Mấy cái ghế trong Ritz hotel đều làm bằng loại gỗ quý, kiên cố vô cùng, đám người của Thiên Thạch Thành Bảo cho dù có dùng quyền cước trực tiếp đập nát cũng không khó, thế nhưng chỉ sử dụng chân khí cách không đập nát vài cái. Thạch Thiên để Ewen dùng Loa Toàn chân khí đập ghế là vì không muốn để hắn tới đập tòa soạn báo, vì vậy để hắn trở về phòng làm một số chuyện, thuận tiện để hắn đi luyện tập cách vận dụng chân khí xoắn ốc.
Không ngờ tuy ngu dốt, thế nhưng đối với nội công tâm pháp lại có được ngộ tính cực cao, hơn nữa cực kỳ chăm chú khắc khổ. Trong lòng hắn quan niệm, nhiệm vụ của chủ nhân phân phó đương nhiên hoàn thành càng nhanh càng tốt, cho nên hắn đều đem hết toàn lực, chỉ chốc lát công phu liền đem mấy cái ghế đập nát. Nhưng khi đó Thạch Thiên vội vã muốn đi phát tiết dục hỏa, cho nên không quản Ewen có còn lực nữa hay không, cho nên tiện mồm để hắn mang theo hai cái ghế về phòng luyện.
Lúc này chứng kiến bộ dáng hư thoát của Ewen, Thạch Thiên cảm thấy có điểm ngại ngùng, liền bước tới nâng hắn dậy, lập tức vận công thay khơi thông khí mạch, để tránh việc hắn tiêu hao quá độ làm cho khí tức bị hao tổn. Lại phát hiện trong khí mạch hắn chân khí tuy có vẻ tiêu hao quá độ, thế nhưng vẫn vận hành bình thường, không loạn chút nào. Tự đáy lòng khen ngợi: \"Không sai, tiểu tử ngốc này có tiền đồ.\"
Nghe được chủ nhân khen ngợi, Ewen lập tức chấn động, khôi phục lại chút khí lực, cố gắng rướn người lên đứng vững, ngây ngô mà hỏi: \"Chủ nhân, mấy cái ghế còn lại có đi đập tiếp hay không?\"
Thạch Thiên vội vàng lắc đầu nói: \"Không cần, nếu để cho tiểu tử ngươi đập hết tất cả ghế trong phòng, vậy chẳng phải không còn chỗ ngồi khi ăn cơm sao, trở về phòng nghỉ ngơi đi.\"
Ewen nghe vậy gật nhẹ đầu, vẻ mặt lại có chút do dự, tựa hồ muốn nói cái gì đó, thế nhưng không có nói ra,sau đó xoay người trở về phòng.
Thạch Thiên thấy thế hỏi: \"Ewen. Có phải là có chuyện muốn nói?\"
Ewen vội vàng quay đầu lại nói: \"Chủ nhân, tôi...Tôi có thể ăn no rồi mới trở lại phòng hay không?\" Hắn vừa rồi tiêu hao rất nhiều khí lực, hiện tại đã quá buổi trưa, há có thể không đói bụng?
Thạch Thiên cười mắng: \"Mẹ nó. Chưa thấy qua ngươi ngu như vậy, đói bụng tự đi mà ăn, điều này mà cũng phải hỏi lão tử. Lão tử có phải là không cho ngươi ăn đâu.\" Hắn xoay người hỏi Becker: \"Ngươi cũng chưa ăn cơm à?\"
Becker buổi sáng khi ở dưới lầu khách sạn đợi Thạch Thiên triệu kiến, tự nhiên cũng chưa có ăn cơm trưa, xấu hổ nhẹ gật đầu.
Thạch Thiên nói: \"Lão tử cũng vừa vận động xong, bây giờ cũng có điểm đói bụng rồi, ngươi đi gọi người đem cơm lên đây đi, có chuyện gì chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.\"
Becker vội vàng đích thân đi xuống lầu vào phòng ăn bảo đám người an bài cơm trưa.
Ewen nghĩ thầm, chủ nhân đã sớm đạt đến độ thần công cái thế, thế nhưng vẫn còn kiên trì vận động khổ luyện. Mà chính mình chỉ luyện một buổi sáng đã cảm thấy đã đói bụng, thật sự là vô dụng a. Hắn lập tức cảm thấy vạn phần xấu hổ, nếu không có Thạch Thiên vừa nói lưu lại dùng cơm. Thậm chí hắn còn nghĩ để bụng đói tiếp tục trở về phòng dùng Loa Toàn chân khí đập ghế rồi. Hắn không biết Thạch Thiên làm vận động tuy cũng tiêu hao thể lực, nhưng so với loại vận động đập ghế của hắn, một chút cũng không có khổ, ngược lại còn cảm thấy thú vị không nói lên lời.
Chỉ chốc lát, Becker đã dẫn theo vài nữ hầu ở phòng ăn tới. Phụ giúp đám người bê đồ ăn trở lại phòng, bày ra đầy một bàn lớn. Ba người đều cảm thấy đói bụng, cho nên khi vừa ngồi xuống là ăn ngấu nghiến. Ewen suy nghĩ tương đối đơn thuần, tuy còn đang hổ thẹn, thế nhưng dù sao cũng là thật sự đói bụng, chứng kiến một bàn đầy mỹ thực, liền quên hết thảy, tướng ăn cực kỳ khó nhìn, cực kỳ mãnh liệt.
Becker vừa ăn được một nửa tảng thịt bò,, chợt nhớ tới còn hai vị \"Chủ mẫu \" đang ở trong phòng ngủ nữa, vội đứng lên nói: \"Chủ nhân, Samantha tiểu thư các nàng cũng chưa có ăn trưa. Có cần gọi các nàng cùng ra ăn hay không...\"
Thạch Thiên khoát tay ngăn Becker ngồi lại, cười nói: \"Các nàng hẳn là không có khí lực để ăn đâu, không cần phải xen vào chuyện của các nàng. Ngươi hôm nay đến là có chuyện gì?\"
Becker vội vàng nói ra, nguyên lai ngày hôm qua bọn họ rời khỏi khách sạn, sau đó liền phái người đi tìm tung tích của Bellay, để tra ra tổ chức phía sau của nàng. Nhưng lại phát hiện Bellay đã không còn ở trong căn phòng nhỏ mà Thạch Thiên đã nói, cũng không có trở lại nhà trọ gần siêu thị trung tâm nữa. Sáng nay phái người đi tới trường đại học Paris đều được báo là nàng căn bản không có tới trường, sau khi nghe ngóng, lại được tin, nàng không ngờ đã từ chức giáo sư tâm lý học rồi.
Bradley biết Thạch Thiên nếu muốn tìm ra Alex, khẳng định còn phải tìm Bellay, thế cho nên hắn liền phát động người trong Thiên Thạch đồng minh cùng với mấy gia tộc hắc bang có quan hệ qua lại tìm khắp các khắp ngõ ngách của Paris, đồng thời để Becker đến khách sạn đem tình huống như vậy nói cho Thạch Thiên.
Thạch Thiên mặc dù không nghĩ tới người của Thành Bảo Lý lại quan tâm nhiều đến chuyện của hắn như vậy, lúc trước khi hắn còn chưa có sống lại, tổ chức thần bí này cũng đã nhìn chăm chú vào Thiên Thạch Thành Bảo, cho nên hắn cũng không phản đối người của Thành Bảo Lý triển khai điều tra đối với tổ chức này. Dù sao tổ chức này hơn phân nửa là có âm mưu không tốt đối với Thiên Thạch Thành Bảo, càng minh bạch tình huống của tổ chức này, càng dễ dàng phòng bị.
Đối với sự mất tích của Bellay, Thạch Thiên cũng không thèm để ý, khẽ mĩm cười nói: \"Lão tử sớm biết nàng sẽ chuồn đi như vậy mà, chẳng qua là không ngờ tới lại triệt để trốn đi như vậy, ngay cả chức vụ giáo sư cũng không làm, xem ra trong thời gian này nàng sẽ không xuất hiện nữa đâu.\"
Becker vui vẻ nói: \"Nguyên lai chủ nhân ngài sớm đã đoán được, xem ra nàng vẫn còn ở trong lòng bàn tay của ngài, là chúng ta quá lo lắng rồi.\"
Thạch Thiên cười nói: \"Ta chỉ phế bỏ võ công của nàng mà không giết nàng, chính là vì lưu nàng lại để cho đám người tổ chức kia biết, để cho bọn chúng hiểu rằng, cái loại tiểu xảo này không đối phó được với lão tử đâu, nếu có phái nên phái thêm vài tên có thực lực một chút.\"
Becker chợt nói: \"Tôi hiểu rồi, chủ nhân ngài dùng diệu kế muốn dẫn xà xuất động a.\"
Thạch Thiên trách mắng: \"Hiểu cái đầu ngươi, lão tử làm việc chưa bao giờ quanh co lòng vòng, chỉ dùng quyền cước không cần kế. Ài... Hi vọng bọn chúng đừng làm cho nắm tay lão tử thất vọng...\" Trong mắt hắn lóe lên tinh mang, tràn ngập chờ mong, ai có thể hiểu được loại cảm giác không có đối thủ mà cô độc buồn rầu như hắn.
Từ xưa đến nay, tu luyện chân khí tâm pháp nhiều không kể xiết, chia làm rất nhiều tông phái, trong đó kể cả tu đạo, huyền môn, yoga, ảo thuật các loại...,... Mục đích thật ra đều là khai phá tiềm lực ẩn dấu của con người. Mỗi một loại tông phái của các môn các phái đều có điểm khác nhau rất lớn, thế nhưng cơ bản đều là hướng tới một mục đích, cho nên chỉ cần phương hướng chính xác, tu vi càng cao, các loại tâm pháp lại có sự khác biệt rất nhỏ.
Giống như tâm pháp của môn phái đều là đại đại tương truyền, có thể không tiến bộ, mỗi đời truyền nhân đều dựa vào khổ tu cùng ngộ tính, thế nhưng bởi vì tuổi thọ của bọn họ chỉ được trăm năm là cùng, mỗi đời truyền nhân lại phải học từ đầu, có thể đem tâm pháp của tiền bối truyền thừa tìm hiểu thông thấu đã thập phần không dễ rồi, nếu muốn đề lại thêm một tầng mới còn thêm vạn phần gian nan.
Thạch Thiên có thể nói là ngoại lệ duy nhất, bởi vì hắn có vô hạn tánh mạng, mỗi lần sống lại đều không cần tu luyện lại, tâm pháp của môn phái khác cho dù là phát triển mấy vạn năm thậm chí mười vạn năm, so ra còn kém hơn một nghìn năm tích lũy của hắn. Hơn nữa Thạch Thiên vì đã phá giải được cảnh giới bất tử chi mê, từng nghĩ tới tất cả biện pháp để nghiên cứu qua tâm pháp, yếu quyết của các phái, hấp thụ ưu điểm của các phái, khiến cho tâm pháp của Thái Ất phái cho tới bây giờ rất khác nguyên bản.
Không ngờ tuy ngu dốt, thế nhưng đối với nội công tâm pháp lại có được ngộ tính cực cao, hơn nữa cực kỳ chăm chú khắc khổ. Trong lòng hắn quan niệm, nhiệm vụ của chủ nhân phân phó đương nhiên hoàn thành càng nhanh càng tốt, cho nên hắn đều đem hết toàn lực, chỉ chốc lát công phu liền đem mấy cái ghế đập nát. Nhưng khi đó Thạch Thiên vội vã muốn đi phát tiết dục hỏa, cho nên không quản Ewen có còn lực nữa hay không, cho nên tiện mồm để hắn mang theo hai cái ghế về phòng luyện.
Lúc này chứng kiến bộ dáng hư thoát của Ewen, Thạch Thiên cảm thấy có điểm ngại ngùng, liền bước tới nâng hắn dậy, lập tức vận công thay khơi thông khí mạch, để tránh việc hắn tiêu hao quá độ làm cho khí tức bị hao tổn. Lại phát hiện trong khí mạch hắn chân khí tuy có vẻ tiêu hao quá độ, thế nhưng vẫn vận hành bình thường, không loạn chút nào. Tự đáy lòng khen ngợi: \"Không sai, tiểu tử ngốc này có tiền đồ.\"
Nghe được chủ nhân khen ngợi, Ewen lập tức chấn động, khôi phục lại chút khí lực, cố gắng rướn người lên đứng vững, ngây ngô mà hỏi: \"Chủ nhân, mấy cái ghế còn lại có đi đập tiếp hay không?\"
Thạch Thiên vội vàng lắc đầu nói: \"Không cần, nếu để cho tiểu tử ngươi đập hết tất cả ghế trong phòng, vậy chẳng phải không còn chỗ ngồi khi ăn cơm sao, trở về phòng nghỉ ngơi đi.\"
Ewen nghe vậy gật nhẹ đầu, vẻ mặt lại có chút do dự, tựa hồ muốn nói cái gì đó, thế nhưng không có nói ra,sau đó xoay người trở về phòng.
Thạch Thiên thấy thế hỏi: \"Ewen. Có phải là có chuyện muốn nói?\"
Ewen vội vàng quay đầu lại nói: \"Chủ nhân, tôi...Tôi có thể ăn no rồi mới trở lại phòng hay không?\" Hắn vừa rồi tiêu hao rất nhiều khí lực, hiện tại đã quá buổi trưa, há có thể không đói bụng?
Thạch Thiên cười mắng: \"Mẹ nó. Chưa thấy qua ngươi ngu như vậy, đói bụng tự đi mà ăn, điều này mà cũng phải hỏi lão tử. Lão tử có phải là không cho ngươi ăn đâu.\" Hắn xoay người hỏi Becker: \"Ngươi cũng chưa ăn cơm à?\"
Becker buổi sáng khi ở dưới lầu khách sạn đợi Thạch Thiên triệu kiến, tự nhiên cũng chưa có ăn cơm trưa, xấu hổ nhẹ gật đầu.
Thạch Thiên nói: \"Lão tử cũng vừa vận động xong, bây giờ cũng có điểm đói bụng rồi, ngươi đi gọi người đem cơm lên đây đi, có chuyện gì chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.\"
Becker vội vàng đích thân đi xuống lầu vào phòng ăn bảo đám người an bài cơm trưa.
Ewen nghĩ thầm, chủ nhân đã sớm đạt đến độ thần công cái thế, thế nhưng vẫn còn kiên trì vận động khổ luyện. Mà chính mình chỉ luyện một buổi sáng đã cảm thấy đã đói bụng, thật sự là vô dụng a. Hắn lập tức cảm thấy vạn phần xấu hổ, nếu không có Thạch Thiên vừa nói lưu lại dùng cơm. Thậm chí hắn còn nghĩ để bụng đói tiếp tục trở về phòng dùng Loa Toàn chân khí đập ghế rồi. Hắn không biết Thạch Thiên làm vận động tuy cũng tiêu hao thể lực, nhưng so với loại vận động đập ghế của hắn, một chút cũng không có khổ, ngược lại còn cảm thấy thú vị không nói lên lời.
Chỉ chốc lát, Becker đã dẫn theo vài nữ hầu ở phòng ăn tới. Phụ giúp đám người bê đồ ăn trở lại phòng, bày ra đầy một bàn lớn. Ba người đều cảm thấy đói bụng, cho nên khi vừa ngồi xuống là ăn ngấu nghiến. Ewen suy nghĩ tương đối đơn thuần, tuy còn đang hổ thẹn, thế nhưng dù sao cũng là thật sự đói bụng, chứng kiến một bàn đầy mỹ thực, liền quên hết thảy, tướng ăn cực kỳ khó nhìn, cực kỳ mãnh liệt.
Becker vừa ăn được một nửa tảng thịt bò,, chợt nhớ tới còn hai vị \"Chủ mẫu \" đang ở trong phòng ngủ nữa, vội đứng lên nói: \"Chủ nhân, Samantha tiểu thư các nàng cũng chưa có ăn trưa. Có cần gọi các nàng cùng ra ăn hay không...\"
Thạch Thiên khoát tay ngăn Becker ngồi lại, cười nói: \"Các nàng hẳn là không có khí lực để ăn đâu, không cần phải xen vào chuyện của các nàng. Ngươi hôm nay đến là có chuyện gì?\"
Becker vội vàng nói ra, nguyên lai ngày hôm qua bọn họ rời khỏi khách sạn, sau đó liền phái người đi tìm tung tích của Bellay, để tra ra tổ chức phía sau của nàng. Nhưng lại phát hiện Bellay đã không còn ở trong căn phòng nhỏ mà Thạch Thiên đã nói, cũng không có trở lại nhà trọ gần siêu thị trung tâm nữa. Sáng nay phái người đi tới trường đại học Paris đều được báo là nàng căn bản không có tới trường, sau khi nghe ngóng, lại được tin, nàng không ngờ đã từ chức giáo sư tâm lý học rồi.
Bradley biết Thạch Thiên nếu muốn tìm ra Alex, khẳng định còn phải tìm Bellay, thế cho nên hắn liền phát động người trong Thiên Thạch đồng minh cùng với mấy gia tộc hắc bang có quan hệ qua lại tìm khắp các khắp ngõ ngách của Paris, đồng thời để Becker đến khách sạn đem tình huống như vậy nói cho Thạch Thiên.
Thạch Thiên mặc dù không nghĩ tới người của Thành Bảo Lý lại quan tâm nhiều đến chuyện của hắn như vậy, lúc trước khi hắn còn chưa có sống lại, tổ chức thần bí này cũng đã nhìn chăm chú vào Thiên Thạch Thành Bảo, cho nên hắn cũng không phản đối người của Thành Bảo Lý triển khai điều tra đối với tổ chức này. Dù sao tổ chức này hơn phân nửa là có âm mưu không tốt đối với Thiên Thạch Thành Bảo, càng minh bạch tình huống của tổ chức này, càng dễ dàng phòng bị.
Đối với sự mất tích của Bellay, Thạch Thiên cũng không thèm để ý, khẽ mĩm cười nói: \"Lão tử sớm biết nàng sẽ chuồn đi như vậy mà, chẳng qua là không ngờ tới lại triệt để trốn đi như vậy, ngay cả chức vụ giáo sư cũng không làm, xem ra trong thời gian này nàng sẽ không xuất hiện nữa đâu.\"
Becker vui vẻ nói: \"Nguyên lai chủ nhân ngài sớm đã đoán được, xem ra nàng vẫn còn ở trong lòng bàn tay của ngài, là chúng ta quá lo lắng rồi.\"
Thạch Thiên cười nói: \"Ta chỉ phế bỏ võ công của nàng mà không giết nàng, chính là vì lưu nàng lại để cho đám người tổ chức kia biết, để cho bọn chúng hiểu rằng, cái loại tiểu xảo này không đối phó được với lão tử đâu, nếu có phái nên phái thêm vài tên có thực lực một chút.\"
Becker chợt nói: \"Tôi hiểu rồi, chủ nhân ngài dùng diệu kế muốn dẫn xà xuất động a.\"
Thạch Thiên trách mắng: \"Hiểu cái đầu ngươi, lão tử làm việc chưa bao giờ quanh co lòng vòng, chỉ dùng quyền cước không cần kế. Ài... Hi vọng bọn chúng đừng làm cho nắm tay lão tử thất vọng...\" Trong mắt hắn lóe lên tinh mang, tràn ngập chờ mong, ai có thể hiểu được loại cảm giác không có đối thủ mà cô độc buồn rầu như hắn.
Từ xưa đến nay, tu luyện chân khí tâm pháp nhiều không kể xiết, chia làm rất nhiều tông phái, trong đó kể cả tu đạo, huyền môn, yoga, ảo thuật các loại...,... Mục đích thật ra đều là khai phá tiềm lực ẩn dấu của con người. Mỗi một loại tông phái của các môn các phái đều có điểm khác nhau rất lớn, thế nhưng cơ bản đều là hướng tới một mục đích, cho nên chỉ cần phương hướng chính xác, tu vi càng cao, các loại tâm pháp lại có sự khác biệt rất nhỏ.
Giống như tâm pháp của môn phái đều là đại đại tương truyền, có thể không tiến bộ, mỗi đời truyền nhân đều dựa vào khổ tu cùng ngộ tính, thế nhưng bởi vì tuổi thọ của bọn họ chỉ được trăm năm là cùng, mỗi đời truyền nhân lại phải học từ đầu, có thể đem tâm pháp của tiền bối truyền thừa tìm hiểu thông thấu đã thập phần không dễ rồi, nếu muốn đề lại thêm một tầng mới còn thêm vạn phần gian nan.
Thạch Thiên có thể nói là ngoại lệ duy nhất, bởi vì hắn có vô hạn tánh mạng, mỗi lần sống lại đều không cần tu luyện lại, tâm pháp của môn phái khác cho dù là phát triển mấy vạn năm thậm chí mười vạn năm, so ra còn kém hơn một nghìn năm tích lũy của hắn. Hơn nữa Thạch Thiên vì đã phá giải được cảnh giới bất tử chi mê, từng nghĩ tới tất cả biện pháp để nghiên cứu qua tâm pháp, yếu quyết của các phái, hấp thụ ưu điểm của các phái, khiến cho tâm pháp của Thái Ất phái cho tới bây giờ rất khác nguyên bản.
/467
|