Trạm không gian quốc tế cách địa cầu gần bốn trăm km. Theo như tính toán, rộng đại khái tương đương với hai sân lớn, tổng khối lượng hơn bốn trăm tấn. Hao tổn của cải cả trăm tỷ USD, là hạng mục dò xét vũ trụ tốn kém nhất của nhân loại.
Giờ phút này Thạch Thiên hoàn toàn có thể dựa vào năng lượng ám không gian bản thân ngao du trong vũ trụ. Độ cao 400 km đối với hắn mà nói căn bản không là gì. Nhưng mà nếu không nói cho hắn vị trí quỹ đạo của trạm không gian, tìm ra được cũng không phải chuyện dễ dàng.
Lần này đi theo Beila trở về còn có Carboni người phụ trách một trong hạng mục chủ yếu tại trạm không gian quốc tế, tham dự quá trình xây dựng cả trạm không gian. Thấy Thạch Thiên biến mất ở trước mặt hắn, Carboni không khỏi lẩm bẩm nói: “Không thể tưởng tượng nổi…” rồi xoay người nói với Beila ở một bên: “Cô có thể xác định hắn là nhân loại không; Nếu như loài người có thể lên vũ trụ như vậy, ta vì sao còn muốn đem thời gian lãng phí ở phi thuyền du hành vũ trụ cùng trạm không gian nghiên cứu;” Beila cũng không biết trả lời vấn đề này thế nào, chỉ có thể cười khổ.
Viện khoa học Thiên Thạch dưới sự nỗ lực của Beila, giờ phút này đã tụ tập hơn hai trăm khoa học gia ở tất cả lĩnh vực. Bọn họ vốn đều thuộc cơ cấu nghiên cứu khoa học của tổ chức ở bên ngoài đảo Chico. Đương nhiên từ Beila biết các hạng mục trước kia đều đến từ khoa học kỹ thuật người ngoài hành tinh, cơ bản đều không chút do dự gia nhập Viện khoa học Thiên Thạch. Vừa rồi nghe nói Thạch Thiên muốn tới trạm không gian quốc tế. Bọn họ đều mang theo sự hiếu kỳ tiến đến quan sát, nhìn thấy Thạch Thiên trực tiếp bay về phía vũ trụ, cả đám đều không khỏi trợn mắt há hốc mồm sửng sờ tại chỗ. Tuy lúc này đã nhìn không thấy bóng dáng của Thạch Thiên, nhưng mà rất nhiều người vẫn đang ngửa đầu nhìn lên bầu trời
Cũng không lâu lắm, có mấy người đột nhiên hô lên: “Mau nhìn, đó là cái gì?”
Carboni cùng mọi người đều ngẩng đầu hướng lên bầu trời nhìn lại. Chỉ thấy một vật thể kim loại đang nhanh chóng hạ xuống. Hắn khó có thể tin dụi dụi mắt hô lên: “Cái này… Trời ạ, đây là trạm không gian! Mọi người chạy mau. Trạm không gian rơi xuống…”
Nhiều khoa học gia nghe được Carboni cảnh cáo đều thất kinh. Cũng có người hoài nghi hắn nói, nhưng nghĩ mặc kệ rơi xuống có phải trạm không gian hay không, rớt trúng đầu chắc chắn sẽ không có kết quả tốt. Đều chạy tới tầng hầm Viện khoa học mà trốn. Nhưng những khoa học gia này đều đã có chút tuổi. Hơn nữa thời gian dài làm nghiên cứu khoa học, thiếu rèn luyện thân thể. Tốc độ chạy trốn rất chậm, hơn nữa bọn họ đều là người rất có lòng hiếu kỳ, có một số người suy nghĩ không muốn chạy vào tầng hầm, tìm một cây đại thụ, trốn ở phía sau mà nhìn xem đến tột cùng là vật gì rơi xuống. Có mấy người thị lực tốt la lớn: “Nó không phải rơi xuống. Mà là… hình như là đang đáp xuống…”
Quả nhiên, trạm không gian quốc tế giảm xuống tốc độ chậm dần xuống. Đến cách mặt còn có vài trăm mét thì các khoa học gia phát hiện phía dưới trạm không gian còn có một người, đang giơ cao hai tay đỡ trạm không gian, chính là Thạch Thiên. Các khoa học gia lại một lần nữa trợn mắt há hốc mồm hai mặt nhìn nhau. Cùng nghĩ mười quốc gia hao tổn cả trăm tỷ USD, tốn thời gian hơn mười năm mới phóng ra lên trạm không gian quốc tế, lại có thể nhẹ nhàng lấy xuống như vậy.
Thạch Thiên đem trạm không gian quốc tế hạ xuống mặt biển gần đảo, xoay người nhảy lên trên nóc trạm không gian, một cước đá văng cánh cửa mà chui vào.
Carboni trừng hai mắt, vò đầu bứt tai thất thanh nói: “Trời ạ. Hắn tại sao có thể như vậy. Ta có thể giúp hắn mở ra cửa khoang. Hắn tại sao có thể dùng chân đá…” vừa hô vừa chạy về phía bãi cát. Người chung quanh mang đem hắn giữ lại, nhưng không biết khuyên hắn như thế nào. Đều nghĩ nếu là thành quả mình hao phí cả đời tâm huyết bị người khác một cước đá nát, chỉ sợ cũng muốn nổi điên. Carboni tuy bị người kéo lại, vẫn đang không ngừng gào rú: “Quá đáng. Hắn là c ma quỷ. Ta muốn rời quốc gia này. Ta… ta muốn vĩnh viễn rời khỏi đây…”
Một vị trung niên đeo kính đi tới trước Carboni trầm giọng nói: “Giáo sư Carboni, ngài còn nghĩ mình đang nằm mơ sao? Nếu như ngài thật lựa chọn rời đế quốc Thiên Thạch. Tôi nghĩ ngài tương lai nhất định sẽ hối hận” Carboni giật mình, mờ mịt nói: “Vì sao?” Người trung niên đeo mắt kiếng nói: “Tôi cũng tham dự xây dựng trạm không gian quốc tế. Nhìn thấy trạm không gian bị hủy tôi cũng đau lòng như ngài. Nhưng mà tôi cũng hy vọng xây dựng nên một tòa thành vũ trụ” Carboni trong lòng hiển nhiên bị “tòa thành vũ trụ” làm cho xúc động, lẩm bẩm nói: “tòa thành vũ trụ?” Người trung niên đeo mắt kiếng gật đầu nói: “Đúng, tôi muốn hỏi giáo sư Carboni một vấn đề. Xây dựng trạm không gian khó khăn nhất là cái gì? Là xây dựng những khoang vũ trụ này sao? Không phải! Là đem những này khoang vũ trụ này vào vũ trụ, rồi ở trong vũ trụ đem tất cả khoang thuyền lắp ráp lại, tổ hợp thành trạm không gian. Tôi nghĩ vừa rồi ngài đã tận mắt thấy, quốc vương có thể đem trọn trạm không gian từ vũ trụ xuống, như vậy hắn hiển nhiên cũng có thể đem lên vũ trụ. Cái này nói rõ chúng ta sau này có thể không cần lo lắng vấn đề phóng lên nữa. Cũng không cần lo lắng vấn đề lắp ráp trong không gian nữa. Chỉ cần xây dựng một cái còn lớn hơn nữa, để cho quốc vương đưa vào vũ trụ là được. Tôi hoàn toàn tin tưởng, không lâu sau, chúng ta có thể ở trong vũ trụ xây dựng một trạm nghiên cứu khoa học cực lớn. Thậm chí là có thể để cho loài người ở trên đó… Ngài bây giờ còn ý định rời đế quốc Thiên Thạch sao?”
Carboni bị lời nói trung niên kia đả động, trong hai mắt dần dần phóng xuất ra hào quang khát vọng.
“Bùm!” một tiếng từ bãi cát truyền đến. Chỉ thấy một thân thể to lớn nằm ở trên bờ cát không nhúc nhích. Những này khoa học gia phần lớn đã nhìn thấy qua Beila cùng Thạch Thiên từ Chico đảo mang về thi thể người ngoài hành tinh. Nhận ra trên bờ cát chính là người ngoài hành tinh. Beila sắc mặt lập tức trầm xuống. Nghĩ thầm chính mình dự tính quả nhiên không sai. Người ngoài hành tinh đúng là ở trên trạm không gian. Tiếp đó lại từng người người ngoài hành tinh từ trạm không gian bắn ra. “Bùm!” một tiếng ngã trên bờ cát. Tổng cộng là bốn người ngoài hành tinh.
Ngay sau đó, một dáng người giống nhân loại màu đỏ nhạt từ trong trạm không gian bay vụt đi ra. Vừa bay đến không trung cao hơn trăm mét, Thạch Thiên đã từ sau đuổi theo, bắt lấy thân hình bóng người màu đỏ nhạt. Người ngoài hành màu đỏ nhạt tinh trên người tuôn ra một đạo bạch quang, đánh lên trên người Thạch Thiên. Thân hình Thạch Thiên chỉ hơi chút dừng lại, một tay liền chụp lấy cổ người ngoài hành tinh, tay kia cầm lấy đầu hắn mãnh liệt bẻ một cái. Người ngoài hành tinh tay chân lập tức xụi lơ xuống, không hề phản kháng.
Giờ phút này Thạch Thiên hoàn toàn có thể dựa vào năng lượng ám không gian bản thân ngao du trong vũ trụ. Độ cao 400 km đối với hắn mà nói căn bản không là gì. Nhưng mà nếu không nói cho hắn vị trí quỹ đạo của trạm không gian, tìm ra được cũng không phải chuyện dễ dàng.
Lần này đi theo Beila trở về còn có Carboni người phụ trách một trong hạng mục chủ yếu tại trạm không gian quốc tế, tham dự quá trình xây dựng cả trạm không gian. Thấy Thạch Thiên biến mất ở trước mặt hắn, Carboni không khỏi lẩm bẩm nói: “Không thể tưởng tượng nổi…” rồi xoay người nói với Beila ở một bên: “Cô có thể xác định hắn là nhân loại không; Nếu như loài người có thể lên vũ trụ như vậy, ta vì sao còn muốn đem thời gian lãng phí ở phi thuyền du hành vũ trụ cùng trạm không gian nghiên cứu;” Beila cũng không biết trả lời vấn đề này thế nào, chỉ có thể cười khổ.
Viện khoa học Thiên Thạch dưới sự nỗ lực của Beila, giờ phút này đã tụ tập hơn hai trăm khoa học gia ở tất cả lĩnh vực. Bọn họ vốn đều thuộc cơ cấu nghiên cứu khoa học của tổ chức ở bên ngoài đảo Chico. Đương nhiên từ Beila biết các hạng mục trước kia đều đến từ khoa học kỹ thuật người ngoài hành tinh, cơ bản đều không chút do dự gia nhập Viện khoa học Thiên Thạch. Vừa rồi nghe nói Thạch Thiên muốn tới trạm không gian quốc tế. Bọn họ đều mang theo sự hiếu kỳ tiến đến quan sát, nhìn thấy Thạch Thiên trực tiếp bay về phía vũ trụ, cả đám đều không khỏi trợn mắt há hốc mồm sửng sờ tại chỗ. Tuy lúc này đã nhìn không thấy bóng dáng của Thạch Thiên, nhưng mà rất nhiều người vẫn đang ngửa đầu nhìn lên bầu trời
Cũng không lâu lắm, có mấy người đột nhiên hô lên: “Mau nhìn, đó là cái gì?”
Carboni cùng mọi người đều ngẩng đầu hướng lên bầu trời nhìn lại. Chỉ thấy một vật thể kim loại đang nhanh chóng hạ xuống. Hắn khó có thể tin dụi dụi mắt hô lên: “Cái này… Trời ạ, đây là trạm không gian! Mọi người chạy mau. Trạm không gian rơi xuống…”
Nhiều khoa học gia nghe được Carboni cảnh cáo đều thất kinh. Cũng có người hoài nghi hắn nói, nhưng nghĩ mặc kệ rơi xuống có phải trạm không gian hay không, rớt trúng đầu chắc chắn sẽ không có kết quả tốt. Đều chạy tới tầng hầm Viện khoa học mà trốn. Nhưng những khoa học gia này đều đã có chút tuổi. Hơn nữa thời gian dài làm nghiên cứu khoa học, thiếu rèn luyện thân thể. Tốc độ chạy trốn rất chậm, hơn nữa bọn họ đều là người rất có lòng hiếu kỳ, có một số người suy nghĩ không muốn chạy vào tầng hầm, tìm một cây đại thụ, trốn ở phía sau mà nhìn xem đến tột cùng là vật gì rơi xuống. Có mấy người thị lực tốt la lớn: “Nó không phải rơi xuống. Mà là… hình như là đang đáp xuống…”
Quả nhiên, trạm không gian quốc tế giảm xuống tốc độ chậm dần xuống. Đến cách mặt còn có vài trăm mét thì các khoa học gia phát hiện phía dưới trạm không gian còn có một người, đang giơ cao hai tay đỡ trạm không gian, chính là Thạch Thiên. Các khoa học gia lại một lần nữa trợn mắt há hốc mồm hai mặt nhìn nhau. Cùng nghĩ mười quốc gia hao tổn cả trăm tỷ USD, tốn thời gian hơn mười năm mới phóng ra lên trạm không gian quốc tế, lại có thể nhẹ nhàng lấy xuống như vậy.
Thạch Thiên đem trạm không gian quốc tế hạ xuống mặt biển gần đảo, xoay người nhảy lên trên nóc trạm không gian, một cước đá văng cánh cửa mà chui vào.
Carboni trừng hai mắt, vò đầu bứt tai thất thanh nói: “Trời ạ. Hắn tại sao có thể như vậy. Ta có thể giúp hắn mở ra cửa khoang. Hắn tại sao có thể dùng chân đá…” vừa hô vừa chạy về phía bãi cát. Người chung quanh mang đem hắn giữ lại, nhưng không biết khuyên hắn như thế nào. Đều nghĩ nếu là thành quả mình hao phí cả đời tâm huyết bị người khác một cước đá nát, chỉ sợ cũng muốn nổi điên. Carboni tuy bị người kéo lại, vẫn đang không ngừng gào rú: “Quá đáng. Hắn là c ma quỷ. Ta muốn rời quốc gia này. Ta… ta muốn vĩnh viễn rời khỏi đây…”
Một vị trung niên đeo kính đi tới trước Carboni trầm giọng nói: “Giáo sư Carboni, ngài còn nghĩ mình đang nằm mơ sao? Nếu như ngài thật lựa chọn rời đế quốc Thiên Thạch. Tôi nghĩ ngài tương lai nhất định sẽ hối hận” Carboni giật mình, mờ mịt nói: “Vì sao?” Người trung niên đeo mắt kiếng nói: “Tôi cũng tham dự xây dựng trạm không gian quốc tế. Nhìn thấy trạm không gian bị hủy tôi cũng đau lòng như ngài. Nhưng mà tôi cũng hy vọng xây dựng nên một tòa thành vũ trụ” Carboni trong lòng hiển nhiên bị “tòa thành vũ trụ” làm cho xúc động, lẩm bẩm nói: “tòa thành vũ trụ?” Người trung niên đeo mắt kiếng gật đầu nói: “Đúng, tôi muốn hỏi giáo sư Carboni một vấn đề. Xây dựng trạm không gian khó khăn nhất là cái gì? Là xây dựng những khoang vũ trụ này sao? Không phải! Là đem những này khoang vũ trụ này vào vũ trụ, rồi ở trong vũ trụ đem tất cả khoang thuyền lắp ráp lại, tổ hợp thành trạm không gian. Tôi nghĩ vừa rồi ngài đã tận mắt thấy, quốc vương có thể đem trọn trạm không gian từ vũ trụ xuống, như vậy hắn hiển nhiên cũng có thể đem lên vũ trụ. Cái này nói rõ chúng ta sau này có thể không cần lo lắng vấn đề phóng lên nữa. Cũng không cần lo lắng vấn đề lắp ráp trong không gian nữa. Chỉ cần xây dựng một cái còn lớn hơn nữa, để cho quốc vương đưa vào vũ trụ là được. Tôi hoàn toàn tin tưởng, không lâu sau, chúng ta có thể ở trong vũ trụ xây dựng một trạm nghiên cứu khoa học cực lớn. Thậm chí là có thể để cho loài người ở trên đó… Ngài bây giờ còn ý định rời đế quốc Thiên Thạch sao?”
Carboni bị lời nói trung niên kia đả động, trong hai mắt dần dần phóng xuất ra hào quang khát vọng.
“Bùm!” một tiếng từ bãi cát truyền đến. Chỉ thấy một thân thể to lớn nằm ở trên bờ cát không nhúc nhích. Những này khoa học gia phần lớn đã nhìn thấy qua Beila cùng Thạch Thiên từ Chico đảo mang về thi thể người ngoài hành tinh. Nhận ra trên bờ cát chính là người ngoài hành tinh. Beila sắc mặt lập tức trầm xuống. Nghĩ thầm chính mình dự tính quả nhiên không sai. Người ngoài hành tinh đúng là ở trên trạm không gian. Tiếp đó lại từng người người ngoài hành tinh từ trạm không gian bắn ra. “Bùm!” một tiếng ngã trên bờ cát. Tổng cộng là bốn người ngoài hành tinh.
Ngay sau đó, một dáng người giống nhân loại màu đỏ nhạt từ trong trạm không gian bay vụt đi ra. Vừa bay đến không trung cao hơn trăm mét, Thạch Thiên đã từ sau đuổi theo, bắt lấy thân hình bóng người màu đỏ nhạt. Người ngoài hành màu đỏ nhạt tinh trên người tuôn ra một đạo bạch quang, đánh lên trên người Thạch Thiên. Thân hình Thạch Thiên chỉ hơi chút dừng lại, một tay liền chụp lấy cổ người ngoài hành tinh, tay kia cầm lấy đầu hắn mãnh liệt bẻ một cái. Người ngoài hành tinh tay chân lập tức xụi lơ xuống, không hề phản kháng.
/467
|