Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 316: Chuyện cũ kinh người.

/467


Chỗ ngồi từ trong phòng nhìn ra ngoài sẽ thấy rất đẹp, thiết kế vô cùng tinh xảo, giống như là một toà biệt thự tràn ngập vẻ quý tộc cổ điển. Đi vào trong đại sảnh, Thạch Lệ chỉ cảm thấy hai mắt loé sáng, dường như đi vào trong cung đình của hoàng thất vậy, trang sức xa hoa đắt tiền khắp nơi. Chẳng qua, trong đại sảnh không để nhiều đồ cho lắm, chỉ có một cái ghế được phủ bởi một vạt áo, trong có vẻ trống rỗng.

Becker lãnh trọng trách người hướng dẫn, giới thiệu nói: “Đại tiểu thư, đại sảnh này trước kia là nơi chủ nhân truyền công phu cho tất cả tiền bối của chúng tôi, cho nên thoạt nhìn có vẻ vắng vẻ” Lại chỉ vào cái ghế kia, nói: “Nghe tổ gia gia nói, đây là cái ghế mà chủ nhân ưa ngồi, nhưng có chút lai lịch, đại tiểu thư có muốn nghe không?”

Thạch Lệ đã sớm biết cái ghế này là đồ cổ rồi, ít nhất là có ba bốn trăm năm lịch sử, hơn nữa còn được nạm vàng khảm ngọc, chỉ sợ là vô giá luôn, cho nên tò mò hỏi: “Vô cùng muốn nghe”

Becker nói: “Cái này phải nói đến một trăm hai mươi năm trước, lúc ấy chủ nhân vừa mua toà thành này không lâu, chuẩn bị tái tạo một phen, cho nên không ít người hầu đi chung quanh mua những vật phẩm cần thiết, trong đó có cả tổ gia gia Laurent, khi ấy lão nhân gia chỉ mới mười bảy tuổi”

Thạch Lệ nói: “Cái ghế này được mua vào lúc đó sao?”

Becker lắc đầu nói: “Không phải là mua, tổ gia gia lúc ấy được chủ nhân phái đi Paris, quả thật cũng có mua những thứ xa xỉ cùng với châu báu, nhưng mà trên đường trở về gắp mai phục, chẳng những cướp hết đồ, còn làm cho tổ gia gia bị thường nặng, nghe nói lúc trở về, chủ nhân đã lấy trong người của lão nhân gia ra mười sáu viên đạn”

Mặc dù Thạch Lệ biết Laurent bây giờ sống rất khoẻ mạnh, nhưng nghe nói đến đó vẫn không nhịn được sự căng thẳng trong lòng, “A” lên một tiếng.

Becker nói tiếp: “Lúc ấy chủ nhân vô cùng tức giận, cứu sống tổ gia gia, hỏi rõ người đã mai phục là ai, sau khi biết được là người của tam đại gia tộc hắc bang tại châu Âu, chủ nhân đã mang theo cha của tổ gia gia cùng với một người khác, suốt đêm đi đến Paris, sau đó tiêu diệt gia tộc Polk của một trong ba gia tộc đó, tiếp theo lại đến Đức và Ý, tiêu diệt hai đại gia tộc còn lại, thời gian chưa đầy nửa tháng mà đã làm cho ba đại gia tộc có thế lực khổng lồ biến mất tại châu Âu, việc này làm chấn động cả châu Âu lúc ấy”

Thạch Lệ cảm thấy việc này quá kinh người, nhưng mà nghĩ lại cũng không thấy có quan hệ đến cái ghế, chẳng qua nàng là người bình tĩnh, biết Becker còn chưa nói xong, cho nên không chặn lời.

Becker càng nói càng hưng phấn: “Lúc ấy chủ nhân làm một hơi tiêu diệt hết ba đại gia tộc xong, vẫn chưa nguôi giận, cảm thấy trị an của ba quốc gia này không tốt, người đương quyền hẳn là phải chịu trách nhiệm, vì thế mang theo tổ tông của chúng tôi cùng hớn mười chiếc xe ngựa vọt đến hoàng cung của ba quốc gia Pháp, Đức, Ý cướp về không ít đôg dùng cũng như châu báu, trang sức trong ấy. Cái ghế này cũng là một trong những số đó. Theo chúng tôi được biết, cái ghế này trước kia vốn đặt trong cung điện Versailles của Louis XIV, trong phòng ngủ của hắn cũng có một cái giường lớn, và bây giờ trở thành giường ngủ của chủ nhân, tất cả đều là tuyệt tác của thế kỷ mười bảy”

Thạch Lệ nghe xong trợn mắt há mồm, giật mình nói: “Cái này… khoa trương quá vậy?”

Becker vội nói: “Đây chính là tự tổ gia gia nói cho chúng tôi biết, bởi vì lúc ấy ngài bị thương chưa lành, cho nên không thể đi cùng, nhưng lời nói tuyệt đối là sự thật, hơn nữa còn có vật phẩm làm chứng, mấy chục chiếc xe ngựa đi cướp lúc ấy bây giờ cơ bản vẫn còn, tôi lập tức dẫn ngài đi xem”

Thạch Lệ vội khoát tay nói: “Không cần, không cần… tôi không phải là không tin anh, chỉ có chút giật mình… bọn họ đi xe ngựa vào hoàng cung, chẳng lẽ không có người ngăn cản?”

Becker k liền cười ha hả nói: “Có chủ nhân tự thân xuất mã, trên đời này ai có thể ngăn cản nổi. Đại tiểu thư có điều không biết, chúng tôi từng nghe tổ gia gia nói, chủ nhân vì muốn làm cho mỗi người hầu có một cuộc sống ổn định, cho nên mới mua toà thành này làm chỗ định cư, trước đó vẫn mang bọn họ đi du lãng khắp các quốc gia, đã làm không ít chuyện kinh thiên động địa, lưu lại rất nhiều truyền thuyết, là một nhân vật không ai dám trêu chọc, chủ nhân là thần phương Đông, ba đại gia tộc kia nếu biết được thân phân của tổ gia gia, thì dám xuống tay mới lạ. Bọn họ cùng chủ nhân xông vào cung Versailles, cũng có vệ đội ngăn cản, nhưng bị mấy chục người chúng tôi đánh cho mấy ngàn người của họ chạy trối chết. Đại tiểu thư có biết vì sao tay trái của hoàng đế William đệ nhị nước Đức lại bị phế không?”

William đệ nhị là người đầu tiên phát động cuộc chiến tranh thế giới thứ nhất, Thạch Lệ đã từng đọc qua lịch sử, cho nên cũng hiểu biết một chút, gật đầu đáp: “Nghe nói là do mắc bệnh làm cánh tay trái bị teo rút lại”

Becker cười nói: “Đó là do hoàng thất của Đức muốn che giấu chuyện xưa thôi, thực tế là lúc còn trẻ William đệ nhị đã mạo phạm một phu nhân trẻ tuổi xinh đẹp, mà vị phu nhân ấy lại chính là một trong số các tình nhân của chủ nhân, sau khi chủ nhân biết được, liền tự mình đi đến cung điện của William đệ nhị, trước mặt mọi người phế đi cánh tay trái của hắn, nếu không phải lúc ây có cô công chúa Hà Lan cầu xin cho hắn, mà cô công chúa ấy cũng lại là tình nhân của chủ nhân, thì chỉ sợ rằng William đệ nhị không chỉ bị phế một tay đâu. Sau khi chủ nhân đoạt hết châu báu trong cung điện Pháp, liền đi đến cướp của Ý, bởi vì lần đó đi người và xe ngựa đều có hạn, cho nên lấy không được bao nhiêu, làm chậm trễ thời gian, cho nên tên William đệ nhị đã sớm nhận được tin, hắn chẳng những không phái lính gác hoàng cung, mà ngược lại lấy những châu báu để dành cả đời cùng với người nhà bỏ trốn, cho nên lúc chúng tôi đến Đức cũng không cướp được cái gì đáng giá. Nhưng mà chủ nhân làm chuyện này cũng bởi vì muốn hết giận thôi, cho nên cũng không để ý lắm”

Thạch Lệ hít sâu một hơi hỏi: “Thật khó tưởng tượng được, lúc ấy bọn họ đều là những cường quốc trên thế giới, nhưng mà để cho mấy chục người tuỳ ý vào hoàng cung cướp bóc… sau đó sao lại không trả thù Thiên Thạch Thành Bảo?”

Becker nói: “Luận thực lực, đừng nói là ba quốc gia đó, chỉ một quốc gia thôi thì Thiên Thạch Thành Bảo cũng không thể sánh bằng, nhưng bọn họ không ai nắm chắc là có thể giết sạch người Thiên Thạch Thành Bảo cả, cho dù nổ tung toà thành này lên thì lại lo lắng ngày sau sẽ bị chủ nhân tìm đến trả thù. Thấy được thủ đoạn trả thù ba đại gia tộc của chủ nhân, bọn họ há có thể không sợ sao? Đương nhiên là mắt nhắm mắt mở, sau đó tìm cách phong toả tin tức để không bị mất mặt. Kế đến là cách mạng bùng nổ ở châu Âu, rồi hai lần chiến tranh thế giới liên tục, mà lực lượng của Thiên Thạch Thành Bảo ngày một tăng lên, làm sao còn ai dám nhắc lại chuyện này?”


/467

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status