Thạch Thiên với tốc độ nhanh nhất, cũng không phải bởi vì sắc trời nhanh tối mà vội vã chạy đi, hắn đối với khái niệm ngày tối cũng không có gì khác nhau. Ngay lúc này, Thạch Thiên đang mang theo tâm tình hưởng thụ cảm giác nội thể đổi mới, chân khí cường đại phảng phất như phá tan một tầng rào chắn vô hình, tiến vào mỗi một tế bào, cùng với thân thể càng dung hợp mật thiết cùng một chỗ, trở thành một loại lực lượng sử dụng càng thêm thuận tiện, cũng không cần đề khí vận khí nữa, chân khí nguyên bổn chạy theo khí mạch và khí huyệt theo quỹ đạo cũng theo đó mà biến mất.
Thạch Thiên hưng phấn khó có thể nói nên lời, nương theo tốc độ cao mà quen thuộc với loại lực lượng mới trong cơ thể này, bất tri bất giác đã càng chạy càng nhanh. Đợi đến khi chứng kiến nội thành Washington, đối với sự thay đổi trong cơ thể trên cơ bản đã thích ứng cũng nắm giữ, chỉ cảm thấy vẫn đang thiếu chút gì nữa, hắn tạm thời còn không rõ ràng dùng phương thức gì để khôi phục lại lực lượng tiêu hao đi, sau khi thử nội công tâm pháp trước đây, đã hoàn toàn không thích hợp, bất quá loại lực lượng mới này tựa hồ cũng rất khó tiêu hao, chạy hơn hai trăm km mà sự tiêu hao hầu như là không đáng kể.
Trận đại chiến buổi sáng đã khiến cho quần áo trên người Thạch Thiên nát vụn không thể che thân thể, hiện tại quần áo mực trên người chính là nửa đường từ một hộ gia đình người Mỹ “mượn” ra, bất quá vóc người của chủ nhân bộ quần áo này so với Thạch Thiên cũng sai biệt không lớn, mặc ở trên người hắn cũng coi như là vừa người.
Sau khi tiến vào nội thành Washington, Thạch Thiên thấy trên ngã tư đường cơ hồ nhìn không thấy người đi đường, chỉ có cảnh sát tụm năm tụm ba tuần tra, nhất thời rõ ràng chính phủ Mỹ khẳng định đã tính chuẩn hắn muốn tới nơi đây, cho nên đã thông báo cho người ở nội thành. Việc này cũng không ảnh hưởng hắn đại náo Washington, nhưng Thạch Thiên vẫn đang cảm thấy có chút tức giận, thầm nghĩ chính phủ Mỹ làm như thế, chẳng lẽ là chuẩn bị cùng lão tử đánh tới cùng, cũng không chịu thả Kim Hinh ra sao? Như vậy lão tử sẽ xem các ngươi có bao nhiêu toàn nhà muốn dỡ xuống. Hai chân nhẹ nhàng đạp xuống, nhảy lên một tòa cao ốc nhìn mọi nơi tìm kiếm mục tiêu.
Đầu tiên đập vào mắt chính là một một tòa bia đá bằng đá cẩm thạch thật lớn đứng vững ở giữa mặt cỏ, cao tới trăm sáu trăm bảy mươi thước, cực kỳ hùng vĩ, phía nam bia đá cách đó không xa có một tòa nhà màu trắng, tầng kể ra không cao, nhưng bốn phía nhà lầu đều phủ xanh cây cối, hoa cỏ nở rộ, trên mái nhà còn tung bay quốc kỳ Mỹ, phi thường bắt mắt.
Thạch Thiên chưa từng thấy Nhà Trắng, lại nghe nói qua cái tên Nhà Trắng, lúc này vừa thấy đã biết căn nhà màu trắng kia quá nửa chính là nó, không khỏi vui mừng khôn xiết, nghĩ thầm tổng thống nước này không biết đã đào tẩu chưa, nghe nói là nữ. Lão Tử trước đem Nhà Trắng của nàng đốt thành hắc cung, rồi bắt tổng thống này, dùng nàng đi đổi lại Kim Hinh, mặc dù lão tử không thích khi dễ phụ nữ, nhưng ai bải các ngươi bắt phụ nữ của lão tử trước, cùng lắm thì không đánh nàng ta là được. Về phần bia kỷ niệm của Washington, Thạch Thiên cũng không biết, nhưng thấy nó hùng vĩ như thế, lại cách Nhà Trắng không xa, trong lòng biết cũng không thể xem thường, nếu đã tới thì không thể bỏ qua.
Vì vậy phi thân lên, thân hình vọt thẳng lên mây, khi hạ xuống đã đứng ở trước bia kỷ niệm của Washington, sau đó một quyền đập bể thành một lỗ thủng lớn, cúi người chui vào.
***
Trực thăng của lực lượng Delta đáp xuống mặt cỏ phía bắc của Nhà Trắng, Helen đi xuống trực thăng, trước tiên phân phó Peter Rick liên lạc Lầu Năm Góc, hỏi rõ ràng vị trí trước mắt của Thạch Thiên, không đợi Peter Rick đáp ứng, chỉ nghe thấy phía nam Nhà Trắng truyền đến âm thanh khác thường. Helen có chút ngẩn ra, lập tức sắc mặt đại biến, vội vàng chạy như bay vào Nhà Trắng, Peter Rick ngẩn ra một chút, cũng vội vàng dẫn theo hơn mười người của lực lượng Delta đi theo vào, hơn trăm người còn lại thì phân tán ra, vây quanh chủ lâu Nhà Trắng.
Mọi người xuyên qua phòng chính của chủ lâu, chạy đến phía cửa sổ nhìn ra phía nam, Helen ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy bầu trời phía trước đá vụn văng khắp nơi, tiếng vang không ngừng, tâm bia kỷ niệm Washington cao nhất nội thành đã lùn đi ít nhất một phần tư, hơn nữa như một cây nến vẫn đang từng chút một mà sụp đổ xuống, tấm bia kỷ niệm đệ nhất nước Mỹ chỉ chốc lát đã biến thành đống đá vụn đệ nhất nước Mỹ, vẫn cao tới hơn mười thước, độ đồ sộ cũng không chút nào giảm đi.
Helen toàn thân phát run, tim như bị đao cắt, đã hoàn toàn nói không ra lời.
Peter Rick lúc này lại vừa cười vừa nói: “Tổng thống, xem ra kế hoạch của người đã không thể thực hiện được rồi, hắn rõ ràng không muốn cho người cơ hội đàm phán” Helen nghe vậy chấn động, uay đầu lại khó tin nhìn về phía Peter Rick, nhưng chứng kiến trước tiên là nòng súng trên tay Peter Rick đang hướng về phía nàng, đồng thời hai gã lực lượng Delta đã tới bên cạnh càng, đưa tay giữ chặt lấy nàng.
Helen biết giãy dụa cũng chỉ phí công, ngược lại tĩnh táo mà dùng ánh mắt lạnh như băng hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
Peter Rick mỉm cười nói: “Điểm này tựa hồ rất rõ ràng, với trí tuệ của tổng thống, hẳn là có thể đoán ra được”.
Helen hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói: “Vậy còn do dự cái gì, nổ súng giết ta đi, rồi trở về hướng tới Otis mà lĩnh công”.
Peter Rick lắc đầu nói: “Không, không! Tôi sao có thể giết người, thiếu niên bên ngoài kia ngay cả bia kỷ niệm Washington cũng hủy đi, hắn nói vậy cũng không quan tâm mang trên lưng thêm tội danh mưu sát tổng thống Mỹ. Bất quá hắn hình như không cần dùng súng…” Rồi đem súng thu lại, ha hả cười nói: “Cho nên, tổng thống hẳn là trong khi bối rối không cẩn thận bị vật gì đó đập bể đầu mà hôn mê bất tỉnh, sau đó… bị lửa thiêu chết”.
Helen mắng: “Tiểu nhân hèn hạ!” rồi phun nước bọt lên trên mặt Peter Rick.
Peter Rick đưa tay lau nước bọt trên mặt, đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó thở dài hết sức tiếc hận nói: “Mùi thật sự là mê người! Nghe nói tổng thống chưa bao giờ có bạn trai, không biết có còn là xử nữ hay không, đáng tiếc Thạch Thiên tới quá nhanh, bằng không bản thân nhất định giúp một lần, để tránh tổng thống trong cuộc đời lưu lại tiếc nuối” Vừa nói vừa nhìn quanh mọi nơi một phen, mang một cái bồn hoa đi về phía Helen, nhe răng cười nói: “Ta thấy cái bồn hoa này là thích hợp với cái đầu xinh đẹp tràn ngập trí tuệ của người nhất…”
“Ầm!” một tiếng nổ vang, một mặt tường dày ầm ầm đổ xuống, lộ ra một cái động lớn, bụi đất bay lên ngập trời, một người nghênh ngang từ trong cái động đi ra, cao giọng hét lớn: “Ai là tổng thống? Nhanh lăn ra đây cho lão tử, tha cho ngươi không chết!”.
Thạch Thiên hưng phấn khó có thể nói nên lời, nương theo tốc độ cao mà quen thuộc với loại lực lượng mới trong cơ thể này, bất tri bất giác đã càng chạy càng nhanh. Đợi đến khi chứng kiến nội thành Washington, đối với sự thay đổi trong cơ thể trên cơ bản đã thích ứng cũng nắm giữ, chỉ cảm thấy vẫn đang thiếu chút gì nữa, hắn tạm thời còn không rõ ràng dùng phương thức gì để khôi phục lại lực lượng tiêu hao đi, sau khi thử nội công tâm pháp trước đây, đã hoàn toàn không thích hợp, bất quá loại lực lượng mới này tựa hồ cũng rất khó tiêu hao, chạy hơn hai trăm km mà sự tiêu hao hầu như là không đáng kể.
Trận đại chiến buổi sáng đã khiến cho quần áo trên người Thạch Thiên nát vụn không thể che thân thể, hiện tại quần áo mực trên người chính là nửa đường từ một hộ gia đình người Mỹ “mượn” ra, bất quá vóc người của chủ nhân bộ quần áo này so với Thạch Thiên cũng sai biệt không lớn, mặc ở trên người hắn cũng coi như là vừa người.
Sau khi tiến vào nội thành Washington, Thạch Thiên thấy trên ngã tư đường cơ hồ nhìn không thấy người đi đường, chỉ có cảnh sát tụm năm tụm ba tuần tra, nhất thời rõ ràng chính phủ Mỹ khẳng định đã tính chuẩn hắn muốn tới nơi đây, cho nên đã thông báo cho người ở nội thành. Việc này cũng không ảnh hưởng hắn đại náo Washington, nhưng Thạch Thiên vẫn đang cảm thấy có chút tức giận, thầm nghĩ chính phủ Mỹ làm như thế, chẳng lẽ là chuẩn bị cùng lão tử đánh tới cùng, cũng không chịu thả Kim Hinh ra sao? Như vậy lão tử sẽ xem các ngươi có bao nhiêu toàn nhà muốn dỡ xuống. Hai chân nhẹ nhàng đạp xuống, nhảy lên một tòa cao ốc nhìn mọi nơi tìm kiếm mục tiêu.
Đầu tiên đập vào mắt chính là một một tòa bia đá bằng đá cẩm thạch thật lớn đứng vững ở giữa mặt cỏ, cao tới trăm sáu trăm bảy mươi thước, cực kỳ hùng vĩ, phía nam bia đá cách đó không xa có một tòa nhà màu trắng, tầng kể ra không cao, nhưng bốn phía nhà lầu đều phủ xanh cây cối, hoa cỏ nở rộ, trên mái nhà còn tung bay quốc kỳ Mỹ, phi thường bắt mắt.
Thạch Thiên chưa từng thấy Nhà Trắng, lại nghe nói qua cái tên Nhà Trắng, lúc này vừa thấy đã biết căn nhà màu trắng kia quá nửa chính là nó, không khỏi vui mừng khôn xiết, nghĩ thầm tổng thống nước này không biết đã đào tẩu chưa, nghe nói là nữ. Lão Tử trước đem Nhà Trắng của nàng đốt thành hắc cung, rồi bắt tổng thống này, dùng nàng đi đổi lại Kim Hinh, mặc dù lão tử không thích khi dễ phụ nữ, nhưng ai bải các ngươi bắt phụ nữ của lão tử trước, cùng lắm thì không đánh nàng ta là được. Về phần bia kỷ niệm của Washington, Thạch Thiên cũng không biết, nhưng thấy nó hùng vĩ như thế, lại cách Nhà Trắng không xa, trong lòng biết cũng không thể xem thường, nếu đã tới thì không thể bỏ qua.
Vì vậy phi thân lên, thân hình vọt thẳng lên mây, khi hạ xuống đã đứng ở trước bia kỷ niệm của Washington, sau đó một quyền đập bể thành một lỗ thủng lớn, cúi người chui vào.
***
Trực thăng của lực lượng Delta đáp xuống mặt cỏ phía bắc của Nhà Trắng, Helen đi xuống trực thăng, trước tiên phân phó Peter Rick liên lạc Lầu Năm Góc, hỏi rõ ràng vị trí trước mắt của Thạch Thiên, không đợi Peter Rick đáp ứng, chỉ nghe thấy phía nam Nhà Trắng truyền đến âm thanh khác thường. Helen có chút ngẩn ra, lập tức sắc mặt đại biến, vội vàng chạy như bay vào Nhà Trắng, Peter Rick ngẩn ra một chút, cũng vội vàng dẫn theo hơn mười người của lực lượng Delta đi theo vào, hơn trăm người còn lại thì phân tán ra, vây quanh chủ lâu Nhà Trắng.
Mọi người xuyên qua phòng chính của chủ lâu, chạy đến phía cửa sổ nhìn ra phía nam, Helen ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy bầu trời phía trước đá vụn văng khắp nơi, tiếng vang không ngừng, tâm bia kỷ niệm Washington cao nhất nội thành đã lùn đi ít nhất một phần tư, hơn nữa như một cây nến vẫn đang từng chút một mà sụp đổ xuống, tấm bia kỷ niệm đệ nhất nước Mỹ chỉ chốc lát đã biến thành đống đá vụn đệ nhất nước Mỹ, vẫn cao tới hơn mười thước, độ đồ sộ cũng không chút nào giảm đi.
Helen toàn thân phát run, tim như bị đao cắt, đã hoàn toàn nói không ra lời.
Peter Rick lúc này lại vừa cười vừa nói: “Tổng thống, xem ra kế hoạch của người đã không thể thực hiện được rồi, hắn rõ ràng không muốn cho người cơ hội đàm phán” Helen nghe vậy chấn động, uay đầu lại khó tin nhìn về phía Peter Rick, nhưng chứng kiến trước tiên là nòng súng trên tay Peter Rick đang hướng về phía nàng, đồng thời hai gã lực lượng Delta đã tới bên cạnh càng, đưa tay giữ chặt lấy nàng.
Helen biết giãy dụa cũng chỉ phí công, ngược lại tĩnh táo mà dùng ánh mắt lạnh như băng hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
Peter Rick mỉm cười nói: “Điểm này tựa hồ rất rõ ràng, với trí tuệ của tổng thống, hẳn là có thể đoán ra được”.
Helen hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói: “Vậy còn do dự cái gì, nổ súng giết ta đi, rồi trở về hướng tới Otis mà lĩnh công”.
Peter Rick lắc đầu nói: “Không, không! Tôi sao có thể giết người, thiếu niên bên ngoài kia ngay cả bia kỷ niệm Washington cũng hủy đi, hắn nói vậy cũng không quan tâm mang trên lưng thêm tội danh mưu sát tổng thống Mỹ. Bất quá hắn hình như không cần dùng súng…” Rồi đem súng thu lại, ha hả cười nói: “Cho nên, tổng thống hẳn là trong khi bối rối không cẩn thận bị vật gì đó đập bể đầu mà hôn mê bất tỉnh, sau đó… bị lửa thiêu chết”.
Helen mắng: “Tiểu nhân hèn hạ!” rồi phun nước bọt lên trên mặt Peter Rick.
Peter Rick đưa tay lau nước bọt trên mặt, đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó thở dài hết sức tiếc hận nói: “Mùi thật sự là mê người! Nghe nói tổng thống chưa bao giờ có bạn trai, không biết có còn là xử nữ hay không, đáng tiếc Thạch Thiên tới quá nhanh, bằng không bản thân nhất định giúp một lần, để tránh tổng thống trong cuộc đời lưu lại tiếc nuối” Vừa nói vừa nhìn quanh mọi nơi một phen, mang một cái bồn hoa đi về phía Helen, nhe răng cười nói: “Ta thấy cái bồn hoa này là thích hợp với cái đầu xinh đẹp tràn ngập trí tuệ của người nhất…”
“Ầm!” một tiếng nổ vang, một mặt tường dày ầm ầm đổ xuống, lộ ra một cái động lớn, bụi đất bay lên ngập trời, một người nghênh ngang từ trong cái động đi ra, cao giọng hét lớn: “Ai là tổng thống? Nhanh lăn ra đây cho lão tử, tha cho ngươi không chết!”.
/467
|