Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 28: Thiếu

/117


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Mặc Kiều Sinh nhíu chặt hai hàng lông mày, duỗi ngón tay điểm liên tục vào vài huyệt đạo của mình, cầm máu.

Trình Thiên Diệp xé một mảnh y phục, băng bó cho hắn.

Ngón tay nhiễm máu của Mặc Kiều Sinh nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay nàng, nhận lấy vải bố, bó chặt miệng vết thương của mình một cách gọn gàng.

“Chủ nhân, nơi đây cách chiến trường không xa, cũng không an toàn, không thể ở lâu. Người có thể đi dọc theo con sông, hoặc tạm thời vào núi lánh mặt.”

“Được.” Trình Thiên Diệp gật đầu.

Mặc Kiều Sinh tháo cây đao vắt bên hông mình, nhét vào tay Trình Thiên Diệp. Sau đó, lấy bội kiếm hoa lệ và lộ liễu mà Trình Thiên Diệp luôn mang theo xuống, nắm trong tay.

“Quân địch đánh bất ngờ, nhất thời chia tách đội hình quân ta. Nhưng ta nghĩ Du tướng quân nhất định có thể nhanh chóng khống chế được thế cuộc, bày trận phản kích. Chủ nhân, người chỉ cần bảo đảm cho an toàn cho bản thân mình, chờ Du tướng quân cứu viện là được.”

Trình Thiên Diệp bỗng nhận ra: “Ngươi, ngươi không đi cùng ta sao?”

Tuy trải qua những ngày này, nàng đã từ từ thích nghi với thời đại này nhưng bên trong nàng vẫn là một cô gái được xã hội hiện đại hun đúc, đối mắt với sự tồn vong, bảo nàng một mình đi vào vùng đất hoang vu để mưu cầu sự sống, khiến nàng chợt cảm thấy e ngại. Trong tiềm thức, nàng muốn dựa dẫm vào người nam nhân mà nàng tin cậy này.

Mặc Kiều Sinh khó xử, tránh ánh mắt Trình Thiên Diệp.

Trình Thiên Diệp đột nhiên hiểu ra, Mặc Kiều Sinh trông có vẻ tỉnh táo, nói chuyện với nàng một cách mạch lạc, thật ra nửa người hắn đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Hắn ngồi dưới đất, thậm chí cánh tay chống đỡ cơ thể kia còn đang run rẩy.

Hắn đã suy yếu không đứng lên nổi rồi.

Trình Thiên Diệp ngồi xổm bên cạnh hắn: “Ta cõng ngươi.”

Mặc Kiều Sinh nhìn nàng, môi khẽ động, không nói lời nào.

“Đừng nói nhiều nữa, lên đi.” Trình Thiên Diệp nghiêng đầu giục.

Ngón tay thấm đầy máu bám lên vai nàng.

“Giữ để ta không ngã xuống, vậy là ổn.” Giọng nam khản đặc vang lên ở phía sau.

Trình Thiên Diệp cảm thấy bả vai nặng trịch, nam tử sau lưng nương theo để chống đỡ thân thể, cắn răng đứng lên bằng một chân. Lại tiếp tục dùng sức, hắn gắng gượng đứng dậy, rồi chậm rãi đứng vững vàng.

“Ngươi có thể đi được không?” Trình Thiên Diệp lo lắng hỏi. Trong lòng nàng biết rõ, dùng sức của một mình nàng thì không thể nào cõng Mặc Kiều Sinh đi xa được.

“Chỉ cần không chết, ta sẽ có thể đi.”

Chỉ cần Chúa công cần ta, ta có thể đi, nhất định phải đi được.

Trình Thiên Diệp vòng cánh tay hắn qua vai mình, một tay đỡ hông của hắn, cố gắng để Mặc Kiều Sinh dựa vào người mình.

“Đi. Cùng nhau đi. Ngươi không thể chết được.”

Hai người gắng gượng rời khỏi bờ sông, lảo đảo đi vào trong rừng núi.

Sắc trời dần dần buông xuống, ánh trăng đã treo trên ngọn cây.

Núi rừng yên tĩnh, bóng cây lắc lư.

Trình Thiên Diệp cảm thấy Mặc Kiều Sinh dựa vào người nàng ngày một nặng hơn, bước chân của hắn càng lúc càng chậm, rốt cuộc ngừng lại.

“Kiều Sinh.” Trình Thiên Diệp lo lắng gọi nhỏ.

Đầu Mặc Kiều Sinh bị tóc rủ xuống che hơn phân nửa.

Ánh trăng chiếu xuống, chỉ thấy được sống mũi cao thẳng, một giọt mồ hôi lạnh tuôn rơi. Môi mỏng của hắn hơi hé ra, không ngừng thở ra từng đợt.

Trình Thiên Diệp tìm một nơi khá bí mật, đỡ Mặc Kiều Sinh đang chìm vào trạng thái nửa hôn mê nằm xuống đất.

Mặc dù đã là mùa xuân nhưng rừng núi về đêm vẫn tỏa ra từng cơn lạnh thấu xương.

Y phục của Mặc Kiều Sinh đã ướt đẫm từ lâu khi chạy trốn trong nước, toàn thân hắn lạnh buốt.

Nhưng Trình Thiên Diệp không dám nhóm lửa, nàng ngẫm nghĩ, cởi y phục ướt sũng của Mặc Kiều Sinh ra, lấy tay vắt khô, phơi lên ngọn cây.

Nàng nhìn Mặc Kiều Sinh đang hôn mê bất tỉnh, quay lưng đi, cởi trung y bên trong áo bào của mình ra, nàng vẫn mặc áo bào ẩm ướt, còn trung y khô ráo được nhẹ nhàng phủ lên cơ thể không che đậy của Mặc Kiều Sinh.

Khi y phục mang theo hơi ấm cơ thể phủ lên da thịt lạnh buốt của mình thì Mặc Kiều Sinh giật mình, tỉnh lại. Hắn cảm thấy có một cánh tay mềm mại, choàng qua bờ vai của mình, đưa mình vào một nơi ấm áp.

Chúa công ngồi dựa vào vách núi, để cho thân làm nô lệ như hắn nằm trên hai chân người, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, nghiêng đầu cảnh giác nhìn bóng tối sâu hun hút.

Đôi mắt như những vì sao kia, tỏa sáng lấp lánh trong màn đêm đen thẫm, khiến người ta rung động.

“Ngươi ngủ đi. Để ta canh chừng cho.” Giọng nói của chủ nhân vang lên ngay trên đầu hắn.

Không thể ngủ, Mặc Kiều Sinh nhắc nhở bản thân, lúc này quá nguy hiểm, phải nâng cao tinh thần, hộ vệ Chúa công.

Nhưng mà trên da thịt được lây nhiễm hơi ấm, mũi ngửi được một mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng.

Giọng nói làm hắn an tâm nhất trên thế gian ấy ghé 


/117

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status