Lee Goff cầm lấy đối chiếu, chữ ký trên tờ giấy trắng cùng với chữ ký trên mấy tờ hồ sơ vụ án, tuy hắn không biết Trung văn, thế nhưng bằng nhiều năm kinh nghiệm điều tra, tự nhiên có thể nhìn ra được bút tích xác thực là giống nhau. Không khỏi cảm thán nói: \"Năm đó có mấy quốc gia giúp bọn tôi điều tra vụ này, cảnh sát Trung Quốc cũng đã gởi kết quả chi tiết về cuộc điều tra đó, tôi có xem qua, trong đó liệt kê rất chi tiết, thậm chí so với chúng tôi làm còn chi tiết hơn. Điều này làm cho tôi rất bội phục năng lực phá án cùng thái độ làm việc của cảnh sát Trung Quốc, cũng rất cảm động. Cảm ơn Thượng Đế, hôm nay có thể cho tôi được gặp cùng biểu đạt lòng ngưỡng mộ chân thành nhất đối với Thạch cảnh quan!\" Nói xong hắn buông tờ giấy trắng cùng với tập hồ sơ vụ án ra, sau đó cẩn thận làm một động tác tỏ lòng kính trọng với Thạch Lệ.
Thạch Lệ đáp lễ, nói: \"Tôi nói những điều này cũng không phải để cho Lee Goff đội trưởng cảm kích, chẳng qua là muốn chứng minh tôi cũng là một trong những nhân viên phá vụ án Alex mất tích, hơn nữa cảnh sát quý quốc chủ động yêu cầu cảnh sát Trung Quốc tham gia vụ án này mà, đúng không!\"
Lee Goff gật đầu nói: \"Đúng vậy. Thạch cảnh quan.\"
Thạch Lệ cười yếu ớt nói: \"Vụ án này cho tới nay vẫn chưa bị phá, quý quốc cũng không có thu hồi yêu cầu cảnh sát Trung Quốc ngừng điều tra, tôi lại là đại biểu cho cảnh sát Trung Quốc tới đây làm việc, cho nên bây giờ vẫn còn là nhân viên điều tra vụ án này, đúng không?\"
Lee Goff lập tức minh bạch ý tứ của Thạch Lệ, cho nên hắn cầm lấy tập hồ sơ đặt trên bàn, dùng hai tay đưa tới trước mặt Thạch Lệ, ha ha cười nói: \"Đúng đúng đúng, Thạch cảnh quan đúng là được chúng tôi mời tới hỗ trợ phá vụ án này, hy vọng Thạch cảnh quan bớt thời giờ xem qua hồ sơ vụ án này, tin tưởng sẽ có trợ giúp đối với việc phá an.\"
Thạch Lệ tiếp nhận hồ sơ vụ án, cười nói: \"Cảm ơn!\"
Lee Goff cười lắc đầu nói: \"Hẳn là do tôi cảm ơn mới đúng, tập tư liệu này cô cứ cầm đi. Dù sao hồ sơ vẫn còn một bản nữa. Thạch cảnh quan tư duy nhanh nhẹn, làm việc giỏi giang, tôi rất bội phục.\" Năm đó thỉnh cầu quốc gia khác tham gia phá án là được cấp trên đồng ý, đưa tư liệu hồ sơ vụ án cho Thạch Lệ tự nhiên không tính là trái với quy định.
Thạch Thiên không ngờ Thạch Lệ chỉ nói mấy câu mà Lee Goff đã chủ động đưa lên tư liệu. Nhưng lại kiên quyết thỉnh cầu nàng xem, điều này rõ ràng so với việc mình đoạt còn cao minh hơn trăm lần, hắn trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy thập phần bội phục. May mắn Thạch Lệ chính là hậu nhân của hắn, cũng không khiến hắn bởi vậy mà sinh ra tự ti, ngược lại nghĩ thầm, \"Hổ phụ không không sinh khuyển tử\" câu nói này quả thực không sai, chính mình là Hổ tổ tông truyền thừa hậu nhân đương nhiên cũng không phải là khuyển nữ, vì chuyện này mà hắn cảm thấy vui mừng.
Lúc này có điện thoại, là nhân viên cảnh sát cấp dưới của Lee Goff gọi tới, nói đã trở lại cảnh thự, muốn báo cáo kết quả của vụ nổ ở bên sông Seine. Lee Goff vội vàng phân phó hắn tiến tới văn phòng. Chỉ chốc lát, một cảnh sát thoạt nhìn vô cùng cường tráng đi vào. Chứng kiến trong văn phòng ngoại trừ Lee Goff còn có ba người nữa, không khỏi khẽ giật mình.
Lee Goff do dự một chút, nói: \"Nói đi. Không sao, hai vị tiên sinh này đều có quan hệ tới vụ án cả.\"
Thạch Lệ vốn đang nghĩ lánh đi, thế nhưng khi nghe nói Thạch Thiên cũng liên quan đến vụ án này, tự nhiên lại không muốn đi nữa, liền đi tới ngồi xuống bên cạnh Thạch Thiên. Vừa nghe xong liền bị dọa cho nhảy dựng lên. Nàng không thể tưởng được vụ án này lại dùng cả đạn hỏa tiễn để gây án. Nghe tới chỗ căn hộ của Alex bị nổ tan, không khỏi nhíu mày rơi vào trầm tư.
Bởi vìvụ án này vừa phát sinh không lâu, kết quả chủ yếu là thăm dò hiện trường mà thôi. Mặt khác khi vụ nổ xảy ra vừa lúc có một chiếc du thuyền ở gần, một vị du khách sau khi nghe được thanh âm vụ nổ liền dùng di động chụp được một tấm ảnh, trên tấm ảnh đúng là có một chấm nhỏ, chỉ cần nhìn kỹ có thể nhận ra đó là một chiếc trực thăng. Điều này vừa vặn chứng thật lời nói của Becker đã từng thấy một chiếc trực thăng.
Lee Goff đem tấm ảnh đưa cho Becker, hỏi: \"Becker tiên sinh, ngài thấy đúng là chiếc trực thăng này sao?\"
Becker nhìn thoáng qua, nói: \"Tấm ảnh chụp này trông mờ quá, chỉ có thể nói là có điểm giống mà thôi.\"
Lee Goff nhẹ gật đầu. Cầm lại tấm ảnh, phân phó viên cảnh sát kia mang đi tới bộ phận giám định kỹ thuật, xem xét loại trực thăng này là loại gì, sau đó sẽ tra ra tình huống của chiếc trực thăng đã tới gần vùng phụ cận Paris, hắn lại gọi một tên nhân viên cảnh sát tới để tìm hiểu xem thợ săn Địa Ngục có sử dụng trực thăng để gây án hay không.
Hai gã cảnh sát vừa rời đi, Thạch Lệ kéo Thạch Thiên cũng hướng tới Lee Goff nói lời tạm biệt, để tiện liên lạc, Lee Goff hỏi Thạch Lệ ở tại khách sạn nào của Paris. Bởi vì Thạch Lệ chiều nay mới tới Paris, vừa xuống phi cơ sau đó trực tiếp tới cảnh thự, cho nên còn chưa kịp đi tìm khách sạn, chỉ có thể cấp số điện thoại của mình cho Lee Goff trước, bày tỏ một khi tìm được khách sạn sẽ nói co hắn biết địa chỉ. Thạch Thiên tự nhiên sẽ không để cho Thạch Lệ đi tới khách sạn khác, lập tức đưa số phòng của Ritz hotel cho Lee Goff.
Ba người rời khỏi cảnh thự, Becker lái xe chạy tới Ritz hotel, Thạch Lệ cùng Thạch Thiên ngồi ghế sau, lúc này nàng mới hỏi: \"Vụ án vừa rồi là sao?\"
Thạch Thiên nói: \"Vừa rồi có một quả bom rơi vô căn nhà, sau đó thì nổ, tựa tựa như vậy.\"
Thạch Lệ hỏi: \"Cậu cùng Becker tiên sinh ở gần căn hộ đó phải không?\"
Thạch Thiên cười nói: \"Lão tử ở bên trong phòng, tiểu tử này bị ta quăng văng ra.\"
Becker đang lái xe cũng quay đầu lại nói: \"Nếu không phải chủ nhân ném tôi cùng Braid hai người ra ngoài, nhất định sẽ bị đạn hỏa tiễn nổ chết, chủ nhân chính mình bị căn hộ sập đè lên, may mắn cũng không có sao, nếu không tôi cùng Braid cho dù không có tự tử tạ tội, cũng sẽ bị tổ gia gia chôn sống.\"
Thạch Thiên trừng mắt nói: \"Tiếp tục công việc lái xe của ngươi đi, còn nhiều chuyện nữa lão tử hiện tại sẽ đánh chết ngươi.\" Hắn xoay người cười nói với Thạch Lệ: \"Yên tâm đi, chỉ một quả bom nhỏ há có thể làm gì được lão tử, ngươi xem, ta hiện tại không phải là rất tốt sao\".
Thạch Lệ nắm lấy cổ tay Thạch Thiên, cảm giác khí mạch của hắn vẫn còn mạnh mẽ hữu lực, xác thực không có giống như bị thương, mới thở phào, trách nói: \"Cậu sau này đừng có cậy mạnh, bom cũng không phải là chuyện đùa.\" Sau khi buông tay Thạch Thiên ra, nàng lập tức rơi vào trầm tư, một lát sau lại hỏi: \"Xem ra mục tiêu của đầu đạn này chính là cậu, cảnh sát Paris giống như hoài nghi thợ săn Địa Ngục tìm cậu trả thù, các người cảm thấy thế nào?\"
Thạch Thiên lắc đầu nói: \"Không phải do thợ săn Địa Ngục làm.\"
Thạch Lệ kinh ngạc nói: \"Cậu biết là ai làm sao?\"
Thạch Thiên nói: \"Là một tổ chức nào đó, có quan hệ tới chuyện mất tích của Alex, sau khi trở về ta sẽ nói cho cô hay.\"
Thạch Lệ nhẹ gật đầu, hỏi: \"Vừa rồi tại sao không nói cho cảnh sát biết?\"
Thạch Thiên không quan tâm nói: \"Hắn đâu có hỏi lão tử.\"
Becker lại quay đầu, nơm nớp lo sợ mà hỏi thăm: \"Chủ nhân, tôi nghĩ muốm cùng đại tiểu thư nói vài lời... Có được không?\" Bởi vì Thạch Lệ tỷ muội kiên quyết không để cho bọn họ xưng hô là \"Thiếu chủ nhân\" Bọn họ đành phải đổi tên tên Thạch Lệ là \"Đại tiểu thư\", Thạch Hiểu Mẫn là \"Nhị tiểu thư\".
Thạch Lệ đáp lễ, nói: \"Tôi nói những điều này cũng không phải để cho Lee Goff đội trưởng cảm kích, chẳng qua là muốn chứng minh tôi cũng là một trong những nhân viên phá vụ án Alex mất tích, hơn nữa cảnh sát quý quốc chủ động yêu cầu cảnh sát Trung Quốc tham gia vụ án này mà, đúng không!\"
Lee Goff gật đầu nói: \"Đúng vậy. Thạch cảnh quan.\"
Thạch Lệ cười yếu ớt nói: \"Vụ án này cho tới nay vẫn chưa bị phá, quý quốc cũng không có thu hồi yêu cầu cảnh sát Trung Quốc ngừng điều tra, tôi lại là đại biểu cho cảnh sát Trung Quốc tới đây làm việc, cho nên bây giờ vẫn còn là nhân viên điều tra vụ án này, đúng không?\"
Lee Goff lập tức minh bạch ý tứ của Thạch Lệ, cho nên hắn cầm lấy tập hồ sơ đặt trên bàn, dùng hai tay đưa tới trước mặt Thạch Lệ, ha ha cười nói: \"Đúng đúng đúng, Thạch cảnh quan đúng là được chúng tôi mời tới hỗ trợ phá vụ án này, hy vọng Thạch cảnh quan bớt thời giờ xem qua hồ sơ vụ án này, tin tưởng sẽ có trợ giúp đối với việc phá an.\"
Thạch Lệ tiếp nhận hồ sơ vụ án, cười nói: \"Cảm ơn!\"
Lee Goff cười lắc đầu nói: \"Hẳn là do tôi cảm ơn mới đúng, tập tư liệu này cô cứ cầm đi. Dù sao hồ sơ vẫn còn một bản nữa. Thạch cảnh quan tư duy nhanh nhẹn, làm việc giỏi giang, tôi rất bội phục.\" Năm đó thỉnh cầu quốc gia khác tham gia phá án là được cấp trên đồng ý, đưa tư liệu hồ sơ vụ án cho Thạch Lệ tự nhiên không tính là trái với quy định.
Thạch Thiên không ngờ Thạch Lệ chỉ nói mấy câu mà Lee Goff đã chủ động đưa lên tư liệu. Nhưng lại kiên quyết thỉnh cầu nàng xem, điều này rõ ràng so với việc mình đoạt còn cao minh hơn trăm lần, hắn trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy thập phần bội phục. May mắn Thạch Lệ chính là hậu nhân của hắn, cũng không khiến hắn bởi vậy mà sinh ra tự ti, ngược lại nghĩ thầm, \"Hổ phụ không không sinh khuyển tử\" câu nói này quả thực không sai, chính mình là Hổ tổ tông truyền thừa hậu nhân đương nhiên cũng không phải là khuyển nữ, vì chuyện này mà hắn cảm thấy vui mừng.
Lúc này có điện thoại, là nhân viên cảnh sát cấp dưới của Lee Goff gọi tới, nói đã trở lại cảnh thự, muốn báo cáo kết quả của vụ nổ ở bên sông Seine. Lee Goff vội vàng phân phó hắn tiến tới văn phòng. Chỉ chốc lát, một cảnh sát thoạt nhìn vô cùng cường tráng đi vào. Chứng kiến trong văn phòng ngoại trừ Lee Goff còn có ba người nữa, không khỏi khẽ giật mình.
Lee Goff do dự một chút, nói: \"Nói đi. Không sao, hai vị tiên sinh này đều có quan hệ tới vụ án cả.\"
Thạch Lệ vốn đang nghĩ lánh đi, thế nhưng khi nghe nói Thạch Thiên cũng liên quan đến vụ án này, tự nhiên lại không muốn đi nữa, liền đi tới ngồi xuống bên cạnh Thạch Thiên. Vừa nghe xong liền bị dọa cho nhảy dựng lên. Nàng không thể tưởng được vụ án này lại dùng cả đạn hỏa tiễn để gây án. Nghe tới chỗ căn hộ của Alex bị nổ tan, không khỏi nhíu mày rơi vào trầm tư.
Bởi vìvụ án này vừa phát sinh không lâu, kết quả chủ yếu là thăm dò hiện trường mà thôi. Mặt khác khi vụ nổ xảy ra vừa lúc có một chiếc du thuyền ở gần, một vị du khách sau khi nghe được thanh âm vụ nổ liền dùng di động chụp được một tấm ảnh, trên tấm ảnh đúng là có một chấm nhỏ, chỉ cần nhìn kỹ có thể nhận ra đó là một chiếc trực thăng. Điều này vừa vặn chứng thật lời nói của Becker đã từng thấy một chiếc trực thăng.
Lee Goff đem tấm ảnh đưa cho Becker, hỏi: \"Becker tiên sinh, ngài thấy đúng là chiếc trực thăng này sao?\"
Becker nhìn thoáng qua, nói: \"Tấm ảnh chụp này trông mờ quá, chỉ có thể nói là có điểm giống mà thôi.\"
Lee Goff nhẹ gật đầu. Cầm lại tấm ảnh, phân phó viên cảnh sát kia mang đi tới bộ phận giám định kỹ thuật, xem xét loại trực thăng này là loại gì, sau đó sẽ tra ra tình huống của chiếc trực thăng đã tới gần vùng phụ cận Paris, hắn lại gọi một tên nhân viên cảnh sát tới để tìm hiểu xem thợ săn Địa Ngục có sử dụng trực thăng để gây án hay không.
Hai gã cảnh sát vừa rời đi, Thạch Lệ kéo Thạch Thiên cũng hướng tới Lee Goff nói lời tạm biệt, để tiện liên lạc, Lee Goff hỏi Thạch Lệ ở tại khách sạn nào của Paris. Bởi vì Thạch Lệ chiều nay mới tới Paris, vừa xuống phi cơ sau đó trực tiếp tới cảnh thự, cho nên còn chưa kịp đi tìm khách sạn, chỉ có thể cấp số điện thoại của mình cho Lee Goff trước, bày tỏ một khi tìm được khách sạn sẽ nói co hắn biết địa chỉ. Thạch Thiên tự nhiên sẽ không để cho Thạch Lệ đi tới khách sạn khác, lập tức đưa số phòng của Ritz hotel cho Lee Goff.
Ba người rời khỏi cảnh thự, Becker lái xe chạy tới Ritz hotel, Thạch Lệ cùng Thạch Thiên ngồi ghế sau, lúc này nàng mới hỏi: \"Vụ án vừa rồi là sao?\"
Thạch Thiên nói: \"Vừa rồi có một quả bom rơi vô căn nhà, sau đó thì nổ, tựa tựa như vậy.\"
Thạch Lệ hỏi: \"Cậu cùng Becker tiên sinh ở gần căn hộ đó phải không?\"
Thạch Thiên cười nói: \"Lão tử ở bên trong phòng, tiểu tử này bị ta quăng văng ra.\"
Becker đang lái xe cũng quay đầu lại nói: \"Nếu không phải chủ nhân ném tôi cùng Braid hai người ra ngoài, nhất định sẽ bị đạn hỏa tiễn nổ chết, chủ nhân chính mình bị căn hộ sập đè lên, may mắn cũng không có sao, nếu không tôi cùng Braid cho dù không có tự tử tạ tội, cũng sẽ bị tổ gia gia chôn sống.\"
Thạch Thiên trừng mắt nói: \"Tiếp tục công việc lái xe của ngươi đi, còn nhiều chuyện nữa lão tử hiện tại sẽ đánh chết ngươi.\" Hắn xoay người cười nói với Thạch Lệ: \"Yên tâm đi, chỉ một quả bom nhỏ há có thể làm gì được lão tử, ngươi xem, ta hiện tại không phải là rất tốt sao\".
Thạch Lệ nắm lấy cổ tay Thạch Thiên, cảm giác khí mạch của hắn vẫn còn mạnh mẽ hữu lực, xác thực không có giống như bị thương, mới thở phào, trách nói: \"Cậu sau này đừng có cậy mạnh, bom cũng không phải là chuyện đùa.\" Sau khi buông tay Thạch Thiên ra, nàng lập tức rơi vào trầm tư, một lát sau lại hỏi: \"Xem ra mục tiêu của đầu đạn này chính là cậu, cảnh sát Paris giống như hoài nghi thợ săn Địa Ngục tìm cậu trả thù, các người cảm thấy thế nào?\"
Thạch Thiên lắc đầu nói: \"Không phải do thợ săn Địa Ngục làm.\"
Thạch Lệ kinh ngạc nói: \"Cậu biết là ai làm sao?\"
Thạch Thiên nói: \"Là một tổ chức nào đó, có quan hệ tới chuyện mất tích của Alex, sau khi trở về ta sẽ nói cho cô hay.\"
Thạch Lệ nhẹ gật đầu, hỏi: \"Vừa rồi tại sao không nói cho cảnh sát biết?\"
Thạch Thiên không quan tâm nói: \"Hắn đâu có hỏi lão tử.\"
Becker lại quay đầu, nơm nớp lo sợ mà hỏi thăm: \"Chủ nhân, tôi nghĩ muốm cùng đại tiểu thư nói vài lời... Có được không?\" Bởi vì Thạch Lệ tỷ muội kiên quyết không để cho bọn họ xưng hô là \"Thiếu chủ nhân\" Bọn họ đành phải đổi tên tên Thạch Lệ là \"Đại tiểu thư\", Thạch Hiểu Mẫn là \"Nhị tiểu thư\".
/467
|