CHƯƠNG 27:
Sân trường......
Nó và Zin đang đi tìm xe của lớp thì có tiếng gọi:- Zin,Miu bên này nè! Hóa ra là Cen.Cen đang đứng cùng hắn,nhìn thấy nó hắn nở một nụ cười tươi rói:-Chào!
-Chào!Nó đáp lại.
-Thảo Quỳnh chưa đến sao,sắp đi rồi? Zin hỏi.
-đây....tui...... đây.....nè! Thảo Quỳnh từ xa chạy lại,thở hồng hộc.
-Trời ơi bà làm gì mà đến muộn vậy?Zin nhíu mày.
-ờ......thì tui ngủ quên....hì hì.
-Thôi mọi người lên xe thôi! Cen giục.
5ng lên xe trong tiếng cười nói vui vẻ của ba người kia còn hắn và nó vẫn im lặng.
Từ phía xa Ngọc lan nhìn thấy cảnh tượng đó mà máu sôi lên sùng sục,nhìn tụi nó như muốn ăn tươi nuốt sống.
-Chị! Để tụi nó như vậy được sao? Một nhỏ bên cạnh lên tiếng
-Không....không thể được! Nhỏ nghiến răng.Trong đầu chợt hiện lên điều gì đó,nhỏ cùng mấy đứa con gái xúm lại thì thầm.Rồi tất cả lên xe,nhỏ nhìn về xe lớp nó cười gian tà,một kế hoạch được sắp xếp xong.
Trên xe,mọi người trò chuyện vui vẻ chỉ có hắn và nó là im lặng,không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà bà la sát xếp nó với hắn ngồi cùng nhau,sau đó là hàng chục con mắt nhìn nó và hắn đầy ghen tị,ba tên chủ mưu xui cô giáo kia che miệng cười khúc khích( Zin,Cen,Thảo Quỳnh đó).Nó giở một cuốn sách ra đọc,thấy vậy hắn định nói chuyện thấy vậy đành thôi,hắn đeo tai nghe khoanh tay trước ngực ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài qua cửa sổ.Bỗng dưng hắn có cảm giác vai hắn nặng trĩu,hắn nhìn xuống thì thấy nó đang tựa vào vai hắn ngủ,hắn mỉm cười đưa tay chỉnh lại đầu nó để hẳn lên vai.Hắn cứ thế nhìn nó say xưa,lần đầu tiên hắn nhìn nó lâu và gần đến vậy,da nó trắng hồng như da em bé,mọi đường nét trên khuôn mặt phải nói là thật hoàn hảo,đôi mi dì cong nhẹ,môi mọng đỏ,hắn cảm thấy có một dòng điện chạy xẹt qua người,hắn giật mình quay ra cửa sổ,trong lòng có một niềm vui khó tả.
...............
Đến nơi,mọi người tập trung lại một chỗ,sau khi nghe căn dặn của giáo viên,mọi người bắt tay vào việc dựng lều đầu tiên.Sau 20phút hắn và Cen dựng song lều của mình qua giúp tụi nó,ai ngờ đến nơi đã thấy Zin đang buôn chuyện vời Thảo Quỳnh còn nó ngồi đọc sách trong lều.Hắn và Cen ngạc nhiên.
-Ai đã giúp các cậu dựng lều vậy? Cen hỏi.
-tụi tui tự dựng!Zin đáp.
-Các cậu làm được sao? Hắn hỏi lại đầy hoài nghi.
-Chứ sao!mấy chuyện này tụi tui làm suốt ak! Dẽ ợt! Zin đáp lại.
Hai chàng nhìn nhau gãi đầu cứ tưởng đuọc trổ tài ai dè........Nó ngòi trong lều ,măt vẫn chăm chú vào quyển sách nhưng khóe môi lại nhếch lên nhẹ.
Sau khi dựng lều xong mọi người cùng nhau chuẩn bị bữa trưa,nó nhóm lửa trại với Zin thì hắn bước đến.
-Có cần tôi giúp gì không? Hắn hỏi.
-Cậu ngòi xuống giúp tụi tui đi! Zin nhanh nhảu.
Hắn ngồi xuông cùng làm với hai đứa nó.
-Zin! Mau lại giúp mình!Tiếng Thaỏ Quỳnh từ xa vọng lại.Zin nghe vậy chạy biến đi luôn để lại nó và hắn.
Làm xong thấy trên chán nó có mồ hôi hắn đưa tay lau cho nó.Nó có chút ngượng ngùng:-Cám ơn.
-không có gì! Hắn đáp.
Hắn và nó ở đó mà không hề hay biết nhỏ Ngọc Lan núp sau gốc cây đứng nhìn từ nãy giờ,nhỏ vo cùng tức giận,hai tay nắm thành nắm đấm,mắt sôi trào lửa giận:-Đợi đó nhỏ khốn kiếp kia! Ngọc Lan đạp chân vào gốc cây rùi bỏ đi.
Sau bữa trưa khoảng 1 giờ,mọi người tập trung lại,ai ai cũng háo hức,bây giờ là trò chơi hấp dẫn nhất của buổi dã ngoại,trò chơi ‘’ TÌM KHO BÁU’’.Mỗi người đươc phát một bản đồ,một chai nước và một ít bánh mì,mọi người sẽ đi vào rừng,tìm của kho báu theo chỉ dẫn trong bản đồ,trước khi trời tối phải quay lại nơi dựng lều tập trung.Ai tìm được sẽ được thưởng rất đặc biệt,Zin reo lên và quyết sẽ dành chiến thắng,Cen cũng không kém phần háo hức,Thảo Quỳnh cũng rất quyết tâm,còn hắn chỉ đứng đó nhìn nó,trong lòng hắn có một dự cảm không lành.Nó rất hứng thú với trò chơi này,sau khi nhận đồ xong, mỗi người một ngả đi vào rừng.Nó vừa đi vào thì gặp một biển chỉ dẫn theo biển chỉ dẫn nó đi tiếp,và rồi một cái... một cái nữa,nó cứ thế đi.
..............
Chiều tối tại,khu dựng lều mọi người đã mệt lả chỉ có Zin và Thảo Quỳnh là vui như hội,hai nàng đã tìm được kho báu và quay trở về xớm nhất,Cen cũng chạy đến chia vui,ba người cười nói rôm rả.Trời tối dần,mọi người quây quần bên lửa trại,bữa tối đã sẵn sàng,hắn nhìn quanh mà không thấy nó đâu nghĩ rằng nó đã về lều nên hắn chạy đến tìm nhưng không thấy,hắn chạy khắp khu lều tìm nó,nhưng vẫn chẳng thấy nó đâu,cảm giác bất an tràn đến,tin hắn đập thình thịch......
Zin,Thảo Quỳnh,Cen vẫn còn đang chìm trong niềm vui chiến thắng mà khong để ý đến nó và hắn.
-Nguy rồi,không thấy Miu đâu hết! Hắn từ xa chạy lại thở gấp.
Ba người mới sực nhớ ra,từ lúc về không thấy nó đâu,Zin quăng kho báu qua một bên chạy đi tìm nó thì bị hắn dữ lại.
-đừng đi tìm nữa tôi tìm cả rồi! Hắn nói.
-chưa chắc đâu,mọi người đi tìm lại lần nữa xem! Zin vung tay hắn ra,cả bốn người lại chạy đi tìm nó.
Sau gần một tiếng đồng hồ đi tìm nó mà không thấy đâu cả bốn tập trung ở lều hắn.Zin cố gắng gọi cho nó từ lúc đi tìm mà không liên lạc được
-Miu có thể đi đâu được chứ? Thảo Quỳnh giọng lo lắng.
-Hay là Miu còn ở trong rừng chưa về? Cen bất chợt thốt lên.
Cả bốn như đứng hình:-Không lẽ Miu xảy ra chuyện rồi! Cả bốn cùng đồng thanh.
.............Trở lại với nó,sau khi vào rừng,nó đi theo bản đồ, bỗng chợt dừng lại nhìn xung quanh,nó thấy toàn là cây rậm rạp,nó bị lạc đường rồi.Không còn tin vào tấm bản đồ kia nữa nó tự mình quay lại,trời nhem tối mà nó cứ lòng vòng mãi không có đường ra,nó bắt đầu hốt hoảng,mồ hôi đầm đìa trên trán.Nó lục balô lấy điện thoại............trời! ở chốn hoang vu này thì làm gì có sóng mà gọi,nó cố gắng bấm lại số......RỤP......điện thoại hết bin.Người nó run lên,nó quay đầu chạy,chạy mãi,bỗng nhiên.......AAAAAA..........Nó bị rơi xuống cái vách nhỏ,xung quanh toàn cây và lá khô.Nó đứng dậy để trèo lên...Rắc....chân nó bị chẹo,đau quá nó ngồi xụp xuống.Một mình ngồi dưới vách, nước mắt lăn trên má,cái cảm giác bị bỏ lại trong nó trào ra thành nước mắt,từ ngày bị bắt cóc nó rất sợ ở một mình trong bóng tối,nó sợ không ai đến với nó,sợ mọi người bỏ nó đi.Đêm trên núi với sương và cái lạnh vây xung quanh nó,ngồi co do một chỗ,nó vừa lạnh vừa sợ.
......................
-Không Miu không thể có chuyện được! Zin òa khóc.Cen ôm Zin vào lòng.-Tui phải đi tìm Zin! Đẩy Cen ra Zin chạy đi,Cen và Thảo Quỳnh đuổi theo,còn hắn chạy vào lều làm gì đó.
-Không được đâu Zin,vào rừng bây giờ nguy hiểm lắm! Cen giữ Zin lại.
-Không tôi phải đi tìm Miu! Zin vẫn không chịu yên.
Cen ôm chặt không cho Zin chạy đi,hắn chạy qua:- Tôi đi tìm Miu,mọi người báo cứu hộ đi! Rồi hắn chạy vào rừng với chiếc áo khoác mỏng và chiếc đền bin trên tay.Thảo Quỳnh chạy theo hắn để ngăn lại nhưng không kịp........
Hắn rảo bước trong rừng,vừa đi vừa gọi to:-Miu! Miu ơi,cậu ở đâu,Miu! Trong lòng lo lắng.
......................
Nó ngồi trong bóng tối lẫn sương lạnh,đầu đau như búa bổ, mệt mỏi mà thiếp đi,bên tai văng vẳng tiếng của hắn đang gọi nó,nó choàng tỉnh,lắng nghe thật kĩ,chẳng có gì cả nó nghe nhầm rùi,nó cúi đầu buồn bã.Tiếng hắn lại vang lên:-Miu!cậu ở đâu miu!...đúng,dúng là tiếng của hắn nó không nghe nhầm,cố gắng đứng dậy khi đôi chân đã tê vì ngồi nhiều nó cất têng gọi yếu ớt.
-Bin! Có phải cậu không?
-‘’Hình như là tiếng của Miu’’ Hắn dừng lại lắng tai nghe.
-Bin! NÓ lại gọi.
Tiếng nó,hắn vui mừng:-Là tôi! Cậu ở đâu vậy? Hắn khôg nghe thấy gì nữa lần theo tiêng gọi vừa nãy.
-Bin tôi ở đây! Nó cố gắng gọi thêm lần nữa.
Hắn nghe thấy chạy vè phía tiếng gọi,trước mặt là cái vách đó,hắn soi đèn xuống:-Miu! Tôi tìm được cậu rồi!
Hắn trèo xuống dưới,vừa thấy hắn nó ôm chầm lấy khóc nức nở,điều đó làm hắn vừa ngạc nhiên lại có phần nhẹ nhõm:-Ổn rồi có tôi đây! Không sao mà! Hắn an ủi.
-sao người cậu lạnh ngắt vậy? Hắn giật mình,rồi sờ lên trán nó:- Cậu sốt cao quá!
-Tôi......l..ạ...n..h! Chưa nói hết câu nó ngất đi. Bên tai còn loáng thoáng tiếng của hắn:- Miu! Miu.
Hắn đỡ nó ngồi xuống cởi áo cho nó khoác,nhưng người nó vẫn lạnh đi,’’ Có lửa thì tốt biết bao’’ hắn nghĩ thầm.Chợt nhớ ra điều gì đó,hắn sờ tay vào túi quần,cái bật lửa lúc hắn phụ nó nhóm lửa,hắn reo lên:’’MAY QUÁ’’. Vội vàng vơ đám lá khô xung quanh rồi bẻ mấy cành khô ra,hắn nhóm lửa sưởi ấm cho nó.
Khi nó tỉnh thì thấy mình đang tựa vào vai hắn,trước mặt là đống lửa sáng
-Cậu tỉnh rồi! Hắn đưa tay sớ chán nó:- đỡ sốt rồi!
-cám ơn tôi đỡ hơn rồi! Nó nhìn hắn.Không biết do ánh lửa hay là sự thật nó thấy mặt hắn ửng hồng.
Hai người ngồi bên đống lửa tựa lưng vào nhau.
-Khôg ngờ trời đêm ở đây lại đẹp như vậy! Hắn nhìn lên bầu trời và nói.
-uk! Không ngờ đẹp thật đấy! Nó cũng nhìn lên trời.
-Tôi đã rất sợ! Cả hai đồng thanh.
Hai người quay lại nhìn nhau cười.
-Cậu sợ gì vậy? Hắn hỏi.
-tôi sợ ở một mình,như thế sẽ rât cô đơn,sợ cả khi ai đó bỏ tôi đi mà không quay lại,sợ sẽ không ai tìm ra tôi! Tôi rất sợ.
-Giờ cậu không cần sợ nữa rồi vì tôi đã tìm ra và đang ở bên cậu này! Hắn cười mỉm.
-Uk! Cám ơn cậu rất nhiều! Nó nói.-Thế cậu sợ gì vậy? Nó hỏi lại.
Hắn im lặng một lúc rồi thở dài và nói:-Tôi sợ cậu xảy ra chuyện,sợ không tìm thấy cậu! Hắndừng lại làm tim nó bắt đầu đập mạnh không kiểm soát được.-Làm sao đây? Hình như.......tôi thích cậu mất rồi! Hắn nói tiếp.
Nghe xong,nó đơ người,tim như lỡ một nhịp,hắn tỏ tình với nó sao,lần đầu tiên nó được một người con trai nói như vậy,nó lúng túng không biết làm thế nào.
-Cậu đỡ hơn rồi! Vậy chúng ta về thôi! Hắn chuyển chủ đề
-Nhưng chân tôi.....! Nó ấp úng.
-Sao vậy? Hắn kéo chân nó ra xem:- chậc khơp rồi,chắc cậu đau lắm! Thui ở đây đến sáng mai rồi tính tiếp vậy!
............
Sáng hôm sau,mọi người cùng vào rừng tìm hai đứa nó,Thảo Quỳnh nhìn thấy có khói bay lên từ phía vách nên chạy đến và reo lên:- Họ đây rùi!.Mọi người chạy lại thấy hai đứa nó tựa vào nhau ngủ trong như công chúa và hoàng tử,thạt đẹp đôi,Zin lén lấy điện thoại chụp lại.
........................
Nó và hắn được cứu lên,vừa nhìn thầy nó Zin chạy lại ôm nó khóc nức nở:-Hu...Hu...mày đây rồi......Hu...Hu...!
.......
Buổi dã ngoại kết thúc,mọi người ngồi trên xe,mọi người đều có vẻ mệt mỏi chỉ trừ nó và hắn là nói chuyện rôm rả.Tất cả đều ngạc nhiên,chẳng nhẽ chỉ mới một đêm mà họ đã thân thiết như vây.Zin buông ra một câu tỉnh bơ:-có một sự thay đổi không hề nhẹ na! Vừa nói xong,Zin có cảm giác gáy lành lạnh.Zin quay đầu lại,nó và hắn đang nhìn Zin với ánh mắt hình viên đạn.
-hì......coi như tao chưa nói gì nhá! Zin cười trừ rồi quay đi.Nó và hắn nhìn nhau cười.
Về đến trường,mọi người đã xuống xe đọi tài xế đến đón về.nó đi cùng Zin ra cổng.
-Miu! Miu ơi!
Nó quay lại thì thấy hắn đuổi theo gọi nó.Hắn chạy đến:- Tôi còn chuyện này muốn hỏi cậu!
-Ak....tui đi trước!Zin hiểu chuyện đi trước.
-Chuyện gì vậy?Nó hỏi.
-ak......tôi...tôi!
-cậu không nói tôi về đây! Nó quay đầu bước đi.
hắn cầm tay nó níu lại:-Tôi thich cậu.......làm bạn gái tôi nhé!
1...2..3...4...5s nó nhìn hắn:-Tôi.....Tôi!
-cậu không cần trả lời ngay đâu! Tôi sẽ chờ! Hắn mỉm cười nhìn nó.
Nó ngại ngùng quay đi,hắn nhìn theo dáng nó thở phào nhẹ nhõm.
PS: CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ ĐỌC TRUYỆN CỦA MÌNH,ĐÂY LÀ LẦN ĐẦU MÌNH VIẾT NÊN CÒN NHÍU THIẾU SÓT MONG CÁC BẠN THÔNG CẢM,MONG CÁC BAN GÓP Ý ĐỂ MÌNH CHỈNH SỬA VÀ CÓ ĐỘNG LỰC VIẾT TIẾP NHÉ,CÁM ƠN CÁC BẠN RẤT NHÌU,CHÚC CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ
Sân trường......
Nó và Zin đang đi tìm xe của lớp thì có tiếng gọi:- Zin,Miu bên này nè! Hóa ra là Cen.Cen đang đứng cùng hắn,nhìn thấy nó hắn nở một nụ cười tươi rói:-Chào!
-Chào!Nó đáp lại.
-Thảo Quỳnh chưa đến sao,sắp đi rồi? Zin hỏi.
-đây....tui...... đây.....nè! Thảo Quỳnh từ xa chạy lại,thở hồng hộc.
-Trời ơi bà làm gì mà đến muộn vậy?Zin nhíu mày.
-ờ......thì tui ngủ quên....hì hì.
-Thôi mọi người lên xe thôi! Cen giục.
5ng lên xe trong tiếng cười nói vui vẻ của ba người kia còn hắn và nó vẫn im lặng.
Từ phía xa Ngọc lan nhìn thấy cảnh tượng đó mà máu sôi lên sùng sục,nhìn tụi nó như muốn ăn tươi nuốt sống.
-Chị! Để tụi nó như vậy được sao? Một nhỏ bên cạnh lên tiếng
-Không....không thể được! Nhỏ nghiến răng.Trong đầu chợt hiện lên điều gì đó,nhỏ cùng mấy đứa con gái xúm lại thì thầm.Rồi tất cả lên xe,nhỏ nhìn về xe lớp nó cười gian tà,một kế hoạch được sắp xếp xong.
Trên xe,mọi người trò chuyện vui vẻ chỉ có hắn và nó là im lặng,không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà bà la sát xếp nó với hắn ngồi cùng nhau,sau đó là hàng chục con mắt nhìn nó và hắn đầy ghen tị,ba tên chủ mưu xui cô giáo kia che miệng cười khúc khích( Zin,Cen,Thảo Quỳnh đó).Nó giở một cuốn sách ra đọc,thấy vậy hắn định nói chuyện thấy vậy đành thôi,hắn đeo tai nghe khoanh tay trước ngực ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài qua cửa sổ.Bỗng dưng hắn có cảm giác vai hắn nặng trĩu,hắn nhìn xuống thì thấy nó đang tựa vào vai hắn ngủ,hắn mỉm cười đưa tay chỉnh lại đầu nó để hẳn lên vai.Hắn cứ thế nhìn nó say xưa,lần đầu tiên hắn nhìn nó lâu và gần đến vậy,da nó trắng hồng như da em bé,mọi đường nét trên khuôn mặt phải nói là thật hoàn hảo,đôi mi dì cong nhẹ,môi mọng đỏ,hắn cảm thấy có một dòng điện chạy xẹt qua người,hắn giật mình quay ra cửa sổ,trong lòng có một niềm vui khó tả.
...............
Đến nơi,mọi người tập trung lại một chỗ,sau khi nghe căn dặn của giáo viên,mọi người bắt tay vào việc dựng lều đầu tiên.Sau 20phút hắn và Cen dựng song lều của mình qua giúp tụi nó,ai ngờ đến nơi đã thấy Zin đang buôn chuyện vời Thảo Quỳnh còn nó ngồi đọc sách trong lều.Hắn và Cen ngạc nhiên.
-Ai đã giúp các cậu dựng lều vậy? Cen hỏi.
-tụi tui tự dựng!Zin đáp.
-Các cậu làm được sao? Hắn hỏi lại đầy hoài nghi.
-Chứ sao!mấy chuyện này tụi tui làm suốt ak! Dẽ ợt! Zin đáp lại.
Hai chàng nhìn nhau gãi đầu cứ tưởng đuọc trổ tài ai dè........Nó ngòi trong lều ,măt vẫn chăm chú vào quyển sách nhưng khóe môi lại nhếch lên nhẹ.
Sau khi dựng lều xong mọi người cùng nhau chuẩn bị bữa trưa,nó nhóm lửa trại với Zin thì hắn bước đến.
-Có cần tôi giúp gì không? Hắn hỏi.
-Cậu ngòi xuống giúp tụi tui đi! Zin nhanh nhảu.
Hắn ngồi xuông cùng làm với hai đứa nó.
-Zin! Mau lại giúp mình!Tiếng Thaỏ Quỳnh từ xa vọng lại.Zin nghe vậy chạy biến đi luôn để lại nó và hắn.
Làm xong thấy trên chán nó có mồ hôi hắn đưa tay lau cho nó.Nó có chút ngượng ngùng:-Cám ơn.
-không có gì! Hắn đáp.
Hắn và nó ở đó mà không hề hay biết nhỏ Ngọc Lan núp sau gốc cây đứng nhìn từ nãy giờ,nhỏ vo cùng tức giận,hai tay nắm thành nắm đấm,mắt sôi trào lửa giận:-Đợi đó nhỏ khốn kiếp kia! Ngọc Lan đạp chân vào gốc cây rùi bỏ đi.
Sau bữa trưa khoảng 1 giờ,mọi người tập trung lại,ai ai cũng háo hức,bây giờ là trò chơi hấp dẫn nhất của buổi dã ngoại,trò chơi ‘’ TÌM KHO BÁU’’.Mỗi người đươc phát một bản đồ,một chai nước và một ít bánh mì,mọi người sẽ đi vào rừng,tìm của kho báu theo chỉ dẫn trong bản đồ,trước khi trời tối phải quay lại nơi dựng lều tập trung.Ai tìm được sẽ được thưởng rất đặc biệt,Zin reo lên và quyết sẽ dành chiến thắng,Cen cũng không kém phần háo hức,Thảo Quỳnh cũng rất quyết tâm,còn hắn chỉ đứng đó nhìn nó,trong lòng hắn có một dự cảm không lành.Nó rất hứng thú với trò chơi này,sau khi nhận đồ xong, mỗi người một ngả đi vào rừng.Nó vừa đi vào thì gặp một biển chỉ dẫn theo biển chỉ dẫn nó đi tiếp,và rồi một cái... một cái nữa,nó cứ thế đi.
..............
Chiều tối tại,khu dựng lều mọi người đã mệt lả chỉ có Zin và Thảo Quỳnh là vui như hội,hai nàng đã tìm được kho báu và quay trở về xớm nhất,Cen cũng chạy đến chia vui,ba người cười nói rôm rả.Trời tối dần,mọi người quây quần bên lửa trại,bữa tối đã sẵn sàng,hắn nhìn quanh mà không thấy nó đâu nghĩ rằng nó đã về lều nên hắn chạy đến tìm nhưng không thấy,hắn chạy khắp khu lều tìm nó,nhưng vẫn chẳng thấy nó đâu,cảm giác bất an tràn đến,tin hắn đập thình thịch......
Zin,Thảo Quỳnh,Cen vẫn còn đang chìm trong niềm vui chiến thắng mà khong để ý đến nó và hắn.
-Nguy rồi,không thấy Miu đâu hết! Hắn từ xa chạy lại thở gấp.
Ba người mới sực nhớ ra,từ lúc về không thấy nó đâu,Zin quăng kho báu qua một bên chạy đi tìm nó thì bị hắn dữ lại.
-đừng đi tìm nữa tôi tìm cả rồi! Hắn nói.
-chưa chắc đâu,mọi người đi tìm lại lần nữa xem! Zin vung tay hắn ra,cả bốn người lại chạy đi tìm nó.
Sau gần một tiếng đồng hồ đi tìm nó mà không thấy đâu cả bốn tập trung ở lều hắn.Zin cố gắng gọi cho nó từ lúc đi tìm mà không liên lạc được
-Miu có thể đi đâu được chứ? Thảo Quỳnh giọng lo lắng.
-Hay là Miu còn ở trong rừng chưa về? Cen bất chợt thốt lên.
Cả bốn như đứng hình:-Không lẽ Miu xảy ra chuyện rồi! Cả bốn cùng đồng thanh.
.............Trở lại với nó,sau khi vào rừng,nó đi theo bản đồ, bỗng chợt dừng lại nhìn xung quanh,nó thấy toàn là cây rậm rạp,nó bị lạc đường rồi.Không còn tin vào tấm bản đồ kia nữa nó tự mình quay lại,trời nhem tối mà nó cứ lòng vòng mãi không có đường ra,nó bắt đầu hốt hoảng,mồ hôi đầm đìa trên trán.Nó lục balô lấy điện thoại............trời! ở chốn hoang vu này thì làm gì có sóng mà gọi,nó cố gắng bấm lại số......RỤP......điện thoại hết bin.Người nó run lên,nó quay đầu chạy,chạy mãi,bỗng nhiên.......AAAAAA..........Nó bị rơi xuống cái vách nhỏ,xung quanh toàn cây và lá khô.Nó đứng dậy để trèo lên...Rắc....chân nó bị chẹo,đau quá nó ngồi xụp xuống.Một mình ngồi dưới vách, nước mắt lăn trên má,cái cảm giác bị bỏ lại trong nó trào ra thành nước mắt,từ ngày bị bắt cóc nó rất sợ ở một mình trong bóng tối,nó sợ không ai đến với nó,sợ mọi người bỏ nó đi.Đêm trên núi với sương và cái lạnh vây xung quanh nó,ngồi co do một chỗ,nó vừa lạnh vừa sợ.
......................
-Không Miu không thể có chuyện được! Zin òa khóc.Cen ôm Zin vào lòng.-Tui phải đi tìm Zin! Đẩy Cen ra Zin chạy đi,Cen và Thảo Quỳnh đuổi theo,còn hắn chạy vào lều làm gì đó.
-Không được đâu Zin,vào rừng bây giờ nguy hiểm lắm! Cen giữ Zin lại.
-Không tôi phải đi tìm Miu! Zin vẫn không chịu yên.
Cen ôm chặt không cho Zin chạy đi,hắn chạy qua:- Tôi đi tìm Miu,mọi người báo cứu hộ đi! Rồi hắn chạy vào rừng với chiếc áo khoác mỏng và chiếc đền bin trên tay.Thảo Quỳnh chạy theo hắn để ngăn lại nhưng không kịp........
Hắn rảo bước trong rừng,vừa đi vừa gọi to:-Miu! Miu ơi,cậu ở đâu,Miu! Trong lòng lo lắng.
......................
Nó ngồi trong bóng tối lẫn sương lạnh,đầu đau như búa bổ, mệt mỏi mà thiếp đi,bên tai văng vẳng tiếng của hắn đang gọi nó,nó choàng tỉnh,lắng nghe thật kĩ,chẳng có gì cả nó nghe nhầm rùi,nó cúi đầu buồn bã.Tiếng hắn lại vang lên:-Miu!cậu ở đâu miu!...đúng,dúng là tiếng của hắn nó không nghe nhầm,cố gắng đứng dậy khi đôi chân đã tê vì ngồi nhiều nó cất têng gọi yếu ớt.
-Bin! Có phải cậu không?
-‘’Hình như là tiếng của Miu’’ Hắn dừng lại lắng tai nghe.
-Bin! NÓ lại gọi.
Tiếng nó,hắn vui mừng:-Là tôi! Cậu ở đâu vậy? Hắn khôg nghe thấy gì nữa lần theo tiêng gọi vừa nãy.
-Bin tôi ở đây! Nó cố gắng gọi thêm lần nữa.
Hắn nghe thấy chạy vè phía tiếng gọi,trước mặt là cái vách đó,hắn soi đèn xuống:-Miu! Tôi tìm được cậu rồi!
Hắn trèo xuống dưới,vừa thấy hắn nó ôm chầm lấy khóc nức nở,điều đó làm hắn vừa ngạc nhiên lại có phần nhẹ nhõm:-Ổn rồi có tôi đây! Không sao mà! Hắn an ủi.
-sao người cậu lạnh ngắt vậy? Hắn giật mình,rồi sờ lên trán nó:- Cậu sốt cao quá!
-Tôi......l..ạ...n..h! Chưa nói hết câu nó ngất đi. Bên tai còn loáng thoáng tiếng của hắn:- Miu! Miu.
Hắn đỡ nó ngồi xuống cởi áo cho nó khoác,nhưng người nó vẫn lạnh đi,’’ Có lửa thì tốt biết bao’’ hắn nghĩ thầm.Chợt nhớ ra điều gì đó,hắn sờ tay vào túi quần,cái bật lửa lúc hắn phụ nó nhóm lửa,hắn reo lên:’’MAY QUÁ’’. Vội vàng vơ đám lá khô xung quanh rồi bẻ mấy cành khô ra,hắn nhóm lửa sưởi ấm cho nó.
Khi nó tỉnh thì thấy mình đang tựa vào vai hắn,trước mặt là đống lửa sáng
-Cậu tỉnh rồi! Hắn đưa tay sớ chán nó:- đỡ sốt rồi!
-cám ơn tôi đỡ hơn rồi! Nó nhìn hắn.Không biết do ánh lửa hay là sự thật nó thấy mặt hắn ửng hồng.
Hai người ngồi bên đống lửa tựa lưng vào nhau.
-Khôg ngờ trời đêm ở đây lại đẹp như vậy! Hắn nhìn lên bầu trời và nói.
-uk! Không ngờ đẹp thật đấy! Nó cũng nhìn lên trời.
-Tôi đã rất sợ! Cả hai đồng thanh.
Hai người quay lại nhìn nhau cười.
-Cậu sợ gì vậy? Hắn hỏi.
-tôi sợ ở một mình,như thế sẽ rât cô đơn,sợ cả khi ai đó bỏ tôi đi mà không quay lại,sợ sẽ không ai tìm ra tôi! Tôi rất sợ.
-Giờ cậu không cần sợ nữa rồi vì tôi đã tìm ra và đang ở bên cậu này! Hắn cười mỉm.
-Uk! Cám ơn cậu rất nhiều! Nó nói.-Thế cậu sợ gì vậy? Nó hỏi lại.
Hắn im lặng một lúc rồi thở dài và nói:-Tôi sợ cậu xảy ra chuyện,sợ không tìm thấy cậu! Hắndừng lại làm tim nó bắt đầu đập mạnh không kiểm soát được.-Làm sao đây? Hình như.......tôi thích cậu mất rồi! Hắn nói tiếp.
Nghe xong,nó đơ người,tim như lỡ một nhịp,hắn tỏ tình với nó sao,lần đầu tiên nó được một người con trai nói như vậy,nó lúng túng không biết làm thế nào.
-Cậu đỡ hơn rồi! Vậy chúng ta về thôi! Hắn chuyển chủ đề
-Nhưng chân tôi.....! Nó ấp úng.
-Sao vậy? Hắn kéo chân nó ra xem:- chậc khơp rồi,chắc cậu đau lắm! Thui ở đây đến sáng mai rồi tính tiếp vậy!
............
Sáng hôm sau,mọi người cùng vào rừng tìm hai đứa nó,Thảo Quỳnh nhìn thấy có khói bay lên từ phía vách nên chạy đến và reo lên:- Họ đây rùi!.Mọi người chạy lại thấy hai đứa nó tựa vào nhau ngủ trong như công chúa và hoàng tử,thạt đẹp đôi,Zin lén lấy điện thoại chụp lại.
........................
Nó và hắn được cứu lên,vừa nhìn thầy nó Zin chạy lại ôm nó khóc nức nở:-Hu...Hu...mày đây rồi......Hu...Hu...!
.......
Buổi dã ngoại kết thúc,mọi người ngồi trên xe,mọi người đều có vẻ mệt mỏi chỉ trừ nó và hắn là nói chuyện rôm rả.Tất cả đều ngạc nhiên,chẳng nhẽ chỉ mới một đêm mà họ đã thân thiết như vây.Zin buông ra một câu tỉnh bơ:-có một sự thay đổi không hề nhẹ na! Vừa nói xong,Zin có cảm giác gáy lành lạnh.Zin quay đầu lại,nó và hắn đang nhìn Zin với ánh mắt hình viên đạn.
-hì......coi như tao chưa nói gì nhá! Zin cười trừ rồi quay đi.Nó và hắn nhìn nhau cười.
Về đến trường,mọi người đã xuống xe đọi tài xế đến đón về.nó đi cùng Zin ra cổng.
-Miu! Miu ơi!
Nó quay lại thì thấy hắn đuổi theo gọi nó.Hắn chạy đến:- Tôi còn chuyện này muốn hỏi cậu!
-Ak....tui đi trước!Zin hiểu chuyện đi trước.
-Chuyện gì vậy?Nó hỏi.
-ak......tôi...tôi!
-cậu không nói tôi về đây! Nó quay đầu bước đi.
hắn cầm tay nó níu lại:-Tôi thich cậu.......làm bạn gái tôi nhé!
1...2..3...4...5s nó nhìn hắn:-Tôi.....Tôi!
-cậu không cần trả lời ngay đâu! Tôi sẽ chờ! Hắn mỉm cười nhìn nó.
Nó ngại ngùng quay đi,hắn nhìn theo dáng nó thở phào nhẹ nhõm.
PS: CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ ĐỌC TRUYỆN CỦA MÌNH,ĐÂY LÀ LẦN ĐẦU MÌNH VIẾT NÊN CÒN NHÍU THIẾU SÓT MONG CÁC BẠN THÔNG CẢM,MONG CÁC BAN GÓP Ý ĐỂ MÌNH CHỈNH SỬA VÀ CÓ ĐỘNG LỰC VIẾT TIẾP NHÉ,CÁM ƠN CÁC BẠN RẤT NHÌU,CHÚC CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ
/28
|