CHƯƠNG 23:
EVIL bar
Chiếc BMW dừng lại trước cổng,hôm nay quán bar không ồn ào như mọi khi,Nó và Zin bước xuống xe với bộ quần áo đen bó sát,đội chiếc mũ công nương Anh,có ren đen che mặt,theo sau là chục vệ sĩ,không nhìn thấy mặt nhưng mọi người có thể cảm nhận được hơi lạnh từ hai đứa nó.Đi vào căn phòng dưới tầng hầm,người trong bang đã tập trung thành hai hàng đứng đầu là Hoàng Tuấn.
-Bang chủ!Tất cả cùng cúi chào và hô to.
Nó bước đến cái ghế đặt giữa căn phòng ngồi xuống,hai chân bắt chéo,một tay chống cằm tay còn lại để lên tay vịn ghế.
-Đưa người ra!Giọng Zin dứt khoát phá tan bầu không khí im lặng trong phòng.
Hoàng Tuấn cho người dẫn tên trộm ra,tên này trước đó đã bị hành hạ khai ra chủ mưu nhưng hắn không hề hé răng.Quỳ trước nó,mặt hắn có một dòng máu tươi chảy từ từ.Zin nhìn hắn một lượt rồi quát lên:
-Sao lại làm mặt người ta ra nông nỗi này?
-Chị! Hắn không chịu khai nên bọn em phải.......Hoàng Tuấn nói mà giọng còn hơi run.Xung quanh,đám đàn em mặt tái nhợt vì sự tức giận của Zin
-À!Ra là vậy! Nếu anh không ngoan cố thì có phải bọn đàn em của tôi không cần làm vậy không!Zin hạ giọng.
Nghe câu nói vừa rồi của Zin mà toàn bộ người trong bang thở phào nhẹ nhõm.Cứ tưởng phó bang chủ tức giận hóa ra chỉ là đùa.Còn nó lại khẽ nhếch môi:
-Bây giờ chỉ cần ngoan ngoãn khai ra người bảo anh làm thì có phải nhẹ nhàng không?Vừa không phải chịu đau lại còn được tha!Zin ngừng một lúc rồi nói tiếp:-Tôi cho anh 10 phút suy nghĩ,chết hoặc sống.
Cả căn phòng lại chìm trong sự imlặng,Nó vẫn cứ ngồi đó quan sát mà không hề lên tiếng.
Mười phút trôi qua,Zin cầm khẩu súng kề vào cổ hắn:-Nói nhanh ai là chủ mưu?Không còn giọng điệu đùa cợt nhu hồi nãy mà thay vào đó là âm hưởng lạnh thấu xương.
-Tôi không biết!Xin hãy tha cho tôi!tôi thực sự không biết.Tôi chỉ nhận tiền rồi làm theo chứ không hề biết gì cả.
-À vẫn còn ngoan cố.mấy cưng đánh cho chị!Zin ra lệnh cho bọn đàn em.Cả chục người nhảy vào đấm đá cùng tiếng kêu la của tên trộm.
-Dừng lại!
Mọi người nghe thấy tiếng nó đều dừng lại.
-Sao vậy.Zin hỏi
Nó chầm chậm bước về phía tên bị đánh kia,dật khẩu súng trên tay của Zin……BÙM……..
Trước những con mắt của bọn đàn em,têm trộm bị nó bắn chết.
-Mày làm gì vậy?Zin ngạc nhiên
-Theo luật thôi!Nó đáp
-Nhưng còn chưa biết được ai là kẻ đứng sau mà!
-Dù sao cũng chả được gì,giải quyết nhanh gọn thôi!Nó gằn giọng làm Zin cũng im bặt.
Bọn đàn em đứng xem từ đâu tới cuối cũng hoảng sợ với hành động của nó,mặt ai cũng tái mét.
-Hoàng Tuấn dọn dẹp đi!hai chị về đây.Nói xong Nó bước đi,Zin đi theo.
Ngồi trên xe,Nó nhìn ra cửa suy nghĩ.
_Tại sao mày làm vậy?Zin hỏi
Nó quay lại:-Theo tao thì tên đó hoàn toàn không biết gì.Dù mày có dọa thế nào thì cũng không được gì,chuyện xong rồi đừng hỏi nữa!
-Uk! Zin đáp,mặt sị ra
-thôi đi có phải lần đầu tiên mày chứng kiến mấy cảnh này đâu,trở lại bình thường giùm cái.Vừa nói Nó vừa nhéo Zin một cái.
-@!Đau lắm đấy!tao biết rùi mà!hihi.Zin lại trở về với trang thái vui vẻ hồn nhiên.
Nó nhìn Zin mỉm cười.
Buổi tối...
Bước ra từ phòng tắm với chiếc váy sang trọng,Nò ngồi vào bàn trnag điểm chỉnh trang lại đầu tóc.
-Dạ! Tiểu thư xe đã chuẩn bị xong rồi ạ!Quản gia bước vào kính cẩn nói.
-Được rồi ông cứ ra đi chút nữa cháu xuống!Nó đáp.
Tại phòng vip một nhà hàng,Nó đang ngồi đợi ai đó,cánh cửa mở ra Hoàng Huy bước vào,Nó vô cùng ngạc nhiên nhưng gương mặt vẫn không thay đổi gì.
-Trái đất thật tròn không ngờ đối tác của tôi lại là anh.Nó nói
-Anh cũng rất ngạc nghiên mà,nhưng xem ra em có vẻ khong hứng thú với cuộc gặp này?Hoàng Huy hỏi lại.
-Đúng!Nhưng vì công ty nên tôi mới ở đây!Nó đáp thẳng thừng.
Hoàng Huy cười nhẹ:-Được rồi chúng ta nên bàn từ đâu đây?.....
Sau hai tiếng dùng cơm và bàn bạc cuối cùng nó cũng kéo hợp đồng trở lại,buổi gặp kết thúc Nó định ra về thì Hoàng Huy gọi lại:-Em có thể đi dạo với anh một chút được không?Chúng ta vừa mới kí hợp đồng xong mà,anh còn vài điều muốn hỏi!Hoàng Huy đưa ra lí do để Nó không thể từ chối.
-được thôi!Chần trừ một lúc cuối cùng Nó đưa ra quyết định.
Hòang Huy lái xe đưa nó đi .Hai người đi trên bờ hồ quen thuộc nơi nó hay đến,gió thoảng nhẹ mùi hương ngọc lan,Nó hit một hơi thật sâu,tận hưởng sự yên bình.Hoàng Huy đi bên cạnh chú ý từng cử chỉ của Nó.
-Sao lại nhìn tôi như vậy?Nó bỗng dưng hỏi
-không có gì!Chỉ là thấy em như vậy đẹp hơn khi ở trường!......Có vẻ em hay đến đây?Hoàng Huy hỏi.
-Mỗi khi làm việc căng thẳng tôi đều đên đây hóng gió!Nó đáp
-Ở đây thật bình yên!Hoàng Huy nhìn nó mỉm cười.Trong phút chốc Nó cảm thấy có một dòng điện xoẹt qua người khiến nó không kịp phản ứng.Huy kéo nó ra chiếc ghế đá gần đó,cả hai cùng ngồi ngắm bầu trời.
-Chẳng phải anh còn chuyện liên quan đến hợp đồng sao?Nó cắt ngang.
-Đó chỉ là cái cớ!Huy đáp.thực ra nah muón biết tại sao em lại lạnh lùng như vậy.
-anh điểu tra tôi?
Huy mỉm cười nhìn nó:-Với anh khi biết rõ đối phương là ai thì mới có thể hợp tác,nhưng không ngờ lại có một sự trùng hợp như vậy.
-phải rồi,mấy ngày ở trường tôi đếu có cảm giác anh không phải là người đơn giản.
-em quá khen rồi!
Trên đường về nó và Huy bắt gặp một bé gái đứng khóc bên đường,Huy vội xuống xe ,lại gần bé gái đó,Nó cũng xuống theo.Thì ra bé gái bị lạc mẹ,Huy dỗ dành bé gái rồi bế bé đi tìm mẹ,nét mặt hiện lên sự lo lắng,may sao đúng lúc mẹ bé quay lại tìm con.Bé gái về với mẹ và không quên chào tạm biệt hai người.Lên xe,Nó nhìn Huy:
-Vì sao anh lại lo lắng cho bé gái đó như vậy?
-Vì anh sợ cô bé sẽ mất gia đình,mất đi người yêu thương nhất.Huy đáp với giọng buồn rầu.
-Sợi?
-Đúng!trước đây anh có một người em trai tên là Tuấn kém 2 tuổi, hồi đó anh 6 tuổi,một hôm mẹ dẫn hai anh em đi chơi,vì tính em ấy hay nghich ngợm chạy nhảy lung tung nên đi lạc,anh và mẹ đi tìm nhưng không thấy em ấy,cho đến khi mẹ mất mẹ vẫn mong gặp lại con trai.
-mẹ anh đã qua đời?
-Uk bà bị ung thư.
-Xin lỗi vì đã gợi đến quá khứ buồn của anh,chúng ta là nhưng người chung cảnh ngộ!Lần đầu tiên nó cảm thấy mình có sự đồng cảm đến vậy.
-Em có thể kể cho anh nghe chứ!Huy hỏi Nó
Ngập ngừng hồi lâu nó bắt đầu kể.
10h,chiếc xe của Huy dừng ở cổng nhà Nó,truóc khi xuống xe Huy hỏi nó:-chúng ta có thể làm bạn được chứ?
Không nói gì Nó xuống xe,đóng cửa lại Nó khẽ gật đầu,quay đi nở một nụ cười,nó đâu biết hành động ấy đã làm tim ai đó lỡ nhịp.Huy nhìn nó đi khuất sau cánh cổng rồi mới lái xe đi,con tim xao xuyến,vừa lái xe vừa cười một mình.
EVIL bar
Chiếc BMW dừng lại trước cổng,hôm nay quán bar không ồn ào như mọi khi,Nó và Zin bước xuống xe với bộ quần áo đen bó sát,đội chiếc mũ công nương Anh,có ren đen che mặt,theo sau là chục vệ sĩ,không nhìn thấy mặt nhưng mọi người có thể cảm nhận được hơi lạnh từ hai đứa nó.Đi vào căn phòng dưới tầng hầm,người trong bang đã tập trung thành hai hàng đứng đầu là Hoàng Tuấn.
-Bang chủ!Tất cả cùng cúi chào và hô to.
Nó bước đến cái ghế đặt giữa căn phòng ngồi xuống,hai chân bắt chéo,một tay chống cằm tay còn lại để lên tay vịn ghế.
-Đưa người ra!Giọng Zin dứt khoát phá tan bầu không khí im lặng trong phòng.
Hoàng Tuấn cho người dẫn tên trộm ra,tên này trước đó đã bị hành hạ khai ra chủ mưu nhưng hắn không hề hé răng.Quỳ trước nó,mặt hắn có một dòng máu tươi chảy từ từ.Zin nhìn hắn một lượt rồi quát lên:
-Sao lại làm mặt người ta ra nông nỗi này?
-Chị! Hắn không chịu khai nên bọn em phải.......Hoàng Tuấn nói mà giọng còn hơi run.Xung quanh,đám đàn em mặt tái nhợt vì sự tức giận của Zin
-À!Ra là vậy! Nếu anh không ngoan cố thì có phải bọn đàn em của tôi không cần làm vậy không!Zin hạ giọng.
Nghe câu nói vừa rồi của Zin mà toàn bộ người trong bang thở phào nhẹ nhõm.Cứ tưởng phó bang chủ tức giận hóa ra chỉ là đùa.Còn nó lại khẽ nhếch môi:
-Bây giờ chỉ cần ngoan ngoãn khai ra người bảo anh làm thì có phải nhẹ nhàng không?Vừa không phải chịu đau lại còn được tha!Zin ngừng một lúc rồi nói tiếp:-Tôi cho anh 10 phút suy nghĩ,chết hoặc sống.
Cả căn phòng lại chìm trong sự imlặng,Nó vẫn cứ ngồi đó quan sát mà không hề lên tiếng.
Mười phút trôi qua,Zin cầm khẩu súng kề vào cổ hắn:-Nói nhanh ai là chủ mưu?Không còn giọng điệu đùa cợt nhu hồi nãy mà thay vào đó là âm hưởng lạnh thấu xương.
-Tôi không biết!Xin hãy tha cho tôi!tôi thực sự không biết.Tôi chỉ nhận tiền rồi làm theo chứ không hề biết gì cả.
-À vẫn còn ngoan cố.mấy cưng đánh cho chị!Zin ra lệnh cho bọn đàn em.Cả chục người nhảy vào đấm đá cùng tiếng kêu la của tên trộm.
-Dừng lại!
Mọi người nghe thấy tiếng nó đều dừng lại.
-Sao vậy.Zin hỏi
Nó chầm chậm bước về phía tên bị đánh kia,dật khẩu súng trên tay của Zin……BÙM……..
Trước những con mắt của bọn đàn em,têm trộm bị nó bắn chết.
-Mày làm gì vậy?Zin ngạc nhiên
-Theo luật thôi!Nó đáp
-Nhưng còn chưa biết được ai là kẻ đứng sau mà!
-Dù sao cũng chả được gì,giải quyết nhanh gọn thôi!Nó gằn giọng làm Zin cũng im bặt.
Bọn đàn em đứng xem từ đâu tới cuối cũng hoảng sợ với hành động của nó,mặt ai cũng tái mét.
-Hoàng Tuấn dọn dẹp đi!hai chị về đây.Nói xong Nó bước đi,Zin đi theo.
Ngồi trên xe,Nó nhìn ra cửa suy nghĩ.
_Tại sao mày làm vậy?Zin hỏi
Nó quay lại:-Theo tao thì tên đó hoàn toàn không biết gì.Dù mày có dọa thế nào thì cũng không được gì,chuyện xong rồi đừng hỏi nữa!
-Uk! Zin đáp,mặt sị ra
-thôi đi có phải lần đầu tiên mày chứng kiến mấy cảnh này đâu,trở lại bình thường giùm cái.Vừa nói Nó vừa nhéo Zin một cái.
-@!Đau lắm đấy!tao biết rùi mà!hihi.Zin lại trở về với trang thái vui vẻ hồn nhiên.
Nó nhìn Zin mỉm cười.
Buổi tối...
Bước ra từ phòng tắm với chiếc váy sang trọng,Nò ngồi vào bàn trnag điểm chỉnh trang lại đầu tóc.
-Dạ! Tiểu thư xe đã chuẩn bị xong rồi ạ!Quản gia bước vào kính cẩn nói.
-Được rồi ông cứ ra đi chút nữa cháu xuống!Nó đáp.
Tại phòng vip một nhà hàng,Nó đang ngồi đợi ai đó,cánh cửa mở ra Hoàng Huy bước vào,Nó vô cùng ngạc nhiên nhưng gương mặt vẫn không thay đổi gì.
-Trái đất thật tròn không ngờ đối tác của tôi lại là anh.Nó nói
-Anh cũng rất ngạc nghiên mà,nhưng xem ra em có vẻ khong hứng thú với cuộc gặp này?Hoàng Huy hỏi lại.
-Đúng!Nhưng vì công ty nên tôi mới ở đây!Nó đáp thẳng thừng.
Hoàng Huy cười nhẹ:-Được rồi chúng ta nên bàn từ đâu đây?.....
Sau hai tiếng dùng cơm và bàn bạc cuối cùng nó cũng kéo hợp đồng trở lại,buổi gặp kết thúc Nó định ra về thì Hoàng Huy gọi lại:-Em có thể đi dạo với anh một chút được không?Chúng ta vừa mới kí hợp đồng xong mà,anh còn vài điều muốn hỏi!Hoàng Huy đưa ra lí do để Nó không thể từ chối.
-được thôi!Chần trừ một lúc cuối cùng Nó đưa ra quyết định.
Hòang Huy lái xe đưa nó đi .Hai người đi trên bờ hồ quen thuộc nơi nó hay đến,gió thoảng nhẹ mùi hương ngọc lan,Nó hit một hơi thật sâu,tận hưởng sự yên bình.Hoàng Huy đi bên cạnh chú ý từng cử chỉ của Nó.
-Sao lại nhìn tôi như vậy?Nó bỗng dưng hỏi
-không có gì!Chỉ là thấy em như vậy đẹp hơn khi ở trường!......Có vẻ em hay đến đây?Hoàng Huy hỏi.
-Mỗi khi làm việc căng thẳng tôi đều đên đây hóng gió!Nó đáp
-Ở đây thật bình yên!Hoàng Huy nhìn nó mỉm cười.Trong phút chốc Nó cảm thấy có một dòng điện xoẹt qua người khiến nó không kịp phản ứng.Huy kéo nó ra chiếc ghế đá gần đó,cả hai cùng ngồi ngắm bầu trời.
-Chẳng phải anh còn chuyện liên quan đến hợp đồng sao?Nó cắt ngang.
-Đó chỉ là cái cớ!Huy đáp.thực ra nah muón biết tại sao em lại lạnh lùng như vậy.
-anh điểu tra tôi?
Huy mỉm cười nhìn nó:-Với anh khi biết rõ đối phương là ai thì mới có thể hợp tác,nhưng không ngờ lại có một sự trùng hợp như vậy.
-phải rồi,mấy ngày ở trường tôi đếu có cảm giác anh không phải là người đơn giản.
-em quá khen rồi!
Trên đường về nó và Huy bắt gặp một bé gái đứng khóc bên đường,Huy vội xuống xe ,lại gần bé gái đó,Nó cũng xuống theo.Thì ra bé gái bị lạc mẹ,Huy dỗ dành bé gái rồi bế bé đi tìm mẹ,nét mặt hiện lên sự lo lắng,may sao đúng lúc mẹ bé quay lại tìm con.Bé gái về với mẹ và không quên chào tạm biệt hai người.Lên xe,Nó nhìn Huy:
-Vì sao anh lại lo lắng cho bé gái đó như vậy?
-Vì anh sợ cô bé sẽ mất gia đình,mất đi người yêu thương nhất.Huy đáp với giọng buồn rầu.
-Sợi?
-Đúng!trước đây anh có một người em trai tên là Tuấn kém 2 tuổi, hồi đó anh 6 tuổi,một hôm mẹ dẫn hai anh em đi chơi,vì tính em ấy hay nghich ngợm chạy nhảy lung tung nên đi lạc,anh và mẹ đi tìm nhưng không thấy em ấy,cho đến khi mẹ mất mẹ vẫn mong gặp lại con trai.
-mẹ anh đã qua đời?
-Uk bà bị ung thư.
-Xin lỗi vì đã gợi đến quá khứ buồn của anh,chúng ta là nhưng người chung cảnh ngộ!Lần đầu tiên nó cảm thấy mình có sự đồng cảm đến vậy.
-Em có thể kể cho anh nghe chứ!Huy hỏi Nó
Ngập ngừng hồi lâu nó bắt đầu kể.
10h,chiếc xe của Huy dừng ở cổng nhà Nó,truóc khi xuống xe Huy hỏi nó:-chúng ta có thể làm bạn được chứ?
Không nói gì Nó xuống xe,đóng cửa lại Nó khẽ gật đầu,quay đi nở một nụ cười,nó đâu biết hành động ấy đã làm tim ai đó lỡ nhịp.Huy nhìn nó đi khuất sau cánh cổng rồi mới lái xe đi,con tim xao xuyến,vừa lái xe vừa cười một mình.
/28
|