Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 22: Thiếu

/117


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Sáng sớm hôm sau, Trình Thiên Diệp đang luyện chữ trong thư phòng.

Trước khi xuyên qua, nàng chưa từng tiếp cận thư pháp bút mềm, cho nên nàng thường xuyên dành ra thời gian để luyện tập viết bút lông, nhưng trước mắt chỉ viết ở mức có thể chấp nhận được.

Tiểu Thu đang mài mực bên cạnh nàng, cái mũi trăng trắng dính một vết mực nước, trông dí dỏm đáng yêu.

“Ngươi nhìn xem chủ nhân ta viết thế nào?” Trình Thiên Diệp viết một nét ngang rồi một nét sổ, vừa viết vừa hỏi.

Tiểu Thu mở to đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn hồi lâu, chìa ra một ngón tay bé xíu, chỉ vào một chỗ nói: “Bức tranh này thật đẹp, quanh co khúc khuỷu y hệt con giun.”

“Ui da!” Cô bé kêu lên một tiếng: “Tỷ tỷ, sao tỷ nhéo muội.”

Tỷ tỷ của cô bé, Bích Vân, đỏ mặt lên, ngồi xổm người hành lễ, dâng một chén nước trà thơm mới ngâm lên cho Trình Thiên Diệp.

Trình Thiên Diệp vừa thưởng thức trà vừa cười nói: “Bích Vân, ngươi đừng quá thúc ép Tiểu Thu, ta rất thích dáng vẻ này của muội ấy.”

Tiểu Thu mới chỉ hơn mười tuổi, lớn lên trắng trẻo mập mạp, là một đứa trẻ hoạt bát ngây thơ.

Từ khi Trình Thiên Diệp có được “bàn tay vàng” là nhìn thấu nhân tâm, mỗi ngày nhìn thấy người xung quanh cứ giấu diếm hoặc lừa gạt, trong lòng chợt thấy buồn bực.

Tâm tưởng trước sau như một mới là điều nàng thích gần gũi nhất.

Mặc Kiều Sinh bước vào phòng.

Sạch sẽ đến quyến rũ, màu xanh ngọc bích dùng một tấm lòng trung để đối đãi với nàng.

“Bằng hữu của ngươi thế nào rồi?” Trình Thiên Diệp hỏi.

“Đại phu nói, hắn đã qua cơn nguy hiểm.”

“Chủ nhân.” Mặc Kiều Sinh quỳ xuống bên đầu gối Trình Thiên Diệp: “Ngài không trách phạt ta sao?”

“Trách phạt ngươi?” Trình Thiên Diệp nhướng mày, dừng bút nhìn hắn: “Tại sao phải phạt ngươi?”

“Ta...”

“Ngươi đang áy náy điều gì?” Trình Thiên Diệp đưa tay chạm vào đầu hắn: “Ngươi cảm thấy ngươi không có tư cách đưa ra yêu cầu với ta, dù cho đó là người bằng hữu mà ngươi vô cùng trân trọng?”

Mặc Kiều Sinh ngẩng đầu nhìn Trình Thiên Diệp, dường như chủ nhân có thể nhìn thấu lòng người, luôn luôn có thể nói toạc ra suy nghĩ trong lòng hắn.

“Vậy được rồi, nếu ngươi đã nói vậy, ta sẽ trừng phạt ngươi, phải phạt thật nặng mới được.”

Mặc Kiều Sinh quỳ thẳng người, vẻ mặt kiên định.

Trình Thiên Diệp kéo hắn lên, ấn vào vị trí của mình: “Phạt ngươi chép sách cùng ta, bảng chữ mẫu của bộ này, chúng ta mỗi người viết một nửa.”

Trong tay Mặc Kiều Sinh bị nhét một cây bút, tay Trình Thiên Diệp nhẹ nhàng nắm vào mu bàn tay hắn.

“Ngươi biết viết không, ta dạy cho ngươi.”

Gương mặt trắng trẻo và anh tuấn của Chúa công lướt qua vai của hắn, gần trong gang tấc, hơi thở như lan.

“Ha ha, ta biết viết nhưng 


/117

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status