Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 102: Thiếu

/117


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Trình Thiên Diệp nhìn thấy Chu Tử Khê dẫn theo thiếu niên sắc mặt tái nhợt kia tiến vào, rất lấy làm kinh hãi.

“Ngươi nói cái gì?” Trình Thiên Diệp kinh ngạc hỏi: “Ngươi, ngươi muốn giữ hắn ở bên người?”

Chu Tử Khê cung kính hành lễ: “Mong Chúa công ân chuẩn.”

Trình Thiên Diệp suýt nữa không tiếp lời được.

Trong ấn tượng của nàng, Chu Tử Khê là một người rất tự ràng buộc mình.

Y xuất thân thi thư thế gia, từ nhỏ chú ý lễ nghi, ngôn hành cử chỉ đều có cảm giác quân tử đoan chính, chưa bao giờ chủ động đưa ra những yêu cầu không thỏa đáng với Trình Thiên Diệp.

Mấy ngày trước đây Chu Tử Khê đến cầu nàng thả thiếu niên tên Ám này ra, Trình Thiên Diệp cũng thấy không sao.

Sau khi A Giáp biết đã phái người lặng lẽ theo dõi A Ám, muốn thử xem có thể tìm ra người giật dây hay không. Chu Tử Khê cũng không kiên trì phản đối.

Nhưng mấy ngày nay điều gì đã khiến y lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ, làm ra hành động quá không hợp lẽ thường, muốn giữ thích khách địch quốc ở bên mình.

“Này, ngươi tên gì?” Trình Thiên Diệp hỏi.

Thiếu niên gầy gò phục hành lễ, ngắn gọn đáp: “Ám.”

Trên cổ hắn được quấn băng vải màu trắng, khom lưng, cúi đầu không nói một lời.

Trình Thiên Diệp nhìn hắn, đột nhiên có chút nhớ Mặc Kiều Sinh của năm đó.

Kiều Sinh cũng đã từng luôn lặng lẽ, ẩn nhẫn trước mặt nàng như vậy, dù trong lòng vô cùng căng thẳng nhưng cũng không dám nhiều lời dù là một chữ.

“Tiểu Ám.“ Trình Thiên Diệp cố gắng nói thật chậm: “Ngươi ra ngoài chờ một lát.”

A Ám hành lễ, đứng dậy, không nói một lời lui ra ngoài.

“Tử Khê, ngươi nghĩ gì vậy?” Trình Thiên Diệp tò mò hỏi: “Chỉ vì thương hại hắn? Hay là vì nhớ tới A Dương cô nương?”

Giọng nói trầm thấp của Chu Tử Khê vang lên: “Không, là vì hắn chủ động vươn tay xin ta giúp đỡ.”

Trình Thiên Diệp không hiểu lắm.

Chu Tử Khê im lặng một lát, rồi nói: “Chúa công, thần đã từng rơi vào vực sâu. Trong những tháng ngày sống ở vũng bùn tăm tối đó, con người sẽ trở nên chết lặng rồi đánh mất bản thân, thậm chí không dám tìm kiếm lại ánh sáng.”

“Lúc ấy, Chúa công ngài rõ ràng đang ở trước mắt ta, nhưng ta không có can đảm chống lại vận mệnh của mình.” Ánh mắt Chu Tử Khê nhìn vào hai chân mình, nhớ tới đoạn chuyện cũ này làm y hối tiếc không thôi.

“A Dương, nàng cũng giống như ta, khuất phục dưới vận mệnh của mình. Cuối cùng, vì ta, nàng mới quyết định phản kháng, đáng tiếc hết thảy đều đã quá muộn.”

Chu Tử Khê ngẩng đầu lên: “Thiếu niên này, hắn và A Dương cùng nhau lớn lên, có cuộc đời giống như A Dương. Hắn đã lấy hết dũng khí, đưa tay cho ta. Thần không đành lòng cự tuyệt hắn.”

A Ám đứng trong đình viện,

Ánh nắng ngày xuân ấm áp bao phủ lấy hắn.

Hắn khẽ giơ cánh tay mình lên, nhìn ánh sáng chiếu vào trên da thịt.

Là một thích khách thường xuyên ẩn nấp ở chỗ tối, hắn thật sự không quá quen đứng dưới ánh mặt trời như vậy.

Nhưng giờ khắc này, hắn muốn ánh sáng mặt trời chiếu lên người mình.

Để cơ thể lạnh như băng được hấp thụ sự ấm áp, giúp hắn chống chọi với sự bất an.

Tiếng xe lăn quen thuộc vang lên ở phía sau.

Tấn Việt hầu đẩy Chu tiên sinh đi tới chỗ hắn.

A Ám xoay người, phục hành lễ, im lặng đợi quân vương cao cao tại thượng tuyên bố vận mệnh của mình.

Hắn nhìn con đường lát đá xanh trước mắt. Lớp bùn giữa khe hở của các viên gạch, trùng hợp có hai phiến chồi non đang ngoan cường đâm ra.

“Ngươi, muốn ở cạnh Tử Khê?” Tiếng nói của Tấn Việt hầu vang lên trên đầu hắn.

A Ám chăm chú nhìn chồi non kia, hắn nghe thấy được câu trả lời của mình.

“Vâng. Xin ngài.”

Đúng vậy, ta muốn, ta muốn đứng bên cạnh Chu tiên sinh.

Ta muốn sống trong thế giới đầy ắp ánh mặt trời của các người.

Van xin ngài.

Hắn nhịn không được ngẩng đầu nhìn Chu Tử Khê.

Khi hắn nhìn về phía Chu Tử Khê, xung quanh viên bảo thạch màu đen này sáng lên một vòng viền vàng xinh đẹp.

A Ám nghe được một câu trả lời mà hắn tha thiết chờ mong.

“Vậy được, từ nay về sau ngươi hãy theo Tử Khê.”

Trình Thiên Diệp cúi người, nhìn thiếu niên quỳ phục ở trước mắt.

A Ám ngẩng đầu, lộ vẻ khó thể tin.

Hóa ra hắc diệu thạch khi đặt dưới ánh mặt trời lại có sắc thái xinh đẹp như vậy.

Nhìn A Ám đẩy xe lăn Chu Tử Khê đi xa, Trình Thiên Diệp lại nhớ nhung viên lam bảo thạch thuộc về mình, màu xanh kia vừa lóng lánh vừa rực rỡ.

Nàng quyết định biên một phong thư cho Mặc Kiều Sinh.

——

Diễn võ trường trong quân doanh Phong Đô, Mặc Kiều Sinh chắp tay đứng đó, kiểm tra tình hình thao luyện của chúng tướng sĩ.

Lúc trước bọn họ mang theo mười vạn nhân mã xuất phát từ Trịnh Châu, trải qua mấy tháng để công thành đoạt đất.

Ven đường, không ngừng thu nạp tráng ngũ (người có sức khỏe tráng kiện) và hàng binh (binh sĩ đầu hàng), hôm nay nhân số đội ngũ càng lúc càng nhiều, đã đạt đến hai mươi vạn.

Dương Thịnh đứng bên cạnh hắn: “Tướng quân, chúng ta đã ở Phong Đô ba tháng, sớm đã đứng vững vàng gót chân, hôm nay binh hùng tướng mạnh, lương thảo đầy đủ. Rốt cuộc khi nào chúng ta mới binh phạt cái lão khốn kiếp Hàn Toàn Lâm kia, các tướng sĩ đều chờ đợi lắm rồi?”

Mặc Kiều Sinh: “Không vội, ta đã dâng thư xin chỉ thị của Chúa công, chờ ý chỉ Chúa công đến rồi nói sau.”

Dương Thịnh suy xét một chút, đến gần hơn: “Mặc Tướng quân, lời nói của thuộc hạ xuất phát từ nội tâm. Trên đường chúng ta tiến đánh


/117

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status