Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 115: Thiếu

/117


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

“Chúa công.”

Trình Thiên Diệp nghe thấy có người đang gọi nàng. Nàng quay đầu lại.

Mặc Kiều Sinh đứng cách đó không xa, sống lưng thường ngày thẳng tắp kia giờ đây đang khom xuống, tay đưa về phía Trình Thiên Diệp.

Ngón tay đầy vết chai khẽ run rẩy, hắn cẩn thận nói: “Chúa công, ngài đang làm gì vậy? Ngài đến bên thần này.”

Chúa công đứng trước vòng sáng kỳ lạ đó, đôi mày chau lại đầy đau lòng, nhìn qua hắn.

“Kiều Sinh,“ Chúa công nhẹ nhàng đáp lại, giọng nói kia như gần, mà lại như vô cùng xa xôi. “Chàng có lẽ đã nhận ra, ta và mọi người quá khác biệt.”

“Ta, đến từ thế giới kia.”

Trình Thiên Diệp vừa tham lam ngắm nhìn cảnh tượng của thế giới ấy, vừa khó xử nhìn Mặc Kiều Sinh.

Một bên là mái ấm đã xa, một bên là người yêu chân thành.

“Nơi đó chính là nhà ta. Ta...”

Ta muốn trở về.

Mặc Kiều Sinh cảm thấy mình như bị một cao thủ bóp chặt mạch máu chỉ trong một chiêu.

Toàn thân bị nỗi sợ hãi sẽ mất đi Chúa công đè nặng.

Hắn dùng hết toàn lực nhưng lại cất lên câu nói không hoàn chỉnh, chỉ có thể lầm bầm ra vài từ vụn vặt: “Đừng, đừng vậy.”

Đến khi trông thấy Chúa công rút ngón tay từ vòng sáng quái lạ đó về, hắn mới lấy lại được khả năng hít thở.

Trình Thiên Diệp siết chặt miếng Long Lân trong lòng bàn tay, chậm rãi vuốt phẳng, không biết bao lâu, rốt cuộc bỏ nó lại vào hộp.

Nơi này có Kiều Sinh, có nhiều người và nhiều chuyện như vậy, nàng không thể nói đi là đi.

Nàng cố gượng cười với Mặc Kiều Sinh: “Không có gì đâu, ta... bây giờ còn chưa quay về được.”

Mặt nàng đột nhiên bị một bàn tay rộng lớn ôm lấy, nụ hôn điên cuồng của Mặc Kiều Sinh trút xuống như mưa.

Hắn hôn đến mức luống cuống và trúc trắc, không hề có sự thành thục.

Trình Thiên Diệp khẽ đẩy ra. Trái lại, Mặc Kiều Sinh càng tiến tới gần hơn.

Thôi, tùy chàng ấy vậy.

Tâm trạng của Trình Thiên Diệp không tốt lắm.

Nhưng nàng vẫn vươn tay, nhẹ nhàng ôm eo Mặc Kiều Sinh, nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, tùy ý để người trong lòng giải tỏa cảm xúc của hắn.

Không bao lâu, nàng nhận ra gương mặt của mình ẩm ướt, nước mắt nóng bỏng đang không ngừng nhỏ xuống mặt nàng.

Trình Thiên Diệp mở mắt ra, đau lòng mà cũng buồn cười, nàng ngăn Mặc Kiều Sinh đang vừa khóc vừa hôn nàng lại.

“Đừng khóc, ta đâu có đi.”

Mặc Kiều Sinh quay mặt sang chỗ khác, mím môi không nói gì.

“Chàng đừng lo lắng, ta sẽ không đột nhiên biến mất đâu.” Trình Thiên Diệp an ủi. “Mặc dù có chuyện gì, ta nhất định sẽ thương lượng với chàng trước.”

“Phụ vương, phụ vương.” Giọng nói non nớt của Trình Bằng vang lên ngoài cửa cung.

Trình Thiên Diệp và Mặc Kiều Sinh vội vàng tách ra. Bóng dáng Trình Bằng nhanh chóng xuất hiện ở cửa đại điện, cậu một đường chạy tới với đôi chân ngắn ngủn, nhào vào lòng Trình Thiên Diệp.

“Quân phụ, hôm nay Bằng nhi học được năm chữ to luôn á, còn thuộc một đoạn văn của Chu tiên sinh nữa. Tiên sinh khen con lắm nhé.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Bằng ửng hồng.

“Vậy sao, Bằng nhi giỏi quá.” Trình Thiên Diệp vui mừng nhấc cậu lên cao.

“Bằng nhi muốn bay cao thật cao.” Cậu bé với gương mặt nhỏ hồng đang làm nũng trên chân cha mình.

“Con đã lớn lắm rồi, ta nhấc con không nổi nữa.” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng Trình Thiên Diệp vẫn bế nam hài lên xoay một vòng, trong đại điện vang lên tiếng cười vui khanh khách.

“Phụ vương và Đại Thứ trưởng đang làm gì đấy ạ? Có phải con làm phiền phụ vương rồi không?” Trình Bằng ngoan ngoãn nói.

Trình Thiên Diệp lúng túng ho khan: “Ta đang thương lượng quốc gia đại sự với Đại Thứ trưởng, đã xong rồi, Bằng nhi đến cũng không sao cả.”

“Sao khóe mắt Mặc Tướng quân đỏ thế ạ? Chẳng lẽ cũng giống Chu tiên sinh thường xuyên thức đêm, Tướng quân phải bảo trọng thân thể, đừng để phụ vương ta lo lắng.”

Mặc Kiều Sinh đỏ mặt, hắn cúi đầu thi lễ, chần chừ nhìn Trình Thiên Diệp chốc lát, rồi cáo lui.

Trình Thiên Diệp bế Trình Bằng lên đầu gối mình, hỏi: “Vết thương của Tiếu Thái phó còn chưa khỏi hẳn hả? Gần đây đều là Chu tiên sinh đích thân dạy hoàng nhi học sao?”

Trình Bằng gật đầu, nói: “Vâng ạ, nhi thần vừa mới đi thăm Thái phó, người đã khỏe hơn nhiều rồi, người còn nhờ nhi thần chuyển lời với phụ vương, hai ngày nữa người sẽ trở lại. Gần đây, Chu tiên sinh kể cho Bằng nhi rất nhiều chuyện lịch sử, hài nhi cũng rất thích người. Chẳng qua, hôm nay bên cạnh tiên sinh còn có Chu Minh ca ca, ca ấy dường như không vui lắm, ca nói hôm qua Chu tiên sinh vừa thức đêm đến canh ba, sợ thân thể của người sẽ không chịu nổi.”

Thái tử nhỏ ngồi trên đầu gối Trình Thiên Diệp, giọng trẻ con trong vắt vang vọng trong Triều Ngô điện.

Trình Thiên Diệp yên lặng lắng nghe.

Nếu là mấy năm trước, lúc mới vừa tới đến thế giới này, nếu có được mảnh Long Lân kia, nàng sẽ không chút do dự trở lại thế giới của mình.

Thế nhưng hôm nay, đã có nhiều người vì nàng mà tập họp cùng một chỗ. Chu Tử Khê, Tiếu Cẩn, Trương Phức... Mỗi một người đều nỗ lực dốc hết sức vì vì lý tưởng


/117

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status