Chương 2: Rút ngọc thể ngay khi tỉnh lại (đạo cụ + hơi H)
Cảm giác lạnh lẽo trên mặt làm Vân Lộ bừng tỉnh.
“Chủ thượng, ngài tỉnh rồi sao? Trên người có chỗ nào không khỏe không?”
Thiếu nữ mặc một thân cổ trang cung kính đứng bên cạnh là hình ảnh đầu tiên Vân Lộ nhìn thấy sau khi tỉnh lại. Vì nhất thời không rõ tình huống nên Vân Lộ bèn nhìn xung quanh, song vẫn chỉ thấy kiến trúc cổ phong điêu khắc bằng gỗ tráng lệ huy hoàng mà xa lạ.
Nàng ngã từ trên núi xuống rồi nhập vào… Tiểu Long Nữ của nhà phú nhị đại nào rồi sao?
“A! Đầu ta… Đau quá…”
Một cơn đau nhức ập tới, sờ soạng đầu một chút thì nàng thấy tay mình toàn là máu, thiếu chút nữa đã hù chết nàng.
“Máu… Ta sẽ chết sao? Không, ta đã chết rồi mà?”
Thiếu nữ nghe vậy thì âm thầm nhíu mày không hiểu chủ thượng đã xảy ra chuyện gì, chỉ im lặng cẩn thận chà lau vết máu trên đầu cho Vân Lộ.
“Chủ thượng xin yên tâm, ngài sẽ không có việc gì, máu chảy ra từ miệng vết thương sau gáy đã ngừng. Lâm ngự y cũng đang trên đường đến đây, rất nhanh sẽ tới nơi.”
Đây là phim trường sao? Sao lại có chủ thượng, rồi cái gì mà ngự y nữa…
Đang hoang mang về hoàn cảnh, khóe mắt nàng vô tình liếc thấy một vật thể trắng hồng trên bàn. Nhìn kĩ hơn thì tròng mắt nàng suýt nữa đã rớt ra.
Một nam nhân mảnh khảnh trần truồng đang dựa vào bàn, tóc dài đen nhánh xõa tung, bờ mông mượt mà đặt ở mép bàn, hai chân mềm yếu vô lực rũ xuống, trên người chằng chịt những vết roi đan xen, xanh xanh tím tím kéo theo vệt máu, trên mông còn cắm mấy loại đồ vật hình dạng giống cây trụ.
So với sắc tình, cảnh này cũng quá máu me rồi. Thật khủng khiếp!
“Hắn hắn hắn… Sao… Sao lại thành ra thế này?”
Vân Lộ chỉ tay vào người nọ, kinh ngạc nói không nên lời.
“Thanh Mai sợ sau khi chủ thượng tỉnh lại sẽ muốn tiếp tục hưởng thụ nên đã không di chuyển tiểu gia.”
“...Hả?”
Có phải đầu nàng bị ngã hư rồi không? Sao những lời người này nói, một câu nàng cũng không hiểu gì hết vậy.
Thái độ của Thanh Mai từ đầu đến cuối vẫn thong dong, như là xem thường việc trong phòng có người bị ngược đến chết, thậm chí trong tay nàng ấy còn cầm theo một cái roi tinh xảo.
“Chủ thượng muốn tiếp tục ư?”
Nàng theo bản năng tiếp nhận chiếc roi, ngơ ngác hỏi lại: “Tiếp tục chuyện gì cơ?”
Thanh Mai cúi đầu không đáp.
Nhìn bộ dáng sống dở chết dở của người kia, rồi lại ngắm đến cái roi trong tay mình; lúc bấy giờ, Vân Lộ mới chú ý tới bề mặt cây roi là đầy những chiếc gai ngược đen bóng sắc lẻm, trên đó còn đang dính máu. Tức khắc, nàng như minh bạch điều gì, quăng phắt đồ vật nóng bỏng trên tay đi.
Thanh Mai còn đang phỏng đoán ý tứ của chủ thượng. Vân Lộ thì ngay khi ném đi thứ khủng khiếp đó, giây sau đã thấy nàng chạy vội tới bên người tiểu gia. Thanh Mai cho rằng lần này chủ thượng không muốn động thủ trực tiếp bằng đạo cụ, lại không nghĩ tới nàng sẽ luống cuống tay chân, không dám chạm vào người tiểu gia.
“Này, ngươi có khỏe không? Nghe được ta nói chuyện không? Này…”
Thật quá đáng! Đến gần thì càng thấy người này thảm cỡ nào, khiến nàng không nỡ nhìn. Ai có thể ra tay tàn nhẫn như vậy chứ? Ngược đãi người ta thành thế này, cái loại lạc thú quái quỷ gì vậy?
Vân Lộ vừa tức vừa gấp, cấp thiết muốn giúp người này nhưng lại không biết làm gì, chỉ có thể gọi người tới: “Đừng phát ngốc nữa! Mau tới đây hỗ trợ ta!”
Thanh Mai hoàn hồn, tiến lên xin chỉ thị với thái độ cung kính: “Chủ thượng muốn Thanh Mai hỗ trợ như thế nào?”
“Bằng mọi cách ngươi phải đưa hắn lên giường rồi đắp chăn bông. Như vậy thì khi đại phu tới sẽ xem bệnh dễ hơn nhỉ?”
Vân Lộ chỉ đơn thuần là muốn chiếu cố thể diện và thân thể của nam nhân này. Nhưng khi truyền đến tai người khác, họ lại nghĩ rằng nàng chẳng qua chỉ đang giữ hình tượng trước mặt ngoại nhân mà thôi.
“Còn thỉnh chủ thượng lấy ra ngọc thể, có như vậy Thanh Mai mới di chuyển tiểu gia dễ hơn.” Thanh Mai ẩn nhẫn che giấu sự khinh thường và tức giận.
Ngọc… ngọc… ngọc thể!?
Nhìn mông nhỏ bị tra tấn đến thảm thương kia, Vân Lộ khó khăn nuốt một ngụm nước miếng.
Vì gia tăng kiến thức, nàng nghiên cứu không ít tư thế làm tình trong phim A phiến, đương nhiên cũng không thiếu những bộ phim khẩu vị nặng, nhưng thực hành và lí thuyết suy cho cùng vẫn cách nhau một trời một vực.
Nàng điên mất thôi! Mà tình cảnh này thì chỉ khi thứ đó được rút ra, nam nhân kia mới được băng bó.
Cực độ hoảng hốt, tay nàng run rẩy cầm một cây ngọc thể trong đó, thử kéo nhẹ ra bên ngoài, nhưng không ngờ tới nhiều ngọc thể xếp chung với nhau sẽ chặt đến thế, chẳng những không mảy may nhúc nhích mà ngược lại còn làm rỉ ra một đường máu tươi giữa hai chân mảnh khảnh của nam nhân.
Nhận phải đau đớn quá lớn, người nọ dù đang hôn mê vẫn phải nấc lên tiếng rên rỉ yếu ớt bị mắc kẹt nơi cổ họng, nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Nàng làm không được…
“Chủ thượng, đau dài không bằng đau ngắn.”
Không biết từ khi nào mà Thanh Mai đã áp sát lưng nàng, vô tình gần như lãnh khốc nói.
Thấy bộ dáng thống khổ của người nọ, nàng cắn răng, tâm trở nên hung ác: “Thật xin lỗi!”
Rút mạnh một cái, ba bốn ngọc thể rơi lung tung xuống mặt đất. Một viên to gần bằng nắm tay nhét ở hậu môn còn lăn đến bên chân nàng.
Tay Vân Lộ cầm ngọc thể dính máu. Trong khi rút ra, có vài giọt còn phun lên cả gương mặt tái nhợt của nàng.
“Chủ thượng?”
“Ta? Không có việc gì…”
Phần vì mất máu quá nhiều, phần vì khủng hoảng quá độ, trước mắt nàng bỗng tối sầm, lần thứ hai rơi vào hôn mê.
/137
|