Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 50: Ám tiễn khó phòng.

/467


xTrong phòng học, thầy giáo đang giảng bài, học sinh bên dưới hầu hết đều bận việc riêng, chẳng ai nghe giảng. Các thầy cô giáo giảng dạy cho bậc học này sớm đã quá quen với cảnh đấy, thông thường bài của thầy thầy cứ giảng, các em có việc riêng của các em, đôi bên chẳng làm phiền lẫn nhau. Lúc Thạch Thiên bước vào lớp, thầy giáo chỉ liếc cậu học trò đến muộn một cái, rồi lại tiếp tục giảng bài như thể chẳng trông thấy gì.

Thạch Thiên ngồi vào chỗ ngồi của mình, Lao Thư ngồi bên cạnh liền chồm tới nói khẽ: “Thiên ca, có phải đại ca đã đắc tội với bọn Tiểu Hương Tiêu không thế? Lúc nãy tụi nó tới tìm đại ca, xem chừng thái độ rất tức giận”.

Thạch Thiên đáp: “Lão tử lẽ nào còn đi sợ mấy đứa con gái đó, với bản lĩnh của lão tử dù có vác binh mã tới cũng chỉ khiến lão thêm một lần vất vả dạy cho chúng một bài học mà thôi”.

Lao Thư vội nói: “Phải phải phải... Thiên ca anh hùng cái thế, đương nhiên là sợ gì chúng nó, chỉ có điều “minh thương dị đóa, ám tiễn nan phòng” (Ngọn thương ngoài ánh sáng dễ tránh, mũi tên trong bóng tối lại khó phòng), hảo hán không đấu với nữ nhi, phải không đại ca….”

Thạch Thiên gật gật đầu, cảm thấy thực sự là không nên tranh chấp với ba đứa con gái đó, nếu tụi nó tới tìm mình để đánh nhau còn dễ, dạy cho chúng một bài là xong, ngộ nhỡ chúng nó không động thủ trước, chỉ chửi không đánh thì sao, mình sẽ không thể dần cho chúng một trận được, càng chẳng có hứng thú cãi nhau với tụi nó, người quân tử như hắn xưa nay chỉ động thủ không động khẩu. Còn nữa, mấy đứa con gái này cũng ti tiện lắm, nhất là con bé Hạng Kiều, rõ ràng cái mông bị Lão tử đá cho sưng vù, mà hôm qua còn ngang nhiên bắt Lão tử là bạn trai của chúng nó, xem ra ăn đòn tụi nó cũng không sợ, thật không dễ đối phó, tốt nhất là mặc kệ chúng nó còn hơn. Thạch Thiên kéo ngăn kéo, định lấy sách xem, không ngờ bên trong trống rỗng, liền thốt lên: “Sách của Lão tử đâu rồi?”

Lao Thư chỉ chỉ tụi Hạng Kiều ngồi phía trước, nói rất khẽ: “Lúc nãy tụi nó đợi đại ca không được, đem sách của đại ca vứt hết ra thùng rác rồi”.

Thạch Thiên buồn bã: “****… quả nhiên là ám tiễn khó phòng…”

***

Phòng điều tra Hội tam hợp và tội phạm có tổ chức thuộc Văn phòng Cảnh Chính, gọi tắt là Điểm O, là một trong ba phòng mạnh nhất của Cảnh sát Hong Kong, đội trưởng đội hành động số 5 Triệu Gia Minh gác điện thoại, nhanh chóng khoác áo ngoài, bước ra phòng làm việc của nhân viên hô lớn: “Có việc, lập tức xuất phát”.

Sáu người đội viên mỗi người đang bận việc riêng liền đồng thanh hô: “Vâng, thưa sếp.” Vội gác lại công việc dở dang, họ cùng bước theo Triệu Gia Minh ra khỏi phòng làm việc, gương mặt lộ chút háo hức, công việc đối với họ giờ không nhằm các mục đích tầm thường nữa, mà là thử thách, là sứ mệnh, bởi họ là đơn vị mạnh nhất trong số các đơn vị mạnh của Cảnh sát Hong Kong. Đương nhiên, họ hiểu vinh dự này là nhờ công lao của người mới ba mươi tuổi đã được xưng danh thần thám, Triệu Gia Minh. Nên họ làm việc càng nỗ lực, giảm bớt áp lực cho Triệu Gia Minh, như thế mới xứng danh danh hiệu đội viên đội hành động xuất sắc.

Khu xưởng hoang dưới chân ngọn Sư Tử đã bị cảnh sát Cửu Long Đường phong tỏa, bốn phía đã dựng rào chắn, một vài người dân sống gần đó đứng từ xa quan sát chăm chú, và suy đoán chuyện diễn ra bên trong khu xưởng hoang.

Triệu Gia Minh dẫn đội tiến đến rào chắn, xuất trình thẻ với cậu cảnh sát đứng canh rào rồi hỏi: “Hiện trường ở đâu”. Cậu cảnh sát cung kính đáp lời: “Thưa sếp, trên nóc lầu”.

Triệu Gia Minh gật đầu cảm ơn, rồi dẫn đội tiến vào khu xưởng, tòa nhà khu xưởng này tổng cộng có 8 tầng, vì bỏ hoang đã nhiều năm, nên thang máy đã không còn sử dụng, hai lối cầu thang bộ đi lên giờ chỉ còn một, lối kia đã bị bịt kín.

Triệu Gia Minh trông thấy khá nhiều dấu chân trên lối đi lên, thoạt nhìn đã biết là dấu chân cảnh sát, anh chau mày thầm nghĩ, sao cảnh sát Cửu Long Đường lại làm việc thế này nhỉ, dẫm chân lung tung thế làm sao lấy được chứng cứ, liền quay đầu dặn dò cấp dưới: “Mọi người lên lầu nhớ cẩn thận, đừng giẫm lung tung” Rồi dựa sát một bên cầu thang đi lên, sáu người đội viên theo sau xếp hàng giẫm lên dấu chân của đội trưởng để lên lầu.

Lên đến nửa tầng 7, từ trên vọng xuống tiếng cười: “Gia Minh, chẳng cần cẩn thận thế đâu, dấu chân đã được tớ thu thập trước rồi, cậu yên tâm”.

Triệu Gia Minh ngẩng đầu nhìn, nhận ra quản giáo của mình hồi ở trường cảnh sát, Trương Đức Hải, liền mắc cỡ đáp: “Trương quản giáo, thì ra thầy ở đây” Trương Đức Hải giờ không còn là quản giáo trường cảnh sát nữa, ông đã sang làm lãnh đạo cao cấp sở cảnh sát Cửu Long Đường từ lâu, nhưng Triệu Gia Minh vẫn quen miệng gọi ông là Trương giáo quản.

Trương Đức Hải chờ Triệu Gia Minh lại gần, vỗ vai nói: “Đi, tớ đưa cậu lên tầng thượng”.

Triệu Gia Minh dẫn đội theo Trương Đức hải lên tầng thượng, trông thấy trên nóc tòa nhà đã có hơn chục cảnh sát đang cầm dụng cụ thu thập chứng cứ, cách cửa cầu thang đi lên 3m, một tử thi nằm nghiêng đầu hướng về cửa cầu thang bộ, cạnh đầu là một vũng máu tươi, Triệu Gia Minh lại gần nhìn tử thi, kinh ngạc hô lên: “Đây… đây chẳng phải là Hung Điền Đại Lang sao…”

Trương Đức Hải đáp: “Không sai, cho nên tớ gọi cậu đến, chẳng phải cậu đang truy tìm hắn sao”.

Triệu Gia Minh gật đầu đáp: “Phải, không ngờ hắn lại chết ở đây, thế giới lại xuất hiện nhiều vụ án không manh mối nữa rồi, ài… có phát hiện gì không?” Tên Hung Điền Đại Lang này liên quan đến một vụ mưu sát cách đây hai năm, Gia Minh cũng đeo đuổi vụ án suốt hai năm qua, có thể nói đấy là vụ án điều tra kéo dài nhất của anh, chỉ vì không tìm được tên Hung Điền Đại Lang này mà chẳng thể nào phá án, giờ tìm được hắn lại chết rồi, chẳng cách nào tiếp tục điều tra nữa, theo anh biết thì hiện có chí ít chục quốc gia đang truy nã hắn, ai cũng biết tên Hung Điền Đại Lang này chỉ là sát thủ, hắn chết rồi, các vụ án liên quan đến hắn chẳng thể tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau lưng, đều thành án tắc.

Trương Đức Hải cười khổ: “Tớ làm án bao năm, chưa bao giờ đau đầu như hôm nay, tuy có phát hiện ra chút ít, nhưng nói ra e là cậu cũng đau đầu theo”.

Triệu Gia Minh thầm kinh ngạc, lần đầu tiên cậu nghe Trương Đức Hải nói một câu như thế, cậu lấy làm lạ hỏi: “Nói thử ra xem…”

Trương Đức Hải liền đem tất cả nghi vấn ông thu lượm được tại hiện trường cùng những phán đoán của mình kể lại tỉ mỉ cho Triệu Gia Minh, Triệu Gia Minh càng nghe mắt càng trợn lên, mày càng thêm chau lại…


/467

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status