Vinh Phú có chút giật mình, thật nhìn không ra, tính tình Thế tử phi này còn rất mãnh liệt. “Ai, đáng tiếc ngươi hôm nay là nhất định phải thật xin lỗi Thế tử gia rồi, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn phối hợp, ta sẽ mau chóng làm xong, sẽ không để cho ngươi chịu đau đớn, nói không chừng ngươi sẽ thấy sảng khoái, còn phải kêu ta đừng ngừng lại!” Hắn xấu xa dụ dỗ nàng.
“Phi! Vô sỉ! Trong lòng ta chỉ một mình tướng công, ngươi dám chạm vào ta, ta sẽ chết thật cho ngươi xem!” Thanh âm của nàng cực kỳ giận dữ, quát.
Nàng hối hận đã mắc mưu của thằng nhãi này, khiến cho bản thân rơi vào tình cảnh này!
“Hừ, muốn tìm cái chết là chuyện của ngươi, Hỉ Nhi tiểu thư căn dặn, không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào cũng muốn ta làm nhục ngươi, cho nên ngươi hôm nay là khó tránh tai kiếp rồi !” Hắn lại lần nữa đè lên nàng.
“Không!” Nàng lại rơi lệ, nàng không chịu nổi bàn tay bẩn thỉu của kẻ này sờ lên thân thể nàng, nhắm mắt lại, tâm trầm xuống, “Tướng công, vĩnh biệt!” Vừa lên tiếng liền tính cắn lưỡi tự vận.
Dùng sức cắn xuống —— ah? Thế nào không đau? Nhưng nàng rõ ràng nếm được mùi máu? Chợt mở mắt.”A! Tướng công? !” Nàng không dám tin, giờ phút này đập vào mi mắt là một người đang cau mày nhìn nàng, gương mặt lo lắng.
Lại cúi đầu, nhìn thấy thì ra là nàng không cắn đầu lưỡi của mình, mà là tay người nam nhân của mình, nàng cả kinh vội vàng nhả ra, nhưng tay Cừu Thường Khiêm đã in vết răng tiếp đó vết máu lần lượt bao phủ một mảnh. “Tay của chàng!” Lúc này Mao Uy Long lại phát hiện, chẳng biết cái tên ác ôn đè lên nàng đã hoảng sợ bị một cái tay khác của tướng công bóp thật chặt cổ họng, chỉ cần hắn dùng sức một cái, Vinh Phú tất nhiên cổ sẽ gãy lìa rơi xuống đất.
“Nàng vẫn ổn chứ?” Hắn khàn giọng hỏi nàng.
“Ô ô. . . . . . Tướng công, ta bị hù chết. . . . . . Ô ô. . . . . .” Vừa thấy được hắn, tất cả hoảng sợ lo lắng nhất thời tan thành mây khói, vốn đã là lệ rơi đầy mặt nàng khóc càng lớn hơn.
Sắc mặt Cừu Thường Khiêm trắng bệch, hắn ôm nàng vào trong ngực. “Không sao.” Hắn nhẹ giọng dỗ dành.
“Tướng công. . . . . . Ô ô. . . . . .” Nàng khóc đến hoa lê đẫm lệ, hiển nhiên nàng bị sợ đến không nhẹ.
Nàng khóc càng lớn, một tay kia của hắn giữ cổ họng Vinh Phú sức lực lại càng tăng, đảo mắt cả mặt Vinh Phú đã đỏ bừng, cặp mắt như muốn lồi ra, có thể thấy là sắp tắt thở.
“Tướng công, thật xin lỗi.” Nàng cuối cùng dừng lại khóc thút thít, ngước đầu nhìn hắn.
“Thật xin lỗi cái gì?” Hắn thoáng buông ra kiềm chế đối với Vinh Phú.
“Tay của chàng. . . . . . Ta không biết đã cắn phải tay chàng.” Nhìn thấy tay hắn huyết nhục mơ hồ, nàng rất đau lòng.
Cừu Thường Khiêm trưng ra vẻ mặt không sao, khóe miệng lại mơ hồ khẽ nhếch. “Không cần nói xin lỗi, cắn được lực càng lớn, bày tỏ nàng không phải muốn làm việc có lỗi với ta càng mãnh liệt.”
“Tướng công. . . . . .”
“Ta nghe được lời nói vừa rồi của nàng, Uy Long, lần sau đừng hồ đồ như vậy nữa, kể cả nàng có thực sự bị làm nhục, ta cũng vẫn sẽ không trách nàng.” Thanh âm hắn khàn khàn cảm thấy vị chát chát.
Hắn buồn bực vô cùng, vợ của hắn nguyện ý vì hắn thủ thân tìm cái chết, mà hắn lại không tin nàng, hắn nghĩ nàng muốn phản bội hắn! Hắn thật đáng chết!
Một tay ôm nàng, Cừu Thường Khiêm thật lâu không bình tĩnh lại được.
“Tướng công.” Lỗ mũi nàng đau xót, lại muốn khóc.
“Tổng quản, dẫn người vào đây!” Hắn đột nhiên hướng ra cửa quát khẽ.
Thì ra là Lý Văn cũng tới, chỉ là vẫn luôn đứng ngoài cửa đợi lệnh, lúc này được lệnh, hắn lôi Hỉ Nhi và Tiểu Xuân vào nhà.
Cừu Thường Khiêm đứng lên, một cước đá Vinh Phú vẫn đang ho khan không dứt ngã nhoài ra trên đất, dẫm chân lên ngực của hắn.
Hỉ Nhi và Tiểu Xuân thấy tình cảnh này, ở một bên sợ hãi co rúm lại.
“Nói, là ai ra lệnh cho ngươi xuống tay với Thế tử phi?” Hắn mãnh liệt dùng sức một cái, xương sườn Vinh Phú suýt nữa bị đạp gãy, đau nhức không dứt.
“Này. . . . . . Là tiểu thư Hỉ Nhi muốn ta. . . . . .” Hắn chỉ vào Hỉ Nhi, run giọng nói. Việc đã đến nước này, hắn nào dám giấu diếm?
“Ngươi nói láo!” Hỉ Nhi hốt hoảng cắt đứt lời hắn, “Rõ ràng là chính ngươi thấy sắc đẹp nổi tà tâm, còn muốn đem ta ra gánh tội thay!”
Vinh Phú biết kiểu này là muốn qua sông rút cầu rồi, thế này thì hắn hẳn phải chết không còn có thể nghi ngờ gì nữa, vội vàng bảo vệ mạng phủ nhận, “Ta không có nói dối! Ban đầu là tiểu thư Hỉ Nhi dẫn ta vào Cừu trang, yêu cầu ta đi quyến rũ Thế tử phi, nhưng lúc đó không có cơ hội, cho nên lúc này nàng mới dẫn theo ta lên kinh, dặn dò ta nhất định phải. . . . . . Nhất định phải làm bẩn Thế tử phi. . . . . .”
Cừu Thường Khiêm nghe vậy giận dữ, hung hăng nhấc chân dùng sức đạp một đạp vào mệnh căn (cái chỗ quan trọng liên quan đến giống nòi ý có phải không nhỉ, hay đầu óc ta đen quá?) của hắn, chỉ thấy Vinh Phú đau đến nước mắt văng tứ tung, cả người co rúc ở trên đất gào khóc.
“Ngươi còn có lời gì để nói?” Tầm mắt bén nhọn cơ hồ có thể xuyên thấu lòng người của hắn đính tại trên người Hỉ Nhi.
Hỉ Nhi phịch một tiếng quỳ xuống đất, Tiểu Xuân thấy thế cũng vội vàng quỳ xuống theo.
“Biểu ca, ta biết sai rồi, ta. . . . . . Ta bây giờ không phải đã dẫn huynh tìm được biểu tẩu rồi sao? Hoàn hảo chưa làm thành sai lầm lớn, huynh hãy tha thứ cho ta đây lần thứ đầu . . . . .” Hỉ Nhi không ngừng run rẩy, đôi mắt đẫm lệ vòng quanh cầu xin tha thứ.
Vẻ mặt Tiểu Xuân cũng là hoảng sợ, liên tiếp dập đầu, “Thế tử gia, là nô tỳ không có khuyên can biểu tiểu thư. . . . . . Xin Thế tử gia tha mạng. . . . . .”
“Hừ!” Cừu Thường Khiêm cười lạnh, “Ngươi đâu chỉ không có khuyên can, cho tới giờ còn là ngươi xuất tận lực giúp đỡ nhiều nhất, giành được công lao rất lớn đấy. Một nha hoàn nghịch tặc đáng chết, một cái thì lại trở thành đồng lõa độc ác, ta lúc đầu thật là có mắt như mù mới có thể để cho các ngươi đi theo hầu Uy Long!”
Thấy hắn từ bên hông rút ra hai thanh đoản đao (dao nhọn) sáng loáng, Mao Uy Long biết hắn là lại muốn đại khai sát giới, tình thế cấp bách vội tiến lên ôm lấy cánh tay của hắn.
“Tướng công không cần!” Nàng thật là sợ hắn lại mất khống chế như lần trước.
“Ta nói rồi, phàm là người thương tổn nàng ta, ta sẽ không nhẹ nhàng tha thứ, huống chi họ hợp mưu hại nàng lại còn lên kế hoạch đã lâu, tội càng thêm tội không thể tha!”
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, trong nháy mắt đã thấy đoản đao bắn ra, một thanh ngay giữa tim Vinh Phú, một thanh là cắt qua cổ họng Tiểu Xuân, hai người cũng không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, lập tức tắt thở.
Chính mắt thấy nha hoàn thân cận Tiểu Xuân đứng cách mình không tới nửa bước đoạn khí mà mất, cặp mắt Hỉ Nhi trừng lớn, sợ hãi cực độ thét chói tai, ngay sau đó chết ngất trên mặt đất.
“Tướng công, cầu xin chàng tha cho nàng ta đi!” Mao Uy Long nóng nảy nói, “Nàng dù sao cũng là biểu muội của chàng, ngộ nhỡ nàng ta xảy ra vấn đề gì, mẹ chàng sẽ rất đau lòng!” Mặc dù Hỉ Nhi rất đáng ghét, nhưng nàng ta cũng là bởi vì quá yêu mà sinh hận, mới có thể đối với mình như vậy, lại nói nàng ta dù sao cũng là biểu muội thân thích.
Hắn nhìn nàng suy ngẫm hồi lâu, cuối cùng khuất phục thở dài. “Được rồi, tùy nàng vậy.”
Nàng vui mừng mỉm cười, biết hắn là không nhịn được khi thấy nàng chịu uất ức, sợ nàng lại gặp phải chuyện như vậy, mới có thể gây nghiệp chướng giết người như vậy, xem ra sau này nàng phải ngoan ngoãn một chút, thay tướng công của nàng tích đức nhiều một chút rồi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, vì trấn an hắn còn nỗ lực nặn ra nụ cười, Cừu Thường Khiêm đau lòng không dứt, sau khi đưa tay giúp nàng sắp xếp ổn thỏa quần áo trên người, hắn ôm chặt cả người nàng vào trong ngực, đứng dậy.
“Chúng ta về nhà.
Hồi cuối
Mấy tháng sau, Mao Uy Long theo phu quân trở lại Xuyên Cũng nhân lễ mừng năm mới, nàng không khỏi hả hê nhìn ngắm Cừu trang tráng lệ này, quả không nghĩ tới mình lại tìm được một Thế tử gia như vậy làm phu quân, cũng chính cống trở thành Thế tử phi, ỷ được tướng công độc nhất cưng chiều, cả ngày làm mưa làm gió xung quanh, rất khoái hoạt.
Đáng tiếc nhất mỹ chính là. . . . . . Hỉ Nhi, nàng ta cũng ở Cừu trang, nhưng không may, nàng ta, kể từ cái đêm đó sau khi hôn mê tỉnh lại, Hỉ Nhi trở thành một cô nương ngốc, đối với nàng cảm khái thở dài, nhưng cũng vui chính là, từ sau lúc Hỉ Nhi ngốc đến giờ, hai người ngược lại có thể cùng nói chuyện, bởi vì Hỉ Nhi luôn quấn lấy nàng đòi chơi đùa, hiện tại nàng nghiễm nhiên trở thành đại vú em của Hỉ Nhi.
Lúc này, nàng hất ra cái người phiền toái luôn quấn lấy nàng sang một bên, khoái chí ăn táo Đông Dương Nam vô cùng trân quý, một bóng người vô cùng chói mắt nhàn nhã thoáng qua mắt nàng, nàng nheo mắt lại, không thuận mắt nhìn Trạm Thanh.
Người này cả ngày không có việc gì ở trong Cừu trang lúc ẩn lúc hiện, cũng không biết là vì quá rãnh rỗi hay còn lý do khác, cả ngày lẫn đêm luôn đối nghịch với nàng, nói với nàng toàn những lời nhàm chán, tám chín phần là đang ghen tỵ nàng và tướng công quá ân ái rồi!
Đã như vậy . . . . . .
Kể từ sau khi hồ đồ trở thành Thế tử phi, nàng vẫn không thể gặp được cha một lần, cũng đến lúc nên mời cha cùng các sư huynh, sư muội của Uy Long trại đến vương phủ ngồi một chút rồi. . . . . .
“Phi! Vô sỉ! Trong lòng ta chỉ một mình tướng công, ngươi dám chạm vào ta, ta sẽ chết thật cho ngươi xem!” Thanh âm của nàng cực kỳ giận dữ, quát.
Nàng hối hận đã mắc mưu của thằng nhãi này, khiến cho bản thân rơi vào tình cảnh này!
“Hừ, muốn tìm cái chết là chuyện của ngươi, Hỉ Nhi tiểu thư căn dặn, không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào cũng muốn ta làm nhục ngươi, cho nên ngươi hôm nay là khó tránh tai kiếp rồi !” Hắn lại lần nữa đè lên nàng.
“Không!” Nàng lại rơi lệ, nàng không chịu nổi bàn tay bẩn thỉu của kẻ này sờ lên thân thể nàng, nhắm mắt lại, tâm trầm xuống, “Tướng công, vĩnh biệt!” Vừa lên tiếng liền tính cắn lưỡi tự vận.
Dùng sức cắn xuống —— ah? Thế nào không đau? Nhưng nàng rõ ràng nếm được mùi máu? Chợt mở mắt.”A! Tướng công? !” Nàng không dám tin, giờ phút này đập vào mi mắt là một người đang cau mày nhìn nàng, gương mặt lo lắng.
Lại cúi đầu, nhìn thấy thì ra là nàng không cắn đầu lưỡi của mình, mà là tay người nam nhân của mình, nàng cả kinh vội vàng nhả ra, nhưng tay Cừu Thường Khiêm đã in vết răng tiếp đó vết máu lần lượt bao phủ một mảnh. “Tay của chàng!” Lúc này Mao Uy Long lại phát hiện, chẳng biết cái tên ác ôn đè lên nàng đã hoảng sợ bị một cái tay khác của tướng công bóp thật chặt cổ họng, chỉ cần hắn dùng sức một cái, Vinh Phú tất nhiên cổ sẽ gãy lìa rơi xuống đất.
“Nàng vẫn ổn chứ?” Hắn khàn giọng hỏi nàng.
“Ô ô. . . . . . Tướng công, ta bị hù chết. . . . . . Ô ô. . . . . .” Vừa thấy được hắn, tất cả hoảng sợ lo lắng nhất thời tan thành mây khói, vốn đã là lệ rơi đầy mặt nàng khóc càng lớn hơn.
Sắc mặt Cừu Thường Khiêm trắng bệch, hắn ôm nàng vào trong ngực. “Không sao.” Hắn nhẹ giọng dỗ dành.
“Tướng công. . . . . . Ô ô. . . . . .” Nàng khóc đến hoa lê đẫm lệ, hiển nhiên nàng bị sợ đến không nhẹ.
Nàng khóc càng lớn, một tay kia của hắn giữ cổ họng Vinh Phú sức lực lại càng tăng, đảo mắt cả mặt Vinh Phú đã đỏ bừng, cặp mắt như muốn lồi ra, có thể thấy là sắp tắt thở.
“Tướng công, thật xin lỗi.” Nàng cuối cùng dừng lại khóc thút thít, ngước đầu nhìn hắn.
“Thật xin lỗi cái gì?” Hắn thoáng buông ra kiềm chế đối với Vinh Phú.
“Tay của chàng. . . . . . Ta không biết đã cắn phải tay chàng.” Nhìn thấy tay hắn huyết nhục mơ hồ, nàng rất đau lòng.
Cừu Thường Khiêm trưng ra vẻ mặt không sao, khóe miệng lại mơ hồ khẽ nhếch. “Không cần nói xin lỗi, cắn được lực càng lớn, bày tỏ nàng không phải muốn làm việc có lỗi với ta càng mãnh liệt.”
“Tướng công. . . . . .”
“Ta nghe được lời nói vừa rồi của nàng, Uy Long, lần sau đừng hồ đồ như vậy nữa, kể cả nàng có thực sự bị làm nhục, ta cũng vẫn sẽ không trách nàng.” Thanh âm hắn khàn khàn cảm thấy vị chát chát.
Hắn buồn bực vô cùng, vợ của hắn nguyện ý vì hắn thủ thân tìm cái chết, mà hắn lại không tin nàng, hắn nghĩ nàng muốn phản bội hắn! Hắn thật đáng chết!
Một tay ôm nàng, Cừu Thường Khiêm thật lâu không bình tĩnh lại được.
“Tướng công.” Lỗ mũi nàng đau xót, lại muốn khóc.
“Tổng quản, dẫn người vào đây!” Hắn đột nhiên hướng ra cửa quát khẽ.
Thì ra là Lý Văn cũng tới, chỉ là vẫn luôn đứng ngoài cửa đợi lệnh, lúc này được lệnh, hắn lôi Hỉ Nhi và Tiểu Xuân vào nhà.
Cừu Thường Khiêm đứng lên, một cước đá Vinh Phú vẫn đang ho khan không dứt ngã nhoài ra trên đất, dẫm chân lên ngực của hắn.
Hỉ Nhi và Tiểu Xuân thấy tình cảnh này, ở một bên sợ hãi co rúm lại.
“Nói, là ai ra lệnh cho ngươi xuống tay với Thế tử phi?” Hắn mãnh liệt dùng sức một cái, xương sườn Vinh Phú suýt nữa bị đạp gãy, đau nhức không dứt.
“Này. . . . . . Là tiểu thư Hỉ Nhi muốn ta. . . . . .” Hắn chỉ vào Hỉ Nhi, run giọng nói. Việc đã đến nước này, hắn nào dám giấu diếm?
“Ngươi nói láo!” Hỉ Nhi hốt hoảng cắt đứt lời hắn, “Rõ ràng là chính ngươi thấy sắc đẹp nổi tà tâm, còn muốn đem ta ra gánh tội thay!”
Vinh Phú biết kiểu này là muốn qua sông rút cầu rồi, thế này thì hắn hẳn phải chết không còn có thể nghi ngờ gì nữa, vội vàng bảo vệ mạng phủ nhận, “Ta không có nói dối! Ban đầu là tiểu thư Hỉ Nhi dẫn ta vào Cừu trang, yêu cầu ta đi quyến rũ Thế tử phi, nhưng lúc đó không có cơ hội, cho nên lúc này nàng mới dẫn theo ta lên kinh, dặn dò ta nhất định phải. . . . . . Nhất định phải làm bẩn Thế tử phi. . . . . .”
Cừu Thường Khiêm nghe vậy giận dữ, hung hăng nhấc chân dùng sức đạp một đạp vào mệnh căn (cái chỗ quan trọng liên quan đến giống nòi ý có phải không nhỉ, hay đầu óc ta đen quá?) của hắn, chỉ thấy Vinh Phú đau đến nước mắt văng tứ tung, cả người co rúc ở trên đất gào khóc.
“Ngươi còn có lời gì để nói?” Tầm mắt bén nhọn cơ hồ có thể xuyên thấu lòng người của hắn đính tại trên người Hỉ Nhi.
Hỉ Nhi phịch một tiếng quỳ xuống đất, Tiểu Xuân thấy thế cũng vội vàng quỳ xuống theo.
“Biểu ca, ta biết sai rồi, ta. . . . . . Ta bây giờ không phải đã dẫn huynh tìm được biểu tẩu rồi sao? Hoàn hảo chưa làm thành sai lầm lớn, huynh hãy tha thứ cho ta đây lần thứ đầu . . . . .” Hỉ Nhi không ngừng run rẩy, đôi mắt đẫm lệ vòng quanh cầu xin tha thứ.
Vẻ mặt Tiểu Xuân cũng là hoảng sợ, liên tiếp dập đầu, “Thế tử gia, là nô tỳ không có khuyên can biểu tiểu thư. . . . . . Xin Thế tử gia tha mạng. . . . . .”
“Hừ!” Cừu Thường Khiêm cười lạnh, “Ngươi đâu chỉ không có khuyên can, cho tới giờ còn là ngươi xuất tận lực giúp đỡ nhiều nhất, giành được công lao rất lớn đấy. Một nha hoàn nghịch tặc đáng chết, một cái thì lại trở thành đồng lõa độc ác, ta lúc đầu thật là có mắt như mù mới có thể để cho các ngươi đi theo hầu Uy Long!”
Thấy hắn từ bên hông rút ra hai thanh đoản đao (dao nhọn) sáng loáng, Mao Uy Long biết hắn là lại muốn đại khai sát giới, tình thế cấp bách vội tiến lên ôm lấy cánh tay của hắn.
“Tướng công không cần!” Nàng thật là sợ hắn lại mất khống chế như lần trước.
“Ta nói rồi, phàm là người thương tổn nàng ta, ta sẽ không nhẹ nhàng tha thứ, huống chi họ hợp mưu hại nàng lại còn lên kế hoạch đã lâu, tội càng thêm tội không thể tha!”
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, trong nháy mắt đã thấy đoản đao bắn ra, một thanh ngay giữa tim Vinh Phú, một thanh là cắt qua cổ họng Tiểu Xuân, hai người cũng không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, lập tức tắt thở.
Chính mắt thấy nha hoàn thân cận Tiểu Xuân đứng cách mình không tới nửa bước đoạn khí mà mất, cặp mắt Hỉ Nhi trừng lớn, sợ hãi cực độ thét chói tai, ngay sau đó chết ngất trên mặt đất.
“Tướng công, cầu xin chàng tha cho nàng ta đi!” Mao Uy Long nóng nảy nói, “Nàng dù sao cũng là biểu muội của chàng, ngộ nhỡ nàng ta xảy ra vấn đề gì, mẹ chàng sẽ rất đau lòng!” Mặc dù Hỉ Nhi rất đáng ghét, nhưng nàng ta cũng là bởi vì quá yêu mà sinh hận, mới có thể đối với mình như vậy, lại nói nàng ta dù sao cũng là biểu muội thân thích.
Hắn nhìn nàng suy ngẫm hồi lâu, cuối cùng khuất phục thở dài. “Được rồi, tùy nàng vậy.”
Nàng vui mừng mỉm cười, biết hắn là không nhịn được khi thấy nàng chịu uất ức, sợ nàng lại gặp phải chuyện như vậy, mới có thể gây nghiệp chướng giết người như vậy, xem ra sau này nàng phải ngoan ngoãn một chút, thay tướng công của nàng tích đức nhiều một chút rồi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, vì trấn an hắn còn nỗ lực nặn ra nụ cười, Cừu Thường Khiêm đau lòng không dứt, sau khi đưa tay giúp nàng sắp xếp ổn thỏa quần áo trên người, hắn ôm chặt cả người nàng vào trong ngực, đứng dậy.
“Chúng ta về nhà.
Hồi cuối
Mấy tháng sau, Mao Uy Long theo phu quân trở lại Xuyên Cũng nhân lễ mừng năm mới, nàng không khỏi hả hê nhìn ngắm Cừu trang tráng lệ này, quả không nghĩ tới mình lại tìm được một Thế tử gia như vậy làm phu quân, cũng chính cống trở thành Thế tử phi, ỷ được tướng công độc nhất cưng chiều, cả ngày làm mưa làm gió xung quanh, rất khoái hoạt.
Đáng tiếc nhất mỹ chính là. . . . . . Hỉ Nhi, nàng ta cũng ở Cừu trang, nhưng không may, nàng ta, kể từ cái đêm đó sau khi hôn mê tỉnh lại, Hỉ Nhi trở thành một cô nương ngốc, đối với nàng cảm khái thở dài, nhưng cũng vui chính là, từ sau lúc Hỉ Nhi ngốc đến giờ, hai người ngược lại có thể cùng nói chuyện, bởi vì Hỉ Nhi luôn quấn lấy nàng đòi chơi đùa, hiện tại nàng nghiễm nhiên trở thành đại vú em của Hỉ Nhi.
Lúc này, nàng hất ra cái người phiền toái luôn quấn lấy nàng sang một bên, khoái chí ăn táo Đông Dương Nam vô cùng trân quý, một bóng người vô cùng chói mắt nhàn nhã thoáng qua mắt nàng, nàng nheo mắt lại, không thuận mắt nhìn Trạm Thanh.
Người này cả ngày không có việc gì ở trong Cừu trang lúc ẩn lúc hiện, cũng không biết là vì quá rãnh rỗi hay còn lý do khác, cả ngày lẫn đêm luôn đối nghịch với nàng, nói với nàng toàn những lời nhàm chán, tám chín phần là đang ghen tỵ nàng và tướng công quá ân ái rồi!
Đã như vậy . . . . . .
Kể từ sau khi hồ đồ trở thành Thế tử phi, nàng vẫn không thể gặp được cha một lần, cũng đến lúc nên mời cha cùng các sư huynh, sư muội của Uy Long trại đến vương phủ ngồi một chút rồi. . . . . .
/30
|