Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 257: Không ăn bạch thực.

/467


Thạch Thiên đứng ở dưới hình trụ Vendome, tâm tình kích động nán lại vài phút, đột nhiên cảm giác đám người bên cạnh nhìn mình bằng ánh mắt kì quái, làm cho hắn cảm thấy khó hiểu. Cúi đầu nhìn một cái mới hiểu ra, nguyên lai bản thân mình còn quên thay quần áo, trên người chỉ mặc một bộ áo ngủ mỏng manh. Hơn nữa bên trong chỉ có nội khố, đai lưng của áo ngủ không có buộc chặt, bị gió đêm thổi qua, lồng ngực cùng vùng đùi trực tiếp hiện ra lõa lồ trước mặt mọi người.

Hiện tại mùa đông mới vừa qua, thời tiết ban đêm ở Paris không có tốt như ở tự nhiên, vẫn còn lạnh, có người chỉ mặc một bộ quần áo đứng ở trên đường cái du đãng, tự nhiên sẽ khiến người xung quanh hiếu kỳ, huống chi Thạch Thiên chỉ mặc có một bộ đồ ngủ gợi cảm. Lại là nhãn hiệu xa xỉ phẩm nổi tiếng ở cửa hàng gần quảng trường Vendome, đa số người tới đây đều chú ý tới Thạch Thiên, loại trang phục này cực kỳ bắt mắt.

Thạch Thiên cũng đã quen, cũng không cảm thấy lạnh, thế nhưng bị một đám người coi như quái vật, cũng cảm thấy không được tự nhiên. Vừa định rời đi, sau lưng liền có người hô: \"Cậu bé, có phải là không có chỗ ngủ không, hắc hắc! Theo tôi về nhà ngủ, thế nào?\"

Trong mắt Thạch Thiên lóe lên một tia sát ý, liền quay lại nhìn, thì ra là một người đàn ông da trắng, trên người người này còn có đeo một sợi dây xích, vòng khuyên, mặc một cái quần nhăn màu trắng, nhìn qua cũng biết là một tên côn đồ.

Người đàn ông này thấy Thạch Thiên tuấn mỹ như vậy, con mắt không khỏi sáng lên, cười mập mờ, nháy mắt ra hiệu, nói: \"Giường nhà tôi rất thoải mái, còn có áo lông, áo bông, có thể tặng cho cậu, đúng rồi, cậu có hiểu được tiếng Pháp không?\"

Thạch Thiên bây giờ còn không nghĩ tới trở lại khách sạn. Trong lòng khẽ động, vẫy tay đối với người này, nói: \"Ngươi đi theo ta\" Sau đó hắn xoay người hướng tới phía sau một tòa nhà không người mà đi tới.

Người đàn ông này khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc, thế nhưng hiển nhiên không có để vào mắt vị thiếu niên da mịn thịt mềm này, vui vẻ đi theo sau lưng Thạch Thiên.

Ước chừng qua một hai phút, Thạch Thiên quay lại quảng trường, hạ thân đã mặc một chiếc quần dài màu trắng hơi nhăn, trên thân là một bộ áo da màu đen, bên người còn có một dây xích, cùng mấy cái vòng khuyên, hắn đều ném mấy thứ đồ trang sức này qua ven đường.

Hiện tại nếu có người đến nơi mà hắn vừa đi, nhìn xuống, sẽ phát hiện một người đàn ông da trắng té xỉu ở góc tường. Hơn nữa trên mặt cùng trên người còn có chỗ tím hồng, chỗ sưng, hiển nhiên là bị người mạnh mẽ đánh đập. Bộ dáng cực kỳ thê thảm, khiến người ta rơi lệ.

Thật ra Thạch Thiên bên trong ngoại trừ quần lót của mình ra, cũng chẳng khác gì là không mặc đồ. Cho nên hắn mới đem áo khoác của người nọ mặc trên người. Nhưng mà để khiển trách người nọ dám đùa giỡn tổ tông, vì vậy hắn mới mạnh mẽ đánh tên kia một trận, sau đó thuận tiện lột sạch hắn. Cuối cùng dùng nội lực đem mớ quần áo ngủ dư thừa của mình tê thành bụi phấn, tiện tay ném vào trong thùng rác bên cạnh.

Người đàn ông da trắng so với Thạch Thiên còn cao hơn nửa cái đầu, quần áo này mặc trên người không phải là rất phù hợp, hơn nữa vừa rồi hắn quyền đấm cước đá, tên kia lăn lộn trên mặt đất, quần áo có chút dính bụi nhàu nát, đám đồ trang sức bị kéo trông có phần thảm hại.

Thế nhưng Thạch Thiên tịnh không để ý tới những thứ này, tối thiểu còn có chút ít quần áo che thân khỏi ánh mắt của đám người đi đường, không làm hấp dẫn ánh mắt quỷ quái của đám người kia. Cho nên lúc này hắn chẳng khác nào một tên du côn, cũng không ai dám liếc nhìn hắn một cái.

Thạch Thiên thấy thế rất mừng, hắn đi loanh quanh một con đường ở Paris, lúc nhanh lúc chậm. Mờ mịt không xác địch, hắn muốn đi tới một nơi còn lưu trong trí nhớ bản thân, trong lúc bất giác. Cảm giác dục hỏa khó chịu lúc trước đã giảm đi rất nhiều.

Ban đêm ở Paris rất đẹp, rất hoa lệ, không hổ là thành phố lãng mạn, nơi này còn bảo lưu được không ít các kiến trúc cổ xưa, thế nhưng những thứ này lại dung nhập vào chính giữa một đô thị văn minh, cùng trong ấn tượng của Thạch Thiên về Paris trăm năm trước mà so sánh, hoàn toàn là một thế giới khác.

Vòng vo qua vài quảng trường, sau đó tiến tới một vài con đường cũ điển hình của Châu Âu, ánh sáng đèn đường hơi mờ, trên đường không có được vài người đi bộ. Qua một con hẻm, bỗng có một cái bóng bổ nhào ra, ngăn ở trước mặt Thạch Thiên, quát: \"Có muốn vui không? Mười lămro\".

Thạch Thiên nhớ lại con đường này thì ra là thuộc về một số văn nhân họa sĩ của Paris cư trú, không thể tưởng được hiện tại lại là khu vực gái điếm hoạt động. Hắn nhìn lại người cản đường, người này trước lồi sau vểnh, cự nhũ to lớn vểnh lên, thì ra là một người phụ nữ da đen, tuổi tác khá lớn, khoảng ngoài bốn mươi, cái miệng đỏ đậm vì trát son quá dày, lộ ra hàm răng tráng bóc, đang trừng mắt nhìn mình. Thạch Thiên lập tức cảm giác được trên người lạnh lẽo, nguyên bản còn chút dục niệm lúc này thoáng cái biến mất sạch sẽ, vội vàng lắc đầu nói: \"Không chơi, ta không có tiền.\"

Câu này hắn nói là thật, lúc rồi chỉ mặc một cái áo ngủ ra ngoài, thật ra không mang theo một khắc tiền. Nào biết mụ gái điếm này sau khi nhìn bộ dáng của Thạch Thiên, liền duỗi đại độc thủ lôi kéo y phục của hắn, cao giọng phóng đãng cười nói: \"Cậu bé xinh đẹp, đến đây đi.Tôi không cần tiền của cậu nữa.\"

Thạch Thiên không thể tưởng được mới đi dạo phố được một lát đã gặp mấy vụ đùa giỡn, hơn nữa còn có cả nam lẫn nữ, có đủ cả hắc lẫn bạch, không khỏi căm tức, một phát bắt được độc thủ đang đặt trên ngực mình, dùng sức gạt đi. mụ điếm này bị đau hét rầm lên, nghiêng người đi, Thạch Thiên thuận thế vọt đến phía sau mụ, nhấc chân một cước đá vào cái mông cự đại này, khiến mụ cắm đầu vào con hẻm ý như tò vò chui vô tổ, hắn mắng chửi: \"Cút ngay, lão tử chưa bao giờ ăn bạch thực.\"

Lúc này từ hai bên đường phố, trong các con hẻm thò ra không ít gương mặt dày đặc phấn son nhìn về bên này, cơ hồ chỉ ba bốn bước lại bắt gặp gái điếm, hắn chạy thật nhanh sang con phố bên kia, né tránh đám người này, trước khi lại được mời chào. May mà đám gái điếm không thấy được một màn vừa rồi, cũng không ai dám đi ra ngăn cản Thạch Thiên. Đương nhiên, điểm mấu chốt cũng là vừa rồi Thạch Thiên nói một câu kia \"Ta không có tiền!\"

Thạch Thiên hiển nhiên trong lúc vô tình vào đúng đất làng chơi của Paris, vượt qua vài đầu phố, cuối cùng hắn đi tới một con phố sáng sủa hơn rất nhiều, hai bên đường đầy các cô gái hoặc tóc vàng mắt xanh, hoặc tóc đen mắt đen, hoặc tóc đen mặt đen, hơn nữa dáng người yểu điệu, tướng mạo đẹp đẽ, trẻ tuổi, cùng so với đám gái điếm lúc này, chất lượng rõ ràng là cao hơn, khiến người ta động lòng.

Những mỹ nữ này phần lớn là đứng bên cạnh xe của mình, hơn nữa đều là Ferrari, Porsche các loại xe thể thao nổi tiếng, nếu vẫy được khách, sau khi thỏa thuận giá xong, bọn hộ thường đi tới một địa phương khác để \"Giao dịch\". Các nàng cũng không có trực tiếp thô bạo như mấy ả gái điếm lúc trước, thấy người đi qua cũng không lôi kéo, chẳng qua chỉ làm ra động tác vũ mị để câu dẫn khách nhân mà thôi, nếu như cảnh tượng ở nơi này mà diễn ra trong một triển lãm nào đó, nhất định sẽ làm cho người ta hiểu lầm là bọn họ đang tổ chức một cuộc triển lãm quảng cáo ô tô.


/467

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status