Edit: Kẹo me
Quan Ngân Đóa mở mắt ra, kinh ngạc hét:“Vì sao muốn cởi quần áo?”
“Bởi vì ta muốn nhìn ngươi.” Ngải Thần nhẹ giọng nói nhỏ.“Cùng loại vấn đề này, không cần hỏi đi hỏi lại, có thể chứ?”
“Ta cởi đồ rồi, ngươi muốn làm gì?” Nàng đề phòng khép vạt áo.
“Không làm cái gì, cũng chỉ là nhìn ngươi.” Hắn kiên nhẫn nói.
“Cũng chỉ là xem ta?” Ý tứ là, nàng trần như nhộng nằm ở trên giường tùy ý hắn nhìn? Nàng không dám tưởng tượng hình ảnh như vậy. Thậm chí không tin hắn thuần túy chỉ nhìn nàng mà không làm cái gì khác.
“Ta biết ngươi nghĩ cái gì, bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không chạm vào ngươi.” Ngải Thần mỉm cười.
Quan Ngân Đóa bán tín bán nghi, tuy rằng lúc này Ngải Thần tươi cười thoải mái lại không lòng dạ khác, nhưng thoạt nhìn lại như là có rắp tâm khác, nàng thật sự không rõ ràng lắm hắn có phải đang đùa nàng không?
“Ngươi nói như vậy, ta càng hoài nghi ngươi không phải có cái tật xấu gì chứ?” Chỉ nhìn không chạm vào, cái loại cảm giác này tựa như nhìn một mâm thịt nướng mà không đi ăn nó, kỳ quái.
“Mỗi người đều cảm thấy ta có tật xấu, ngươi nghĩ như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.” Miệng hắn nổi lên ý cười mê muội.“Quần áo ngươi muốn chính mình cởi, hay là ta giúp ngươi?”
“Ta…… Ta chính mình cởi……” Nàng vội vàng khép mắt, nhìn chằm chằm hai tay thu nhanh vạt áo trước ngực, nắm chặt tay mở lọn tóc đen, càng làm hai tay thêm trắng nhợt.
Đã là thịt bò trên thớt gỗ, thế nào để trốn, cùng lắm là giãy dụa trước khi chết thôi.
Quan Ngân Đóa nhắm chặt mắt, kiên trì bất cứ giá nào. Chậm rãi nâng lên hai tay, nàng nhất nhất cởi bỏ cổ áo, cởi chiếc áo đỏ tươi sắc ném qua một bên, còn lại cái yếm bên người dấu không được những đường cong cơ thể nàng, nàng hít vào, ngón tay run run sờ cái yếm, sau đó nhẹ nhàng cởi bỏ.
Ngải Thần nhìn da thịt tuyết trắng một tấc một tấc lõa lồ, ở ánh đèn mờ nhạt chiếu rọi, giống như một khối ngọc trắng noãn trong suốt, hắn bất giác cúi người, thở dài nhìn chằm chằm nằm thân thể trắng nõn hiện trên lớp áo đỏ.
Ngày ấy ở “Bạch Phàm lâu” liếc mắt một cái, từ lúc khuôn mặt mềm mại trắng hồng của nàng lộ ra, đã đoán rằng được nàng là một nữ tử da ngọc chất bàn, hiện tại thấy thứ được giấu ở tầng tầng xiêm áo, quả nhiên như hắn dự liệu.
Da thịt của nàng đáng quý không ở chỗ nó như ngọc trắng noãn, mà là ở chỗ nó trắng lại có cảm giác trong suốt, dưới nến, lộ ra sắc ngọc mà không phải ngọc, giống như Từ phi Oánh Aánh, mà bộ ngực sữa nở nang no đủ, nụ hoa sắc hồng nhạt, vòng eo mảnh khảnh, đường cong mềm mại cẩn thận hoàn mỹ là ân ban của trời xanh.
Quan Ngân Đóa gắt gao từ từ nhắm hai mắt không dám nhìn hắn, cả người cứng ngắc không dám động một chút, hai tay nắm thành đấm, loáng thoáng cảm giác hơi thở ấm áp phớt qua da thịt, từng đợt ngứa ngáy chậm rãi trên người nàng mỗi tấc lan tràn, theo dao động của hơi thở, nàng có thể biết hắn đang chăm chú vào chỗ nào trên thân thể, loại cảm giác bị nhìn một cái không sót cái gì làm nàng sợ hãi không dám thở.
Ngải Thần lần đầu gần như vậy nhìn một cơ thể nữ tử khoả thân, đối với nét đẹp tuyệt sắc của nàng thầm than một tiếng, cũng dấy lên dục hỏa trong cơ thể nam nhân của hắn.
Nhưng hắn không muốn giữ lấy nàng, không nghĩ để nàng biến thành nữ nhân chính mình, hắn muốn bày sự hoàn mỹ của nàng bên người, cho nên tầm mắt của hắn không dám dừng lại trước bộ ngực sữa đang dụ dỗ hắn, càng tránh đi chỗ tư mật nàng linh lung dưới lưng áo đủ để thúc dục cảm xúc trong hắn.
“Thả lỏng thân mình.” Ngải Thần chuyển hướng chú ý nàng đến đôi tay đang nắm, hắn nắm tay nàng, nhẹ nhàng vặn ra, thưởng thức mười ngón tay thon dài, mỗi một móng tay của nàng như cánh hoa, mỏng manh hồng nhạt như phiến ngọc, đáng tiếc có một vết thương thật nhỏ phá hủy cảm giác.
“Chỗ thương này là thế nào?” Hắn vuốt ve bàn tay mềm nhũn trong tay hắn.
“Ta mỗi ngày đều phải xuống bếp, khó tránh khỏi bị vẩy cá đâm bị thương, hoặc là bị dầu bắn phỏng, không có đầu bếp nào trên tay không bị thương.” Nàng không cách nào hình dung ngón tay bị hắn vuốt, cảm giác cái vuốt mềm nhẹ như vậy, giống như sợ không cẩn thận sẽ chạm vào làm đau nàng.
“Về sau không cho xuống bếp nữa.” Hắn thấp giọng mệnh lệnh.
Lại còn thế! Quan Ngân Đóa bỗng dưng tức giận.
“Sẽo ở khuỷu tay là thế nào?” Hắn lại thấy được một tỳ vết.
“Trước đây trèo cây té bị thương…… Ngươi sẽ không định nói, về sau không cho phép ta trèo cây đi?” Nàng cố ẩn nhẫn cảm xúc không hờn giận.
Ngải Thần nhẹ nhàng cười.“Đơn giản mà nói, sau này không cho ngươi lại làm cho mình bị thương.”
Hơi thở của hắn dao động đến bờ gáy mẫn cảm, môi đỏ mọng nhắm chặt, hô hấp bỗng dồn dập.
“Ngươi kiểm tra xong rồi? Hài lòng hay không hài lòng?” Nàng đã sắp mắc cỡ chết được, hắn rốt cuộc muốn buông tha nàng chưa?
“Trước mắt tạm coi như vừa lòng.” Hắn cầm một lọn tóc dài, rối tung nhẹ nhàng vuốt khẽ. “Đem quần áo mặc vào, ngủ đi.”
Quan Ngân Đóa lo sợ không yên, khó hiểu mở mắt ra, kinh ngạc nhìn bóng dáng Ngải Thần đi ra khỏi khố phòng.
Hắn đi rồi?
Nàng không thể tin, hắn thật sự không có chạm vào nàng một chút. Trừ bỏ lần chạm vào tay nàng, hắn thật sự cũng chỉ lẳng lặng nhìn nàng mà thôi, hoàn toàn không có đối nàng làm ra da thịt chi thân theo như lời Trương đại thẩm.
Khi khi vào Ngải phủ, nàng tưởng tượng quá nhiều khả năng có thể gặp và kết cục, nhưng là hoàn toàn thật không ngờ sẽ là như vậy.
Thần kinh buộc chặt chợt thả lỏng, nàng mới phát hiện da thịt đã bị che kín bằng một lớp mồ hôi, nàng bất an mặc quần áo, ôm gối nằm xuống, trông thấy nóc nhà cửa sổ lộ bóng trăng đầu tháng, càng làm đẹp hai đốm sao sáng ngời, thoạt nhìn tựa như đang hé ra gương mặt mỉm cười.
Xem ra, Ngải Thần thật sự không phải dâm ma, phòng của hắn cũng không phải là dâm quật (nhà của dâm ma >_<), cho tới bây giờ, nàng cũng không rơi vào cảm giác thống khổ trong lò luyện ngục. Phương thức hắn đối đãi nàng, thật sự như đối với bảo bối hiếm quý, cẩn thận như vậy, che chở đầy đủ như vậy.
Quan Ngân Đóa mở mắt ra, kinh ngạc hét:“Vì sao muốn cởi quần áo?”
“Bởi vì ta muốn nhìn ngươi.” Ngải Thần nhẹ giọng nói nhỏ.“Cùng loại vấn đề này, không cần hỏi đi hỏi lại, có thể chứ?”
“Ta cởi đồ rồi, ngươi muốn làm gì?” Nàng đề phòng khép vạt áo.
“Không làm cái gì, cũng chỉ là nhìn ngươi.” Hắn kiên nhẫn nói.
“Cũng chỉ là xem ta?” Ý tứ là, nàng trần như nhộng nằm ở trên giường tùy ý hắn nhìn? Nàng không dám tưởng tượng hình ảnh như vậy. Thậm chí không tin hắn thuần túy chỉ nhìn nàng mà không làm cái gì khác.
“Ta biết ngươi nghĩ cái gì, bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không chạm vào ngươi.” Ngải Thần mỉm cười.
Quan Ngân Đóa bán tín bán nghi, tuy rằng lúc này Ngải Thần tươi cười thoải mái lại không lòng dạ khác, nhưng thoạt nhìn lại như là có rắp tâm khác, nàng thật sự không rõ ràng lắm hắn có phải đang đùa nàng không?
“Ngươi nói như vậy, ta càng hoài nghi ngươi không phải có cái tật xấu gì chứ?” Chỉ nhìn không chạm vào, cái loại cảm giác này tựa như nhìn một mâm thịt nướng mà không đi ăn nó, kỳ quái.
“Mỗi người đều cảm thấy ta có tật xấu, ngươi nghĩ như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.” Miệng hắn nổi lên ý cười mê muội.“Quần áo ngươi muốn chính mình cởi, hay là ta giúp ngươi?”
“Ta…… Ta chính mình cởi……” Nàng vội vàng khép mắt, nhìn chằm chằm hai tay thu nhanh vạt áo trước ngực, nắm chặt tay mở lọn tóc đen, càng làm hai tay thêm trắng nhợt.
Đã là thịt bò trên thớt gỗ, thế nào để trốn, cùng lắm là giãy dụa trước khi chết thôi.
Quan Ngân Đóa nhắm chặt mắt, kiên trì bất cứ giá nào. Chậm rãi nâng lên hai tay, nàng nhất nhất cởi bỏ cổ áo, cởi chiếc áo đỏ tươi sắc ném qua một bên, còn lại cái yếm bên người dấu không được những đường cong cơ thể nàng, nàng hít vào, ngón tay run run sờ cái yếm, sau đó nhẹ nhàng cởi bỏ.
Ngải Thần nhìn da thịt tuyết trắng một tấc một tấc lõa lồ, ở ánh đèn mờ nhạt chiếu rọi, giống như một khối ngọc trắng noãn trong suốt, hắn bất giác cúi người, thở dài nhìn chằm chằm nằm thân thể trắng nõn hiện trên lớp áo đỏ.
Ngày ấy ở “Bạch Phàm lâu” liếc mắt một cái, từ lúc khuôn mặt mềm mại trắng hồng của nàng lộ ra, đã đoán rằng được nàng là một nữ tử da ngọc chất bàn, hiện tại thấy thứ được giấu ở tầng tầng xiêm áo, quả nhiên như hắn dự liệu.
Da thịt của nàng đáng quý không ở chỗ nó như ngọc trắng noãn, mà là ở chỗ nó trắng lại có cảm giác trong suốt, dưới nến, lộ ra sắc ngọc mà không phải ngọc, giống như Từ phi Oánh Aánh, mà bộ ngực sữa nở nang no đủ, nụ hoa sắc hồng nhạt, vòng eo mảnh khảnh, đường cong mềm mại cẩn thận hoàn mỹ là ân ban của trời xanh.
Quan Ngân Đóa gắt gao từ từ nhắm hai mắt không dám nhìn hắn, cả người cứng ngắc không dám động một chút, hai tay nắm thành đấm, loáng thoáng cảm giác hơi thở ấm áp phớt qua da thịt, từng đợt ngứa ngáy chậm rãi trên người nàng mỗi tấc lan tràn, theo dao động của hơi thở, nàng có thể biết hắn đang chăm chú vào chỗ nào trên thân thể, loại cảm giác bị nhìn một cái không sót cái gì làm nàng sợ hãi không dám thở.
Ngải Thần lần đầu gần như vậy nhìn một cơ thể nữ tử khoả thân, đối với nét đẹp tuyệt sắc của nàng thầm than một tiếng, cũng dấy lên dục hỏa trong cơ thể nam nhân của hắn.
Nhưng hắn không muốn giữ lấy nàng, không nghĩ để nàng biến thành nữ nhân chính mình, hắn muốn bày sự hoàn mỹ của nàng bên người, cho nên tầm mắt của hắn không dám dừng lại trước bộ ngực sữa đang dụ dỗ hắn, càng tránh đi chỗ tư mật nàng linh lung dưới lưng áo đủ để thúc dục cảm xúc trong hắn.
“Thả lỏng thân mình.” Ngải Thần chuyển hướng chú ý nàng đến đôi tay đang nắm, hắn nắm tay nàng, nhẹ nhàng vặn ra, thưởng thức mười ngón tay thon dài, mỗi một móng tay của nàng như cánh hoa, mỏng manh hồng nhạt như phiến ngọc, đáng tiếc có một vết thương thật nhỏ phá hủy cảm giác.
“Chỗ thương này là thế nào?” Hắn vuốt ve bàn tay mềm nhũn trong tay hắn.
“Ta mỗi ngày đều phải xuống bếp, khó tránh khỏi bị vẩy cá đâm bị thương, hoặc là bị dầu bắn phỏng, không có đầu bếp nào trên tay không bị thương.” Nàng không cách nào hình dung ngón tay bị hắn vuốt, cảm giác cái vuốt mềm nhẹ như vậy, giống như sợ không cẩn thận sẽ chạm vào làm đau nàng.
“Về sau không cho xuống bếp nữa.” Hắn thấp giọng mệnh lệnh.
Lại còn thế! Quan Ngân Đóa bỗng dưng tức giận.
“Sẽo ở khuỷu tay là thế nào?” Hắn lại thấy được một tỳ vết.
“Trước đây trèo cây té bị thương…… Ngươi sẽ không định nói, về sau không cho phép ta trèo cây đi?” Nàng cố ẩn nhẫn cảm xúc không hờn giận.
Ngải Thần nhẹ nhàng cười.“Đơn giản mà nói, sau này không cho ngươi lại làm cho mình bị thương.”
Hơi thở của hắn dao động đến bờ gáy mẫn cảm, môi đỏ mọng nhắm chặt, hô hấp bỗng dồn dập.
“Ngươi kiểm tra xong rồi? Hài lòng hay không hài lòng?” Nàng đã sắp mắc cỡ chết được, hắn rốt cuộc muốn buông tha nàng chưa?
“Trước mắt tạm coi như vừa lòng.” Hắn cầm một lọn tóc dài, rối tung nhẹ nhàng vuốt khẽ. “Đem quần áo mặc vào, ngủ đi.”
Quan Ngân Đóa lo sợ không yên, khó hiểu mở mắt ra, kinh ngạc nhìn bóng dáng Ngải Thần đi ra khỏi khố phòng.
Hắn đi rồi?
Nàng không thể tin, hắn thật sự không có chạm vào nàng một chút. Trừ bỏ lần chạm vào tay nàng, hắn thật sự cũng chỉ lẳng lặng nhìn nàng mà thôi, hoàn toàn không có đối nàng làm ra da thịt chi thân theo như lời Trương đại thẩm.
Khi khi vào Ngải phủ, nàng tưởng tượng quá nhiều khả năng có thể gặp và kết cục, nhưng là hoàn toàn thật không ngờ sẽ là như vậy.
Thần kinh buộc chặt chợt thả lỏng, nàng mới phát hiện da thịt đã bị che kín bằng một lớp mồ hôi, nàng bất an mặc quần áo, ôm gối nằm xuống, trông thấy nóc nhà cửa sổ lộ bóng trăng đầu tháng, càng làm đẹp hai đốm sao sáng ngời, thoạt nhìn tựa như đang hé ra gương mặt mỉm cười.
Xem ra, Ngải Thần thật sự không phải dâm ma, phòng của hắn cũng không phải là dâm quật (nhà của dâm ma >_<), cho tới bây giờ, nàng cũng không rơi vào cảm giác thống khổ trong lò luyện ngục. Phương thức hắn đối đãi nàng, thật sự như đối với bảo bối hiếm quý, cẩn thận như vậy, che chở đầy đủ như vậy.
/29
|