Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 12: Thiếu

/117


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Trình Thiên Diệp gấp một khăn lông dày lớn, lót trên đá cạnh ao cẩm thạch.

"Đừng sợ, thả lỏng, nằm sấp xuống nào." Nàng che mắt Mặc Kiều Sinh bằng vải đen, rồi nhẹ nhàng lót khăn mềm ở phía trên.

"Tin ta, ta sẽ không để ngươi sặc một miếng nước nào."

Nàng kiên nhẫn vỗ nhẹ lên vết thương đang được che kín ở sau vai, đến khi cảm thấy cơ thể căng cứng kia dần trầm tĩnh lại.

Trình Thiên Diệp nhìn Mặc Kiều Sinh đang yên lặng dựa vào cạnh ao, rồi cũng chìm cả người mình vào trong suối nước nóng, lặng lẽ tháo vải bó ngực của mình.

Nàng thoải mái thở dài một hơi, tựa vào cạnh ao, trên bầu trời hai mảnh lá đỏ dần rơi xuống.

Cùng người đang che miếng vải đen, ấm áp tựa vào nhau gần trong gang tấc trên tảng đá trắng thuần.

"Thật thoải mái. Có ngươi ở bên cạnh vẫn là thoải mái nhất. Nếu không có chiến tranh, cuộc sống như vậy hẳn không tệ."

Màu xanh thẳm thần bí rung động trước mắt này, không hề lẫn bất kỳ tạp chất gì, thuần túy và chân thành tha thiết thích bản thân nàng, không hề có một tí ti lừa gạt và giấu diếm.

Núi rừng yên tĩnh, nước suối ấm áp, dường như cách xa khỏi tất cả tiếng huyên náo ầm ĩ và tàn khốc, Trình Thiên Diệp như đà điểu ở đến tận mấy ngày.

Nguyệt Thần tuyền quả nhiên vô cùng thần kỳ, thương thế Mặc Kiều Sinh đã tốt lên rất nhiều, hắn mạnh mẽ đến mức thậm chí đã có thể gắng gượng xuống đất đi đi lại lại.

Đoàn người từ Tây Sơn trở về thành, là lúc tà dương dần buông xuống,

Đã trải qua chiến hỏa, trên tường thành chồng chất vết thương, có không ít dân phu và binh lính đang tu sửa chỉnh đốn.

Trong thành, đại quân của các chư hầu khác đã sớm xuất phát trước lúc Trình Thiên Diệp lên núi. Giờ phút này ở đây đều là tướng sĩ trung tâm của Tấn quốc.

Trên đất trống ngoài cửa thành, đã bắc lên một lán cháo giản dị, giúp cung cấp cho những lưu dân mất đi gia viên trong chiến loạn, một chén cháo loãng.

Hàng ngũ phía trước lán cháo rất dài, tuy nhiên những người này dù áo không đủ che thân, nhưng trong mắt của bọn họ cũng không còn không khí trầm lặng.

Bởi vì họ có hi vọng.

Mặc dù chỉ là mỗi người một chén cháo loãng, nhưng đây là hy vọng sống sót.

Đoàn xe chạy qua, Trình Thiên Diệp vén rèm xe lên.

"Chúa công, là Chúa công."

Ven đường, binh sĩ quỳ xuống hành lễ.

Những dân chúng lĩnh cháo cũng lục tục quỳ sát ở ven đường.

"Vị này chính là Tấn Việt hầu đó. Thật trẻ tuổi."

"Vô lễ, phải gọi là Chúa công."

"Nhờ có Chúa công phát cháo miễn phí."

"Nghe nói còn có thể cung cấp nơi ở tạm thời, giúp chúng ta qua mùa đông."

"Lúc này có hi vọng rồi, mẹ sắp nhỏ à."

"Biện Châu ta nghênh đón một vị vương nhân từ rồi."

"Gần đây trong thành, chuyện cướp bóc giết người cũng giảm đi rất nhiều."

"Thật sự là Biện Châu ta may mắn."

...

Tiếng bàn tán nghị luận truyền vào xe.

Hóa ra bọn Tiếu Cẩn, Trương Phức đã dùng danh nghĩa của ta làm nhiều chuyện như vậy.

Ở thời đại này, người tay cầm quyền cao, một ý niệm, có lẽ sẽ thay đổi vận mệnh của vô số người. Nhiều tính mạng sống sờ sờ như vậy, được cứu vớt hoặc bị diệt vong, chỉ dựa vào việc làm hay không làm.

Trình Thiên Diệp cúi đầu nhìn hai tay chỉ biết đánh đàn của mình, bây giờ, đôi tay này, đang nắm giữ loại quyền lợi đó.

Bọn họ đi ngang qua quân doanh, trên giáo trường đang cử hành thi đấu lôi đài.

Giờ phút này, trên lôi đài, là một gã tiểu tướng trẻ tuổi đang thách thức.

Hắn sử dụng một cây giáo răng sói [1] bằng thép, giáo dài hai thước, trên chuôi gắng tám răng bằng sắt, phần đuôi được trang bị một mũi khoan sắt bằng tam giác.

[1] giáo răng sói: mình không biết tên gọi đúng của nó, mình có kèm hình bên dưới nhé.

Sức của tiểu tướng này vô cùng lớn, múa giáo mạnh mẽ đầy sinh lực, rất có dũng khí, thắng liên tiếp mấy trận, không ai có thể địch nổi.

Trình Thiên Diệp nhìn thấy trên người hắn có màu da cam tươi đẹp, nhận ra đây là Du Đôn Tố mà mình một tay đề bạt.

Vì vậy nàng dừng xe giá, chỉ dẫn theo hai ba người, không kinh động người vây xem, lặng lẽ đứng ở đằng xa xem cuộc chiến.

Lúc vừa xuyên qua, nàng hoàn toàn dựa vào bản năng, màu sắc của từng người. Hiện tại thời gian lâu dài, nàng từ từ suy nghĩ ra công dụng của hệ thống trên người nàng rồi.

Chỉ cần nàng mở màn hình hệ thống, tất cả người sống trên thế gian, trong tầm mắt của nàng, quanh thân đều loáng thoáng bao phủ một tầng màu sắc.

Những sắc thái này chia làm ‘Cơ bản sắc’ và ‘Tình tự nhan sắc’.’Cơ bản sắc’ là mỗi người vô thời vô khắc đều kèm theo, có liên quan đến tính cách cá nhân và năng lực. Nhưng khi tâm tình mọi người mãnh liệt biến hóa, trong những ‘Cơ bản sắc’ này lại trộn lẫn với ‘Tình tự nhan sắc’ thể hiện cho sự biến hóa nội tâm.

‘Tình tự nhan sắc’ đối với Trình Thiên Diệp mà nói tương đối dễ hiểu, nàng gần như đã có thể phân biệt.

Quen thuộc nhất chính là màu sắc xanh tái mà gần đây nàng thường gặp, chỉ cần có người trong ‘Cơ bản sắc’ trộn lẫn loại màu này, có nghĩa là nội tâm xuất hiện cảm xúc thất vọng và khinh bỉ.

Mỗi khi Trương Phức khinh bỉ nàng, trong ‘Cơ bản sắc’ màu tím pha lê sẽ bay lên một ‘Tình tự nhan sắc’ màu xanh tái.

Mặc Kiều Sinh đối với nàng thề thuần phục, quấn quanh ‘Cơ bản sắc’ xanh thẳm là một vòng ‘Tình tự nhan sắc’ màu vàng.

Màu vàng, có ý nghĩa trung trinh; hồng nhạt thể hiện động tình và cám dỗ; màu vàng sáng biểu tượng cho cao ngạo và bành trướng; màu hồng đậm có nghĩa đang bị đè nén và thống khổ, màu xám đen là bi thương buồn bã và chấp nhận số phận...

Trình Thiên Diệp có thể xem hiểu sự biến hóa cảm xúc của ‘Tình tự nhan sắc’, nhưng ‘Cơ bản sắc’ tượng trưng cho nhân tính thì có vẻ rất phức tạp, vẫn không dễ phân biệt.

Trước mắt, nàng cũng chỉ có thể có chút ít khái niệm. Ví như có vài người mặc dù ra vẻ đạo mạo, khí phái phi phàm, nhưng bản tính vô cùng hèn mọn bỉ ổi hoặc ác độc, ‘Cơ bản sắc’ tương ứng của gã sẽ rất đục, như Hoa Vũ Trực, Hàn Toàn Lâm vân vân.

Đa số người thường, ‘Cơ bản sắc’ tương ứng của bọn họ thường ảm đạm, hỗn tạp không rõ.

Ví như có vài người tính cách hiền hoà ổn trọng, ‘Cơ bản sắc’ của hắn sẽ là trong màu vàng mang theo xanh đen, trở thành một loại như màu ô-liu. Có người gần như văn nhã, thì trong màu đỏ chấm thêm một nét xanh. Có người vô cùng cường thế sẽ là trong màu tím pha thêm chút đen.

Chỉ có khi tâm trạng bọn họ biến hóa mãnh liệt, thì mới xuất hiện ánh sáng của ‘Tình tự nhan sắc’.

Nhưng mà, có một vài người hiếm hoi, ‘Cơ bản sắc’ của bọn họ vô cùng 


/117

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status