Thạch Thiên ngồi xuống cách Helen không xa mà nói: “Cô nói quả nhiên không sai, Kim Hinh đã được thả” Hắn đến một trấn nhỏ phụ cận tìm quần áo cùng đồ ăn, vừa vặn thấy tin tức trên TV nói Kim Hinh vào sáng hôm nay đã được thả.
Helen ừm một tiếng rồi tiếp tục ăn, trong lòng cũng thầm thở phào một hơi, hòn đã trong lòng lúc này cuối cùng đã thả xuống. Mặc dù ngày hôm qua tại Lầu Năm Góc vào hội nghị tham mưu trưởng, Helen đã ra lệnh cho Cục an toàn quốc gia đem án của Kim Hinh giao cho tư pháp xử lý, nhưng hiện tại người khác cũng tưởng rằng nàng đã chết, đại quyền rơi vào tay Otis, nàng đã không thể nắm trong tay tình thế phát triển nữa. Sáng nay bởi vì lo lắng Thạch Thiên sẽ đi hủy diệt tượng Nữ thần tự do, dưới tình thế cấp bách mà kiên trì đến cùng nói cho Thạch Thiên là lập tức sẽ phóng thích Kim Hinh, nhưng thật ra trong lòng của chính mình cô cũng không chắc.
Thạch Thiên chờ Helen ăn xong, mới hỏi tiếp: “Cô tên là gì?”
Helen trả lời: “Helen”.
Thạch Thiên cười nói: “Tên này cũng không tệ, rất thích hợp với tính cách của cô. Mới vừa ròi tại sao lại khóc?” Helen lạnh giọng hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy tôi hiện tại cười được sao?” Thạch Thiên bỗng nhiên thấy xấu hổ, lúng túng nói: “Thật ra tôi muốn hỏi… lính Mỹ tại sao muốn giết cô?”
Helen ánh mắt không khỏi buồn bã, bất quá không muốn cùng Thạch Thiên nói rõ nguyên do, chậm rãi lắc đầu.
Thạch Thiên tất thế lại nói: “Nguyên nhân cô không muốn nói cũng được, như vậy nói cho ta biết là ai đã sai khiến, lão tử sẽ giết hắn báo thù cho cô”.
Helen nhìn Thạch Thiên hỏi: “Anh tại sao phải giúp tôi?”
Thạch Thiên nói: “Mặc kệ như thế nào, tối hôm qua… cô ci như đã là cứu ta, cũng nên làm cho cô chút chuyện”.
Helen cảm giác hết sức hoang đường, thân là tổng thống Mỹ, lại bị Phó tổng thống do chính mình bổ nhiệm mưu sát, thân hãm hiểm cảnh, mà lý do Thạch Thiên muốn giúp nàng lại là bởi vì tối hôm qua từng ở trên người nàng bài tập dục hỏa. Helen rõ ràng mình hiện tại quả thật phi thường cần người giúp, Otis mặc d l phĩ của nàng, nhưng trên chính đàn lăn lộn đ hơn mười năm, lực lượng ẩn dấu phía sau đối với hai giới qun sự v chính trị hng mạnh cũng khơng phải l một người đột nhin quật khởi như nàng có thể so sánh được. Điểm này Helen khi tranh cử đã nhận thức đầy đủ, có thể nói nếu không phải Otis đối với nàng xem thường, thì nàng rất khó trở thành người ứng cả tổng thống của Đảng Dân Chủ, sau đó nếu không phải có lực lượng của Otis ủng hộ nàng trang cử nàng cũng rất khó mà vào Nhà Trắng.
Bất quá cái này trong mắt Helen không phải ân oán cá nhân, quyết không thể giết chết Otis là có thể giải quyết, nên than thở một tiếng, thản nhiên nói: “Cảm ơn đã quan tâm, chuyện của tôi anh không giúp được…” rồi hơi do dự, lại nói tiếp: “Ngài Thạch Thiên, năng lực của anh làm cho toàn bộ thế giới khiếp sợ, nhưng cái này tất nhiên cũng sẽ khiến cho một số người bất an, làm cho anh lâm vào chút phiền toái. Tôi cũng đã đơn giản xem qua chuyện của anh, cảm giác bản tính của anh thật ra không xấu, hy vọng anh có thể rõ ràng năng lực càng lớn thì trách nhiệm cũng càng lớn. Những lời này, dùng cho người có năng lực siêu nhân đi tạo phúc cho nhân loại, chứ không phải là đi phá hoại. Có một việc tôi có thể nói cho anh, bọn người tại Nhà Trắng giết tôi, là muốn đem tội danh giết tôi giá họa cho anh. Mong anh khi nghe được lời đồn này thì không nên quá xúc động, tôi sẽ nhanh chóng làm sáng tỏ việc này”.
Thạch Thiên nói: “Lão tử cũng không quá quan tâm đến tội danh, bất quá hận nhất là bị người lợi dụng. Là ai sai sử? Dám đem tội danh khi dễ phụ nữ giá họa cho lão tử!”.
Helen không nhị được liếc nhìn Thạch Thiên một cái, nghĩ thầm anh tối qua làm chẳng lẽ không phải là chuyện khi dễ phụ nữ sao? Cố nén giận dữ nói: “Anh nếu như thật muốn giúp tôi, thì lập tức rời Mỹ, chỉ cần anh tuân thủ lời hứa hẹn, thì chuyện của chúng ta đến đây chấm dựt, sau này không thiếu nợ của nhau. Cảm ơn anh đã đưa tới quần áo cùng thức ăn, tôi phải đi, gặp lại sau, không… hy vọng vĩnh viễn không gặp lại nữa!” Nói xong thì đứng lên, hướng về phía rứng mà đi đến.
Thạch Thiên nghĩ thầm cô gái này thật ra cũng quật cường, bất quá so với phụ nữ khác một chút cũng không phiền toái, làm cho hắn phi thường thưởng thức, cười lắc đầu nói: “Cô đi về phía đó mà nói, nhắm chừng năm sáu ngày là có thể đi ra khỏi rừng, điều kiện tiên quyết là không lạc được cũng không chết đói”.
Helen nghe vậy dừng bước: “vậy nên đi về phía nào?” Nàng mặc dù oán hận Thạch Thiên, nhưng cũng không bởi vậy mà mất đi lý trí, giận dỗi không nghe cảm báo của Thạch Thiên.
Trên thực tế Helen cũng không phải là phụ nữ có tư tưởng báo thù, sở dĩ đến bây giờ vẫn không có trải qua tình cảm, chủ yếu là tinh lực của nàng đều dùng ở trên công việc, lại sớm thành nhân vật chính trị được mọi người để ý, trong cuộc sống tình cảm rất cẩn thận, cũng không có thời gian dư thừa mà xử lý, bởi vậy đã mất đi rất nhiều cơ hôi. Hơn nữa từ sau khi vây quanh bên người nàng phần lớn đều là các ông chủ cùng chính khách thành công, quan hệ lẫn nhau không phải lợi dụng nhau thì cũng là tranh đấu gay gắt, từ trong những người này muốn tìm một bằng hữu tri âm cũng giống như mò kim vậy, càng đừng nói là có thể có được người yêu phó thác chung thân. Nhiều năm qua công việc bận rộn cùng áp lực làm cho Helen không thể đem cuộc sống của bản thân đặt sang một bên, chỉ có thể khi nhà hạ thì trong đầu ngẫu nhiên ảo tưởng một chút, bất quá cũng nghĩ không ra lần đầu tiên của mình là bị người cưỡng gian, đối với việc mất đi tấm thân xử nữ nàng thật ra cũng không cảm thấy thương tâm, thậm chí trong lòng còn âm thầm chờ mong, nhưng hành động thô bạo của Thạch Thiên lại làm cho nàng tức giận tới cực điểm.
Thạch Thiên chỉ chỉ bờ bên kia hồ nói: “Từ bên kia đi là gần nhất, nếu như không nghỉ ngơi thì lấy tốc độ của cô, hai ngày sau hẳn là có thể nhìn thấy một cái trấn nhỏ” Thấy Helen nhíu mày, đắc ý cười nói: “Cho nên cô muốn cùng lão tử gặp lại, phải đợi sau khi rời khỏi đây hãy nói” Nói xong không đợi Helen cự tuyệt, trực tiếp đi tới đem nàng ôm ngang ở trước người, đi nhanh vào trong rừng.
Helen cũng muốn nhanh chóng đi ra ngoài, nên chỉ có thể tùy ý để Thạch Thiên ôm, bất quá nàng cngx không ôm Thạch Thiên, đem hai tay che ở trước ngực, may là Thạch Thiên ôm cũng rất ổn, không có cảm giác muốn ngã xuống. Thạch Thiên nhìn như đi chậm rãi, tốc độ lại càng lúc càng nhanh, Helen cảm thấy cảnh vật chung quanh như một cơn lốc thổi qua, thấy choáng váng đầu óc, vừa định nhắm mắt lại đột nhiên cảm thấy không ổn hỏi: “Không phải từ bên kia hồ đi gần hơn sao?”
Thạch Thiên nói: “Đối với ta mà nói, đi bên nào thì cũng như nhau”.
Helen nói: “Nếu cũng giống nhau, vì sao không đi về phía tây, anh không đi Los Angeles sao?”
Thạch Thiên nói: “Ai nói ta muốn đi Los Angeles? Lão tử là muốn quay về Washington”.
Helen trừng mắt nói: “Anh… anh quay về Washington… muốn làm cái gì?”
Thạch Thiên cười nói: “Đương nhiên phải đi tìm ra kẻ nào muốn vu hãm lão tử, gõ cho bể đầu bọn chúng!”
Helen ừm một tiếng rồi tiếp tục ăn, trong lòng cũng thầm thở phào một hơi, hòn đã trong lòng lúc này cuối cùng đã thả xuống. Mặc dù ngày hôm qua tại Lầu Năm Góc vào hội nghị tham mưu trưởng, Helen đã ra lệnh cho Cục an toàn quốc gia đem án của Kim Hinh giao cho tư pháp xử lý, nhưng hiện tại người khác cũng tưởng rằng nàng đã chết, đại quyền rơi vào tay Otis, nàng đã không thể nắm trong tay tình thế phát triển nữa. Sáng nay bởi vì lo lắng Thạch Thiên sẽ đi hủy diệt tượng Nữ thần tự do, dưới tình thế cấp bách mà kiên trì đến cùng nói cho Thạch Thiên là lập tức sẽ phóng thích Kim Hinh, nhưng thật ra trong lòng của chính mình cô cũng không chắc.
Thạch Thiên chờ Helen ăn xong, mới hỏi tiếp: “Cô tên là gì?”
Helen trả lời: “Helen”.
Thạch Thiên cười nói: “Tên này cũng không tệ, rất thích hợp với tính cách của cô. Mới vừa ròi tại sao lại khóc?” Helen lạnh giọng hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy tôi hiện tại cười được sao?” Thạch Thiên bỗng nhiên thấy xấu hổ, lúng túng nói: “Thật ra tôi muốn hỏi… lính Mỹ tại sao muốn giết cô?”
Helen ánh mắt không khỏi buồn bã, bất quá không muốn cùng Thạch Thiên nói rõ nguyên do, chậm rãi lắc đầu.
Thạch Thiên tất thế lại nói: “Nguyên nhân cô không muốn nói cũng được, như vậy nói cho ta biết là ai đã sai khiến, lão tử sẽ giết hắn báo thù cho cô”.
Helen nhìn Thạch Thiên hỏi: “Anh tại sao phải giúp tôi?”
Thạch Thiên nói: “Mặc kệ như thế nào, tối hôm qua… cô ci như đã là cứu ta, cũng nên làm cho cô chút chuyện”.
Helen cảm giác hết sức hoang đường, thân là tổng thống Mỹ, lại bị Phó tổng thống do chính mình bổ nhiệm mưu sát, thân hãm hiểm cảnh, mà lý do Thạch Thiên muốn giúp nàng lại là bởi vì tối hôm qua từng ở trên người nàng bài tập dục hỏa. Helen rõ ràng mình hiện tại quả thật phi thường cần người giúp, Otis mặc d l phĩ của nàng, nhưng trên chính đàn lăn lộn đ hơn mười năm, lực lượng ẩn dấu phía sau đối với hai giới qun sự v chính trị hng mạnh cũng khơng phải l một người đột nhin quật khởi như nàng có thể so sánh được. Điểm này Helen khi tranh cử đã nhận thức đầy đủ, có thể nói nếu không phải Otis đối với nàng xem thường, thì nàng rất khó trở thành người ứng cả tổng thống của Đảng Dân Chủ, sau đó nếu không phải có lực lượng của Otis ủng hộ nàng trang cử nàng cũng rất khó mà vào Nhà Trắng.
Bất quá cái này trong mắt Helen không phải ân oán cá nhân, quyết không thể giết chết Otis là có thể giải quyết, nên than thở một tiếng, thản nhiên nói: “Cảm ơn đã quan tâm, chuyện của tôi anh không giúp được…” rồi hơi do dự, lại nói tiếp: “Ngài Thạch Thiên, năng lực của anh làm cho toàn bộ thế giới khiếp sợ, nhưng cái này tất nhiên cũng sẽ khiến cho một số người bất an, làm cho anh lâm vào chút phiền toái. Tôi cũng đã đơn giản xem qua chuyện của anh, cảm giác bản tính của anh thật ra không xấu, hy vọng anh có thể rõ ràng năng lực càng lớn thì trách nhiệm cũng càng lớn. Những lời này, dùng cho người có năng lực siêu nhân đi tạo phúc cho nhân loại, chứ không phải là đi phá hoại. Có một việc tôi có thể nói cho anh, bọn người tại Nhà Trắng giết tôi, là muốn đem tội danh giết tôi giá họa cho anh. Mong anh khi nghe được lời đồn này thì không nên quá xúc động, tôi sẽ nhanh chóng làm sáng tỏ việc này”.
Thạch Thiên nói: “Lão tử cũng không quá quan tâm đến tội danh, bất quá hận nhất là bị người lợi dụng. Là ai sai sử? Dám đem tội danh khi dễ phụ nữ giá họa cho lão tử!”.
Helen không nhị được liếc nhìn Thạch Thiên một cái, nghĩ thầm anh tối qua làm chẳng lẽ không phải là chuyện khi dễ phụ nữ sao? Cố nén giận dữ nói: “Anh nếu như thật muốn giúp tôi, thì lập tức rời Mỹ, chỉ cần anh tuân thủ lời hứa hẹn, thì chuyện của chúng ta đến đây chấm dựt, sau này không thiếu nợ của nhau. Cảm ơn anh đã đưa tới quần áo cùng thức ăn, tôi phải đi, gặp lại sau, không… hy vọng vĩnh viễn không gặp lại nữa!” Nói xong thì đứng lên, hướng về phía rứng mà đi đến.
Thạch Thiên nghĩ thầm cô gái này thật ra cũng quật cường, bất quá so với phụ nữ khác một chút cũng không phiền toái, làm cho hắn phi thường thưởng thức, cười lắc đầu nói: “Cô đi về phía đó mà nói, nhắm chừng năm sáu ngày là có thể đi ra khỏi rừng, điều kiện tiên quyết là không lạc được cũng không chết đói”.
Helen nghe vậy dừng bước: “vậy nên đi về phía nào?” Nàng mặc dù oán hận Thạch Thiên, nhưng cũng không bởi vậy mà mất đi lý trí, giận dỗi không nghe cảm báo của Thạch Thiên.
Trên thực tế Helen cũng không phải là phụ nữ có tư tưởng báo thù, sở dĩ đến bây giờ vẫn không có trải qua tình cảm, chủ yếu là tinh lực của nàng đều dùng ở trên công việc, lại sớm thành nhân vật chính trị được mọi người để ý, trong cuộc sống tình cảm rất cẩn thận, cũng không có thời gian dư thừa mà xử lý, bởi vậy đã mất đi rất nhiều cơ hôi. Hơn nữa từ sau khi vây quanh bên người nàng phần lớn đều là các ông chủ cùng chính khách thành công, quan hệ lẫn nhau không phải lợi dụng nhau thì cũng là tranh đấu gay gắt, từ trong những người này muốn tìm một bằng hữu tri âm cũng giống như mò kim vậy, càng đừng nói là có thể có được người yêu phó thác chung thân. Nhiều năm qua công việc bận rộn cùng áp lực làm cho Helen không thể đem cuộc sống của bản thân đặt sang một bên, chỉ có thể khi nhà hạ thì trong đầu ngẫu nhiên ảo tưởng một chút, bất quá cũng nghĩ không ra lần đầu tiên của mình là bị người cưỡng gian, đối với việc mất đi tấm thân xử nữ nàng thật ra cũng không cảm thấy thương tâm, thậm chí trong lòng còn âm thầm chờ mong, nhưng hành động thô bạo của Thạch Thiên lại làm cho nàng tức giận tới cực điểm.
Thạch Thiên chỉ chỉ bờ bên kia hồ nói: “Từ bên kia đi là gần nhất, nếu như không nghỉ ngơi thì lấy tốc độ của cô, hai ngày sau hẳn là có thể nhìn thấy một cái trấn nhỏ” Thấy Helen nhíu mày, đắc ý cười nói: “Cho nên cô muốn cùng lão tử gặp lại, phải đợi sau khi rời khỏi đây hãy nói” Nói xong không đợi Helen cự tuyệt, trực tiếp đi tới đem nàng ôm ngang ở trước người, đi nhanh vào trong rừng.
Helen cũng muốn nhanh chóng đi ra ngoài, nên chỉ có thể tùy ý để Thạch Thiên ôm, bất quá nàng cngx không ôm Thạch Thiên, đem hai tay che ở trước ngực, may là Thạch Thiên ôm cũng rất ổn, không có cảm giác muốn ngã xuống. Thạch Thiên nhìn như đi chậm rãi, tốc độ lại càng lúc càng nhanh, Helen cảm thấy cảnh vật chung quanh như một cơn lốc thổi qua, thấy choáng váng đầu óc, vừa định nhắm mắt lại đột nhiên cảm thấy không ổn hỏi: “Không phải từ bên kia hồ đi gần hơn sao?”
Thạch Thiên nói: “Đối với ta mà nói, đi bên nào thì cũng như nhau”.
Helen nói: “Nếu cũng giống nhau, vì sao không đi về phía tây, anh không đi Los Angeles sao?”
Thạch Thiên nói: “Ai nói ta muốn đi Los Angeles? Lão tử là muốn quay về Washington”.
Helen trừng mắt nói: “Anh… anh quay về Washington… muốn làm cái gì?”
Thạch Thiên cười nói: “Đương nhiên phải đi tìm ra kẻ nào muốn vu hãm lão tử, gõ cho bể đầu bọn chúng!”
/467
|