Thạch Thiên có thần công hộ thể, cho nên không bị vụ nổ làm bị thương, nhưng quần áo trên người thì bị cháy đến nổi giống như một tên ăn mày, hắn trở về lấy hai thùng xăng còn lại, trong lúc vô tình nhìn vào cửa kích ven đường, thấy được bộ dáng chật vật của mình, nhất thời tức giậ vô cùng, thấy đám cảnh sát và đặc công kia làm sao mà nhịn được nữa, vì thế tìm chổ nào nhiều người vào đá loạn mấy cái.
Cục an toàn quốc gia đã điều động hơn một ngàn người đến Los Angeles, khi tòa nhà của tổng cục cảnh sát bị cháy, thì phần lớn đều đến đây, chi nên có rất nhiều cảnh sát và đặc công đến, lúc này, cảnh sát và đặc công xung quanh tòa nhà đã có hơn hai ngàn người, chỉ riêng xe cảnh sát thôi cũng đã hơn ba trăm chiếc, đậu xe khắp nơi. Mặt khác, phóng viên cũng càng ngày càng đến nhiều, ngay cả mấy đài truyền hình cũng đến, ngay cả đài truyền hình L.A cũng phái hai tổ đến, một tổ đứng trên mái nhà quay xuống, một tổ khác dùng trực thăng để quay trên không, trực tiếp lại hiện trường.
Đối mặt với cơn giận dữ của Thạch Thiên, đám cảnh sát và đặc công này làm gì có sức chống đỡ, chỉ có thể tìm đường chạy trốn, chỉ là tốc độ chạy của bọn họ làm sao bằng Thạch Thiên, hơn nữa mấy trăm chiếc xe cảnh sát kia vô tình trở thành chướng ngại vật của bọ họ. Chỉ thấy Thạch Thiên ở phía đông, rồi bỗng nhiên ở phía tây, dù ở nơi nào cũng có người bị đánh, trong lúc nhất thời cả đám cảnh sát trở nên rối loạn. Chỉ có những tên bắn tỉa trốn trên cao là bình yên vô sự, nhưng ngoài việc ngồi nhìn thì chẳng thế giúp được gì, mặc dù Thạch Thiên ôm đến hai thùng xăng, nhưng chung quanh đều là người của mình, căn bản không thể nổ súng được.
May là sau khi trút giận xong, Thạch Thiên vẫn không quên mình đến đây để đốt nhà, lần này hắn không đi vào bên trong nữa, mà trực tiếp ném một thùng xăng vào bên trong, sau đó nhặt lấy một khẩu súng không biết của ai, trong lúc thùng xăng kia đập vỡ cửa kính để rơi vào trong, liền nổ súng bắn vào thùng xăng. Một tiếng nổ thật lớn vang lên, thùng xăng nổ mạnh trong tòa nhà, bốc cháy lên, toát ra khói đen cuồn cuộn. Thạch Thiên liền cười ha hả, biện pháp này hắn vừa nghĩ ra lúc mà thùng xăng thứ hai bị nổ, thử một lần quả nhiên dùng được, còn tốt hơn là ôm thùng xăng xông vào, vì thế ném thùng xăng còn lại, và cho nổ luôn.
Nhưng mà, biện pháp này tuy đơn giản, nhưng cũng không cháy hoàn toàn như việc đi vào bên trong đốt, một thùng xăng lớn mà chỉ có thể cháy được vài chổ. Lúc này, đã có bảy tám chiếc xe cứu hỏa đến, đúng trước mặt tòa nhà, lính cứu hỏa nhảy xuống từ trên xe, không cần phán đoán tình huống hiện tại, liền trực tiếp xách vòi phun nước ra, bắn nước vào trong tầng trệt, thế lửa nhất thời bị áp chế xuống.
Thạch Thiên tức giận, thầm nghĩ, lão tử tốn nhiều công sức để đốt, mà các người dám đi dập lửa trước mặt lão tử, thật sự không biết sống chết. Liền xông lên giật lấy cái vòi phun nước trong tay một người lính cứu hỏa, đá bay người đó đi, sau đó cầm vòi phun nước phun về hướng những người lính cứu hỏa khác.
Có những người lính cứu hỏa thấy thế, chẳng thèm quan tâm đến việc cứu hỏa nữa, dùng vòi nước bắn trả, nhưng với cái vòi nước ấy thì căn bản là không có hiệu quả với Thạch Thiên. Hắn thậm chí không thèm tránh, tùy ý để cho mấy cái vòi phun nước ấy cọ rửa người mình, rửa sạch sẽ bụi đen trên người, chẳng qua, quần áo trên người làm sao mà chịu nổi áp lực nước, cho nên bị rách hết, để lộ ra da thịt đặc biệt trong suốt.
Nhưng bởi vì vậy, bên cạnh Thạch Thiên không còn ai che dấu nữa, những cảnh sát và đặc công khi nãy cũng đừng lại, bắt đầu giơ súng bắn về hắn. Thạch Thiên có thân thể bất diệt, chỉ là thân thể của hắn sau nhiều năm càng lúc càng không chịu nổi nội lực trong cơ thể đang lớn mạnh của hắn, cho nên mới tự phát nổ, tạm thời biến mất khỏi nhân gian. Lúc này cho dù bị bắn thủng cả trăm lổ trên người hắn cũng không chết, nhưng đạn bắn vào người thì vẫn có cảm giác đâu, đương nhiên hắn sẽ không ngốc đến nổi dùng thân thể để cản hỏa lực của hơn ngàn cây súng, đặc biệt là những khẩu súng máy, làm tiêu hao rất nhiều chân khí hộ thể của hắn. Cho nên liền ném vòi nước xuống, lắc mình tiến vào trong tòa nhà tạm thời tránh né.
Chiếc xe cứu hỏa đứng cạnh Thạch Thiên nãy giờ bị đạn dày xéo đến bốc lửa, lập tức nổ mạnh. Thạch Thiên thấy vậy tâm liền động, thầm mắng mình thật ngốc, lại dùng tốc độ nhanh nhất xông ra ngoài, cả đám cảnh sát còn chưa kịp có phản ứng sau vụ nổ của chiếc xe, thì Thạch Thiên đã đứng trước mặt bọn chúng, giơ tay đoạt lấy một khẩu súng.
Cả đám cảnh sát giống như là gặp phải quỷ, nhìn thấy Thạch Thiên liền gào lên bỏ chạy bốn phía, lần này Thạch Thiên cũng không đuổi theo đánh người, mà là đá ngã một chiếc xe cảnh sát, sau đó dùng tay lấy bình xăng dưới xe, ném vào bên trong tòa nhà, rồi nổ súng vào nổ, sau đó lại đạp ngã một chiếc khác, lấy bình xăng...
Tốc độ lật xe lấy bình xăng của Thạch Thiên quá kinh người, cho nên đám bắn tỉa chỉ thấy được có bóng người chớp nhoáng không ngừng, thậm chí còn không kịp nhắm, trong khoảnh khắc, hơn trăm bình xăng của trăm chiếc xe đã bị Thạch Thiên lấy ra và ném vào trong tòa nhà, rồi nổ súng bắn vào nó. Bây giờ cho dù là toàn bộ xe cứu hỏa của Hoa Kỳ có đến đây thì cũng chỉ đành trơ mắt nhìn tòa nhà tổng cục cảnh sát mới vừa xây này bị lửa nuốt sống.
Tên chỉ huy của cục an toàn quốc gia tại hiện trường sắp điên rồi, không ngừng gào về cái bộ đàm: “Bắn, bắn, mau nổ súng về hướng tên ma quỷ đó...” Giọng nói đã có chút khàn khàn, nhưng những tên bắn lén núp bốn phía tựa hồ không có phản ứng, tiếng súng ngày càng ít đi, càng lúc càng nhỏ, tên chỉ huy tức giận khàn giọng mắng: “Tại sao không ai nổ súng? Vì sao không bắn? Súng hư à? Xảy ra chuyện gì, mau báo cáo!”
Ngay lúc tên chỉ huy chuẩn bị đập nát cái bộ đàm, thì một giọng của một cô gái nói tiếng Pháp thản nhiên vang lên trong bộ đàm: “Đừng có gào nữa, súng không hư, nhưng mà bây giờ không có người của ông ở đây!” Bỗng nhiên tiếng súng dày đặc vang lên, tất cả đều bắn về hướng chiếc xe mà tên chỉ huy dang ngồi, tên chỉ huy này theo bản năng gục xuống mặt đất, chợt nhớ ra là đạn không thể đi vào trong vì chiếc xe này được trang bị chống đạn, giọng nói của cô gái kia lại vang lên: “Thấy chưa, súng không có hư”
Tên chỉ huy: “....”
Trên quảng trường truyền đến một tiếng hét dài nhức óc, chỉ thấy Thạch Thiên nửa thân trên trần trụi đang đứng giữa quảng trường ngửa mặt cười điên cuồng, quát lớn: “Nghe rõ đây, thả Kim Hinh ra, lão tử không có kiên nhẫn chờ!” Nói xong, dưới con mắt của mọi người, phi thân nhảy lên tòa nhà hội nghị đối diện, đá bay cái cột cờ quốc kỳ của Hoa Kỳ, rồi bay đi xa.
Cục an toàn quốc gia đã điều động hơn một ngàn người đến Los Angeles, khi tòa nhà của tổng cục cảnh sát bị cháy, thì phần lớn đều đến đây, chi nên có rất nhiều cảnh sát và đặc công đến, lúc này, cảnh sát và đặc công xung quanh tòa nhà đã có hơn hai ngàn người, chỉ riêng xe cảnh sát thôi cũng đã hơn ba trăm chiếc, đậu xe khắp nơi. Mặt khác, phóng viên cũng càng ngày càng đến nhiều, ngay cả mấy đài truyền hình cũng đến, ngay cả đài truyền hình L.A cũng phái hai tổ đến, một tổ đứng trên mái nhà quay xuống, một tổ khác dùng trực thăng để quay trên không, trực tiếp lại hiện trường.
Đối mặt với cơn giận dữ của Thạch Thiên, đám cảnh sát và đặc công này làm gì có sức chống đỡ, chỉ có thể tìm đường chạy trốn, chỉ là tốc độ chạy của bọn họ làm sao bằng Thạch Thiên, hơn nữa mấy trăm chiếc xe cảnh sát kia vô tình trở thành chướng ngại vật của bọ họ. Chỉ thấy Thạch Thiên ở phía đông, rồi bỗng nhiên ở phía tây, dù ở nơi nào cũng có người bị đánh, trong lúc nhất thời cả đám cảnh sát trở nên rối loạn. Chỉ có những tên bắn tỉa trốn trên cao là bình yên vô sự, nhưng ngoài việc ngồi nhìn thì chẳng thế giúp được gì, mặc dù Thạch Thiên ôm đến hai thùng xăng, nhưng chung quanh đều là người của mình, căn bản không thể nổ súng được.
May là sau khi trút giận xong, Thạch Thiên vẫn không quên mình đến đây để đốt nhà, lần này hắn không đi vào bên trong nữa, mà trực tiếp ném một thùng xăng vào bên trong, sau đó nhặt lấy một khẩu súng không biết của ai, trong lúc thùng xăng kia đập vỡ cửa kính để rơi vào trong, liền nổ súng bắn vào thùng xăng. Một tiếng nổ thật lớn vang lên, thùng xăng nổ mạnh trong tòa nhà, bốc cháy lên, toát ra khói đen cuồn cuộn. Thạch Thiên liền cười ha hả, biện pháp này hắn vừa nghĩ ra lúc mà thùng xăng thứ hai bị nổ, thử một lần quả nhiên dùng được, còn tốt hơn là ôm thùng xăng xông vào, vì thế ném thùng xăng còn lại, và cho nổ luôn.
Nhưng mà, biện pháp này tuy đơn giản, nhưng cũng không cháy hoàn toàn như việc đi vào bên trong đốt, một thùng xăng lớn mà chỉ có thể cháy được vài chổ. Lúc này, đã có bảy tám chiếc xe cứu hỏa đến, đúng trước mặt tòa nhà, lính cứu hỏa nhảy xuống từ trên xe, không cần phán đoán tình huống hiện tại, liền trực tiếp xách vòi phun nước ra, bắn nước vào trong tầng trệt, thế lửa nhất thời bị áp chế xuống.
Thạch Thiên tức giận, thầm nghĩ, lão tử tốn nhiều công sức để đốt, mà các người dám đi dập lửa trước mặt lão tử, thật sự không biết sống chết. Liền xông lên giật lấy cái vòi phun nước trong tay một người lính cứu hỏa, đá bay người đó đi, sau đó cầm vòi phun nước phun về hướng những người lính cứu hỏa khác.
Có những người lính cứu hỏa thấy thế, chẳng thèm quan tâm đến việc cứu hỏa nữa, dùng vòi nước bắn trả, nhưng với cái vòi nước ấy thì căn bản là không có hiệu quả với Thạch Thiên. Hắn thậm chí không thèm tránh, tùy ý để cho mấy cái vòi phun nước ấy cọ rửa người mình, rửa sạch sẽ bụi đen trên người, chẳng qua, quần áo trên người làm sao mà chịu nổi áp lực nước, cho nên bị rách hết, để lộ ra da thịt đặc biệt trong suốt.
Nhưng bởi vì vậy, bên cạnh Thạch Thiên không còn ai che dấu nữa, những cảnh sát và đặc công khi nãy cũng đừng lại, bắt đầu giơ súng bắn về hắn. Thạch Thiên có thân thể bất diệt, chỉ là thân thể của hắn sau nhiều năm càng lúc càng không chịu nổi nội lực trong cơ thể đang lớn mạnh của hắn, cho nên mới tự phát nổ, tạm thời biến mất khỏi nhân gian. Lúc này cho dù bị bắn thủng cả trăm lổ trên người hắn cũng không chết, nhưng đạn bắn vào người thì vẫn có cảm giác đâu, đương nhiên hắn sẽ không ngốc đến nổi dùng thân thể để cản hỏa lực của hơn ngàn cây súng, đặc biệt là những khẩu súng máy, làm tiêu hao rất nhiều chân khí hộ thể của hắn. Cho nên liền ném vòi nước xuống, lắc mình tiến vào trong tòa nhà tạm thời tránh né.
Chiếc xe cứu hỏa đứng cạnh Thạch Thiên nãy giờ bị đạn dày xéo đến bốc lửa, lập tức nổ mạnh. Thạch Thiên thấy vậy tâm liền động, thầm mắng mình thật ngốc, lại dùng tốc độ nhanh nhất xông ra ngoài, cả đám cảnh sát còn chưa kịp có phản ứng sau vụ nổ của chiếc xe, thì Thạch Thiên đã đứng trước mặt bọn chúng, giơ tay đoạt lấy một khẩu súng.
Cả đám cảnh sát giống như là gặp phải quỷ, nhìn thấy Thạch Thiên liền gào lên bỏ chạy bốn phía, lần này Thạch Thiên cũng không đuổi theo đánh người, mà là đá ngã một chiếc xe cảnh sát, sau đó dùng tay lấy bình xăng dưới xe, ném vào bên trong tòa nhà, rồi nổ súng vào nổ, sau đó lại đạp ngã một chiếc khác, lấy bình xăng...
Tốc độ lật xe lấy bình xăng của Thạch Thiên quá kinh người, cho nên đám bắn tỉa chỉ thấy được có bóng người chớp nhoáng không ngừng, thậm chí còn không kịp nhắm, trong khoảnh khắc, hơn trăm bình xăng của trăm chiếc xe đã bị Thạch Thiên lấy ra và ném vào trong tòa nhà, rồi nổ súng bắn vào nó. Bây giờ cho dù là toàn bộ xe cứu hỏa của Hoa Kỳ có đến đây thì cũng chỉ đành trơ mắt nhìn tòa nhà tổng cục cảnh sát mới vừa xây này bị lửa nuốt sống.
Tên chỉ huy của cục an toàn quốc gia tại hiện trường sắp điên rồi, không ngừng gào về cái bộ đàm: “Bắn, bắn, mau nổ súng về hướng tên ma quỷ đó...” Giọng nói đã có chút khàn khàn, nhưng những tên bắn lén núp bốn phía tựa hồ không có phản ứng, tiếng súng ngày càng ít đi, càng lúc càng nhỏ, tên chỉ huy tức giận khàn giọng mắng: “Tại sao không ai nổ súng? Vì sao không bắn? Súng hư à? Xảy ra chuyện gì, mau báo cáo!”
Ngay lúc tên chỉ huy chuẩn bị đập nát cái bộ đàm, thì một giọng của một cô gái nói tiếng Pháp thản nhiên vang lên trong bộ đàm: “Đừng có gào nữa, súng không hư, nhưng mà bây giờ không có người của ông ở đây!” Bỗng nhiên tiếng súng dày đặc vang lên, tất cả đều bắn về hướng chiếc xe mà tên chỉ huy dang ngồi, tên chỉ huy này theo bản năng gục xuống mặt đất, chợt nhớ ra là đạn không thể đi vào trong vì chiếc xe này được trang bị chống đạn, giọng nói của cô gái kia lại vang lên: “Thấy chưa, súng không có hư”
Tên chỉ huy: “....”
Trên quảng trường truyền đến một tiếng hét dài nhức óc, chỉ thấy Thạch Thiên nửa thân trên trần trụi đang đứng giữa quảng trường ngửa mặt cười điên cuồng, quát lớn: “Nghe rõ đây, thả Kim Hinh ra, lão tử không có kiên nhẫn chờ!” Nói xong, dưới con mắt của mọi người, phi thân nhảy lên tòa nhà hội nghị đối diện, đá bay cái cột cờ quốc kỳ của Hoa Kỳ, rồi bay đi xa.
/467
|