Nói đúng ra, thì Thạch Thiên cũng không hoàn toàn bị pháo của quân Mỹ đánh rơi xuống, mà là bị buộc phải xuống. Dù sao trên không trung không có thứ gì để che chắn, toàn bộ dựa vào nội lực của Thạch Thiên bảo vệ thân thể, mà quân Mỹ ở bên ngoài Lầu Năm Góc bố trí hỏa lực phi thường dày đặc, trong đó đại bộ phận đều có thể hướng lên Thạch Thiên trong không trung mà phát ra công kích, tạo thành lưới hỏa lực quả thực có thể dùng kín không kẽ hở mà hình dung, lực nổ mạnh cùng sóng trùng kích, cũng làm cho hắn khó có thể di chuyển trong không trung như ý, nếu như không trở về mặt đất, mặc kệ hộ thể thần công của hắn có bao nhiêu cường đại, một lúc sau cũng sẽ giống như nước chảy đá mòn.
Huống chi nội lực trong cơ thể Thạch Thiên sau khi dị biến mặc dù càng mạnh so với trước kia, nhưng khí mạch và khí huyệt sau khi biến mất, thì tâm pháp cũng không có tác dụng, tốc độ khôi phục nội lực cực kỳ chậm, đương nhiên cũng không muốn va chạm cứng với hỏa lực của quân Mỹ, nếu không một khi nội lực hao hết, đến lúc đó cũng chỉ có thể buông bỏ thể diện của tổ tông mà chạy trốn.
Làm cho hắn cảm thấy đáng hận chính là vũ khí laser cùng vũ khí chùm hạt, đánh vào trên người giống như châm đâm, hết sức khó chịu. Thạch Thiên khi rơi xuống đất cúi đầu nhìn, chỉ thấy quần áo trộm được trên người lại bị rách nát, trên da thịt hiện đầy những điểm đỏ bị tổn thương, mới vừa rồi ở trong không trung trong nháy mắt, đã bị laser cùng chùm hạt với cao tần bắn trúng ít nhất là mấy trăm phát. May là nội lực sau khi biến dị cùng mỗi một tế bào sau khi kết hợp, thân thể Thạch Thiên đã thay đổi thêm một bước, laser cùng chùm hạt cũng không ăn thấu vào trong da thịt tạo thành thương tổn trong cơ thể hắn, đây chỉ là bị thương ngoài da.
Trong vòng một ngày lại bị mạnh mẽ “lột” đi quần áo hai lần, điều này làm cho Thạch Thiên không khỏi tức giận, cảm thấy không còn mặt mũi. Vì vậy cũng không đi để ý tới những chỗ rách rưới ở trên người, hình tượng giống như một tên khất cái vậy.
Vị trí Thạch Thiên rơi xuống đất cùng Lầu Năm Góc chỉ cách một con quốc lộ, quốc lộ cùng một một cây cầu giao nhau tầng tầng lớp lớp, quốc lộ cùng trên cầu cứ cách vài bước là có một chiếc xe thiết giáp, hơn nữa còn có trực thăng quần đảo, tạo thành một phòng tuyến, hàng trăm lính Mỹ lấy mỗi một xe thiếp giáp làm đơn vị, giơ súng mãnh liệt bắn vào Thạch Thiên, tiếng súng đinh tai nhức óc, cục diện hết sức hoành tráng. Bất quá rất nhiều vũ khí hạng nặng khi Thạch Thiên rơi xuống đất thì đình chỉ công kích. Nơi này dù sao cũng không phải là vùng ngoại ô, mặc dù so với nội thành Washington ở bờ bên kia thì trống trải hơn, nhưng cũng có không hề ít kiến trúc, cách Lầu Năm Góc cũng chỉ có chừng cây số, đạn pháo bắn ra cũng không có mắt, nếu như tiếp tục bắn nữa, khó tránh khỏi sẽ đánh trúng Lầu Năm Góc cùng các kiến trúc phụ cận. Bọn họ đương nhiên không hy vọng động thủ với Thạch Thiên, mà đem Lầu Năm Góc và các phương tiện quanh thân hủy diệt đi.
Đã không có vũ khí hạng nặng uy hiếp, áp lực đối với Thạch Thiên cũng không tới một phần mười khi ở trên không trung. Trên mặt đất thân hình hắn hiển nhiên cũng nhanh nhẹn hơn, so với khi ở trên không hoàn toàn khác nhau, dễ dàng tránh thoát đạn hỏa tiễn, đón làn đạn như mưa mà vọt tới.
Quân Mỹ trên phòng tuyến chỉ cảm thấy bóng người chợt lóe, nhìn thấy chỉ là một mảnh đất tràn đầy khói đạn, cũng đã không thấy bóng dáng của Thạch Thiên, đồng thời một tiếng nổ hoàn toàn khác với súng pháo vang lên bên tai lính Mỹ, tìm vị trí của thanh âm nhìn lại, chỉ thấy hai chiếc xe thiết giáp trên quốc lộ đã đập vào nhau, cách đó không xa hơn mười lính Mỹ đã té trên mặt đất, không thấy nhúc nhích, sinh tử không rõ. Rất hiển nhiên, đây là Thạch Thiên làm, đạn pháo mãnh liệt như thế ngăn cản hắn một giây đồng hồ cũng không có làm được, đã để hắn vọt qua.
Giữa quốc lộ cùng Lầu Năm Góc còn có một khoảng đất trống, vốn là một trong các bãi đỗ xe của Lầu Năm Góc. Lúc này xe thiết giáp, đương nhiên một chiếc xe cũng nhìn không thấy, vũ khí laser cùng vũ khí chùm hạt cơ bản đều lắp đặt tại bãi đỗ xe này, Thạch Thiên mới vừa hiện thân tại bãi đỗ xe, vô số đạo laser cùng chùm hạt nhìn không thấy đã bắn tới.
Thạch Thiên tốc độ tuy nhanh, nhưng cũng không nhanh hơn tốc độ ánh sáng được, căn bản không thể dùng thân pháp trốn tránh laser, chỉ có thể cắn răng cố nén đau đớn mà xông về phía trước, quá trình này cũng không tốn thời gian nhiều. Lực lượng thủ hộ cửa chính Lầu Năm Góc còn chưa có phản ứng lại, thì Thạch Thiên đã xông qua phong tỏa của laser, đứng ở giữa mấy người bọn họ, điều này làm cho bọn họ trong lúc nhất thời không biết làm như thế nào cho phải, nếu như lập tức nổ súng, tất nhiên sẽ làm bị thương người đối diện, bất quá bọn họ cũng không có bối rối, mà nhanh chóng tạo thành tường người che ở trước cửa chính Lầu Năm Góc, cầm súng chỉa vào Thạch Thiên. Lúc này lính Mỹ trên quốc lộ mặc dù đã quay nòng súng lại, nhưng bận tâm lính Mỹ ở trước Lầu Năm Góc, cũng không có nổ súng bắn pháo, khiến cho tất cả tiếng súng đột nhiên biến mất, toàn trường chỉ còn lại có tiếng trực thăng, không khí có chút quái dị.
Thạch Thiên chẳng để ý tới bức tường người che ở trước mắt, thấy Lầu Năm Góc trước mắt mặc dù không cao, nhưng độ hùng vĩ quyết không phải là cao ốc có thể so sánh được, liếc mắt nhìn qua thấy cửa sổ vô số, không biết có bao nhiêu phòng, nếu muốn ở đây tìm ra một người, chỉ sợ rất phí công phu, hơn nữa hắn cũng không biết tổng thống Mỹ. Vì vậy dứt khoát không vội tiến vào, mà hai tay chắp ra sau lưng, lớn tiếng quát: “Người ở bên trong nghe đây, đàng hoàng đem tổng thống giao ra đây, nếu không đừng trách lão tử không khách khí!” Mặc dù quần áo tả tơi, nhưng thanh âm vang tận mây xanh, khí thế vẫn hết sức kinh người .
Phía sau tường người che ở trước cửa đi ra một ông lão, trực tiếp đi tới trước mặt Thạch Thiên, vẻ mặt nghi hoặc nói: “Mới vừa rồi tại Nhà Trắng, ngươi chẳng phải làm hại một nữ sĩ trúng đạn bỏ mình?”
Ông lão này đúng là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Mỹ Villard, từ khi Otis xuất hiện, hắn liền đối với an nguy của Helen hết sức lo lắng, vì vậy muốn lấy quyền chỉ huy của lực lượng đột kích SEAL, lấy ứng phó tình huống khẩn cấp làm cớ. Bất quá theo thông tin truyền đến thì Helen tại Nhà Trắng trúng đạn bỏ mình, hơn nữa Lầu Năm Góc lập tức đem tin tức này công bố ra bên ngoài, hiển nhiên không có giả, Villard cũng chỉ có thể dẫn theo lực lượng đột kích SEAL canh giữ ở ngoài Lầu Năm Góc, chấp hành nhiệm vụ thủ vệ. Nhưng lúc này nghe Thạch Thiên lại mở miệng muốn bắt tổng thống, không khỏi trong lòng sinh nghi hoặc, không nhịn được đi ra hỏi Thạch Thiên.
Thạch Thiên nghiêng mắt nhìn Villard, hỏi ngược lại: “Lão tử giết người phải dùng súng sao?”
Villard trầm giọng nói: “Nhưng ngươi dùng một nữ sĩ làm bia ngăn cản, khiến cho thân trúng hơn mười phát súng, đây không phải là sự thật sao?” Cái này đúng là tình huống mà Peter Rick hướng tới Lầu Năm Góc báo cáo.
Thạch Thiên không nhịn được nói: “Ba cái súng đạn của các ngươi xứng để lão tử gãi ngứa, cần phải dùng người khác để làm bia cản sao, phụ nữ nọ trúng đạn cùng lão tử không quan hệ. Bớt nói nhảm đi, mau đem tổng thống giao ra đây, sau đó đem phụ nữ của lão tử đến đổi lại, lão tử vốn không giết phụ nữ, cho nên các ngươi cứ yên tâm”.
Huống chi nội lực trong cơ thể Thạch Thiên sau khi dị biến mặc dù càng mạnh so với trước kia, nhưng khí mạch và khí huyệt sau khi biến mất, thì tâm pháp cũng không có tác dụng, tốc độ khôi phục nội lực cực kỳ chậm, đương nhiên cũng không muốn va chạm cứng với hỏa lực của quân Mỹ, nếu không một khi nội lực hao hết, đến lúc đó cũng chỉ có thể buông bỏ thể diện của tổ tông mà chạy trốn.
Làm cho hắn cảm thấy đáng hận chính là vũ khí laser cùng vũ khí chùm hạt, đánh vào trên người giống như châm đâm, hết sức khó chịu. Thạch Thiên khi rơi xuống đất cúi đầu nhìn, chỉ thấy quần áo trộm được trên người lại bị rách nát, trên da thịt hiện đầy những điểm đỏ bị tổn thương, mới vừa rồi ở trong không trung trong nháy mắt, đã bị laser cùng chùm hạt với cao tần bắn trúng ít nhất là mấy trăm phát. May là nội lực sau khi biến dị cùng mỗi một tế bào sau khi kết hợp, thân thể Thạch Thiên đã thay đổi thêm một bước, laser cùng chùm hạt cũng không ăn thấu vào trong da thịt tạo thành thương tổn trong cơ thể hắn, đây chỉ là bị thương ngoài da.
Trong vòng một ngày lại bị mạnh mẽ “lột” đi quần áo hai lần, điều này làm cho Thạch Thiên không khỏi tức giận, cảm thấy không còn mặt mũi. Vì vậy cũng không đi để ý tới những chỗ rách rưới ở trên người, hình tượng giống như một tên khất cái vậy.
Vị trí Thạch Thiên rơi xuống đất cùng Lầu Năm Góc chỉ cách một con quốc lộ, quốc lộ cùng một một cây cầu giao nhau tầng tầng lớp lớp, quốc lộ cùng trên cầu cứ cách vài bước là có một chiếc xe thiết giáp, hơn nữa còn có trực thăng quần đảo, tạo thành một phòng tuyến, hàng trăm lính Mỹ lấy mỗi một xe thiếp giáp làm đơn vị, giơ súng mãnh liệt bắn vào Thạch Thiên, tiếng súng đinh tai nhức óc, cục diện hết sức hoành tráng. Bất quá rất nhiều vũ khí hạng nặng khi Thạch Thiên rơi xuống đất thì đình chỉ công kích. Nơi này dù sao cũng không phải là vùng ngoại ô, mặc dù so với nội thành Washington ở bờ bên kia thì trống trải hơn, nhưng cũng có không hề ít kiến trúc, cách Lầu Năm Góc cũng chỉ có chừng cây số, đạn pháo bắn ra cũng không có mắt, nếu như tiếp tục bắn nữa, khó tránh khỏi sẽ đánh trúng Lầu Năm Góc cùng các kiến trúc phụ cận. Bọn họ đương nhiên không hy vọng động thủ với Thạch Thiên, mà đem Lầu Năm Góc và các phương tiện quanh thân hủy diệt đi.
Đã không có vũ khí hạng nặng uy hiếp, áp lực đối với Thạch Thiên cũng không tới một phần mười khi ở trên không trung. Trên mặt đất thân hình hắn hiển nhiên cũng nhanh nhẹn hơn, so với khi ở trên không hoàn toàn khác nhau, dễ dàng tránh thoát đạn hỏa tiễn, đón làn đạn như mưa mà vọt tới.
Quân Mỹ trên phòng tuyến chỉ cảm thấy bóng người chợt lóe, nhìn thấy chỉ là một mảnh đất tràn đầy khói đạn, cũng đã không thấy bóng dáng của Thạch Thiên, đồng thời một tiếng nổ hoàn toàn khác với súng pháo vang lên bên tai lính Mỹ, tìm vị trí của thanh âm nhìn lại, chỉ thấy hai chiếc xe thiết giáp trên quốc lộ đã đập vào nhau, cách đó không xa hơn mười lính Mỹ đã té trên mặt đất, không thấy nhúc nhích, sinh tử không rõ. Rất hiển nhiên, đây là Thạch Thiên làm, đạn pháo mãnh liệt như thế ngăn cản hắn một giây đồng hồ cũng không có làm được, đã để hắn vọt qua.
Giữa quốc lộ cùng Lầu Năm Góc còn có một khoảng đất trống, vốn là một trong các bãi đỗ xe của Lầu Năm Góc. Lúc này xe thiết giáp, đương nhiên một chiếc xe cũng nhìn không thấy, vũ khí laser cùng vũ khí chùm hạt cơ bản đều lắp đặt tại bãi đỗ xe này, Thạch Thiên mới vừa hiện thân tại bãi đỗ xe, vô số đạo laser cùng chùm hạt nhìn không thấy đã bắn tới.
Thạch Thiên tốc độ tuy nhanh, nhưng cũng không nhanh hơn tốc độ ánh sáng được, căn bản không thể dùng thân pháp trốn tránh laser, chỉ có thể cắn răng cố nén đau đớn mà xông về phía trước, quá trình này cũng không tốn thời gian nhiều. Lực lượng thủ hộ cửa chính Lầu Năm Góc còn chưa có phản ứng lại, thì Thạch Thiên đã xông qua phong tỏa của laser, đứng ở giữa mấy người bọn họ, điều này làm cho bọn họ trong lúc nhất thời không biết làm như thế nào cho phải, nếu như lập tức nổ súng, tất nhiên sẽ làm bị thương người đối diện, bất quá bọn họ cũng không có bối rối, mà nhanh chóng tạo thành tường người che ở trước cửa chính Lầu Năm Góc, cầm súng chỉa vào Thạch Thiên. Lúc này lính Mỹ trên quốc lộ mặc dù đã quay nòng súng lại, nhưng bận tâm lính Mỹ ở trước Lầu Năm Góc, cũng không có nổ súng bắn pháo, khiến cho tất cả tiếng súng đột nhiên biến mất, toàn trường chỉ còn lại có tiếng trực thăng, không khí có chút quái dị.
Thạch Thiên chẳng để ý tới bức tường người che ở trước mắt, thấy Lầu Năm Góc trước mắt mặc dù không cao, nhưng độ hùng vĩ quyết không phải là cao ốc có thể so sánh được, liếc mắt nhìn qua thấy cửa sổ vô số, không biết có bao nhiêu phòng, nếu muốn ở đây tìm ra một người, chỉ sợ rất phí công phu, hơn nữa hắn cũng không biết tổng thống Mỹ. Vì vậy dứt khoát không vội tiến vào, mà hai tay chắp ra sau lưng, lớn tiếng quát: “Người ở bên trong nghe đây, đàng hoàng đem tổng thống giao ra đây, nếu không đừng trách lão tử không khách khí!” Mặc dù quần áo tả tơi, nhưng thanh âm vang tận mây xanh, khí thế vẫn hết sức kinh người .
Phía sau tường người che ở trước cửa đi ra một ông lão, trực tiếp đi tới trước mặt Thạch Thiên, vẻ mặt nghi hoặc nói: “Mới vừa rồi tại Nhà Trắng, ngươi chẳng phải làm hại một nữ sĩ trúng đạn bỏ mình?”
Ông lão này đúng là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Mỹ Villard, từ khi Otis xuất hiện, hắn liền đối với an nguy của Helen hết sức lo lắng, vì vậy muốn lấy quyền chỉ huy của lực lượng đột kích SEAL, lấy ứng phó tình huống khẩn cấp làm cớ. Bất quá theo thông tin truyền đến thì Helen tại Nhà Trắng trúng đạn bỏ mình, hơn nữa Lầu Năm Góc lập tức đem tin tức này công bố ra bên ngoài, hiển nhiên không có giả, Villard cũng chỉ có thể dẫn theo lực lượng đột kích SEAL canh giữ ở ngoài Lầu Năm Góc, chấp hành nhiệm vụ thủ vệ. Nhưng lúc này nghe Thạch Thiên lại mở miệng muốn bắt tổng thống, không khỏi trong lòng sinh nghi hoặc, không nhịn được đi ra hỏi Thạch Thiên.
Thạch Thiên nghiêng mắt nhìn Villard, hỏi ngược lại: “Lão tử giết người phải dùng súng sao?”
Villard trầm giọng nói: “Nhưng ngươi dùng một nữ sĩ làm bia ngăn cản, khiến cho thân trúng hơn mười phát súng, đây không phải là sự thật sao?” Cái này đúng là tình huống mà Peter Rick hướng tới Lầu Năm Góc báo cáo.
Thạch Thiên không nhịn được nói: “Ba cái súng đạn của các ngươi xứng để lão tử gãi ngứa, cần phải dùng người khác để làm bia cản sao, phụ nữ nọ trúng đạn cùng lão tử không quan hệ. Bớt nói nhảm đi, mau đem tổng thống giao ra đây, sau đó đem phụ nữ của lão tử đến đổi lại, lão tử vốn không giết phụ nữ, cho nên các ngươi cứ yên tâm”.
/467
|