Đây là một tòa viên lâm hoàn toàn mở, mặc dù có tường và cửa, nhưng bất kì ai muốn vào là có thể vào, thậm chí người trông cửa cũng không có, chỉ có một bác gái đang quét dọn vệ sinh, nhìn qua cũng là người Hoa.
Trong một tòa nhà bát giác, có hai ông già đang ngồi chơi cờ tướng, bên cạnh có sáu bảy người đang ngồi nhìn, trong đó có hai ông già da trắng.
Thạch Thiên đi đến hỏi: \"Xin hỏi, người tên Hema có phải ở đây không?\"
Người đang chơi cờ tướng và người xem xoay đầu lại nhìn Thạch THiên, chẳng qua không ai trả lời hắn, mà không hẹn cùng nhìn về một người đàn ông trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi, người này mỉm cười nói: \"Tôi chính là Hema, anh là Thạch Thiên tiên sinh, mời\". Làm ra cái thế xin mời, sau đó dẫn đường, mấy người già kia thấy người trung niên này đã trả lời Thạch Thiên, cũng bắt đầu tập trung chơi và coi cờ, chỉ có hai lão già người Pháp nhìn Thạch Thiên, trong mắt có chút hưng phấn, hiển nhiên là đã nhận ra Thạch Thiên, chẳng qua không nói ra thôi.
Người trung niên vừa đi vừa nói: \"Vài phút trước Maicy có gọi điện đến, nói là anh muốn tìm tôi, nhưng mà tôi không nghĩ anh lại đến nhanh như vậy, chưa kịp ra cửa nghênh đón, thật sự ngượng ngùng\".
Thạch Thiên thấy ông ta ăn nói khách khí như vậy, dù sao cũng là mình có việc cần nhờ, cho nên khách khí lại: \"Là tôi mạo muội đến cửa quấy rầy, Hema tiên sinh không cần khách khí\".
Người trung niên cười nói: \"Thạch Thiên tiên sinh là một trong những nhân tài nổi danh của Trung Hoa, đánh bại cả đoàn người kia trên sân cỏ, hơn nữa vừa mới đến Paris đã trở thành anh hùng cứu người, không phải đại anh hùng thì là gì, là khách mà tôi có mời cũng không được. Hema thật ra chỉ là tên tiếng Pháp thôi, tôi họ Mã, tên chỉ có một chữ Lâm, Thạch THiên tiên sinh không cần khách khí, có thể gọi tôi là Mã Lâm, hoặc là lão Mã cũng được\".
Thạch Thiên gật đầu, đương nhiên sẽ không dùng cách gọi lão Mã để nói chuyện với ông, đừng nói Mã Lâm chỉ là ông già năm mươi tuổi, cho dù là hơn trăm tuổi, cũng chẳng già bằng mình. Chẳng qua, thấy Mã Lâm chẳng những xây chỗ này thành một tòa viên lâm, hơn nữa cũng là người Trung Quốc, giới thiệu cả tên Trung Quốc cho mình, không quên nước, cho nên nhất thời cảm thấy thân thiết, trên đường đi nói chuyện với ông rất nhiều.
Sau khi quẹo qua quẹo lại gần cả trăm lần, vượt qua một hòn non bộ giả, một tòa đình viên cao hai tầng xuất hiện trước mắt, dưới đất còn phơi nắng mấy bộ đồ. Hiển nhiên chỗ này mới chính là chỗ ở thật sự của Mã Lâm. Tầng một là phòng khách, có rất nhiều dụng cụ khắc hoa bằng gỗ, thoạt nhìn có chút đơn giản, nhưng được quét dọn rất sạch sẽ.
Mã Lâm trực tiếp mang Thạch Thiên và Brenda lên lầu hai, ở nơi này có thể nhìn toàn bộ hoa viên từ trong phòng, sau khi tự mình rót trà cho hai người, mới hỏi: \"Mục đích mà Thạch Thiên tiên sinh đến đây, Maicy đã nói với tôi, không biết anh muốn dạng mặt nạ nào?\"
Thạch Thiên nói: \"Tùy tiện, chỉ cần làm cho người ta không nhận ra là được\".
Mã Lâm cười thoải mái nói: \"Yêu cầu này không cao, rất dễ làm được, bình thường những người khác đến nhờ tôi làm thì tôi thu phí là một trăm ngànro, nhưng mà Thạch Thiên tiên sinh là do Maicy giới thiệu, lại là người Trung Quốc, cho nên tôi sẽ giảm giá cho anh\".
Thạch Thiên nói: \"Không cần giảm giá cũng được, thời gian càng nhanh càng tốt, tốt nhất là lập tức làm ra ngay một cái đi!\" Quay đầu lại nói với Brenda: \"Trả thù lao đi, giao tiền mười cái trước\".
Brenda là một thương nhân, cảm thấy làm một cái mặt nạ mà đến một trăm ngànro thì quá đắt, nhưng Thạch Thiên đã lên tiếng, hắn nào dám do dự, vội vàng móc chi phiếu ra viết một triệuro vào, giao cho Mã Lâm.
Mã Lâm nhìn nhìn tờ chi phiếu, bỏ vào trong túi áo, mỉm cười nói: \"Thạch THiên tiên sinh thật sự là khẳng khái, tôi sẽ không từ chối. Nhưng mà, tôi chỉ làm cho anh mười lăm cái mặt nạ, năm cái khác coi như tặng, đó không phải là tôi muốn tiện nghi cho Thạch THiên tiên sinh, mà bởi vì người bình thường tìm đến tôi, ít ai làm một lần mười cái cả. huống hồ làm cho một người, sau khi chế cái thứ hai có thể dùng khuôn cũ, cho nên, cũng có thể giảm bớt công phu và thời gian, vì thế xin Thạch THiên tiên sinh không cần từ chối\".
Thạch Thiên căn bản là lười \"trả giá\", cho nên gật đầu đồng ý. Trong lòng Brenda cũng âm thầm tán thưởng phẩm đức không chiếm tiện nghi của Mã lâm, ý tưởng chê đắt vừa rồi liền trở thành hư không, nhưng mà, vẫn cảm thấy ngạc nhiên vì mười cái mặt nạ có giá một triệuro, nghĩ thầm, người này đâu phải là người đẩy giá trên trời, không nhịn được hỏi: \"Mã Lâm tiên sinh, tài liệu chế tác ra những thứ này có quý không?\"
Mã Lâm đương nhiên nhìn ra nghi vấn trong lòng của Brenda, thản nhiên nói: \"Quả thật không rẻ, chẳng qua, dùng một triệu để mua tài liệu để làm, có thể xếp thành một ngọn núi cao. Khó khăn lớn nhất nằm ở tay nghề, trên đời này có thể làm ra loại mặt nạ này, làm cho người ta không nhận ra chỉ có năm người, giá cũng chênh lệch từ năm mươi đến một trăm ngànro, cho nên, tôi ra giá một trăm ngànro, để tránh cho người ta cảm thấy tài nghệ của tôi không bằng người, chứ không phải là cố ý kiếm lời\". Khẩu khí hiên ngang cứ như muốn nói là kỹ thuật của mình cao hơn người khác, một trăm vạnro đối với loại cao thủ như ông đã không thể bớt được nữa, bằng không chắc sẽ lấy bảng hiệu xuống thôi.
Brenda tuy rằng chưa từng nghe qua cái tên Mã Lâm hay là hema, nhưng biết Maicy là một người nổi danh, người mà nàng đề cử đương nhiên không phải là thứ vớ vẩn rồi, nếu không tại sao chủ nhân lại đích thân chạy đến đây tìm cái gì, vội vàng gật đầu nói: \"Thì ra là thế, thì ra là thế... bởi vì tôi chưa từng tiếp xúc qua ngành nghề này, cho nên mới đặt câu hỏi ngu muội như vậy, xin Mã tiên sinh đừng phiền lòng. Khó trách Mã tiên sinh lại có thể xây một viên lâm quy mô như vậy ở Paris, nói như vậy chắc là có nhiều người đến nhờ Mã tiên sinh chế tác mặt nạ?\"
Mã Lâm lắc đầu nói: \"Chịu bỏ môt số tiền lớn như vậy để mua mặt nạ, cơ bản là vì muốn che dấu thân phận, như vậy có thể chia ra làm hai loại người, một là siêu sao như Thạch Thiên tiên sinh vậy, một loại khác là tội phạm. Tuy rằng tôi thích tiền, nhưng cũng sẽ không tiếp tay cho tội phạm, bằng không sẽ trở thành đồng lão giúp hắn trốn tránh pháp luật, cầm tiền của một người như vậy sẽ làm cho tôi khó có thể sống bình an được. Nhưng tiếc là không phải ngôi sao nào cũng giống như Thạch Thiên tiên sinh, sợ bị người ta nhận ra, ngược lại có người còn sợ người khác không nhận ra mình, cho nên những người đến nhờ tôi cũng không nhiều lắm, mà làm đạo cụ cho phim ảnh truyền hình thì không đáng giá. từ trước đến giờ tổng cộng chỉ có mười bảy người đến nhờ tôi làm mặt nạ giùm, từ lúc tôi xuất đạo đến giờ, chia đều ra mỗi năm cũng không có được một người\".
Brenda càng bội phục tác phong không chiếm tiện nghi của Mã lâm hơn, lúc này mới trở nên kính cẩn, thở dài nói: \"Nguyên tắc của Mã tiên sinh, thật sự làm cho người ta kính nể\".
Trong một tòa nhà bát giác, có hai ông già đang ngồi chơi cờ tướng, bên cạnh có sáu bảy người đang ngồi nhìn, trong đó có hai ông già da trắng.
Thạch Thiên đi đến hỏi: \"Xin hỏi, người tên Hema có phải ở đây không?\"
Người đang chơi cờ tướng và người xem xoay đầu lại nhìn Thạch THiên, chẳng qua không ai trả lời hắn, mà không hẹn cùng nhìn về một người đàn ông trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi, người này mỉm cười nói: \"Tôi chính là Hema, anh là Thạch Thiên tiên sinh, mời\". Làm ra cái thế xin mời, sau đó dẫn đường, mấy người già kia thấy người trung niên này đã trả lời Thạch Thiên, cũng bắt đầu tập trung chơi và coi cờ, chỉ có hai lão già người Pháp nhìn Thạch Thiên, trong mắt có chút hưng phấn, hiển nhiên là đã nhận ra Thạch Thiên, chẳng qua không nói ra thôi.
Người trung niên vừa đi vừa nói: \"Vài phút trước Maicy có gọi điện đến, nói là anh muốn tìm tôi, nhưng mà tôi không nghĩ anh lại đến nhanh như vậy, chưa kịp ra cửa nghênh đón, thật sự ngượng ngùng\".
Thạch Thiên thấy ông ta ăn nói khách khí như vậy, dù sao cũng là mình có việc cần nhờ, cho nên khách khí lại: \"Là tôi mạo muội đến cửa quấy rầy, Hema tiên sinh không cần khách khí\".
Người trung niên cười nói: \"Thạch Thiên tiên sinh là một trong những nhân tài nổi danh của Trung Hoa, đánh bại cả đoàn người kia trên sân cỏ, hơn nữa vừa mới đến Paris đã trở thành anh hùng cứu người, không phải đại anh hùng thì là gì, là khách mà tôi có mời cũng không được. Hema thật ra chỉ là tên tiếng Pháp thôi, tôi họ Mã, tên chỉ có một chữ Lâm, Thạch THiên tiên sinh không cần khách khí, có thể gọi tôi là Mã Lâm, hoặc là lão Mã cũng được\".
Thạch Thiên gật đầu, đương nhiên sẽ không dùng cách gọi lão Mã để nói chuyện với ông, đừng nói Mã Lâm chỉ là ông già năm mươi tuổi, cho dù là hơn trăm tuổi, cũng chẳng già bằng mình. Chẳng qua, thấy Mã Lâm chẳng những xây chỗ này thành một tòa viên lâm, hơn nữa cũng là người Trung Quốc, giới thiệu cả tên Trung Quốc cho mình, không quên nước, cho nên nhất thời cảm thấy thân thiết, trên đường đi nói chuyện với ông rất nhiều.
Sau khi quẹo qua quẹo lại gần cả trăm lần, vượt qua một hòn non bộ giả, một tòa đình viên cao hai tầng xuất hiện trước mắt, dưới đất còn phơi nắng mấy bộ đồ. Hiển nhiên chỗ này mới chính là chỗ ở thật sự của Mã Lâm. Tầng một là phòng khách, có rất nhiều dụng cụ khắc hoa bằng gỗ, thoạt nhìn có chút đơn giản, nhưng được quét dọn rất sạch sẽ.
Mã Lâm trực tiếp mang Thạch Thiên và Brenda lên lầu hai, ở nơi này có thể nhìn toàn bộ hoa viên từ trong phòng, sau khi tự mình rót trà cho hai người, mới hỏi: \"Mục đích mà Thạch Thiên tiên sinh đến đây, Maicy đã nói với tôi, không biết anh muốn dạng mặt nạ nào?\"
Thạch Thiên nói: \"Tùy tiện, chỉ cần làm cho người ta không nhận ra là được\".
Mã Lâm cười thoải mái nói: \"Yêu cầu này không cao, rất dễ làm được, bình thường những người khác đến nhờ tôi làm thì tôi thu phí là một trăm ngànro, nhưng mà Thạch Thiên tiên sinh là do Maicy giới thiệu, lại là người Trung Quốc, cho nên tôi sẽ giảm giá cho anh\".
Thạch Thiên nói: \"Không cần giảm giá cũng được, thời gian càng nhanh càng tốt, tốt nhất là lập tức làm ra ngay một cái đi!\" Quay đầu lại nói với Brenda: \"Trả thù lao đi, giao tiền mười cái trước\".
Brenda là một thương nhân, cảm thấy làm một cái mặt nạ mà đến một trăm ngànro thì quá đắt, nhưng Thạch Thiên đã lên tiếng, hắn nào dám do dự, vội vàng móc chi phiếu ra viết một triệuro vào, giao cho Mã Lâm.
Mã Lâm nhìn nhìn tờ chi phiếu, bỏ vào trong túi áo, mỉm cười nói: \"Thạch THiên tiên sinh thật sự là khẳng khái, tôi sẽ không từ chối. Nhưng mà, tôi chỉ làm cho anh mười lăm cái mặt nạ, năm cái khác coi như tặng, đó không phải là tôi muốn tiện nghi cho Thạch THiên tiên sinh, mà bởi vì người bình thường tìm đến tôi, ít ai làm một lần mười cái cả. huống hồ làm cho một người, sau khi chế cái thứ hai có thể dùng khuôn cũ, cho nên, cũng có thể giảm bớt công phu và thời gian, vì thế xin Thạch THiên tiên sinh không cần từ chối\".
Thạch Thiên căn bản là lười \"trả giá\", cho nên gật đầu đồng ý. Trong lòng Brenda cũng âm thầm tán thưởng phẩm đức không chiếm tiện nghi của Mã lâm, ý tưởng chê đắt vừa rồi liền trở thành hư không, nhưng mà, vẫn cảm thấy ngạc nhiên vì mười cái mặt nạ có giá một triệuro, nghĩ thầm, người này đâu phải là người đẩy giá trên trời, không nhịn được hỏi: \"Mã Lâm tiên sinh, tài liệu chế tác ra những thứ này có quý không?\"
Mã Lâm đương nhiên nhìn ra nghi vấn trong lòng của Brenda, thản nhiên nói: \"Quả thật không rẻ, chẳng qua, dùng một triệu để mua tài liệu để làm, có thể xếp thành một ngọn núi cao. Khó khăn lớn nhất nằm ở tay nghề, trên đời này có thể làm ra loại mặt nạ này, làm cho người ta không nhận ra chỉ có năm người, giá cũng chênh lệch từ năm mươi đến một trăm ngànro, cho nên, tôi ra giá một trăm ngànro, để tránh cho người ta cảm thấy tài nghệ của tôi không bằng người, chứ không phải là cố ý kiếm lời\". Khẩu khí hiên ngang cứ như muốn nói là kỹ thuật của mình cao hơn người khác, một trăm vạnro đối với loại cao thủ như ông đã không thể bớt được nữa, bằng không chắc sẽ lấy bảng hiệu xuống thôi.
Brenda tuy rằng chưa từng nghe qua cái tên Mã Lâm hay là hema, nhưng biết Maicy là một người nổi danh, người mà nàng đề cử đương nhiên không phải là thứ vớ vẩn rồi, nếu không tại sao chủ nhân lại đích thân chạy đến đây tìm cái gì, vội vàng gật đầu nói: \"Thì ra là thế, thì ra là thế... bởi vì tôi chưa từng tiếp xúc qua ngành nghề này, cho nên mới đặt câu hỏi ngu muội như vậy, xin Mã tiên sinh đừng phiền lòng. Khó trách Mã tiên sinh lại có thể xây một viên lâm quy mô như vậy ở Paris, nói như vậy chắc là có nhiều người đến nhờ Mã tiên sinh chế tác mặt nạ?\"
Mã Lâm lắc đầu nói: \"Chịu bỏ môt số tiền lớn như vậy để mua mặt nạ, cơ bản là vì muốn che dấu thân phận, như vậy có thể chia ra làm hai loại người, một là siêu sao như Thạch Thiên tiên sinh vậy, một loại khác là tội phạm. Tuy rằng tôi thích tiền, nhưng cũng sẽ không tiếp tay cho tội phạm, bằng không sẽ trở thành đồng lão giúp hắn trốn tránh pháp luật, cầm tiền của một người như vậy sẽ làm cho tôi khó có thể sống bình an được. Nhưng tiếc là không phải ngôi sao nào cũng giống như Thạch Thiên tiên sinh, sợ bị người ta nhận ra, ngược lại có người còn sợ người khác không nhận ra mình, cho nên những người đến nhờ tôi cũng không nhiều lắm, mà làm đạo cụ cho phim ảnh truyền hình thì không đáng giá. từ trước đến giờ tổng cộng chỉ có mười bảy người đến nhờ tôi làm mặt nạ giùm, từ lúc tôi xuất đạo đến giờ, chia đều ra mỗi năm cũng không có được một người\".
Brenda càng bội phục tác phong không chiếm tiện nghi của Mã lâm hơn, lúc này mới trở nên kính cẩn, thở dài nói: \"Nguyên tắc của Mã tiên sinh, thật sự làm cho người ta kính nể\".
/467
|