhà của tôi tiếp đón Samantha. Hạng tiểu thư, Mã tiên sinh…\"
Mã Sĩ Kiệt nói: \"Sĩ quan cảnh sát không cần lo cho cho chúng tôi, chúng tôi không phải minh tinh, không có ai nhận ra xe của tôi đâu\".
Kim Hinh cười lên ha hả: \"Cậu mặc dù không phải minh tinh, nhưng danh tiếng mãnh hổ Mã Sĩ Kiệt hàng đầu ở HongKong có ai lại không biết, chỉ sợ mọi người nhận ra người của cậu so với nhận ra người của ta còn nhiều hơn\".
Mã Sĩ Kiệt cười nói: \"Mặc dù có không ít người HongKong biết tên của tôi, có thể thanh danh rất xấu. Ở HongKong ngoại trừ cảnh sát, những người khác trốn tránh còn không kịp, không thể sánh với tiểu thư Kim Hinh, người mê điện ảnh trải rộng khắp đất nước\".
Kim Hinh đỏ mặt sẳng giọng: \"Thật tốt quá, như thế nào Mã Sĩ Kiệt đã trở thành tay cừ khôi trong giới giang hồ? Đến giờ cũng học cách ăn nói ngọt ngào như những tên tên côn đồ. Dám lấy lòng tôi sao?.\"
Mã Sĩ Kiệt kinh hãi, như nhìn thấy trong mắt của Thạch Thiên có sự uy phong của môt đại ca xã hội đen, Kim Hinh chính là bạn gái Thạch Thiên, nếu mình thuận lẻo mép mà làm cho Thạch Thiên hiểu lầm là lợi dụng tán tỉnh bạn gái của hắn, người này tính tình cổ quái, vạn nhất nếu Thạch Thiên khó chịu trong lòng thì trời biết sẽ phải \"sửa chữa\" như thế nào, hắn vội liên thanh nói “không dám”, rồi tạm biệt mọi người, cùng trên xe Hạng Hồng chạy về bãi đỗ xe.
Thạch Lệ phân phó Quách Gia Chí mở đường cho xe Samantha rời đi trước. Những người khác ngồi trên xe cảnh sát theo ở phía sau, vừa ra khỏi bãi đỗ xe đã thấy người hâm mộ trên quảng trường ngoài sân bóng đông nghìn nghịt, trong đó có không ít cổ động viên là từ trong sân bóng đi ra. Tất cả hô lớn \"số 17 vạn tuế” \"Thạch Thiên vạn tuế\" không ai muốn rời đi.
Thạch Thiên bọn họ rời khỏi Quý Tân Tịch, trên màn hình lớn đang phát tin hắn cùng Samantha, Kim Hinh đang tiến ra ngoài, quả nhiên có người hâm mộ nhận ra xe của Samantha, đoán rằng Thạch Thiên đã ở trên xe này, lập tức vây quanh lại. Ai cũng muốn tiếp xúc với vị thiếu niên thần kỳ này. Tin tức truyền ra, người hâm mộ vây quanh càng ngày càng nhiều. Quách Gia Chí không thể lái xe, lại không dám mở cửa ô tô sợ làm cho người hâm mộ thấy rõ Thạch Thiên bên trong, đành phải dừng lại xe hướng về bên ngoài phía xe cười khổ, chờ nhân viên an ninh tới hiện trường giải vây. Cũng may người hâm mộ chỉ muốn trông thấy Thạch Thiên, không ai có ác ý, không ai tác động xấu đến chiếc xe.
Đám người Samantha thầm hô nguy hiểm thật, nếu Thạch Lệ không tìm xe cảnh sát tới đón các cô đi ra, nghĩ muốn về nhà cũng không phải chuyện dễ dàng. Xe cảnh sát theo phương hướng rời khỏi bãi bóng HongKong, đưa Thạch Thiên cùng chị em Thạch Lệ trở lại khu nhà Cửu Long, Samantha bởi vì phải đợi Quách Gia Chí đưa xe trở vào vị trí cho nên đi lên sau cùng Kim Hinh, Thạch Hiểu Mẫn hưng phấn nói về kỹ thuật ghi bàn thần kỳ của Thạch Thiên, Thạch Lệ đứng ở một bên đôi lông mày nhíu lại.
Samantha đã sớm thấy ở trong mắt, liền hỏi: \"Có phải bạn cảm thấy không nên cho Thạch Thiên đi đá bóng?\"
Thạch Lệ thở dài, gật đầu nói: \"Thạch Thiên hôm nay biểu hiện ra năng lực thật sự quá mạnh mẽ, so với người thường khác nhau rất lớn, sau này rất khó có cuộc sống bình yên\".
Kim Hinh hiểu được những điều đó, nói thêm vào: \"Đúng thế, hiện tại Thạch Thiên đã trở thành thần tượng trong lòng người hâm mộ. Mà Thạch Thiên trở thành nhân vật tiếng tăm cũng không phải chuyện tốt, sau này đến một chút tự do cũng không có”.
Thạch Thiên nghe được không khỏi có chút lo lắng, buồn bực nói: \"Cái này, chẳng phải lúc đầu các cô muốn lão tử xuống sân sao?.\"
Thạch Hiểu Mẫn lúng túng nói: \"Đều là tôi không tốt, là tôi đã đề đề nghị cậu ấy đi đá bóng, bất quá… bất quá ai bảo cậu đá hay quá, bản thân cũng không thèm khống chế một chút, ghi liền một lúc 49 bàn thắng, cũng không thể đổ toàn bộ lỗi lầm cho chúng tôi… Với lại sau này, Thạch Thiên nếu làm siêu sao bóng đá cũng tốt thôi, chẳng những làm vẻ vang đất nước, cũng coi như vì làm rạng rỡ tổ tông Thạch gia\".
Thạch Thiên trừng mắt nhìn nàng, thầm nghĩ cái gì gọi là làm rạng rỡ tổ tông, lão tử chính là người của Thạch gia sao.
Thạch Lệ thở dài: \"Tôi cũng không trách các người, các người cũng không làm sai điều gì, hôm nay nếu Thạch Thiên không đem về chiến thắng lớn, thì có thể sẽ không phát sinh sự kiện người hâm mộ náo loạn. Thôi bỏ đi, đã như vậy chúng ta cũng không nói thêm nữa\".
Thạch Hiểu Mẫn không biết rằng vô tình làm cho Thạch Lệ rất lo lắng, kỳ thật cũng không phải vì Thạch Thiên trở thành ngôi sao bóng đá, mà lo lắng cho Thạch Thiên sẽ khiến cho một số tổ chức của thế giới chú ý đến năng lực bí ẩn của hắn. Những tổ chức bí ẩn này thuộc các cường quốc chính phủ có thế lực, một số tổ chức mưu lợi vì quốc gia của mình hoặc vì chính lợi ích của tổ chức. Thạch Lệ đối với một số tổ chức cũng mơ hồ biết một chút, nhưng nàng chắc chắn một điều là Thạch Thiên hôm nay trên sân bóng biểu hiện ra năng lực siêu cường, nhất định sẽ khiến một số tổ chức đã để ý. Thậm chí cô cảm thấy sợ hãi bởi có không ít tổ chức sẽ không từ thủ đoạn để khống chế được Thạch Thiên, nghiên cứu để có được năng lực siêu cường của hắn, hơn nữa mặc kệ bọn họ có thể hay không muốn tìm được đáp án ở trên người Thạch Thiên nếu không sẽ hủy diệt hắn, trừ khi Thạch Thiên có thể hoàn toàn phục vụ bọn họ.
Quả thực trước đây Thạch Lệ đã giấu diếm cảnh sát HongKong vài vụ án có liên quan đến Thạch Thiên, có thể cô cũng hiểu với tính cách của Thạch Thiên sớm hay muộn sẽ bị người khác phát hiện năng lực siêu cường, vẫn biết là như thế nhưng cô mong rằng sự lo lắng này là dư thừa.
Mọi người hiện tại không dám đi ra ngoài ăn cơm, đành lấy ra vài món thức ăn trong tủ lạnh chuẩn bị cho lễ mừng năm mới, tự mình chuẩn bị một bữa tối đầy đủ. Lúc này, vừa đúng lúc Quách Gia Chí trở về, mọi người mở ra TV vừa ăn vừa xem, không ngờ lại thấy trong TV đang đưa tin về trận đấu bóng đá hôm nay…
Thạch Lệ gật gật đầu, chờ tất cả mọi người đi đến mới nói: \"Tôi thấy các đồng sự trong sở triệu tập lực lượng cảnh sát đến bãi bóng HongKong để đảm bảo trật tự, tôi lo lắng các cậu xảy ra việc không hay cho nên tới xem thế nào\".
Thạch Thiên cười ha hả, nói: \"Lão tử luôn ở cùng một chỗ với họ, cô còn lo lắng cái gì\".
Kim Hinh tiến lên kéo áo Thạch Lệ, nói: \"Chị đến sớm một chút đến thì tốt, hôm nay Thạch Thiên chính là vì đội HongKong nên đã xuống sân, chị có biết hôm nay Thạch Thiên một mình ghi bao nhiêu bàn không?\"
Thạch Lệ nhìn nhìn Thạch Thiên, trong mắt lộ vẻ sầu lo, thở dài gật đầu nói: \"Tôi tới lúc trận đấu còn chưa kết thúc, tôi đã ở bên ngoài màn hình lớn nhìn đến thấy tất cả tình hình trên sân.\"
Samantha nhìn ra Thạch Lệ thần sắc bất thường, dường như cậu còn lo lắng điều gì nữa, đi đến bên Thạch Lệ nhẹ giọng hỏi: \"Nhìn chị hình như có tâm sự, có chỗ nào không đúng sao? Chẳng lẽ hiện tại bên ngoài có rất nhiều người hâm mộ sao, không ra ngoài được sao?\"
Thạch Lệ lắc lắc đầu nói: \"Không có gì, trở về rồi nói sau…\" Cô chỉ vào chiếc xe màu đen chỗ Samantha đang đứng, rồi nói tiếp: \"Nào lên xe đi về thôi, Samantha ở HongKong là người có tiếng tăm, có thể sẽ có nhiều người hâm mộ nhận ra nàng trong chuyến xe đặc biệt này, Quách Gia Chí trở lại, tới nhà của tôi tiếp đón Samantha. Hạng tiểu thư, Mã tiên sinh…\"
Mã Sĩ Kiệt nói: \"Sĩ quan cảnh sát không cần lo cho cho chúng tôi, chúng tôi không phải minh tinh, không có ai nhận ra xe của tôi đâu\".
Kim Hinh cười lên ha hả: \"Cậu mặc dù không phải minh tinh, nhưng danh tiếng mãnh hổ Mã Sĩ Kiệt hàng đầu ở HongKong có ai lại không biết, chỉ sợ mọi người nhận ra người của cậu so với nhận ra người của ta còn nhiều hơn\".
Mã Sĩ Kiệt cười nói: \"Mặc dù có không ít người HongKong biết tên của tôi, có thể thanh danh rất xấu. Ở HongKong ngoại trừ cảnh sát, những người khác trốn tránh còn không kịp, không thể sánh với tiểu thư Kim Hinh, người mê điện ảnh trải rộng khắp đất nước\".
Kim Hinh đỏ mặt sẳng giọng: \"Thật tốt quá, như thế nào Mã Sĩ Kiệt đã trở thành tay cừ khôi trong giới giang hồ? Đến giờ cũng học cách ăn nói ngọt ngào như những tên tên côn đồ. Dám lấy lòng tôi sao?.\"
Mã Sĩ Kiệt kinh hãi, như nhìn thấy trong mắt của Thạch Thiên có sự uy phong của môt đại ca xã hội đen, Kim Hinh chính là bạn gái Thạch Thiên, nếu mình thuận lẻo mép mà làm cho Thạch Thiên hiểu lầm là lợi dụng tán tỉnh bạn gái của hắn, người này tính tình cổ quái, vạn nhất nếu Thạch Thiên khó chịu trong lòng thì trời biết sẽ phải \"sửa chữa\" như thế nào, hắn vội liên thanh nói “không dám”, rồi tạm biệt mọi người, cùng trên xe Hạng Hồng chạy về bãi đỗ xe.
Thạch Lệ phân phó Quách Gia Chí mở đường cho xe Samantha rời đi trước. Những người khác ngồi trên xe cảnh sát theo ở phía sau, vừa ra khỏi bãi đỗ xe đã thấy người hâm mộ trên quảng trường ngoài sân bóng đông nghìn nghịt, trong đó có không ít cổ động viên là từ trong sân bóng đi ra. Tất cả hô lớn \"số 17 vạn tuế” \"Thạch Thiên vạn tuế\" không ai muốn rời đi.
Thạch Thiên bọn họ rời khỏi Quý Tân Tịch, trên màn hình lớn đang phát tin hắn cùng Samantha, Kim Hinh đang tiến ra ngoài, quả nhiên có người hâm mộ nhận ra xe của Samantha, đoán rằng Thạch Thiên đã ở trên xe này, lập tức vây quanh lại. Ai cũng muốn tiếp xúc với vị thiếu niên thần kỳ này. Tin tức truyền ra, người hâm mộ vây quanh càng ngày càng nhiều. Quách Gia Chí không thể lái xe, lại không dám mở cửa ô tô sợ làm cho người hâm mộ thấy rõ Thạch Thiên bên trong, đành phải dừng lại xe hướng về bên ngoài phía xe cười khổ, chờ nhân viên an ninh tới hiện trường giải vây. Cũng may người hâm mộ chỉ muốn trông thấy Thạch Thiên, không ai có ác ý, không ai tác động xấu đến chiếc xe.
Đám người Samantha thầm hô nguy hiểm thật, nếu Thạch Lệ không tìm xe cảnh sát tới đón các cô đi ra, nghĩ muốn về nhà cũng không phải chuyện dễ dàng. Xe cảnh sát theo phương hướng rời khỏi bãi bóng HongKong, đưa Thạch Thiên cùng chị em Thạch Lệ trở lại khu nhà Cửu Long, Samantha bởi vì phải đợi Quách Gia Chí đưa xe trở vào vị trí cho nên đi lên sau cùng Kim Hinh, Thạch Hiểu Mẫn hưng phấn nói về kỹ thuật ghi bàn thần kỳ của Thạch Thiên, Thạch Lệ đứng ở một bên đôi lông mày nhíu lại.
Samantha đã sớm thấy ở trong mắt, liền hỏi: \"Có phải bạn cảm thấy không nên cho Thạch Thiên đi đá bóng?\"
Thạch Lệ thở dài, gật đầu nói: \"Thạch Thiên hôm nay biểu hiện ra năng lực thật sự quá mạnh mẽ, so với người thường khác nhau rất lớn, sau này rất khó có cuộc sống bình yên\".
Kim Hinh hiểu được những điều đó, nói thêm vào: \"Đúng thế, hiện tại Thạch Thiên đã trở thành thần tượng trong lòng người hâm mộ. Mà Thạch Thiên trở thành nhân vật tiếng tăm cũng không phải chuyện tốt, sau này đến một chút tự do cũng không có”.
Thạch Thiên nghe được không khỏi có chút lo lắng, buồn bực nói: \"Cái này, chẳng phải lúc đầu các cô muốn lão tử xuống sân sao?.\"
Thạch Hiểu Mẫn lúng túng nói: \"Đều là tôi không tốt, là tôi đã đề đề nghị cậu ấy đi đá bóng, bất quá… bất quá ai bảo cậu đá hay quá, bản thân cũng không thèm khống chế một chút, ghi liền một lúc 49 bàn thắng, cũng không thể đổ toàn bộ lỗi lầm cho chúng tôi… Với lại sau này, Thạch Thiên nếu làm siêu sao bóng đá cũng tốt thôi, chẳng những làm vẻ vang đất nước, cũng coi như vì làm rạng rỡ tổ tông Thạch gia\".
Thạch Thiên trừng mắt nhìn nàng, thầm nghĩ cái gì gọi là làm rạng rỡ tổ tông, lão tử chính là người của Thạch gia sao.
Thạch Lệ thở dài: \"Tôi cũng không trách các người, các người cũng không làm sai điều gì, hôm nay nếu Thạch Thiên không đem về chiến thắng lớn, thì có thể sẽ không phát sinh sự kiện người hâm mộ náo loạn. Thôi bỏ đi, đã như vậy chúng ta cũng không nói thêm nữa\".
Thạch Hiểu Mẫn không biết rằng vô tình làm cho Thạch Lệ rất lo lắng, kỳ thật cũng không phải vì Thạch Thiên trở thành ngôi sao bóng đá, mà lo lắng cho Thạch Thiên sẽ khiến cho một số tổ chức của thế giới chú ý đến năng lực bí ẩn của hắn. Những tổ chức bí ẩn này thuộc các cường quốc chính phủ có thế lực, một số tổ chức mưu lợi vì quốc gia của mình hoặc vì chính lợi ích của tổ chức. Thạch Lệ đối với một số tổ chức cũng mơ hồ biết một chút, nhưng nàng chắc chắn một điều là Thạch Thiên hôm nay trên sân bóng biểu hiện ra năng lực siêu cường, nhất định sẽ khiến một số tổ chức đã để ý. Thậm chí cô cảm thấy sợ hãi bởi có không ít tổ chức sẽ không từ thủ đoạn để khống chế được Thạch Thiên, nghiên cứu để có được năng lực siêu cường của hắn, hơn nữa mặc kệ bọn họ có thể hay không muốn tìm được đáp án ở trên người Thạch Thiên nếu không sẽ hủy diệt hắn, trừ khi Thạch Thiên có thể hoàn toàn phục vụ bọn họ.
Quả thực trước đây Thạch Lệ đã giấu diếm cảnh sát HongKong vài vụ án có liên quan đến Thạch Thiên, có thể cô cũng hiểu với tính cách của Thạch Thiên sớm hay muộn sẽ bị người khác phát hiện năng lực siêu cường, vẫn biết là như thế nhưng cô mong rằng sự lo lắng này là dư thừa.
Mọi người hiện tại không dám đi ra ngoài ăn cơm, đành lấy ra vài món thức ăn trong tủ lạnh chuẩn bị cho lễ mừng năm mới, tự mình chuẩn bị một bữa tối đầy đủ. Lúc này, vừa đúng lúc Quách Gia Chí trở về, mọi người mở ra TV vừa ăn vừa xem, không ngờ lại thấy trong TV đang đưa tin về trận đấu bóng đá hôm nay…
/467
|