Khiến cho Helen bất an chính là tình cảnh của nàng hiện tại, Otis nếu lựa chọn lúc này phát động âm mưu đối với nàng, trước đó tất nhiên đã sắp đặt từ lâu, người bên cạnh mình cho dù không bị Otis thu mua, thì giờ phút này nhất định cũng bị bọn họ giám sát. Helen mặc dù không rõ ràng lắm mình tại sao lại ở nơi xa lạ này, nhưng khẳng định không phải người của Otis cứu mình, bọn họ không có khả năng lưu lại mình còn sống, cho nên cũng không biết mình ở nơi nào, nếu không nhất định đã phái người đến đây diệt khẩu. Đối với Rudolph, Helen tuy tín nhiệm, nhưng nếu vào lúc này cùng hắn liên lạc, sẽ khó tránh khỏi tiết lộ hành tung của mình, đồng thời cũng sẽ mang lại cho Rudolph phiền toái.
Helen lập tức bỏ đi suy nghĩ liên lạc với Rudolph trong đầu, đem điện thoại tắt máy đặt ở cửa sổ, mở TV trong phòng ngủ lên. Nội dung phát trên TV vừa lúc là về tiếng nổ vừa mới rồi, hiện trường bị rất nhiều quân đội phong tỏa, từ màn ảnh chỉ có thể thấy xa xa một tòa nhà lớn đang hừng hực cháy, bộ dáng sắp sụp đôe nhưng từ vị trí cùng hình dáng của nó, Helen có thể nhận ra đó là Lầu Năm Góc.
Một phóng viên đang cầm microphone đứng trước màn ảnh, kích động vạn phần lớn tiếng nói: “Tiếp tục với việc hôm nay bia kỷ niệm Washington sụp đổ, Nhà Trắng bị cháy, cùng với tổng thống Helen bị ngộ hại, mấy chục phút trước, Lầu Năm Góc lại phát sinh nổ mạnh hơn nữa còn sụp đổ bốc lửa” Lại một tiếng nổ vang, màn ảnh lắc lư, chỉ thấy Lầu Năm Góc ở xa xa tiếp tục sụp đổ, phóng viên kia không tự chủ mà rụt cổ, sợ hãi than thở: “Oh my god… hôm nay quả thực là ngày tai nạn của Washington… thiếu niên kinh khủng kia kế tiếp còn có thể làm ra chuyện kinh người gì? Mục tiêu phá hoại tiếp của hắn sẽ là nơi nào? Xin đừng chuyển kênh, chúng tôi sẽ tiếp tục thông báo…”
Helen thất kinh, phóng viên nọ nói nàng đã bị ngộ hại, thật ra có thể lý giải, nói rõ Otis tưởng rằng nàng đã trúng đạn bỏ mình, sau khi giá họa cho Thạch Thiên thì đem tin tức cống bố ra ngoài, nếu không Otis sẽ không trở thành người thay mặt tổng thống, tạm đảm nhận chức vị tổng thống. Nhưng phóng viên này tại sao nói bia tưởng niệm Washington là tối hôm nay sụp đổ? Điều này quả thực khó tin, chẳng lẽ mình mới hôn mê mấy tiếng thôi? Trúng mười mấy phát súng sao có thể chỉ một đêm đã khỏi hẳn? Không nhịn được cúi đầu nhìn lại vết thương một chút, phát hiện nhưng điểm nhỏ mày hồng vừa rồi lúc này tất cả đều đã biến mất, nhìn không ra chút nào bộ dáng vừa mới bị thương.
Nơi cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng vang, một bàn tay dơ bẩn chụp lấy mép cửa sổ, tiếp theo một người đầy bụi đất, trần như nhộng từ cửa sổ bò vào trong nhà, ngồi ở dưới đất mà thở hổn hển.
Helen sợ đến hét lên một tiếng, nhảy lên giường, chụp lấy cái gối lớn tiếng quát lên: “Cậu là ai? Cậu muốn làm gì…”
Người nọ nghiêng mắt nhìn Helen, tức giận nói: “Lão tử tới là đưa cô đi chạy trốn”.
Helen nghe âm thanh người này có chút quen tai, nhìn kỹ lại, quả nhiên là Thạch Thiên, không khỏi càng thêm giật mình, run giọng nói: “Cậu… cậu sao biết tôi ở chỗ này?”
Thạch Thiên trách mắng: “Nói nhảm, là lão tử đưa cô tới nơi này,
Helen lập tức bỏ đi suy nghĩ liên lạc với Rudolph trong đầu, đem điện thoại tắt máy đặt ở cửa sổ, mở TV trong phòng ngủ lên. Nội dung phát trên TV vừa lúc là về tiếng nổ vừa mới rồi, hiện trường bị rất nhiều quân đội phong tỏa, từ màn ảnh chỉ có thể thấy xa xa một tòa nhà lớn đang hừng hực cháy, bộ dáng sắp sụp đôe nhưng từ vị trí cùng hình dáng của nó, Helen có thể nhận ra đó là Lầu Năm Góc.
Một phóng viên đang cầm microphone đứng trước màn ảnh, kích động vạn phần lớn tiếng nói: “Tiếp tục với việc hôm nay bia kỷ niệm Washington sụp đổ, Nhà Trắng bị cháy, cùng với tổng thống Helen bị ngộ hại, mấy chục phút trước, Lầu Năm Góc lại phát sinh nổ mạnh hơn nữa còn sụp đổ bốc lửa” Lại một tiếng nổ vang, màn ảnh lắc lư, chỉ thấy Lầu Năm Góc ở xa xa tiếp tục sụp đổ, phóng viên kia không tự chủ mà rụt cổ, sợ hãi than thở: “Oh my god… hôm nay quả thực là ngày tai nạn của Washington… thiếu niên kinh khủng kia kế tiếp còn có thể làm ra chuyện kinh người gì? Mục tiêu phá hoại tiếp của hắn sẽ là nơi nào? Xin đừng chuyển kênh, chúng tôi sẽ tiếp tục thông báo…”
Helen thất kinh, phóng viên nọ nói nàng đã bị ngộ hại, thật ra có thể lý giải, nói rõ Otis tưởng rằng nàng đã trúng đạn bỏ mình, sau khi giá họa cho Thạch Thiên thì đem tin tức cống bố ra ngoài, nếu không Otis sẽ không trở thành người thay mặt tổng thống, tạm đảm nhận chức vị tổng thống. Nhưng phóng viên này tại sao nói bia tưởng niệm Washington là tối hôm nay sụp đổ? Điều này quả thực khó tin, chẳng lẽ mình mới hôn mê mấy tiếng thôi? Trúng mười mấy phát súng sao có thể chỉ một đêm đã khỏi hẳn? Không nhịn được cúi đầu nhìn lại vết thương một chút, phát hiện nhưng điểm nhỏ mày hồng vừa rồi lúc này tất cả đều đã biến mất, nhìn không ra chút nào bộ dáng vừa mới bị thương.
Nơi cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng vang, một bàn tay dơ bẩn chụp lấy mép cửa sổ, tiếp theo một người đầy bụi đất, trần như nhộng từ cửa sổ bò vào trong nhà, ngồi ở dưới đất mà thở hổn hển.
Helen sợ đến hét lên một tiếng, nhảy lên giường, chụp lấy cái gối lớn tiếng quát lên: “Cậu là ai? Cậu muốn làm gì…”
Người nọ nghiêng mắt nhìn Helen, tức giận nói: “Lão tử tới là đưa cô đi chạy trốn”.
Helen nghe âm thanh người này có chút quen tai, nhìn kỹ lại, quả nhiên là Thạch Thiên, không khỏi càng thêm giật mình, run giọng nói: “Cậu… cậu sao biết tôi ở chỗ này?”
Thạch Thiên trách mắng: “Nói nhảm, là lão tử đưa cô tới nơi này,
/467
|