Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 66: Thiếu

/117


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Ngoại trừ Chính Càn điện được sử dụng để nghị sự ra thì Triêu Ngô điện là một tòa kiến trúc lớn nhất trong hành cung.

Trên đài tạ có lộ đài, thưởng thất, hành lang gấp khúc thật dài, nằm giữa cung điện.

Sau khi Quân chủ Tấn quốc nghị sự, đa phần sẽ phê duyệt tấu chương, triệu kiến đại thần ở đây. Ban đêm cũng nhiều lúc sẽ nghỉ ngơi trong này.

Hậu cung, đương nhiên, cung điện do nguyên phủ thành chủ của Biện Châu vội vàng cải biến, nhưng hậu cung thì chưa biết thế nào.

Chỉ có Tê Phượng các của vương hậu Diêu Thiên Hương miễn cưỡng cũng có hơi người. Đền đài khác thì chẳng có chút không khí nào.

Nội vụ Đại tổng quản - Lữ Dao vô cùng buồn rầu đi ra từ trong đại điện.

Đề nghị xây dựng thêm cung điện của y lại bị Chúa công bác bỏ. Chúa công thậm chí bảo y cắt giảm chi phí nội vụ vốn đã ít ỏi để phân phối cho cái tên Thôi Hữu Ngư khờ khệch mà gần đây Chúa công tin tưởng, dùng vào việc tu sửa tường thành.

Lữ Dao vừa lắc đầu vừa đi ra ngoài.

Hóa ra Chúa công rất có nghiên cứu về sinh hoạt, tự đánh tới Biện Châu, tính cách dần thay đổi. Chẳng những hoàn toàn không để bụng về ẩm thực và cuộc sống hàng ngày, mà ngay cả hậu cung, người cũng không chạm tới.

Lữ Dao dừng chân, y đột nhiên nghĩ đến, Chúa công không chỉ không đến hậu cung, mà trong lúc vô tình còn sơ tán tất cả người hầu hạ, bất luận nam nữ.



Chỉ có Thiên Hương công chúa của Vệ Quốc kia, Chúa công cũng thân cận với nàng ta, nhưng lại không hề đến Tê Phượng các ngủ lại, ngược lại vị công chúa này ngẫu nhiên sẽ chủ động ở lại Triều Ngô điện.

Làm nội vụ Đại tổng quản, Lữ Dao đã nghe đồn về Thiên Hương công chúa này, nhưng Chúa công tựa hồ chẳng quan tâm, cũng không can thiệp.

Nếu vậy … Lữ Dao dừng mắt nhìn vào bóng dáng áo đen đang tĩnh tọa trên lan can hành lang kia.

Kẻ Chúa công chính thức tin chiều chỉ có người này rồi.

Đêm qua.

Xe ngựa của Chúa công từ Tây Sơn trở về. Đứng bên ngoài cửa cung, nhưng rất lâu sau đó họ vẫn không vào cung. Người khác không biết ngọn nguồn, thế nhưng y lại biết rõ nội tình.

Y nghe nói Chúa công trở về, vội vàng chạy tới cửa cung nghênh đón. Nhưng y chỉ trông thấy xe ngừng ở ngoài cửa, Chúa công ngồi ở cửa xe, lặng yên suy nghĩ, chẳng hề có vẻ gì là sẽ xuống xe.

Một đội hộ vệ người hầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lặng im như ve mùa đông. Họ không dám phát ra một tiếng động nhỏ nào.

Lữ Dao từng cận thân hầu hạ công tử Vũ, nhìn quang cảnh này thì cớ sao không hiểu được chứ.

Chắn chắn là trên đường về Chúa công đã gây ra chuyện hoang đường, ức hiếp người trong xe quá mức rồi. Người đó đang ngủ rất say trong xe. Chúa công xót hắn, không muốn quấy rầy, thà cho nhiều người chờ bên ngoài xe như vậy.

Vị Mặc tướng quân này, có thể lãnh binh đánh trận, lại là người trong lòng Chúa công, tiền đồ nhất định rất vô lượng. Ta phải tạo mối quan hệ tốt với hắn mới được.

Y đến cạnh Mặc Kiều Sinh, mỉm cười chắp tay hành lễ: “Mặc tướng quân.”

Mặc Kiều Sinh như lấy lại tinh thần từ trong cơn hoảng hốt, sững sờ chốc lát mới đứng dậy đáp lễ.

“Tướng quân đại thắng trở về, tại hạ lại bận bịu công việc nên còn chưa chúc mừng tướng quân, thật sự có lỗi. Mong tướng quân đừng trách.”

“Không, đâu có.” Mặc Kiều Sinh nói.

Lữ Dao chịu trách nhiệm quản lý việc vặt của Trình Thiên Diệp, biết Mặc Kiều Sinh từ chuyện Thất Hoàng Phiêu mã. Y hiểu Mặc Kiều Sinh này không giỏi về giao tiếp, ít nói vô cùng. Vì thế, y cũng không để bụng, vẫn nhiệt


/117

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status