Một lúc sau, mọi người vào vị trí, phân chia thành hai nhóm tập hợp đông đủ ở sân vận động. Nhóm thượng khách gồm lãnh đạo và lão binh nghiêm trang ngồi trên khán đài quan sát, trong khi nhóm tân binh đứng chen chúc có trật tự trong một góc với tư thế sẵn sàng đợi lệnh. Nhìn tổng thể, nghi thức duyệt binh này có vẻ giống như một đại hội thể thao cấp phổ thông, chẳng qua là, thay vì phải có một bầu không khí sôi động, náo nhiệt thì tất cả lại mang một thân quân trang lục sắc cực kỳ nghiêm túc khiến bầu không khí trở nên trang nghiêm và thiêng liêng.
Đứng đầu là đội cầm quân kỳ của Mễ Kiều, gồm sáu nữ tân binh nắm chặt bốn góc và hai cạnh giữa của quân kỳ, dùng sức kéo thẳng nhằm làm quân kỳ căng ra trong lúc duyệt binh.
Mễ Kiều thản nhiên nhìn lướt qua sân vận động, đập vào mắt cô là hàng quân phục màu đen với những khẩu súng đại liên trước ngực tạo nên một tư thế thật oai hùng, hiên ngang đem toàn bộ sân vận động bao vây thành một vòng lớn.
Cảnh tượng này làm lòng Mễ Kiều không khỏi tràn ngập chờ mong vào chương trình tập huấn sắp tới. Trong đầu cô rất nhanh liền liên tưởng đến viễn cảnh bản thân mặc quân phục lưu loát len lỏi qua những lùm cây tựa như một con mèo với khẩu súng lục đen tuyền trong tay, hắc hắc, cảm giác sẽ rất tuyệt đây...
“Nghiêm, chuẩn bị!”
Một nam tân binh đứng trước đội cầm quân kỳ của Mễ Kiều bất ngờ hô lớn khẩu lệnh, hai tay nắm chặt đặt ngang thắt lưng, chạy đều về hướng Trầm Mạt, lúc này đã đi xuống từ khán đài, báo cáo.
Sau đó, khúc quân ca hào hùng vang lên, Mễ Kiều vẻ mặt nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ, bên tai văng vẳng tiếng đếm nhẩm 1, 2, 1, 2,...
Đây là quy ước của đội cô. Tiếng đếm rất nhỏ, chỉ vừa đủ cho sáu người nghe. Đội cô cứ thế mà dẫn đầu tiến về phía trung tâm khán đài.
“Các đồng chí vất vả!”
Trầm Mạt liếc thấy Mễ Kiều đang tiến về phía mình, vốn dĩ là sắc mặt kiêu ngạo, tràn ngập vui mừng lại trở nên ảm đạm, hắc ám.
Bất quá, dù gì ông cũng là một lão quân nhân có kinh nghiệm sa trường nhiều năm, chẳng lẽ lại để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công tác sao?
Không thể nào!
Ngay lập tức, Trầm Mạt lấy lại tinh thần, hét lớn “Vì người dân phục vụ!”
Nếu không phải chính bản thân đang mặc quân trang, nếu không phải chính bản thân đang có mặt tại đây, Mễ Kiều chỉ sợ sẽ bễu môi khinh thường như bao lần cô thấy cảnh duyệt binh trên TV, “Nhìn kìa, mặt người nào người náy đều ngốc như nhau, có mỗi một câu mà cứ hô hoài!”
Hiện tại, cô rốt cuộc cũng đã hiểu, đối với một người quân nhân chân chính, quân trang không chỉ đơn thuần là trang phục, mà nó còn là một liều thuốc tinh thần kích thích ý chí chiến đấu và sự nhiệt huyết trong mỗi người quân nhân, khiến họ cảm thấy thật tự hào khi mặc nó.
Ép buộc suốt cả buổi sáng, nghi thức duyệt binh rốt cuộc cũng kết thúc.
Bây giờ là thời gian tự do, mọi người đều mang tâm trạng hưng phấn trở về ký túc xá.
Đặc biệt là các nữ tân binh, tập huấn lâu dài khiến họ gần như chẳng có thời gian chăm chút cho bản thân nên họ càng háo hức sửa soạn, khoác lên mình những bộ trang phục họ cho là đẹp nhất, nữ tính nhất rồi trang điểm cho nhau khiến cả ký túc xá đều tràn ngập tiếng cười.
Ngoại trừ Mễ Kiều, cô chẳng thèm thay quần áo liền vội vàng chạy đến văn phòng của Trầm Nghê Trần, gõ cửa hồi lâu mà không ai trả lời.
Có chút mất mát, Mễ Kiều lê bước trở về ký túc xá. Khi đi ngang qua bảng thông báo danh sách những người được phép ra ngoài, cô liền dừng lại nâng mắt liếc nhìn.
Bình thường, mỗi ngày mỗi ký túc xá đều cho phép hai tân binh đăng ký ra ngoài, nhưng bắt buộc phải trở về trước 9 giờ tối vì buổi tối có kiểm tra phòng.
Nghe thoáng qua thì thấy dễ nhưng trên thực tế lại tương đối phiền toái. Đầu tiên, mọi người phải thương lượng sắp xếp thứ tự ai trước, ai sau rồi viết đơn xin phép. Đơn này không thể tùy tiện viết mà phải dựa theo bản mẫu. Sau khi viết xong phải nộp lên cho lớp trưởng duyệt và ký tên, rồi đến liên trưởng, cuối cùng là đội trưởng hoặc chính trị viên ký tên, đóng dấu. Phải hoàn tất một loạt các thủ tục như vậy thì mới có thể nhận được giấy “Chứng nhận thông hành”.
Người nào có giấy này, kết hợp cùng thẻ tân binh và đơn xin phép thì lính gác cổng mới cho ra ngoài, lúc trở về cũng vậy, phải xuất trình đủ ba loại giấy tờ đó thì mới được vào. Bất kỳ ai về trễ so với giờ quy định cũng phải chịu phạt theo quân kỷ!
Lúc này, trong phòng ngủ, bảy nữ tân binh đồng loạt nhìn về phía Mễ Kiều. Như thường lệ, hôm nay cô cũng được cấp hai giấy thông hành. Nếu là ngày thường thì không sao cả nhưng hôm nay lại là kỳ nghỉ đặc biệt nên ai cũng trông chờ vào nó. Ở Mễ Kiều, các cô luôn cảm nhận được một lực uy hiếp vô hình khiến ai cũng phải kiên dè, chẳng ai dám mở miệng tranh giành với cô.
Như người lạc vào cõi mộng, tuy cầm trong tay hai đơn xin phép khống do chính tay chính trị viên cấp nhưng Mễ Kiều lại luôn nghĩ về Trầm Nghê Trần. Lúc duyệt binh, cô rõ ràng đã nhìn thấy anh đứng từ xa, sao giờ lại không thấy!
Mễ Kiều thở dài khổ sở. Kỳ nghỉ đã muốn bắt đầu, anh lại chẳng thèm cùng cô thương lượng một chút xem mấy ngày này sẽ làm cái gì. Là do anh vô tâm hay anh là một người chồng keo kiệt đây, ngay cả cảm nhận của cô cũng không để ý!
“Chuyện gì vậy? Sao các cô chưa nộp đơn xin phép lên, bộ không tính ra ngoài sao?”
Ngoài cửa, giọng nói không kiên nhẫn của Vương Văn Yến vang lên rõ to, dường như cô ta cũng đang trong chờ vào kỳ nghỉ này nên chạy đến thúc giục.
“Này..., chính trị viên, cô có gặp Trầm đội trưởng không?”
Mễ Kiều đột nhiên đứng lên, ánh mắt đầy chờ mong nhìn Vương Văn Yến hỏi.
“Các cô nhanh quyết định rồi nộp lên cho tôi. Cấp trên có lệnh, ngay hôm nay sẽ hủy bỏ chức vụ của Trầm đội trưởng ở trường, điều về quân đoàn J. Hiện tại, anh ấy hẳn là đã đến quân đoàn nhậm chức rồi. Sau kỳ nghỉ, cấp trên sẽ an bài đội trưởng mới.”
Mễ Kiều sửng sốt như không tin vào tai mình.
Các nữ tân binh khác cũng ồ lên thất vọng. Một mỹ nam khí chất như vậy lại bị điều đi, sắp tới, chẳng biết nghênh đón các cô là cái dạng mặt hàng gì đây!
“Hắc hắc... Mễ Kiều, chắc cô cũng biết tại sao Trầm đội trưởng bị điều đi rồi đúng không.”
Vương Văn Yến ái muội nhìn Mễ Kiều nói khiến lòng Mễ Kiều hoảng hốt.
Cô nào biết, Vương Văn Yến lời ngầm lại có ý là: Cô là cháu gái của Trầm đội trưởng, anh ta kế thừa quân đoàn J chỉ là chuyện sớm muộn, sao cô có thể không biết được?
Hiện tại, trong đầu Mễ Kiều chỉ nghĩ đến một vấn đề, nhất định tin đồn đã đến tai ông ngoại nên Trầm Nghê Trần mới bị điều đi. Điều đó có nghĩa là ông ngoại cô không thích Trầm Nghê Trần, cô phải làm sao bây giờ? Cô cùng Trầm Nghê Trần nên làm cái gì bây giờ?
Lúc này đây, cô rất muốn đi tìm ông ngoại để nói cho rõ ràng, là cô muốn gả cho anh, là cô bắt anh phải cưới cô, sao ông ngoại có thể làm khó anh?!
“Các cô tự mình thương lượng đi, tôi có việc ra ngoài một chút!”
Nói xong, Mễ Kiều liền đặt bút ký tên lên chỗ xác nhận của liên trưởng rồi xông thẳng ra ngoài!
Đứng đầu là đội cầm quân kỳ của Mễ Kiều, gồm sáu nữ tân binh nắm chặt bốn góc và hai cạnh giữa của quân kỳ, dùng sức kéo thẳng nhằm làm quân kỳ căng ra trong lúc duyệt binh.
Mễ Kiều thản nhiên nhìn lướt qua sân vận động, đập vào mắt cô là hàng quân phục màu đen với những khẩu súng đại liên trước ngực tạo nên một tư thế thật oai hùng, hiên ngang đem toàn bộ sân vận động bao vây thành một vòng lớn.
Cảnh tượng này làm lòng Mễ Kiều không khỏi tràn ngập chờ mong vào chương trình tập huấn sắp tới. Trong đầu cô rất nhanh liền liên tưởng đến viễn cảnh bản thân mặc quân phục lưu loát len lỏi qua những lùm cây tựa như một con mèo với khẩu súng lục đen tuyền trong tay, hắc hắc, cảm giác sẽ rất tuyệt đây...
“Nghiêm, chuẩn bị!”
Một nam tân binh đứng trước đội cầm quân kỳ của Mễ Kiều bất ngờ hô lớn khẩu lệnh, hai tay nắm chặt đặt ngang thắt lưng, chạy đều về hướng Trầm Mạt, lúc này đã đi xuống từ khán đài, báo cáo.
Sau đó, khúc quân ca hào hùng vang lên, Mễ Kiều vẻ mặt nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ, bên tai văng vẳng tiếng đếm nhẩm 1, 2, 1, 2,...
Đây là quy ước của đội cô. Tiếng đếm rất nhỏ, chỉ vừa đủ cho sáu người nghe. Đội cô cứ thế mà dẫn đầu tiến về phía trung tâm khán đài.
“Các đồng chí vất vả!”
Trầm Mạt liếc thấy Mễ Kiều đang tiến về phía mình, vốn dĩ là sắc mặt kiêu ngạo, tràn ngập vui mừng lại trở nên ảm đạm, hắc ám.
Bất quá, dù gì ông cũng là một lão quân nhân có kinh nghiệm sa trường nhiều năm, chẳng lẽ lại để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công tác sao?
Không thể nào!
Ngay lập tức, Trầm Mạt lấy lại tinh thần, hét lớn “Vì người dân phục vụ!”
Nếu không phải chính bản thân đang mặc quân trang, nếu không phải chính bản thân đang có mặt tại đây, Mễ Kiều chỉ sợ sẽ bễu môi khinh thường như bao lần cô thấy cảnh duyệt binh trên TV, “Nhìn kìa, mặt người nào người náy đều ngốc như nhau, có mỗi một câu mà cứ hô hoài!”
Hiện tại, cô rốt cuộc cũng đã hiểu, đối với một người quân nhân chân chính, quân trang không chỉ đơn thuần là trang phục, mà nó còn là một liều thuốc tinh thần kích thích ý chí chiến đấu và sự nhiệt huyết trong mỗi người quân nhân, khiến họ cảm thấy thật tự hào khi mặc nó.
Ép buộc suốt cả buổi sáng, nghi thức duyệt binh rốt cuộc cũng kết thúc.
Bây giờ là thời gian tự do, mọi người đều mang tâm trạng hưng phấn trở về ký túc xá.
Đặc biệt là các nữ tân binh, tập huấn lâu dài khiến họ gần như chẳng có thời gian chăm chút cho bản thân nên họ càng háo hức sửa soạn, khoác lên mình những bộ trang phục họ cho là đẹp nhất, nữ tính nhất rồi trang điểm cho nhau khiến cả ký túc xá đều tràn ngập tiếng cười.
Ngoại trừ Mễ Kiều, cô chẳng thèm thay quần áo liền vội vàng chạy đến văn phòng của Trầm Nghê Trần, gõ cửa hồi lâu mà không ai trả lời.
Có chút mất mát, Mễ Kiều lê bước trở về ký túc xá. Khi đi ngang qua bảng thông báo danh sách những người được phép ra ngoài, cô liền dừng lại nâng mắt liếc nhìn.
Bình thường, mỗi ngày mỗi ký túc xá đều cho phép hai tân binh đăng ký ra ngoài, nhưng bắt buộc phải trở về trước 9 giờ tối vì buổi tối có kiểm tra phòng.
Nghe thoáng qua thì thấy dễ nhưng trên thực tế lại tương đối phiền toái. Đầu tiên, mọi người phải thương lượng sắp xếp thứ tự ai trước, ai sau rồi viết đơn xin phép. Đơn này không thể tùy tiện viết mà phải dựa theo bản mẫu. Sau khi viết xong phải nộp lên cho lớp trưởng duyệt và ký tên, rồi đến liên trưởng, cuối cùng là đội trưởng hoặc chính trị viên ký tên, đóng dấu. Phải hoàn tất một loạt các thủ tục như vậy thì mới có thể nhận được giấy “Chứng nhận thông hành”.
Người nào có giấy này, kết hợp cùng thẻ tân binh và đơn xin phép thì lính gác cổng mới cho ra ngoài, lúc trở về cũng vậy, phải xuất trình đủ ba loại giấy tờ đó thì mới được vào. Bất kỳ ai về trễ so với giờ quy định cũng phải chịu phạt theo quân kỷ!
Lúc này, trong phòng ngủ, bảy nữ tân binh đồng loạt nhìn về phía Mễ Kiều. Như thường lệ, hôm nay cô cũng được cấp hai giấy thông hành. Nếu là ngày thường thì không sao cả nhưng hôm nay lại là kỳ nghỉ đặc biệt nên ai cũng trông chờ vào nó. Ở Mễ Kiều, các cô luôn cảm nhận được một lực uy hiếp vô hình khiến ai cũng phải kiên dè, chẳng ai dám mở miệng tranh giành với cô.
Như người lạc vào cõi mộng, tuy cầm trong tay hai đơn xin phép khống do chính tay chính trị viên cấp nhưng Mễ Kiều lại luôn nghĩ về Trầm Nghê Trần. Lúc duyệt binh, cô rõ ràng đã nhìn thấy anh đứng từ xa, sao giờ lại không thấy!
Mễ Kiều thở dài khổ sở. Kỳ nghỉ đã muốn bắt đầu, anh lại chẳng thèm cùng cô thương lượng một chút xem mấy ngày này sẽ làm cái gì. Là do anh vô tâm hay anh là một người chồng keo kiệt đây, ngay cả cảm nhận của cô cũng không để ý!
“Chuyện gì vậy? Sao các cô chưa nộp đơn xin phép lên, bộ không tính ra ngoài sao?”
Ngoài cửa, giọng nói không kiên nhẫn của Vương Văn Yến vang lên rõ to, dường như cô ta cũng đang trong chờ vào kỳ nghỉ này nên chạy đến thúc giục.
“Này..., chính trị viên, cô có gặp Trầm đội trưởng không?”
Mễ Kiều đột nhiên đứng lên, ánh mắt đầy chờ mong nhìn Vương Văn Yến hỏi.
“Các cô nhanh quyết định rồi nộp lên cho tôi. Cấp trên có lệnh, ngay hôm nay sẽ hủy bỏ chức vụ của Trầm đội trưởng ở trường, điều về quân đoàn J. Hiện tại, anh ấy hẳn là đã đến quân đoàn nhậm chức rồi. Sau kỳ nghỉ, cấp trên sẽ an bài đội trưởng mới.”
Mễ Kiều sửng sốt như không tin vào tai mình.
Các nữ tân binh khác cũng ồ lên thất vọng. Một mỹ nam khí chất như vậy lại bị điều đi, sắp tới, chẳng biết nghênh đón các cô là cái dạng mặt hàng gì đây!
“Hắc hắc... Mễ Kiều, chắc cô cũng biết tại sao Trầm đội trưởng bị điều đi rồi đúng không.”
Vương Văn Yến ái muội nhìn Mễ Kiều nói khiến lòng Mễ Kiều hoảng hốt.
Cô nào biết, Vương Văn Yến lời ngầm lại có ý là: Cô là cháu gái của Trầm đội trưởng, anh ta kế thừa quân đoàn J chỉ là chuyện sớm muộn, sao cô có thể không biết được?
Hiện tại, trong đầu Mễ Kiều chỉ nghĩ đến một vấn đề, nhất định tin đồn đã đến tai ông ngoại nên Trầm Nghê Trần mới bị điều đi. Điều đó có nghĩa là ông ngoại cô không thích Trầm Nghê Trần, cô phải làm sao bây giờ? Cô cùng Trầm Nghê Trần nên làm cái gì bây giờ?
Lúc này đây, cô rất muốn đi tìm ông ngoại để nói cho rõ ràng, là cô muốn gả cho anh, là cô bắt anh phải cưới cô, sao ông ngoại có thể làm khó anh?!
“Các cô tự mình thương lượng đi, tôi có việc ra ngoài một chút!”
Nói xong, Mễ Kiều liền đặt bút ký tên lên chỗ xác nhận của liên trưởng rồi xông thẳng ra ngoài!
/58
|