Cảnh sát thường phục trước tiên chỉ huy những cảnh sát khác lên sân khấu khống chế Jose, miễn cho hắn tỉnh lại sẽ phản kháng, tuy súng của Jose đã bị thiếu niên này thần kỳ đoạt được, thế nhưng ai cũng không biết trên người hắn còn có loại vũ khí súng ống nào nữa hay không. Sau đó hắn mới tự mở còng tay ra, vỗ vào bả vai của Thạch Thiên nói: \"Thật không biết nên nói gì mới có thể biểu đạt lòng biết ơn của tôi đối với cậu, nhưng có chút chuyện muốn làm phiền cậu, hy vọng cậu có thể đáp ứng.\"
Thạch Thiên nói: \"Nói đi, không phải là chuyện quá phiền toái là được.\"
Cảnh sát thường phục gật đầu nói: \"Sẽ không phiền toái lắm đâu, xin cậu chờ một lát.\" Nói xong hắn đi tới bên cạnh René nghị viên, nói: \"Nghị viên tiên sinh, tôi là Le Goff, hôm nay tại Khu đèn đỏ bắt người là do tôi chỉ huy, tôi sẽ chịu hết trách nhiệm về vụ này.\"
René nghị viên hiện tại cũng biết nguy hiểm đã qua, chính mình được một thiếu niên Châu Á thành công giải cứu, nhưng vẫn kinh hồn bất định như cũ, có điểm đứng không vững, phải được một vị nữ sĩ trẻ tuổi đi bên cạnh đỡ, vịn vào ghế sô pha bên cạnh.
Mấy vị con tin khác đều được cảnh sát giúp đỡ đi ra ngoài.
Vị nữ sĩ trẻ tuổi kia hẳn là thư ký hoặc trợ thủ của René nghị viên, vội vàng đi rót một chén nước an ủi hắn, René nghị viên run rẩy cầm chén nước cũng không vững, miễn cưỡng uống một ngụm, sau đó nói với vị nữ sĩ tuổi trẻ: \"Nhớ tên của hắn cùng với số hiệu cảnh sát.\" Sau đó hắn kích động quát Le Goff: \"Cậu phụ trách sao? Làm rất tốt! Tôi rất không hài lòng với phương thức làm việc của cậu, nhiệm vụ thiết yếu của cảnh sát không phải bắt người, mà là bảo vệ an toàn cho dân chúng.\"
Le Goff nói: \"Chuyện ngày hôm nay tôi rất xin lỗi, tôi cũng biết trong trường hợp này không thích hợp để bắt phạm nhân. Thế nhưng đám người này được xưng là \"Thợ săn Địa Ngục\", rất nguy hiểm đối với xã hội, hơn nữa rất khó tìm kiếm tung tích của bọn chúng, bọn tôi nhiều lần tập kích đều bị bọn chúng phá vây tẩu thoát, hôm nay hành động tại Khu đèn đỏ thật sự là vạn bất đắc dĩ.\"
René nghị viên rung giọng nói: \"Gì! Hắn... Bọn chúng là \"Thợ săn Địa Ngục\"?\"
Le Goff gật đầu nói: \"Đúng vậy. Ngài có lẽ cũng biết, có rất nhiều quốc gia đang truy nã bọn chúng, thế nhưng một người cũng không bắt được.\"
René nghị viên \"A...\" Một tiếng, cái trán vừa được vị thư ký lau khô giờ lại nhễ nhại. Thợ săn Địa Ngục cái nhóm tội phạm này hắn đương nhiên có nghe qua, là một nhóm tội phạm chuyên bắt cóc tống tiền, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, nếu như người trong quốc gia nào đó không hoàn thành yêu cầu của bọn chúng, cảnh sát cũng chỉ đành đi nhặt túi thi thể vụn của con tin mà thôi.
Ngoại trừ bắt cóc cướp đoạt, đám này còn làm thêm nghề sát thủ. Làm thuê giết người, cũng có chút ít quan hệ với tổ chức khủng bố. Cho nên kể cả tại Pháp cùng vô số quốc gia không tiếc hết thảy giá nào cũng muốn diệt trừ nhóm tội phạm này.
René nghị viên hiểu, giống như mình là một thành viên trong thượng nghị viện Pháp nếu rơi vào trong tay bọn chúng, cơ bản sẽ bị bọn chúng dùng một cái giá \"Hợp lý\" để bán cho một tổ chức khủng bố nào đó. Không khỏi càng nghĩ càng sợ. Lẩm bẩm nói: \"May mắn... May mắn, cuối cùng các ngươi cũng bắt được...\" Lại khẩn trương phân phó nữ sĩ bên cạnh: \"Nhanh gọi điện thoại để người mang tới một chiếc xe chống đạn tới đây.\" Đám người cảnh sát lúc này đã bủa vây chặt rạp hát, hơn nữa được trang bị vũ khí tới tận răng, một nhóm tiến tới chỗ nghị viên Pháp. Tuy thợ săn Địa Ngục đã bị cảnh sát tóm, thế nhưng ai mà biết bên ngoài có còn đồng bọn của bọn hắn hay không.
Le Goff cũng lau mồ hôi trán, nói: \"Tất nhiên, hôm nay quả thực rất may mắn, ít nhiều là có vị tiên sinh trẻ tuổi này xuất thủ tương trợ. Nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.\" Hắn chỉ lên người Thạch Thiên, nói.
René nghị viên nhớ tới một màn vừa rồi, cũng dùng ánh mắt cảm kích nhìn Thạch Thiên, để cho vị thư ký trẻ tuổi dìu hắn đi tới bên người Thạch Thiên, sau đó duỗi tay ra, thái độ cực kỳ thành khẩn cảm ơn, nói: \"Cảm ơn,hành động dũng cảm của cậu ngày hôm nay chẳng những đã cứu chúng ta, mà còn loại bỏ một mối nguy hiểm cho thế giới, tôi đại biểu cho nước Pháp, đại biểu cho toàn bộ thế giới gửi tới cậu lời cảm ơn trân trọng nhất.\"
Thạch Thiên chỉ hơi đưa tay khẽ đụng vào tay René nghị viên rồi bỏ xuống, cũng không có bắt tay. Hắn cũng không có phản ứng với tên mập trước mắt này.
René nghị viên đối với thái độ lãnh đạm của Thạch Thiên, tựa hồ cũng không cảm thấy một chút xấu hổ nào, nói: \"Không biết vì cái gì, tôi cảm thấy đã gặp cậu ở nơi nào đó, cảm giác rất quen, xin hỏi tiểu tiên sinh là đến từ quốc gia nào vậy?\"
Thạch Thiên không kiên nhẫn được, nói: \"Trung Quốc.\"
René nghị viên vui vẻ nói: \"Khó trách, công phu của Trung Quốc quả là thần kỳ, thật lợi hại, hôm nay mới được thấy qua. Tôi đã từng được mời đi Trung Quốc phỏng vấn rất nhiều lần, xác thực là rất có thiện cảm, đó cũng là một quốc gia rất đẹp, Thượng Hải cùng Paris là hai thành phố kết nghĩa nữa a, hôm nay cậu ở chỗ này ra tay trượng nghĩa, sự tích anh hùng này nhất định phải tuyên dương thật lớn, nhất định có thể tăng thêm sự hữu nghị giữa nhân dân hai nước. Đúng rồi, xin hỏi tên cậu là gì thế?\"
Thạch Thiên khoát tay nói: \"Lão tử tên gọi là gì không quan hệ, thích làm sao tăng tình hữu nghị giữa hai nước là việc của ngươi, không có quan hệ với lão tử, đừng đem lão tử đi tuyên dương là được.\"
René nghị viên khẽ giật mình, nghĩ thầm thì ra là một vị hảo tâm không muốn lộ danh, thật giống như nhân vật trong phim Zorro, Batman, chỉ là không có che mặt mà thôi. Vậy mình cũng không nên miễn cưỡng người ta, nhưng mà Thạch Thiên không hợp tác làm cho không khí có điểm không được tự nhiên, một lúc René nghị viên cũng không biết nói gì, đành phải gượng cười vài tiếng, một lần nữa nói lời cảm ơn với Thạch Thiên, sau đó dưới sự bảo vệ của vài viên cảnh sát rời khỏi ghế lô.
Lúc này một vị cảnh sát tiến vào, hướng tới Le Goff sau khi hành lễ, báo cáo: \"Đội trưởng, Jim cùng bốn gã tội phạm quan trọng đã được áp lên xe rồi, trước mắt bọn họ vẫn còn hôn mê, mặt khác Jose xác định là đã chết rồi, xin anh cho chỉ thị.\"
Le Goff cảm giác thân thể chợt phát lạnh, nhịn không được nhìn về phía Thạch Thiên, mà trong ánh mắt kiên định của hắn lại xuất hiện cảm giác ý sợ hãi. Bởi vì hắn nhớ tới vừa rồi thiếu niên này đã từng cảnh cáo Jose \"Tới quỳ trên mặt đất hướng lão tử cầu xin tha thứ, lão tử còn có thể lưu lại một mạng.\" Mà Jose không để ý đến lời cảnh cáo của hắn, chẳng những không có quỳ xuống để xin tha, còn muốn nổ súng bắn người ta nữa, kết quả là tự ném mạng cho tử thần.
Sau khi nghe nói Jose đã chết, Thạch Thiên vẫn điềm nhiên như không, Le Goff cơ hồ có thể khẳng định thiếu niên này cố ý giết chết Jose, bởi vì lúc ấy Jose đã bị thiếu niên này tóm gọn, khẩu súng trong tay còn dính một ngón tay của hắn bị thiếu niên này đoạt lấy, hoàn toàn không cần đá hắn nữa.
Nhưng mà Le Goff cũng không nói gì, hiện tại hắn chỉ hy vọng người này đừng như thợ săn Địa Ngục, giết người chỉ trong chớp mắt, trong thời gian ở Paris đừng có xảy ra chuyện gì, vạn nhất người này cũng trở thành người mà mình phải truy bắt, vậy chuyện này kinh khủng cỡ nào.
Thạch Thiên nói: \"Nói đi, không phải là chuyện quá phiền toái là được.\"
Cảnh sát thường phục gật đầu nói: \"Sẽ không phiền toái lắm đâu, xin cậu chờ một lát.\" Nói xong hắn đi tới bên cạnh René nghị viên, nói: \"Nghị viên tiên sinh, tôi là Le Goff, hôm nay tại Khu đèn đỏ bắt người là do tôi chỉ huy, tôi sẽ chịu hết trách nhiệm về vụ này.\"
René nghị viên hiện tại cũng biết nguy hiểm đã qua, chính mình được một thiếu niên Châu Á thành công giải cứu, nhưng vẫn kinh hồn bất định như cũ, có điểm đứng không vững, phải được một vị nữ sĩ trẻ tuổi đi bên cạnh đỡ, vịn vào ghế sô pha bên cạnh.
Mấy vị con tin khác đều được cảnh sát giúp đỡ đi ra ngoài.
Vị nữ sĩ trẻ tuổi kia hẳn là thư ký hoặc trợ thủ của René nghị viên, vội vàng đi rót một chén nước an ủi hắn, René nghị viên run rẩy cầm chén nước cũng không vững, miễn cưỡng uống một ngụm, sau đó nói với vị nữ sĩ tuổi trẻ: \"Nhớ tên của hắn cùng với số hiệu cảnh sát.\" Sau đó hắn kích động quát Le Goff: \"Cậu phụ trách sao? Làm rất tốt! Tôi rất không hài lòng với phương thức làm việc của cậu, nhiệm vụ thiết yếu của cảnh sát không phải bắt người, mà là bảo vệ an toàn cho dân chúng.\"
Le Goff nói: \"Chuyện ngày hôm nay tôi rất xin lỗi, tôi cũng biết trong trường hợp này không thích hợp để bắt phạm nhân. Thế nhưng đám người này được xưng là \"Thợ săn Địa Ngục\", rất nguy hiểm đối với xã hội, hơn nữa rất khó tìm kiếm tung tích của bọn chúng, bọn tôi nhiều lần tập kích đều bị bọn chúng phá vây tẩu thoát, hôm nay hành động tại Khu đèn đỏ thật sự là vạn bất đắc dĩ.\"
René nghị viên rung giọng nói: \"Gì! Hắn... Bọn chúng là \"Thợ săn Địa Ngục\"?\"
Le Goff gật đầu nói: \"Đúng vậy. Ngài có lẽ cũng biết, có rất nhiều quốc gia đang truy nã bọn chúng, thế nhưng một người cũng không bắt được.\"
René nghị viên \"A...\" Một tiếng, cái trán vừa được vị thư ký lau khô giờ lại nhễ nhại. Thợ săn Địa Ngục cái nhóm tội phạm này hắn đương nhiên có nghe qua, là một nhóm tội phạm chuyên bắt cóc tống tiền, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, nếu như người trong quốc gia nào đó không hoàn thành yêu cầu của bọn chúng, cảnh sát cũng chỉ đành đi nhặt túi thi thể vụn của con tin mà thôi.
Ngoại trừ bắt cóc cướp đoạt, đám này còn làm thêm nghề sát thủ. Làm thuê giết người, cũng có chút ít quan hệ với tổ chức khủng bố. Cho nên kể cả tại Pháp cùng vô số quốc gia không tiếc hết thảy giá nào cũng muốn diệt trừ nhóm tội phạm này.
René nghị viên hiểu, giống như mình là một thành viên trong thượng nghị viện Pháp nếu rơi vào trong tay bọn chúng, cơ bản sẽ bị bọn chúng dùng một cái giá \"Hợp lý\" để bán cho một tổ chức khủng bố nào đó. Không khỏi càng nghĩ càng sợ. Lẩm bẩm nói: \"May mắn... May mắn, cuối cùng các ngươi cũng bắt được...\" Lại khẩn trương phân phó nữ sĩ bên cạnh: \"Nhanh gọi điện thoại để người mang tới một chiếc xe chống đạn tới đây.\" Đám người cảnh sát lúc này đã bủa vây chặt rạp hát, hơn nữa được trang bị vũ khí tới tận răng, một nhóm tiến tới chỗ nghị viên Pháp. Tuy thợ săn Địa Ngục đã bị cảnh sát tóm, thế nhưng ai mà biết bên ngoài có còn đồng bọn của bọn hắn hay không.
Le Goff cũng lau mồ hôi trán, nói: \"Tất nhiên, hôm nay quả thực rất may mắn, ít nhiều là có vị tiên sinh trẻ tuổi này xuất thủ tương trợ. Nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.\" Hắn chỉ lên người Thạch Thiên, nói.
René nghị viên nhớ tới một màn vừa rồi, cũng dùng ánh mắt cảm kích nhìn Thạch Thiên, để cho vị thư ký trẻ tuổi dìu hắn đi tới bên người Thạch Thiên, sau đó duỗi tay ra, thái độ cực kỳ thành khẩn cảm ơn, nói: \"Cảm ơn,hành động dũng cảm của cậu ngày hôm nay chẳng những đã cứu chúng ta, mà còn loại bỏ một mối nguy hiểm cho thế giới, tôi đại biểu cho nước Pháp, đại biểu cho toàn bộ thế giới gửi tới cậu lời cảm ơn trân trọng nhất.\"
Thạch Thiên chỉ hơi đưa tay khẽ đụng vào tay René nghị viên rồi bỏ xuống, cũng không có bắt tay. Hắn cũng không có phản ứng với tên mập trước mắt này.
René nghị viên đối với thái độ lãnh đạm của Thạch Thiên, tựa hồ cũng không cảm thấy một chút xấu hổ nào, nói: \"Không biết vì cái gì, tôi cảm thấy đã gặp cậu ở nơi nào đó, cảm giác rất quen, xin hỏi tiểu tiên sinh là đến từ quốc gia nào vậy?\"
Thạch Thiên không kiên nhẫn được, nói: \"Trung Quốc.\"
René nghị viên vui vẻ nói: \"Khó trách, công phu của Trung Quốc quả là thần kỳ, thật lợi hại, hôm nay mới được thấy qua. Tôi đã từng được mời đi Trung Quốc phỏng vấn rất nhiều lần, xác thực là rất có thiện cảm, đó cũng là một quốc gia rất đẹp, Thượng Hải cùng Paris là hai thành phố kết nghĩa nữa a, hôm nay cậu ở chỗ này ra tay trượng nghĩa, sự tích anh hùng này nhất định phải tuyên dương thật lớn, nhất định có thể tăng thêm sự hữu nghị giữa nhân dân hai nước. Đúng rồi, xin hỏi tên cậu là gì thế?\"
Thạch Thiên khoát tay nói: \"Lão tử tên gọi là gì không quan hệ, thích làm sao tăng tình hữu nghị giữa hai nước là việc của ngươi, không có quan hệ với lão tử, đừng đem lão tử đi tuyên dương là được.\"
René nghị viên khẽ giật mình, nghĩ thầm thì ra là một vị hảo tâm không muốn lộ danh, thật giống như nhân vật trong phim Zorro, Batman, chỉ là không có che mặt mà thôi. Vậy mình cũng không nên miễn cưỡng người ta, nhưng mà Thạch Thiên không hợp tác làm cho không khí có điểm không được tự nhiên, một lúc René nghị viên cũng không biết nói gì, đành phải gượng cười vài tiếng, một lần nữa nói lời cảm ơn với Thạch Thiên, sau đó dưới sự bảo vệ của vài viên cảnh sát rời khỏi ghế lô.
Lúc này một vị cảnh sát tiến vào, hướng tới Le Goff sau khi hành lễ, báo cáo: \"Đội trưởng, Jim cùng bốn gã tội phạm quan trọng đã được áp lên xe rồi, trước mắt bọn họ vẫn còn hôn mê, mặt khác Jose xác định là đã chết rồi, xin anh cho chỉ thị.\"
Le Goff cảm giác thân thể chợt phát lạnh, nhịn không được nhìn về phía Thạch Thiên, mà trong ánh mắt kiên định của hắn lại xuất hiện cảm giác ý sợ hãi. Bởi vì hắn nhớ tới vừa rồi thiếu niên này đã từng cảnh cáo Jose \"Tới quỳ trên mặt đất hướng lão tử cầu xin tha thứ, lão tử còn có thể lưu lại một mạng.\" Mà Jose không để ý đến lời cảnh cáo của hắn, chẳng những không có quỳ xuống để xin tha, còn muốn nổ súng bắn người ta nữa, kết quả là tự ném mạng cho tử thần.
Sau khi nghe nói Jose đã chết, Thạch Thiên vẫn điềm nhiên như không, Le Goff cơ hồ có thể khẳng định thiếu niên này cố ý giết chết Jose, bởi vì lúc ấy Jose đã bị thiếu niên này tóm gọn, khẩu súng trong tay còn dính một ngón tay của hắn bị thiếu niên này đoạt lấy, hoàn toàn không cần đá hắn nữa.
Nhưng mà Le Goff cũng không nói gì, hiện tại hắn chỉ hy vọng người này đừng như thợ săn Địa Ngục, giết người chỉ trong chớp mắt, trong thời gian ở Paris đừng có xảy ra chuyện gì, vạn nhất người này cũng trở thành người mà mình phải truy bắt, vậy chuyện này kinh khủng cỡ nào.
/467
|