“Thế nào,trước đó vài ngày ta đã dặn người may bảo bọn họ nhanh lên kết quả vẫn lâu như vậy mới đưa tới, bất quá nhìn chỉ công xem như thông qua.” Cưu Minh Dạ đối với chỉ công tinh tế trên tay nhìn là biết giá tiền không rẽ,“Hiện tại khí trời bắt đầu lạnh, trước mặt các bộ y phục này đi.”
“Ta không thiếu quần áo.” Nàng không thể tưởng tượng, hắn thế nhưng có tâm dặn người may y phục cho nàng.
“Nàng rõ ràng chỉ mặc trên người một áo lụa mỏng thôi, lúc này khí trời thay đổi,ra ngoài phải mang thêm vài lớp quần áo,còn kiên cường cái gì.”
“Ta……”
“Nàng cái gì? Y phục của nàng ta nhìn đã thấy chán, nhanh đi thay cho ta nhìn một cái, nếu bọn họ làm không hợp ta sẽ tìm bọn họ tính sổ.”
Ba nha đầu đẹm hộp kia đặt ở trên bàn, đồng loạt vây quanh lại, một người một câu “Thẩm tiểu thư” làm người ta mềm nhũn, một chút khí lực cũng đánh không ra,cứ như vậy nàng bị đưa ra phía sau bình phong.
Một hồi, ba nha đầu cười hì hì chạy ra.
Cưu Minh Dạ hỏi bọn họ:“Tại sao lại ra nhanh như vậy?”
“Thẩm tiểu thư nói nàng ngại, không cần chúng ta hỗ trợ,tiểu thư chính mình đổi nha!” Nói xong lại cười lên.
Cưu Minh Dạ cũng cười, nhìn nhìn chằm chằm không chuyển mắt về phía bình phong, qua một hồi lâu Thẩm Lạc Hà mới không tình nguyện chậm rãi đi ra.
“Thẩm tiểu thư thật sự là một thân quý khí!” Một nha đầu không khỏi khen:“Những năm trước Tĩnh Tinh công chúa trong cung đến quý phủ chúng ta, cũng không có quý khí bằng Thẩm cô nương hiện tại !”
Lấy nàng so với công chúa? Thẩm Lạc Hà xoay người lại đi đến bình phong, nói:“Ta đổi lại đây, mặc không quen .”
“Y phục không phải để cho người mặc sao, có cái gì không quen? Ta xem xem.” Cưu Minh Dạ một tay giữ chặt nàng,kéo nàng xoay người đối diện với hắn.
Hắn sờ lên y phục,nhìn thủ công may vá,tra tấn nàng hơn nửa ngày mới gật đầu nói:“Được.”
“Kế tiếp, chúng ta nên chải đầu cho Thẩm tiểu thư.” Bọn nha đầu nóng lòng muốn thử.
“Thật không cần.” Trước lúc Thẩm Lạc Hà cự tuyệt, Cưu Minh Dạ đã đến giúp nàng.
Hắn đứng phía sau nàng,bàn tay nâng lên mái tóc dài của nàng, tóc của nàng chính là đơn giản lấy dây thừng buộc thành đuôi ngựa,đương nhiên không thể so với các cô nương trong kinh thành, chỉ là chải đầu cũng tốn ít nhất hai canh giờ, nàng ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Ừ……” Cưu Minh Dạ giống như đang thưởng thức ngọc khí, xoa tóc của nàng trong lòng bàn tay, sau một lúc lâu mới hạ quyết định nói:“Quả nhiên tóc này vẫn không thể động, cột lên thì thật rất đáng tiếc .”
Ba nha đầu vừa nghe chợt cười rộ lên,“Thiếu gia đau lòng cho tóc của Thẩm cô nương kìa!”
“Các cô cũng có tóc, cũng mỗi ngày chải tóc đấy thôi.”
Thẩm Lạc Hà vội rút tóc mình về, chỉ chải tóc thôi mà cũng đáng để cho hắn và tiểu nha đầu đấu khẩu sao?
Cưu Minh Dạ cười ha ha,hài lòng nhìn nàng.“Không tệ không tệ, nàng như vậy cũng tốt lắm.”
Thật sự rất là không tiền đồ ,trong nháy mắt đột nhiên hít thở không thông……
Thẩm Lạc Hà lặng lẽ đưa tay xoa vị trí trái tim,hắn tán thưởng nàng cũng giống như tán thưởng một nữ nhân quan thệ thân mật với hắn.
………
Ngày này Cưu Minh Dạ không giống trước kia,đưa Thẩm Lạc Hà đi khắp nơi, sáng sớm cũng đã không thấy bóng dáng.
Hắn lại không hứa hẹn mỗi ngày đều phải cùng nàng như hình với bóng,Thẩm Lạc Hà biết chính mình không có lý do gì bất mãn,Cưu Minh Dạ khó lắm mới quay về kinh được vài ngày, kỳ thật hắn bề bộn nhiều việc,rất nhiều người hẹn hắn uống rượu ôn chuyện đều bị hắn thoái thác, nói là cùng những người đó không có giao tình, không có hứng thú đi ứng phó với mấy trường hợp kia.
Vừa mới bắt đầu nàng cảm thấy hắn không muốn cùng mấy người đó uống rượu,lại muốn trốn tránh Thương Thủy Dao mới kéo nàng làm bia đỡ đạn, làm cho nàng thực phiền,nhưng hôm này đột nhiên hắn không thông báo liền biến mất không thấy bóng dáng,làm cho nàng trong lòng bất ổn,nơi này là địa bàn của hắn nàng lo lắng cái gì?
Biết mình thật ngốc nhưng Thẩm Lạc Hà một mình ngẩn người nửa ngày,vẫn là nhịn không được vào lúc ăn trưa làm bộ như vô tình hỏi đám nha đầu Cưu Minh Dạ đi đâu.
“Hình như nói là có bạn ở biên quan trở lại, thiếu gia sáng sớm đã ra ngoài !” Tiểu nha đầu kia nói.
Chỉ một ngày không thấy, nàng lại nhớ hắn đến như vậy .
Buổi tối Thẩm Lạc Hà ở trong phòng sửa sang lại đệm chăn,chỉ nghe đến bên ngoài cãi nhau,tưởng xảy ra chuyện gì,đang định đi ra ngoài xem,vừa kéo cửa ra liền đụng phải Cưu Minh Dạ.
“A? Đã trễ thế này nàng muốn đi đâu?” Cưu Minh Dạ nhìn thấy dáng vẻ vội vả của nàng liền mở miệng hỏi
“Không có, vừa rồi bên ngoài ầm ĩ là ngươi sao?”
“Cái gì tranh cãi ầm ĩ , chẳng qua là nói chuyện lớn tiếng một chút mà thôi, ta bảo bọn họ đừng quên sửa lại y phục mùa đông mà thôi .” Cưu Minh Dạ thuận thế tiến vào.
Thu thập y phục để dễ rời đi? Tần mắt Thẩm Lạc Hà vẫn đi theo hắn đến cái bàn tròn kia.
Hắn gần đây muốn đi đâu sao? Còn bảo bọn họ sửa sang hành lý, sợ đến lúc đó không kịp sao.
“Đây là cái gì?” Nàng nhìn qua xem.
“Thứ tốt.” Cưu Minh Dạ nói xong mở cái hộp nhỏ kia ra, chỉ thấy bên trong có ba viên màu sắc không đồng nhất,hắn lần lượt đem ba viên thuốc kia đặt ở trong lòng bàn tay nàng nói:“Thuốc này uống nhất định phải chú ý, nhất định phải uống màu vàng trước,tiếp đó là màu đỏ, sau đó cách sáu canh giờ nửa thì uống màu tím , bằng không giải dược đều biến thành độc dược .”
Thầm Lạc Hà nhất thời hiểu huynh đệ hắn từ biên quan đến đây đang làm gì,sững sờ nhìn ba viên thuốc kia.
“Như thế nào lại có loại ánh mắt này? Yên tâm,chỉ cần trình tự chính xác cho dù không giải độc được cho nàng thì đối với thân thể cũng không có hại, mặt khác ta còn một phần,sẽ đưa cho Bạch Tú nghiên cứu,hay là chờ hắn nghiên cứu xong xác định không có việc gì nàng mới uống?”.
“Không.” Thẩm Lạc Hà từ trong tay hắn đón lấy, đặt ở trong lòng bàn tay nhìn, sau đó không chút do dự uống vào.
Trong quá trình này, mí mắt Cưu Minh Dạ cũng không nháy một cái nhìn chằm chằm nàng, sợ nàng đột nhiên biến thành cái quái dị gì .
“Thế nào? Có cảm giác không?” Hắn hỏi.
Thẩm Lạc Hà ngồi xuống, lấy tay ấn ngực, lắc lắc đầu,“Không có cảm giác gì đặc biệt.”
“Vậy đúng rồi, chỉ cần dùng thứ tự sai lầm mới thấy không thoải mái, xem ra theo lời hắn nói chắc không vấn đề gì.”
Nhìn dáng vẻ hắn quan tâm như vậy, không phải là sợ chính mình hảo tâm làm chuyện tốt lại hại nàng chết sao?
“Ta không thiếu quần áo.” Nàng không thể tưởng tượng, hắn thế nhưng có tâm dặn người may y phục cho nàng.
“Nàng rõ ràng chỉ mặc trên người một áo lụa mỏng thôi, lúc này khí trời thay đổi,ra ngoài phải mang thêm vài lớp quần áo,còn kiên cường cái gì.”
“Ta……”
“Nàng cái gì? Y phục của nàng ta nhìn đã thấy chán, nhanh đi thay cho ta nhìn một cái, nếu bọn họ làm không hợp ta sẽ tìm bọn họ tính sổ.”
Ba nha đầu đẹm hộp kia đặt ở trên bàn, đồng loạt vây quanh lại, một người một câu “Thẩm tiểu thư” làm người ta mềm nhũn, một chút khí lực cũng đánh không ra,cứ như vậy nàng bị đưa ra phía sau bình phong.
Một hồi, ba nha đầu cười hì hì chạy ra.
Cưu Minh Dạ hỏi bọn họ:“Tại sao lại ra nhanh như vậy?”
“Thẩm tiểu thư nói nàng ngại, không cần chúng ta hỗ trợ,tiểu thư chính mình đổi nha!” Nói xong lại cười lên.
Cưu Minh Dạ cũng cười, nhìn nhìn chằm chằm không chuyển mắt về phía bình phong, qua một hồi lâu Thẩm Lạc Hà mới không tình nguyện chậm rãi đi ra.
“Thẩm tiểu thư thật sự là một thân quý khí!” Một nha đầu không khỏi khen:“Những năm trước Tĩnh Tinh công chúa trong cung đến quý phủ chúng ta, cũng không có quý khí bằng Thẩm cô nương hiện tại !”
Lấy nàng so với công chúa? Thẩm Lạc Hà xoay người lại đi đến bình phong, nói:“Ta đổi lại đây, mặc không quen .”
“Y phục không phải để cho người mặc sao, có cái gì không quen? Ta xem xem.” Cưu Minh Dạ một tay giữ chặt nàng,kéo nàng xoay người đối diện với hắn.
Hắn sờ lên y phục,nhìn thủ công may vá,tra tấn nàng hơn nửa ngày mới gật đầu nói:“Được.”
“Kế tiếp, chúng ta nên chải đầu cho Thẩm tiểu thư.” Bọn nha đầu nóng lòng muốn thử.
“Thật không cần.” Trước lúc Thẩm Lạc Hà cự tuyệt, Cưu Minh Dạ đã đến giúp nàng.
Hắn đứng phía sau nàng,bàn tay nâng lên mái tóc dài của nàng, tóc của nàng chính là đơn giản lấy dây thừng buộc thành đuôi ngựa,đương nhiên không thể so với các cô nương trong kinh thành, chỉ là chải đầu cũng tốn ít nhất hai canh giờ, nàng ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Ừ……” Cưu Minh Dạ giống như đang thưởng thức ngọc khí, xoa tóc của nàng trong lòng bàn tay, sau một lúc lâu mới hạ quyết định nói:“Quả nhiên tóc này vẫn không thể động, cột lên thì thật rất đáng tiếc .”
Ba nha đầu vừa nghe chợt cười rộ lên,“Thiếu gia đau lòng cho tóc của Thẩm cô nương kìa!”
“Các cô cũng có tóc, cũng mỗi ngày chải tóc đấy thôi.”
Thẩm Lạc Hà vội rút tóc mình về, chỉ chải tóc thôi mà cũng đáng để cho hắn và tiểu nha đầu đấu khẩu sao?
Cưu Minh Dạ cười ha ha,hài lòng nhìn nàng.“Không tệ không tệ, nàng như vậy cũng tốt lắm.”
Thật sự rất là không tiền đồ ,trong nháy mắt đột nhiên hít thở không thông……
Thẩm Lạc Hà lặng lẽ đưa tay xoa vị trí trái tim,hắn tán thưởng nàng cũng giống như tán thưởng một nữ nhân quan thệ thân mật với hắn.
………
Ngày này Cưu Minh Dạ không giống trước kia,đưa Thẩm Lạc Hà đi khắp nơi, sáng sớm cũng đã không thấy bóng dáng.
Hắn lại không hứa hẹn mỗi ngày đều phải cùng nàng như hình với bóng,Thẩm Lạc Hà biết chính mình không có lý do gì bất mãn,Cưu Minh Dạ khó lắm mới quay về kinh được vài ngày, kỳ thật hắn bề bộn nhiều việc,rất nhiều người hẹn hắn uống rượu ôn chuyện đều bị hắn thoái thác, nói là cùng những người đó không có giao tình, không có hứng thú đi ứng phó với mấy trường hợp kia.
Vừa mới bắt đầu nàng cảm thấy hắn không muốn cùng mấy người đó uống rượu,lại muốn trốn tránh Thương Thủy Dao mới kéo nàng làm bia đỡ đạn, làm cho nàng thực phiền,nhưng hôm này đột nhiên hắn không thông báo liền biến mất không thấy bóng dáng,làm cho nàng trong lòng bất ổn,nơi này là địa bàn của hắn nàng lo lắng cái gì?
Biết mình thật ngốc nhưng Thẩm Lạc Hà một mình ngẩn người nửa ngày,vẫn là nhịn không được vào lúc ăn trưa làm bộ như vô tình hỏi đám nha đầu Cưu Minh Dạ đi đâu.
“Hình như nói là có bạn ở biên quan trở lại, thiếu gia sáng sớm đã ra ngoài !” Tiểu nha đầu kia nói.
Chỉ một ngày không thấy, nàng lại nhớ hắn đến như vậy .
Buổi tối Thẩm Lạc Hà ở trong phòng sửa sang lại đệm chăn,chỉ nghe đến bên ngoài cãi nhau,tưởng xảy ra chuyện gì,đang định đi ra ngoài xem,vừa kéo cửa ra liền đụng phải Cưu Minh Dạ.
“A? Đã trễ thế này nàng muốn đi đâu?” Cưu Minh Dạ nhìn thấy dáng vẻ vội vả của nàng liền mở miệng hỏi
“Không có, vừa rồi bên ngoài ầm ĩ là ngươi sao?”
“Cái gì tranh cãi ầm ĩ , chẳng qua là nói chuyện lớn tiếng một chút mà thôi, ta bảo bọn họ đừng quên sửa lại y phục mùa đông mà thôi .” Cưu Minh Dạ thuận thế tiến vào.
Thu thập y phục để dễ rời đi? Tần mắt Thẩm Lạc Hà vẫn đi theo hắn đến cái bàn tròn kia.
Hắn gần đây muốn đi đâu sao? Còn bảo bọn họ sửa sang hành lý, sợ đến lúc đó không kịp sao.
“Đây là cái gì?” Nàng nhìn qua xem.
“Thứ tốt.” Cưu Minh Dạ nói xong mở cái hộp nhỏ kia ra, chỉ thấy bên trong có ba viên màu sắc không đồng nhất,hắn lần lượt đem ba viên thuốc kia đặt ở trong lòng bàn tay nàng nói:“Thuốc này uống nhất định phải chú ý, nhất định phải uống màu vàng trước,tiếp đó là màu đỏ, sau đó cách sáu canh giờ nửa thì uống màu tím , bằng không giải dược đều biến thành độc dược .”
Thầm Lạc Hà nhất thời hiểu huynh đệ hắn từ biên quan đến đây đang làm gì,sững sờ nhìn ba viên thuốc kia.
“Như thế nào lại có loại ánh mắt này? Yên tâm,chỉ cần trình tự chính xác cho dù không giải độc được cho nàng thì đối với thân thể cũng không có hại, mặt khác ta còn một phần,sẽ đưa cho Bạch Tú nghiên cứu,hay là chờ hắn nghiên cứu xong xác định không có việc gì nàng mới uống?”.
“Không.” Thẩm Lạc Hà từ trong tay hắn đón lấy, đặt ở trong lòng bàn tay nhìn, sau đó không chút do dự uống vào.
Trong quá trình này, mí mắt Cưu Minh Dạ cũng không nháy một cái nhìn chằm chằm nàng, sợ nàng đột nhiên biến thành cái quái dị gì .
“Thế nào? Có cảm giác không?” Hắn hỏi.
Thẩm Lạc Hà ngồi xuống, lấy tay ấn ngực, lắc lắc đầu,“Không có cảm giác gì đặc biệt.”
“Vậy đúng rồi, chỉ cần dùng thứ tự sai lầm mới thấy không thoải mái, xem ra theo lời hắn nói chắc không vấn đề gì.”
Nhìn dáng vẻ hắn quan tâm như vậy, không phải là sợ chính mình hảo tâm làm chuyện tốt lại hại nàng chết sao?
/27
|