Gió thu thổi nhẹ che kín những dấu ấn năm xưa bị thời gian vùi lấp. “Khí trời hà huy cành lá đừng, nhất thế thanh phương nhất thế điệp”*, nếu có kiếp trước, Trầm Nghê Trần anh nhất định sẽ là một con nhộng đau khổ chờ ngày phá kén, còn Mễ Kiều cô chắc chắn sẽ là một đóa hoa đẹp nhất trong biển hoa rực rỡ. (* một câu thơ, mình giữ nguyên văn)
Anh nói, anh phải lập tức đến quân đoàn để nhậm chức, do đó có rất nhiều việc cần phải giải quyết, không thể ở bên cô trong suốt kỳ nghỉ được, còn không bằng cô cứ về nhà nghỉ ngơi cho thoải mái.
Dẫu biết anh đang lo lắng thu xếp mọi việc cho cô, vì cô chuẩn bị tất cả nhưng cô vẫn không thể cầm lòng được liền xoay người đưa lưng về phía anh nói, anh cứ đi đi, em chỉ cần biết, anh sẽ luôn nhớ về em dù có bao bận rộn là được. Em tin tình yêu của hai ta sẽ mãi bền lâu theo thời gian dù không thể kề cận sáng tối.
Cố nén cảm giác mất mát đang dâng trào trong lòng, vì tình yêu, vì hạnh phúc, cô không thể không tự nhủ thầm, “Mễ Kiều, cố lên!”
“Đậu đỏ tương tư vì ai lưu? Tổng đem đậu đỏ đổi vũ trụ.”* (* một câu thơ, mình giữ nguyên văn)
Một tuần nghỉ lễ nhanh chóng trôi qua, chương trình học cũng chính thức bắt đầu.
Vì đội trưởng mới có dáng người thấp bé trông giống củ khoai tây, diện mạo xấu xí lại nói giọng địa phương, nên dù là trung úy một gạch hai sao nhưng lại không được các học viên coi trọng, tất cả đều xem mệnh lệnh của anh ta như là gió thoảng mây bay.
Chẳng bù với hồi Trầm Nghê Trần còn làm đội trưởng, dù mỗi ngày đều phải mặc quân trang và không được phép trang điểm nhưng các cô vẫn tìm trăm phương nghìn kế để thoa một ít BB lên mặt. Có đôi khi huấn luyện vừa khổ vừa mệt, chỉ cần Trầm Nghê Trần xuất hiện, liền tựa như một làn gió xuân xua tan bao mệt mỏi.
Bây giờ, mỗi khi đi học, nghĩ đến viễn cảnh bị một đội trưởng như vậy hướng dẫn, các cô ai nấy cũng xấu hổ cúi đầu, hoặc là kéo mũ xuống thật thấp, hoặc là nhìn chằm chằm xuống mặt đất, không ai dám ngẩng đầu lên cả.
Chương trình học thực tế có phần khác so với Mễ Kiều tưởng tượng. Năm nhất phần lớn đều học chương trình căn bản. Chính trị viên còn nói, chỉ những ai học giỏi mới có thể tiến đến chương trình học quân sự chính thức.
Còn Trầm Nghê Trần, sau khi xử lý hết mọi việc như anh đã nói, mỗi ngày, anh đều đến chở cô đi ăn tối.
Anh không mang theo tài xế mà tự mình lái xe, mặc thường phục, kiên trì đúng 4 giờ chiều mỗi ngày đến cổng sau trường chờ cô, cùng cô đi ăn cơm rồi lên ngọn đồi phía sau trường ngắm ánh tịch dương. Cứ thế, cả hai thì thầm ngồi tựa vào nhau tâm sự, mãi tới khi đến giờ tự học, anh mới đứng dậy tiễn cô về rồi nhanh chóng cáo từ.
Nghĩ đến cũng thấy lạ, bình thường đều là Mễ Kiều thì thầm nói chuyện trong khi Trầm Nghê Trần lại sủng nịch mỉm cười, im lặng lắng nghe, thế mà hôm nay, người nói nhiều lại là anh, mọi câu hỏi của anh đều xoay quanh những chuyện lúc bé, những sở thích, những mong muốn, cũng như những lý tưởng của cô.
Điển hình như, anh sẽ hỏi cô thích trang trí nội thất nhà theo phong cách gì? Cô sẽ trả lời là phong cách Bohemian.
Anh lại hỏi, nếu có máy tính, cô thích đặt ở phòng làm việc hay phòng ngủ? Cô sẽ nhìn anh cười rồi nói, hiện tại chẳng phải đã có máy tính bảng rồi sao, em thích ôm nó nằm trong chăn hơn. Anh sẽ hiểu ý đăm chiêu nhìn cô cười.
Lại như, anh sẽ hỏi cô thích khung cảnh náo nhiệt nơi thành thị hay vùng ngoại ô yên [/b]tĩnh hơn? Thích một căn nhà độc nhất vô nhị hay một căn hộ cao cấp hơn?
Những lúc như vậy, cô luôn mỉm cười lôi kéo cánh tay anh, một bên làm nũng một bên trả lời từng câu hỏi của anh. Mà anh cũng thực nghiêm túc lắng nghe, thậm chí còn lấy di động ra lưu lại.
Đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Mễ Kiều. Mỗi ngày, cô đều mong đợi tiếng còi báo thức vang lên, nhanh chóng mở mắt rồi lặng lẽ cầu nguyện, “Thời gian ơi, hãy trôi qua nhanh lên, trôi qua nhanh lên!”
Chỉ nghĩ thôi đã thấy lòng tràn đầy hạnh phúc, kỳ thật, nếu mỗi ngày đều có thể trôi qua như vậy thì thật tốt biết bao. Có thể nhìn thấy anh, cùng anh dùng bữa, cùng anh đi dạo rồi lại cùng anh trò chuyện thì còn gì bằng.
Nhưng bữa tiệc nào rồi cũng sẽ có lúc tàn, khoảng thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, nhoáng một cái đã qua một tháng.
Trên sân trường, những đóa hoa quế đã bắt đầu lụi tàn, mùi hương cũng dần trở nên nhạt hơn, rồi một cơn mưa cuối thu qua đi sẽ chỉ để lại thời tiết mát mẻ mà thôi.
Đúng 4 giờ 30 phút, tiếng còi tan học vang lên như mang theo một luồng sinh khí đến từng lớp học, khiến bầu không khí trầm lặng dần trở nên sinh động, đầy sức sống hơn.
Thân là liên trưởng, Mễ Kiều có nhiệm vụ tập hợp mọi người, xếp hàng ngay ngắn trở về ký túc xá.
Trời cuối thu, gió hơi se se lạnh khiến tóc ai cũng rũ xuống, mắt lờ đờ như người say rượu.
Vừa đi được nửa đường, từ xa xa, Mễ Kiều đã nhìn thấy bóng dáng của Trầm Thanh Thu, trên tay bà còn đang xách một túi hành lý, đứng dưới cây ngô đồng, mỉm cười nhìn cô.
Mễ Kiều thầm nghĩ, có lẽ trời đang chuyển lạnh nên mẹ cô đem quần áo ấm đến cho cô. Quay đầu nhìn liên trưởng Hoắc Đình Đình, Mễ Kiều ra sức vẩy tay, nhỏ giọng nói, “Đình Đình, mẹ tôi đến rồi.”
Hoắc Đình Đình nhẹ nhàng gật đầu, chuyển vị trí đến giữa hai liên, thay Mễ Kiều dẫn dắt.
Tựa như một chú chim non xổ lồng, Mễ Kiều vui sướng chạy một mạch tới chỗ Trầm Thanh Thu, một tay thân mật ôm cánh tay bà, tay còn lại đón lấy túi hành lý, cười cười nói nói đi về ký túc xá.
Trầm Thanh Thu vui mừng nhìn Mễ Kiều cười, dù dáng vẻ vẫn yểu điệu nhưng đã không còn ngả ngớn như lúc trước, và cách nói chuyện cũng đàng hoàng hơn rất nhiều, thật sự là càng xem càng thuận mắt, càng xem càng trưởng thành.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Trầm Thanh Thu cũng không khỏi đau lòng khi liên tưởng đến cảnh Mễ Kiều phải chịu khổ. Riêng Mễ Kiều thì thấy rất lạ, từ đầu đến cuối mẹ cô không hề hỏi han gì về chuyện tình giữa cô và Trầm Nghê Trần, trong khi ông ngoại cô thì đã biết tất cả, chẳng lẽ ông chưa nói gì với cho mẹ cô sao?
Hai mẹ con chưa đi được bao xa thì từ xa xa, Mễ Kiều đã nhìn thấy chiếc Audi xa hoa đậu ở phía trước..
Chủ nhân của nó mặc một chiếc áo len màu trắng bạc, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo da màu đen rất sành điệu, dưới thân là một chiếc quần bò, tóc ngắn được cắt tỉa rất gọn gàng, nhìn điển trai vô cùng. Dưới ánh tà chiều, khí chất tôn quý sang trọng của anh càng nổi bật hơn, thu hút biết bao ánh nhìn.
Hai tay anh thoải mái đút vào túi quần, tựa lưng lên thân xe như đang chờ ai đó.
Chỉ liếc mắt một cái, Mễ Kiều đã thấy cảnh đẹp ý vui rồi.
Người đàn ông này, dù cô có nhìn xa nhìn gần cũng không thấy chán.
Âm thầm tính toán, cô không biết có nên nhân dịp này giới thiệu Trầm Nghê Trần với mẹ cô không! Dù cho không nói rõ là bạn trai hay chồng thì ít ra, cô cũng phải để mẹ cô biết đến sự tồn tại của anh, rồi dần dần chấp nhận anh.
Trong khi Mễ Kiều còn suy tư thì Trầm Thanh Thu đã hưng phấn vẩy tay với Trầm Nghê Trần.
“Nghê Trần! Trầm Nghê Trần! Bên này! Tới đây!”
Trầm Nghê Trần theo bản năng ngước mắt nhìn lên, lập tức, cả khuôn mặt tuấn tú của anh liền trở nên cứng ngắc. Mắt anh nhíu lại, nhìn chằm chằm vào Mễ Kiều.
Mễ Kiều còn chưa kịp mở miệng thì Trầm Thanh Thu đã nắm tay Trầm Nghê Trần nói, “Kiều Kiều, đây là cậu út của con!”
Thấy Mễ Kiều đứng ngây người, mặt đần ra như bị sét đánh, Trầm Thanh Thu liền bổ sung thêm, “Ha ha, chắc con cũng không ngờ hả, cậu út vừa từ Mỹ về liền làm đội trưởng của con, dạo trước, mẹ cũng từng nhờ cậu út chiếu cố đến con đó.”
Anh nói, anh phải lập tức đến quân đoàn để nhậm chức, do đó có rất nhiều việc cần phải giải quyết, không thể ở bên cô trong suốt kỳ nghỉ được, còn không bằng cô cứ về nhà nghỉ ngơi cho thoải mái.
Dẫu biết anh đang lo lắng thu xếp mọi việc cho cô, vì cô chuẩn bị tất cả nhưng cô vẫn không thể cầm lòng được liền xoay người đưa lưng về phía anh nói, anh cứ đi đi, em chỉ cần biết, anh sẽ luôn nhớ về em dù có bao bận rộn là được. Em tin tình yêu của hai ta sẽ mãi bền lâu theo thời gian dù không thể kề cận sáng tối.
Cố nén cảm giác mất mát đang dâng trào trong lòng, vì tình yêu, vì hạnh phúc, cô không thể không tự nhủ thầm, “Mễ Kiều, cố lên!”
“Đậu đỏ tương tư vì ai lưu? Tổng đem đậu đỏ đổi vũ trụ.”* (* một câu thơ, mình giữ nguyên văn)
Một tuần nghỉ lễ nhanh chóng trôi qua, chương trình học cũng chính thức bắt đầu.
Vì đội trưởng mới có dáng người thấp bé trông giống củ khoai tây, diện mạo xấu xí lại nói giọng địa phương, nên dù là trung úy một gạch hai sao nhưng lại không được các học viên coi trọng, tất cả đều xem mệnh lệnh của anh ta như là gió thoảng mây bay.
Chẳng bù với hồi Trầm Nghê Trần còn làm đội trưởng, dù mỗi ngày đều phải mặc quân trang và không được phép trang điểm nhưng các cô vẫn tìm trăm phương nghìn kế để thoa một ít BB lên mặt. Có đôi khi huấn luyện vừa khổ vừa mệt, chỉ cần Trầm Nghê Trần xuất hiện, liền tựa như một làn gió xuân xua tan bao mệt mỏi.
Bây giờ, mỗi khi đi học, nghĩ đến viễn cảnh bị một đội trưởng như vậy hướng dẫn, các cô ai nấy cũng xấu hổ cúi đầu, hoặc là kéo mũ xuống thật thấp, hoặc là nhìn chằm chằm xuống mặt đất, không ai dám ngẩng đầu lên cả.
Chương trình học thực tế có phần khác so với Mễ Kiều tưởng tượng. Năm nhất phần lớn đều học chương trình căn bản. Chính trị viên còn nói, chỉ những ai học giỏi mới có thể tiến đến chương trình học quân sự chính thức.
Còn Trầm Nghê Trần, sau khi xử lý hết mọi việc như anh đã nói, mỗi ngày, anh đều đến chở cô đi ăn tối.
Anh không mang theo tài xế mà tự mình lái xe, mặc thường phục, kiên trì đúng 4 giờ chiều mỗi ngày đến cổng sau trường chờ cô, cùng cô đi ăn cơm rồi lên ngọn đồi phía sau trường ngắm ánh tịch dương. Cứ thế, cả hai thì thầm ngồi tựa vào nhau tâm sự, mãi tới khi đến giờ tự học, anh mới đứng dậy tiễn cô về rồi nhanh chóng cáo từ.
Nghĩ đến cũng thấy lạ, bình thường đều là Mễ Kiều thì thầm nói chuyện trong khi Trầm Nghê Trần lại sủng nịch mỉm cười, im lặng lắng nghe, thế mà hôm nay, người nói nhiều lại là anh, mọi câu hỏi của anh đều xoay quanh những chuyện lúc bé, những sở thích, những mong muốn, cũng như những lý tưởng của cô.
Điển hình như, anh sẽ hỏi cô thích trang trí nội thất nhà theo phong cách gì? Cô sẽ trả lời là phong cách Bohemian.
Anh lại hỏi, nếu có máy tính, cô thích đặt ở phòng làm việc hay phòng ngủ? Cô sẽ nhìn anh cười rồi nói, hiện tại chẳng phải đã có máy tính bảng rồi sao, em thích ôm nó nằm trong chăn hơn. Anh sẽ hiểu ý đăm chiêu nhìn cô cười.
Lại như, anh sẽ hỏi cô thích khung cảnh náo nhiệt nơi thành thị hay vùng ngoại ô yên [/b]tĩnh hơn? Thích một căn nhà độc nhất vô nhị hay một căn hộ cao cấp hơn?
Những lúc như vậy, cô luôn mỉm cười lôi kéo cánh tay anh, một bên làm nũng một bên trả lời từng câu hỏi của anh. Mà anh cũng thực nghiêm túc lắng nghe, thậm chí còn lấy di động ra lưu lại.
Đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Mễ Kiều. Mỗi ngày, cô đều mong đợi tiếng còi báo thức vang lên, nhanh chóng mở mắt rồi lặng lẽ cầu nguyện, “Thời gian ơi, hãy trôi qua nhanh lên, trôi qua nhanh lên!”
Chỉ nghĩ thôi đã thấy lòng tràn đầy hạnh phúc, kỳ thật, nếu mỗi ngày đều có thể trôi qua như vậy thì thật tốt biết bao. Có thể nhìn thấy anh, cùng anh dùng bữa, cùng anh đi dạo rồi lại cùng anh trò chuyện thì còn gì bằng.
Nhưng bữa tiệc nào rồi cũng sẽ có lúc tàn, khoảng thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, nhoáng một cái đã qua một tháng.
Trên sân trường, những đóa hoa quế đã bắt đầu lụi tàn, mùi hương cũng dần trở nên nhạt hơn, rồi một cơn mưa cuối thu qua đi sẽ chỉ để lại thời tiết mát mẻ mà thôi.
Đúng 4 giờ 30 phút, tiếng còi tan học vang lên như mang theo một luồng sinh khí đến từng lớp học, khiến bầu không khí trầm lặng dần trở nên sinh động, đầy sức sống hơn.
Thân là liên trưởng, Mễ Kiều có nhiệm vụ tập hợp mọi người, xếp hàng ngay ngắn trở về ký túc xá.
Trời cuối thu, gió hơi se se lạnh khiến tóc ai cũng rũ xuống, mắt lờ đờ như người say rượu.
Vừa đi được nửa đường, từ xa xa, Mễ Kiều đã nhìn thấy bóng dáng của Trầm Thanh Thu, trên tay bà còn đang xách một túi hành lý, đứng dưới cây ngô đồng, mỉm cười nhìn cô.
Mễ Kiều thầm nghĩ, có lẽ trời đang chuyển lạnh nên mẹ cô đem quần áo ấm đến cho cô. Quay đầu nhìn liên trưởng Hoắc Đình Đình, Mễ Kiều ra sức vẩy tay, nhỏ giọng nói, “Đình Đình, mẹ tôi đến rồi.”
Hoắc Đình Đình nhẹ nhàng gật đầu, chuyển vị trí đến giữa hai liên, thay Mễ Kiều dẫn dắt.
Tựa như một chú chim non xổ lồng, Mễ Kiều vui sướng chạy một mạch tới chỗ Trầm Thanh Thu, một tay thân mật ôm cánh tay bà, tay còn lại đón lấy túi hành lý, cười cười nói nói đi về ký túc xá.
Trầm Thanh Thu vui mừng nhìn Mễ Kiều cười, dù dáng vẻ vẫn yểu điệu nhưng đã không còn ngả ngớn như lúc trước, và cách nói chuyện cũng đàng hoàng hơn rất nhiều, thật sự là càng xem càng thuận mắt, càng xem càng trưởng thành.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Trầm Thanh Thu cũng không khỏi đau lòng khi liên tưởng đến cảnh Mễ Kiều phải chịu khổ. Riêng Mễ Kiều thì thấy rất lạ, từ đầu đến cuối mẹ cô không hề hỏi han gì về chuyện tình giữa cô và Trầm Nghê Trần, trong khi ông ngoại cô thì đã biết tất cả, chẳng lẽ ông chưa nói gì với cho mẹ cô sao?
Hai mẹ con chưa đi được bao xa thì từ xa xa, Mễ Kiều đã nhìn thấy chiếc Audi xa hoa đậu ở phía trước..
Chủ nhân của nó mặc một chiếc áo len màu trắng bạc, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo da màu đen rất sành điệu, dưới thân là một chiếc quần bò, tóc ngắn được cắt tỉa rất gọn gàng, nhìn điển trai vô cùng. Dưới ánh tà chiều, khí chất tôn quý sang trọng của anh càng nổi bật hơn, thu hút biết bao ánh nhìn.
Hai tay anh thoải mái đút vào túi quần, tựa lưng lên thân xe như đang chờ ai đó.
Chỉ liếc mắt một cái, Mễ Kiều đã thấy cảnh đẹp ý vui rồi.
Người đàn ông này, dù cô có nhìn xa nhìn gần cũng không thấy chán.
Âm thầm tính toán, cô không biết có nên nhân dịp này giới thiệu Trầm Nghê Trần với mẹ cô không! Dù cho không nói rõ là bạn trai hay chồng thì ít ra, cô cũng phải để mẹ cô biết đến sự tồn tại của anh, rồi dần dần chấp nhận anh.
Trong khi Mễ Kiều còn suy tư thì Trầm Thanh Thu đã hưng phấn vẩy tay với Trầm Nghê Trần.
“Nghê Trần! Trầm Nghê Trần! Bên này! Tới đây!”
Trầm Nghê Trần theo bản năng ngước mắt nhìn lên, lập tức, cả khuôn mặt tuấn tú của anh liền trở nên cứng ngắc. Mắt anh nhíu lại, nhìn chằm chằm vào Mễ Kiều.
Mễ Kiều còn chưa kịp mở miệng thì Trầm Thanh Thu đã nắm tay Trầm Nghê Trần nói, “Kiều Kiều, đây là cậu út của con!”
Thấy Mễ Kiều đứng ngây người, mặt đần ra như bị sét đánh, Trầm Thanh Thu liền bổ sung thêm, “Ha ha, chắc con cũng không ngờ hả, cậu út vừa từ Mỹ về liền làm đội trưởng của con, dạo trước, mẹ cũng từng nhờ cậu út chiếu cố đến con đó.”
/58
|