Edit: Kẹo me
Bên trong xe ngựa, Ngải Thần cùng Quan Ngân Đóa ngồi hai chỗ khác nhau, dọc theo đường đi Ngải Thần chưa từng cùng nàng nói chuyện, một mạch nhìn ngoài của sổ xe đến xuất thần.
Hôm nay sáng sớm, cửa “Bạch Phàm lâu” vì Ngải Thần mà mở ra, Ngải Thần cũng không thật sự mang vạn lượng hoàng kim tới cửa, mà là mang theo sổ từ phòng thu chi, từ hắn hướng Quan chưởng quầy tính vào một vạn lượng hoàng kim theo giá trị đất, điền sản và một rương bạc trắng. Một chút tính xong, Ngải Thần coi như xong chờ nàng lên xe ngựa, thậm chí ngay cả một chút thời giờ chờ nàng thu thập hành lý cũng không cấp, bởi vì hắn nói, nàng chỉ cần đến Ngải phủ, hết thảy sẽ thay nàng chuẩn bị tốt.
Xe ngựa chậm rãi ra đường Vân Nghê, Quan Ngân Đóa nhìn bảng hiệu “Bạch Phàm lâu” dần dần xa, bỗng nhiên cảm thấy mũi toan, nước mắt ở hốc mắt rơi ra.
“Ngươi có thể hay không để ta về nhà nhìn cha cùng đại ca của ta?” Nàng chưa từng rời khỏi nhà, nhịn không được thương tâm.
“Ngươi muốn gặp bọn họ, ta phái người đưa bọn họ vào phủ.” Ngải Thần lạnh nhạt nhìn nàng, không chấp nhận cho nàng không buông được thân tình.
Quan Ngân Đóa hiểu được ý tứ của hắn, hắn không muốn nàng rời đi Ngải phủ, nếu muốn gặp mặt, chỉ có cha cùng đại ca có thể đến Ngải phủ gặp nàng.
“Ngươi mua ta, là giống nuôi cá chậu chim lồng như vậy sao?” Nàng cẩn thận hỏi thử.
“Ta sẽ không đem nhìn ngươi như vậy, ngươi có thể ở trong phủ tự do qua lại.” Giọng hắn vẫn bình thản.
Quan Ngân Đóa giật mình nhìn hắn, vẻ mặt của hắn tuy rằng giống tảng đá, lạnh như băng, nhưng cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng của nàng.
“Ngươi có thể cho ta ở trong phủ tự do qua lại, nhưng không cho ta về nhà?” Hắn quả nhiên không giống như muốn lấy nàng làm vợ, thê tử cũng có thể về nhà mẹ đẻ nha!
“Nếu ngươi muốn ra phủ, cũng chỉ có thể đi theo bên người ta.” Hắn thản nhiên nhìn nàng một cái, lại không mang theo chút cảm tình chuyển tầm nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cho nên…… Ta không phải cá chậu chim lồng, là giống miêu cẩu thú cưng sủng vật?” Nàng nhịn không được lại lần nữa thử hỏi địa vị chính mình.
Ngải Thần chuyển mắt nhìn nàng, tầm mắt sắc bén như muốn xuyên thấu nàng.
“Ta chỉ là muốn biết…… Phải dùng thái độ gì đối mặt ngươi mà thôi.” Nàng cứng ngắc nhìn hắn cười cười.
Ngải Thần im lặng, giống ở suy tư rất lâu về lời của nàng. Đối với Quan Ngân Đóa, hắn chính là một loại muốn giấu tâm tình, mà thứ hắn muốn giấu cũng không muốn nói.
“Cha ngươi không phải hy vọng ta cưới ngươi sao?” Hắn nói ra vẻ sao cũng được. Đối hắn mà nói, “Thê tử” cũng là một loại bài trí, chính là hắn không thích cái loại này.
Hô hấp của Quan Ngân Đóa ngừng lại một chút. “Đúng là cha ta hy vọng vậy, nhưng là…… Cũng không phải là hy vọng của ngươi đi?”
“Ta không có gì không hy vọng, lấy ai làm vợ đều giống nhau, chỉ là vì nối dõi tông đường mà thôi, bất quá hôn sự chờ cha ta trở về mới có thể làm.” Ngải Thần lại khôi phục cảm xúc lạnh lùng.
Quan Ngân Đóa trong lòng thất kinh, kinh ngạc không thôi. “Ngươi là thật sự muốn lấy ta?”
“Có tất yếu phải kinh ngạc như thế sao?” Hắn nhìn như không yên lòng, hỏi.
Quan Ngân Đóa đương nhiên kinh ngạc, nàng ban đầu nghĩ chính mình sẽ là đồ chơi của hắn trên giường, không nghĩ tới địa vị hội bỗng nhiên được lên tới thiếu phu nhân Ngải phủ, danh hiệu, danh phận như vậy ít nhất làm cho nàng muốn trước tiên uống thuốc an thần.
“Ta chỉ không nghĩ ngươi thật sự lấy ta, còn muốn ta vì Ngải gia sinh con sinh cháu.” Nàng không được tự nhiên nói.
“Cưới ngươi, là cho ngươi một danh phận, bất quá chuyện nối dõi tông đường không để ngươi làm, sẽ có người khác làm thay.”
Quan Ngân Đóa kinh ngạc nhìn hắn. “Ta…… Nghe không hiểu được……” Cưới vợ sinh con không phải là cùng một chuyện sao? Vì sao với nàng lại là tách ra mà nói?
“Ta có thể cưới ngươi làm vợ, nhưng không cần ngươi sinh đứa nhỏ, bởi vì sinh đứa nhỏ đối với thân thể ngươi sẽ thương tổn rất lớn, ta muốn ngươi duy trì bộ dáng này không thay đổi.” Hắn tỉnh táo nói.
Bên trong xe ngựa, Ngải Thần cùng Quan Ngân Đóa ngồi hai chỗ khác nhau, dọc theo đường đi Ngải Thần chưa từng cùng nàng nói chuyện, một mạch nhìn ngoài của sổ xe đến xuất thần.
Hôm nay sáng sớm, cửa “Bạch Phàm lâu” vì Ngải Thần mà mở ra, Ngải Thần cũng không thật sự mang vạn lượng hoàng kim tới cửa, mà là mang theo sổ từ phòng thu chi, từ hắn hướng Quan chưởng quầy tính vào một vạn lượng hoàng kim theo giá trị đất, điền sản và một rương bạc trắng. Một chút tính xong, Ngải Thần coi như xong chờ nàng lên xe ngựa, thậm chí ngay cả một chút thời giờ chờ nàng thu thập hành lý cũng không cấp, bởi vì hắn nói, nàng chỉ cần đến Ngải phủ, hết thảy sẽ thay nàng chuẩn bị tốt.
Xe ngựa chậm rãi ra đường Vân Nghê, Quan Ngân Đóa nhìn bảng hiệu “Bạch Phàm lâu” dần dần xa, bỗng nhiên cảm thấy mũi toan, nước mắt ở hốc mắt rơi ra.
“Ngươi có thể hay không để ta về nhà nhìn cha cùng đại ca của ta?” Nàng chưa từng rời khỏi nhà, nhịn không được thương tâm.
“Ngươi muốn gặp bọn họ, ta phái người đưa bọn họ vào phủ.” Ngải Thần lạnh nhạt nhìn nàng, không chấp nhận cho nàng không buông được thân tình.
Quan Ngân Đóa hiểu được ý tứ của hắn, hắn không muốn nàng rời đi Ngải phủ, nếu muốn gặp mặt, chỉ có cha cùng đại ca có thể đến Ngải phủ gặp nàng.
“Ngươi mua ta, là giống nuôi cá chậu chim lồng như vậy sao?” Nàng cẩn thận hỏi thử.
“Ta sẽ không đem nhìn ngươi như vậy, ngươi có thể ở trong phủ tự do qua lại.” Giọng hắn vẫn bình thản.
Quan Ngân Đóa giật mình nhìn hắn, vẻ mặt của hắn tuy rằng giống tảng đá, lạnh như băng, nhưng cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng của nàng.
“Ngươi có thể cho ta ở trong phủ tự do qua lại, nhưng không cho ta về nhà?” Hắn quả nhiên không giống như muốn lấy nàng làm vợ, thê tử cũng có thể về nhà mẹ đẻ nha!
“Nếu ngươi muốn ra phủ, cũng chỉ có thể đi theo bên người ta.” Hắn thản nhiên nhìn nàng một cái, lại không mang theo chút cảm tình chuyển tầm nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cho nên…… Ta không phải cá chậu chim lồng, là giống miêu cẩu thú cưng sủng vật?” Nàng nhịn không được lại lần nữa thử hỏi địa vị chính mình.
Ngải Thần chuyển mắt nhìn nàng, tầm mắt sắc bén như muốn xuyên thấu nàng.
“Ta chỉ là muốn biết…… Phải dùng thái độ gì đối mặt ngươi mà thôi.” Nàng cứng ngắc nhìn hắn cười cười.
Ngải Thần im lặng, giống ở suy tư rất lâu về lời của nàng. Đối với Quan Ngân Đóa, hắn chính là một loại muốn giấu tâm tình, mà thứ hắn muốn giấu cũng không muốn nói.
“Cha ngươi không phải hy vọng ta cưới ngươi sao?” Hắn nói ra vẻ sao cũng được. Đối hắn mà nói, “Thê tử” cũng là một loại bài trí, chính là hắn không thích cái loại này.
Hô hấp của Quan Ngân Đóa ngừng lại một chút. “Đúng là cha ta hy vọng vậy, nhưng là…… Cũng không phải là hy vọng của ngươi đi?”
“Ta không có gì không hy vọng, lấy ai làm vợ đều giống nhau, chỉ là vì nối dõi tông đường mà thôi, bất quá hôn sự chờ cha ta trở về mới có thể làm.” Ngải Thần lại khôi phục cảm xúc lạnh lùng.
Quan Ngân Đóa trong lòng thất kinh, kinh ngạc không thôi. “Ngươi là thật sự muốn lấy ta?”
“Có tất yếu phải kinh ngạc như thế sao?” Hắn nhìn như không yên lòng, hỏi.
Quan Ngân Đóa đương nhiên kinh ngạc, nàng ban đầu nghĩ chính mình sẽ là đồ chơi của hắn trên giường, không nghĩ tới địa vị hội bỗng nhiên được lên tới thiếu phu nhân Ngải phủ, danh hiệu, danh phận như vậy ít nhất làm cho nàng muốn trước tiên uống thuốc an thần.
“Ta chỉ không nghĩ ngươi thật sự lấy ta, còn muốn ta vì Ngải gia sinh con sinh cháu.” Nàng không được tự nhiên nói.
“Cưới ngươi, là cho ngươi một danh phận, bất quá chuyện nối dõi tông đường không để ngươi làm, sẽ có người khác làm thay.”
Quan Ngân Đóa kinh ngạc nhìn hắn. “Ta…… Nghe không hiểu được……” Cưới vợ sinh con không phải là cùng một chuyện sao? Vì sao với nàng lại là tách ra mà nói?
“Ta có thể cưới ngươi làm vợ, nhưng không cần ngươi sinh đứa nhỏ, bởi vì sinh đứa nhỏ đối với thân thể ngươi sẽ thương tổn rất lớn, ta muốn ngươi duy trì bộ dáng này không thay đổi.” Hắn tỉnh táo nói.
/29
|