Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 57: Thiếu

/117


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Kiều Sinh ca ca, ngươi tới rồi.” Tiểu Thu thấy Mặc Kiều Sinh đến thì rất vui vẻ.

Từ khi Mặc Kiều Sinh treo đầy đầu người vào hai bên ngựa vào thành, được danh xưng Mặc Diêm Vương, rất nhiều cung nhân, thị nữ thấy hắn đều sợ hãi e ngại. Loại e sợ này khiến cho người vốn không hiểu cách kết giao với người khác như hắn trở nên càng thêm nghiêm túc và lạnh nhạt.

Nhưng có lẽ là vì tuổi nhỏ và không nghĩ nhiều, mỗi lần Tiểu Thu thấy hắn thì vẫn nhiệt tình hoạt bát như trước. Điều này khiến Mặc Kiều Sinh thầm thở phào một hơi.

“Kiều Sinh ca ca còn chưa ăn tối hả? Tỷ tỷ đang nướng bánh đó, ta đi lấy một ít cho ngươi và Phượng ca ca ngồi ăn chung.” Vừa nhắc tới ăn, trong mắt Tiểu Thu đã lóng lánh, không đợi Mặc Kiều Sinh trả lời, cô bé đã chạy mất.

Mặc Kiều Sinh nhìn bóng lưng nho nhỏ đã chạy xa kia, đáy mắt hiện nụ cười, ngồi xuống cạnh Trình Phượng.

“Huyên náo không ngừng, cả ngày ta cực kỳ phiền, may mắn ngươi đã đến rồi.”

“Cô bé mới chỉ cao đến đây.” Mặc Kiều Sinh dùng tay đo đo: “Nếu quả thật người thấy cô bé phiền, chỉ bằng một tay là có thể khiến cô bé không dám đến nữa rồi.”

A Phượng mím môi, nhìn sang hướng khác.

“Vết thương đã khỏi chưa?” Mặc Kiều Sinh xách theo một bình rượu, bày lên bàn, lại lấy hai cái chén từ trên bàn A Phượng.

“Ngươi đoán thử xem. Ta đã nằm hơn nửa tháng rồi.” Trình Phượng nhìn hắn rót rượu: “Trước đây, chúng ta đã có lần bị thương, có như vậy...”

Hai người đều tự nâng chén, khẽ chạm chén, rượu xuống cổ, vừa thơm vừa có chất cồn.

Nhớ rõ không lâu trước đây, hai người đã từng ngồi đối diện như vậy, cũng những người này, cũng rượu thế này, nhưng lại đắng khôn tả.

Rượu cồn kích thích thần kinh, khiến tư duy của con người càng thêm cảm tính.

Trước kia, mỗi một lần bị thương nặng, họ đều một mình nằm trong túp lều ẩm ướt và giá lạnh. Khát thì không có nước, đói thì không có gì ăn. Trong sự yên tĩnh kỳ cùng, nhẫn nại, dày vò hay sợ hãi có lẽ sẽ bị những tử thần này đánh cho tơi bời chỉ sau một khắc.

Có lẽ, sẽ có một huynh đệ, ban đêm trở về, nhét vào miệng ngươi một miếng gì đó mà y đã tiết kiệm được hoặc đút cho ngươi một miếng nước đục ngầu. Y sẽ cố mang ngươi ra khỏi cái chết đang kề cận, để ngươi có thể tiếp tục giãy dụa tồn tại trong vùng bùn tối đen không có ánh sáng này.

Hôm nay, Trình Phượng nhìn cái chén thuốc rỗng trên bàn.

Mỗi một lần y mở mắt ra, luôn luôn có một đôi tay mập mạp nhỏ bé bưng dòng nước ngọt, tô cháo ấm đến giường của mình.

Cô bé kia nói rất nhiều, làm y cảm thấy quá ồn ào, khiến y cảm thấy rất không quen trong thời gian một mình yên tĩnh chữa thương.

Loại không quen này thật ấm áp.

Mặc dù cô bé ấy chỉ là một đứa trẻ, làm việc thường xuyên động tay động chân, nhưng phần tâm ý này lại vô cùng nóng bỏng, nóng đến nỗi như muốn làm tan chảy buốt giá trong y nhưng y lại vô thức kháng cự điều đó.

Trình Phượng khép hờ mắt, lục tìm trong mảnh đời đen tối của mình lại thêm lần nữa, tựa hồ chỉ khi y còn nhỏ mới được quan tâm thế này.

Khi đó càng ấm áp thì hồi ức phía sau càng tàn khốc.

Nếu không phải vì gặp được Chúa công thì một kẻ như ta sớm đã bị nhuộm đen rồi, làm sao có thể có lại cơ hội được đối xử dịu dàng thế này đây.

Trình Phượng uống cạn rượu trong chén: “Ngươi tới tìm ta là có chuyện?”

Mặc Kiều Sinh móc mảnh gãy nhỏ đang đeo trên cổ ra, vuốt ve chốc lát.

Hạ Lan Trinh và Tư Mã Đồ là những bằng hữu mà hắn quen biết gần đây, đều vô cùng nhiệt tình và chân thành với hắn. Khác với A Phượng, y vẫn luôn vừa cư xử lạnh nhạt vừa nói lời cay độc.

Nhưng không biết vì sao, tìm A Phượng thương lượng chuyện này, hắn mới cảm thấy trong lòng yên ổn và vững vàng.

Đây là một người huynh đệ có thể thật sự hiểu được hắn, khai thông cho hắn.

“Ngươi nói đây là Chúa công ban cho ngươi?” A Phượng nhìn vật hình tam giác đó.

Mặc Kiều Sinh khẽ ừ, hắn ngắm nhìn miếng gảy này, ánh mắt hiện vẻ ôn nhu hiếm thấy.

“Kiều Sinh, ta đã từng khuyên ngươi rời xa Chúa công, hôm nay xem ra là ta sai rồi.”

Mặc Kiều Sinh có đường nét gương mặt khá nghiêm nghị, khó thể tỏ vẻ nhu hòa, hắn nói: “Chúa công, hi vọng ta cũng có thể tặng người lại một vật, nhưng ta không có gì đáng giá, không biết có thể tặng thứ gì? Thiên hạ này có vật gì, có thể xứng với Chúa công? Vì thế, ta quả thực phiền não nhiều ngày


/117

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status