Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 95: Thiếu

/117


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Đêm lạnh cuối thu, sương mù vờn quanh.

Tiêu Tú đi trên hành lang, hắn chà xát hai tay, để bên môi phà hơi cho ấm, trong miệng tỏa ra một làn sương.

“Trời về đêm thật là lạnh.” Hắn nói.

Cả tòa phủ đệ yên tĩnh, đa số mọi người đều đã chìm vào mộng đẹp, chỉ có thư phòng của tiên sinh đèn đuốc vẫn sáng trưng.

Tiêu Tú bước vào cửa, bưng một bình Bát Bảo trà ấm áp cho Trương Phức, vừa cời cời than trong chậu, vừa thêm vào chút than.

Trương Phức vùi đầu trong tài liệu, không ngẩng lên, nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, chỗ này ta không cần người hầu hạ.”

“Ta ở cùng tiên sinh.” Tiêu Tú lấy một cái ghế tựa khác, ngồi đối diện với Trương Phức.

Hắn mài mực, cầm một cây bút giúp Trương Phức sao chép các loại bản thảo.

“Ngươi xem cái này.” Trương Phức không nhiều lời, cách cái bàn đưa một bức thư ra.

“’Thảo Nhung tặc hịch’ do Chu đại nhân soạn thảo? Chúa công đã quyết tâm khai chiến với Khuyển Nhung?” Tiêu Tú hơi giật mình.

Trương Phức viết thoăn thoắt, miệng nói: “Không sai, giờ này chỉ e Mặc Kiều Sinh đã dẫn đại quân xuất phát từ Trịnh Châu. Chúng ta sắp nghênh đón một trận đại chiến. Đáng tiếc là thời gian quá gấp, ta vốn hy vọng có thể dành ra khoảng một hai năm để chuẩn bị.”

“Nếu địch nhân không chịu cho chúng ta thời gian, đã lấn đến cửa thì chúng ta cũng chỉ có thể ứng chiến.” Trương Phức không ngừng hí hoáy: “Tiến công chính là phòng thủ tốt nhất, quyết sách của Chúa công là đúng, ta ủng hộ nàng.”

Tiêu Tú nhìn phong thư, lo lắng: “Chu đại nhân muốn đích thân đi sứ? Nhưng chân hắn...”

Trương Phức đưa bút chấm vào nghiên mực: “Tuy chân Tử Khê đã bị phế nhưng lòng của hắn kiên cường hơn ai hết, ngươi đừng lo lắng.”

“Tử Khê đã cố gắng như vậy, ta càng không thể lười biếng. Khoảng thời gian tới, chỉ sợ ta sẽ rất bận.” Y nhìn thoáng qua Tiêu Tú đối diện: “Chúng ta đều bề bộn.”

“Dạ.” Tiêu Tú cúi đầu xuống, cẩn thận sao chép văn hiến.

Hắn lặng lẽ tự hỏi.

Năm nay là năm được mùa. Nhân khẩu ở Biện Kinh, Kỳ Huyện, Trung Mậu gia tăng mãnh liệt, quốc khố thu vào rất đẫy đà.

Chúng ta còn vừa đại thắng Tống quốc, chiếm được vùng đất mới và số lượng bồi thường lớn.

Tiêu Tú vô thức bắt đầu mô phỏng tư duy Trương Phức.

Hắn tự hỏi lúc này tiên sinh cần suy nghĩ chuyện gì?

Phía trước phải đánh trận, chúng ta cần làm chính là cung cấp đầy đủ lương cho tướng sĩ tiền tuyến.

Còn cần gia tăng huấn luyện tân binh, để sau chiến sự có thể không ngừng cung cấp viện binh.

Mặt khác Biện Kinh mới trở thành tân đô không lâu, còn nhiều thứ cần lo, trong triều chia năm xẻ bảy, đang là lúc hỗn loạn.

Việc tiên sinh cần làm quả là rất nhiều, ta phải cố gắng hơn nữa, tận sức giúp đỡ tiên sinh. Tiêu Tú thầm nghĩ.

Dường như biết Tiêu Tú đang nghĩ gì, Trương Phức lại hỏi: “Ngoại trừ quân bị cùng lương thảo, ngươi biết quan trọng nhất là gì không?”

“Còn có chuyện quan trọng hơn hai việc này nữa sao?” Tiêu Tú ngẫm nghĩ, chợt hiểu ra: “Tiên sinh nói rất đúng... Vệ quốc?”

“Có thể nghĩ đến Vệ quốc, rất tốt.” Trương Phức ngẩng đầu nhìn hắn, tán thưởng gật đầu. “Diêu Hoằng của Vệ quốc ngấp nghé Biện Kinh chúng ta đã lâu, quân đội nước họ rất cường đại, từ Đại Dã Trạch xuôi theo Tế Thủy đến Hoàng Trì phụ cận Biện Kinh, chỉ mất vỏn vẹn mấy ngày, chúng ta nhất định phải phòng bị họ, để ngừa bọn họ thừa cơ loạn đục nước béo cò. Mặt khác, Tống quốc vừa mới nếm mùi thất bại trong tay chúng ta, cho dù quốc quân bọn họ tính cách nhu nhược, nhưng nhất định không cam lòng, chúng ta tuyệt đối không thể khinh thường.”

“Tiên sinh vừa nhắc đến thì


/117

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status