Trước một ngày thi cuối kỳ, Chu Song Song vô cùng bất an.
Có lẽ bởi vì lần này cô thật cố gắng nên gấp gáp đợi chờ.
Chu Song Song đã từng không chú ý đến kết quả học tập của cô tốt hay tệ.
Bởi vì cô thi tốt hay không cũng không có người để ý.
Cô không có ba mẹ trông đợi vào mình, cũng không có người mong đợi ở cô.
Ngay cả khi chú Hai còn sống cũng chưa từng hỏi thành tích của cô ra sao, cho tới bây giờ cô cũng không trông đợi vào tương lai, không biết định hướng như thế nào.
Cô còn nhớ nhiều năm trước, trong một đêm mưa chú Hai nhận cô về nhà, chú dịu dàng ôm lấy cô, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt, nói rằng, "Song Song đừng sợ, sau này chú Hai sẽ chăm sóc con."
Chú Hai rất thương cô.
Nhưng yêu Chu Ấu nhiều hơn.
Đối với Chu Song Song, ông đều dùng vật chất để bù đắp tình cảm.
Những thứ đó hợp với mặt ngoài an ủi, trong đó cũng xen lẫn mấy phần thật lòng, nhưng cũng làm cho cô biết rõ, giữa cô và chú Hai vừa có huyết thống vừa có ranh giới là gia đình.
Chú không thể đối với cô như con gái ruột.
Mà Chu Song Song cũng không mong chờ, những năm tháng mù mịt không dám tưởng tượng ra tương lai, bởi vì cô cũng không trông đợi gì vào chính bản thân mình.
Việc thi vào Đại học rất quan trọng, các giáo viên nói đó chính là bước ngoặt cuộc đời.
Rất nhiều người cũng cho là như vậy.
Nhưng Chu Song Song nghe thì không có cảm giác mãnh liệt.
Bởi vì không có ai đối với cô tha thiết trông đợi, còn chưa nghĩ đến tương lai mình sẽ ra sao.
Nhưng bây giờ đã khác.
Có lẽ nhiều năm về trước, giữa thành phố phồn hoa nhiều người, thiếu niên kia có lẽ cả đời này cũng sẽ không biết, cô gái chật vật khóc lóc đi trên đường ấy đã coi anh như một điều trân quý trong lòng.
Khi đó Chu Song Song ở ngoài đường, mưa ướt như chuột lột, bị người đi đường đụng ngã xuống đất, té lộn nhào trên đường.
Trời tối đen, màn mưa mông lung, mỗi một người đi qua đều xa lạ có cùng một vẻ mặt lạnh nhạt.
Chú Hai còn không biết cô bị Thịnh Như Hi ném ra ngoài đường, lúc đó chú Hai vẫn còn đang cùng Chu Ấu đi lựa mua giày mới.
Điện thoại trong tay cô bị rớt rơi xuống cống thoát nước.
Trên gương mặt, cổ tay, đầu gối đều đã trầy da, cô mù mịt đứng trong màn mưa không biết phải đi dâu.
Thành phố lớn như vậy, mưa lạnh như băng, cô khập khiễng vừa đi vừa khóc.
Nước mắt hòa cùng nước mưa, trộn lẫn cả máu trên gương mặt, cuối cùng cô đứng trong một xó đường khóc lớn.
Bỗng có một chiếc dù che trên đầu.
Cô giương mắt, hai mắt cô ngập nước nhưng nhìn thấy rõ không phải là gương mặt của chú Hai mà là một người xa lạ.
Cậu thiếu niên có đôi mắt tinh xảo, sống mũi rất cao, môi mỏng, gương mặt góc cạnh mơ hồ đứng dưới ánh đèn đường. Gương mặt anh lãnh đạm, thấy cô nước mắt nước mũi chảy ròng thì đưa cây dù đến bên tay cô.
Anh đứng ở bên cạnh không sợ mưa ướt quần áo mà lấy điện thoại ra.
Giọng nói anh đặc biệt dễ nghe.
Nhưng anh không nói với cô, đến khi anh thấy cảnh sát đi tới mới khom người nhét mấy đồng tiền vào tay cô cùng với mấy viên kẹo.
"Bọn họ sẽ giúp em về nhà."
Anh chỉ nói một câu như vậy, sau đó xoay người đi mất.
Hình ảnh cao lớn của anh chìm trong màn mưa, Chu Song Song đứng trước mặt mấy chú cảnh sát, nghe bọn họ ân cần hỏi han nhưng cô vẫn lăng lăng nhìn về phía anh đi.
Ngày hôm đó, Chu Song Song luôn khắc nhớ hình ảnh của anh.
Anh vĩnh viễn không biết, cử chỉ hành động của anh ngày hôm đó có ý nghĩa lớn như thế nào với Chu Song Song.
Anh cũng không cần biết.
Vốn là đời này, Chu Song Song cho rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.
Cả đời này cũng sẽ không thích một người như vậy nữa.
Cho đến ngày cô chuyển đến Tầm Thành Nhất Trung, lại một lần thấy anh nên đêm đó vui vẻ đến mất ngủ.
Cho dù anh không thấy cô dính bẩn dính máu nữa, cho dù anh quên mất ngày hôm đó, cô cũng rất vui vẻ.
Cô thích anh, cho tới bây giờ cũng vì một lý do.
"Song Song, cậu nghĩ gì vậy?"
Nhậm Hiểu Tĩnh chọc vào má cô.
Chu Song Song lấy lại tinh thần, đầu tiên là lắc đầu một cái, sau đó thấy cây kem sắp chảy nước nên liền nói, "Cậu mau ăn đi."
"Cậu muốn cắn một miếng không?" Nhậm Hiểu Tĩnh nhìn cây kem trong tay mình, cười một chút.
Chu Song Song thích kem bao nhiêu, Nhậm Hiểu Tĩnh sao có thể không biết?
Nhất là khi thời tiết nóng bức như vậy, trước kia Chu Song Song cũng sẽ cùng cô mua kem ăn, nhưng hôm nay kỳ lạ là cô không mua.
Nhậm Hiểu Tĩnh muốn mua cho Chu Song Song nhưng bị cô ngăn lại.
Kết quả là vào lúc này lại nhìn chằm chằm Nhậm Hiểu Tĩnh ăn kem.
Sao Nhậm Hiểu Tĩnh có thể chịu được ánh mắt ấy?
"Hay là vầy đi..."
Chu Song Song nghe Nhậm Hiểu Tĩnh nói chỉ cắn một miếng thôi thì có chút động tâm, nhưng nghĩ đến người nọ cau mày dặn dò, cô lại rũ mắt, lắc đầu không dám.
Thân thể cô yếu ớt, cứ mãi bị bệnh nên những đồ lạnh như thế này anh không cho cô động vào.
"Không sao đâu Song Song, mình thấy hôm nay cậu đứng ngồi không yên là vì ngày mai phải thi cuối kỳ hả?" Nhậm Hiểu Tĩnh vỗ vai nhìn cô.
Chu Song Song nghe kỳ thi cuối kỳ lại ỉu xìu.
Thật ra thì cô cũng sợ.
"Gần đây cậu học tập chăm chỉ như vậy nhất định sẽ thi tốt mà, cậu yên tâm đi."
Khoảng thời gian này Chu Song Song luôn nghiêm túc ghi chép, tan học lại vội vàng về nhà làm đề thi, không mấy khi rảnh rỗi.
Nói thật thì Chu Song Song bỗng nhiên trở nên cố gắng như vậy làm Nhậm Hiểu Tĩnh chưa kịp thích ứng.
Nhưng đồng thời cũng nhìn Chu Song Song với ánh nhìn khác.
"Song Song cậu đừng lo, thi xong chúng ta còn được nghỉ hè! Có thể đi chơi mà!" Nhậm Hiểu Tĩnh cười híp mắt nói.
Sau đó lại đưa cây kem ngay mép miệng cô, "Vị dâu nè, không ăn thì sẽ hối hận đó. Cậu ăn một miếng đi."
Chu Song Song nhìn cây kem trước mặt, bắt đầu dao động.
Ăn một miếng thôi... sẽ không sao đâu nhỉ?
Cô mím môi, cuối cùng cũng không chịu được sự cám dỗ mà mở miệng cắn một miếng.
Vị chua ngọt mát lạnh tan trong miệng, Chu Song Song cong mắt.
Chỉ trong chốc lát, cô mở mắt thấy một người đứng dưới bóng cây phía đối diện.
Mắt anh híp lại, nhìn chằm chằm vào cây kem.
Trong lòng lộp bộp một tiếng, cả người Chu Song Song cứng ngắc, không dám động đậy.
Bị bắt rồi...
"Đình ca, chơi bóng rổ không?" Trong sân bóng rổ, Tề Thư kêu Cố Hề Đình đứng bên ngoài.
Cố Hề Đình không quay đầu lại, "Không."
"... Gì cơ?" Tề Thư không hiểu.
Gần đây Đình ca không chơi game cũng không chơi bóng rổ, một chút thú vui cũng không có.
Thấy Cố Hề Đình nhấc chân phải định đi, cậu lại kêu một câu, "Đình ca cậu định đi đâu làm gì?"
Cậu sợ Cố Hề Đình đi mà không mang theo cậu.
"Đi xử tội bạn nhỏ không biết nghe lời." Cố Hề Đình miễn cưỡng trả lời.
Hả???
Cậu giương mắt nhìn Chu Song Song từ ghế đá đứng dậy, dáng người thẳng tắp như một học sinh tiểu học.
Tề Thư liền xoay người đi.
Lại bị ăn thức ăn cho chó ngập họng!
Mắt thấy Cố Hề Đình đối diện đi tới, Chu Song Song đứng thẳng dậy, Nhậm Hiểu Tĩnh còn ngồi không biết chuyện gì xảy ra.
Ánh mặt trời nóng bức, gương mặt thiếu niên trắng nõn như ngọc, mi mắt đẹp đẽ nhìn cô gái trước mặt, vẻ mặt không vui mấy.
"Em chỉ ăn có một miếng thôi... không ăn nhiều." Cô cúi đầu nhỏ giọng nói.
"Em có ăn hay không cũng đâu có liên quan tới anh? Anh đâu có quản được em?" Anh cười lạnh.
Chu Song Song nghe vậy biết rõ anh đang tức giận, cô vội ngẩng đầu lên, cuống quít tới mức quên Nhậm Hiểu Tĩnh ở bên cạnh, lập tức nắm lấy tay áo của anh, "Không, anh quản được mà..."
"Em không ăn nữa..."
Thấy anh không nói lời nào, cô siết chặt tay áo, "Sau này cũng không ăn đến một miếng nữa."
Cố Hề Đình thấy vành mắt cô ửng đỏ, trái tim anh liền mềm nhũn.
"Anh đâu có nói sau này em không được ăn." Anh thở dài, đưa tay xoa đầu cô
Ít nhất phải đợi anh sai người đem thuốc từ Thiên Cực Sơn về cho cô uống để thân thể tốt lên
Cứ hai ba ngày lại phát sốt, anh sợ cô sẽ bị tổn thương.
"Em xin lỗi mà..." Cô cúi thấp đầu.
Đến lúc Chu Song Song bị Cố Hề Đình dắt đi, Nhậm Hiểu Tĩnh ngơ ngác ngồi trên ghế đá.
Cây kem đã rơi trên mặt đất, nhìn hai người kia đi xa rồi trợn to hai mắt, chấn động không nói nên lời.
Đây là tình huống gì đây?
AAAA cô vừa mới thấy cái gì vậy nè?
Nhậm Hiểu Tĩnh nhớ lại, nhớ tới học thần Cố Hề Đình mấy năm lạnh lùng lại dịu dàng như vậy... là thật sao?
Nhậm Hiểu Tĩnh mê man, hít một hơi.
Khoan đã! Hai người họ vừa... nắm tay nhau sao????
/74
|