Edit: Kẹo me
Quan Ngân Đóa nhíu mi thật chặt, từ đầu đến chân đều là những gì Ngải Thần yêu thích ‘cho rằng’, nàng cảm thấy mình giống con búp bê tùy Ngải Thần bày bố?
“Cô nương, đồ ăn sắp nguội, ngài trước lại đây ăn đi!” Đỗ Quyên không cho nàng thời gian ngẩn người, ở trong phòng thay nàng so bát đũa chăm sóc nàng.
Quan Ngân Đóa ngồi xuống, nhìn thoáng món rau xào, sau đó đút một miếng thịt vịt vào trong miệng, thịt vịt thơm ngon làm cho nàng thích thú, nàng rất nhanh bắt đầu ăn.
“Đúng rồi, gần đây có phòng bếp không? Có thể tự mình nấu cơm ăn không?” Nàng hơi ngứa tay.
Đỗ Quyên nghi hoặc nhìn nàng. “Cô nương, ngài muốn chính mình nấu cơm ăn?”
“Ta tay nghề không tệ, có đôi khi cũng sẽ làm vài món ăn mình muốn.” Nàng không hứng thú nào khác, thỉ thích nấu ăn.
“Ngài muốn ăn cái gì, tôi đi bảo đầu bếp làm cho.”
“Ta không phải ý tứ này, ta là muốn chính mình nấu cơm. Ngươi không biết, ta vốn là đầu bếp nha!” Nàng có chút đắc ý cười nói.
“Không có khả năng, thiếu gia sẽ không cho cô nương xuống bếp.” Đỗ Quyên chậm rãi lắc đầu.
Quan Ngân Đóa bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua Ngải Thần nói với nàng ── về sau không cho xuống bếp.
Đôi mắt đen của nàng bỗng nhiên bị vẻ lo lắng bao phủ, bỗng nhiên khẩu vị mất hết.
“Ta ăn no rồi.” Nàng đẩy chén về trước, yên lặng đứng dậy đi ra ngoài.
“Cô nương, thiếu gia nói, cô nương có thể tùy ý đi lại ở phụ cận, nhưng sau hoa viên cùng chính ốc thì đừng đi qua.” Đỗ Quyên nhìn theo bóng dáng nàng, gọi lại.
Quan Ngân Đóa trong lòng tức tối, âm thầm oán giận. Ngải Thần còn nói không phải coi nàng là cá chậu chim lồng mà nuôi, tình cảnh hiện tại rõ ràng không có gì khác biệt với cá chậu chim lồng.
Nàng kéo làn váy, đi dạo vô mục đích chung quanh. Nàng biết Ngải Thần còn chưa xử lý tốt chuyện của nàng với người nhà, cho nên nàng không chọn lối dễ gặp người trong vườn ngược lại chọn một đường mòn yên lặng mà đi, nhìn phong cảnh giải sầu.
Đường mòn không biết đi thông nơi nào, nhưng từ lớp rêu xanh rì phủ trên, cả trên tảng đá bên đường, hẳn là thật lâu không ai đi qua.
Nàng do dự mà không biết nên không nên lại đi về phía trước hay không, quay đầu nhìn, chính mình cũng đã đi một đoạn đường dài, nghĩ nghĩ, nàng vẫn quyết định lại đi về phía trước, nếu không có gì thì lại quay đầu.
Đi qua một cây dâu, nàng ngoài ý muốn thấy một gian nhà tranh, nhà tranh thượng có một tấm biển gỗ, viết “Thiên nhiên viên”. Lại hướng bên trong đi, nàng thấy một cái giếng, bên giếng có một cái ròng rọc kéo nước, càng làm nàng kinh ngạc là, chung quanh nó đều là bùn, bùn trên mặt đất ăn ra tận vườn, đã sớm hoang phế không ai trồng trọt.
Nàng không thể tưởng tượng, phú hào nhà họ Ngải đầu cư nhiên lại có vườn rau? Vườn rau này là ai trồng? Trước kia, là ai ở trong này? Hiện tại vì sao không ở nữa?
Quan Ngân Đóa trong lòng tràn ngập tò mò, lại đi về phía trước, vòng qua, thấy bên trong có ngôi nhà cũ nát, nước sơn trên bức tường màu trắng đã bong ra từng màng, hành lang quanh co cũng đầy rêu xanh.
Biết rõ đây là nơi không ai ở, nàng vẫn không tự chủ được nhẹ bước, chậm rãi đi vào đình viện đầy cỏ dại.
Đột nhiên, nàng nhìn thấy bên đình viện có một gốc quế già đang nở hoa, cánh hoa mở ra màu vàng nhạt, hơi trắng còn đan màu đỏ, hương hoa quế thản nhiên xông vào mũi, làm nàng vui vẻ thoải mái.
“Gốc quế không ai chăm sóc, thật sự rất đáng tiếc, ngay cả gốc quế quý báu cũng có, thế nhưng để nơi này không có ai chăm sóc?” Nàng hái một bong hoa quế trắng, đặt ở chóp mũi, ngửi nhẹ.
“Tam nãi nãi?!”
Quan Ngân Đóa bỗng nhiên nghe thấy tiếng kinh hô kỳ dị, sợ tới mức quay đầu, thấy một lão bộc già trừng mắt, mặt trắng bệch nhìn chằm chằm nàng.
“Ta không phải ──” Nàng vừa định ra tiếng giải thích, lão bộc kia lại giống như bị kinh hách, xoay người bỏ chạy.
Quan Ngân Đóa nghi hoặc đi ra sân, nhìn thân ảnh lảo đảo của ông càng chạy càng xa.
Tam nãi nãi?
Nàng mê hoặc nhìn bốn phía, lại cúi đầu nhìn ngân quế trong tay.
Ai là Tam nãi nãi?
Quan Ngân Đóa nhíu mi thật chặt, từ đầu đến chân đều là những gì Ngải Thần yêu thích ‘cho rằng’, nàng cảm thấy mình giống con búp bê tùy Ngải Thần bày bố?
“Cô nương, đồ ăn sắp nguội, ngài trước lại đây ăn đi!” Đỗ Quyên không cho nàng thời gian ngẩn người, ở trong phòng thay nàng so bát đũa chăm sóc nàng.
Quan Ngân Đóa ngồi xuống, nhìn thoáng món rau xào, sau đó đút một miếng thịt vịt vào trong miệng, thịt vịt thơm ngon làm cho nàng thích thú, nàng rất nhanh bắt đầu ăn.
“Đúng rồi, gần đây có phòng bếp không? Có thể tự mình nấu cơm ăn không?” Nàng hơi ngứa tay.
Đỗ Quyên nghi hoặc nhìn nàng. “Cô nương, ngài muốn chính mình nấu cơm ăn?”
“Ta tay nghề không tệ, có đôi khi cũng sẽ làm vài món ăn mình muốn.” Nàng không hứng thú nào khác, thỉ thích nấu ăn.
“Ngài muốn ăn cái gì, tôi đi bảo đầu bếp làm cho.”
“Ta không phải ý tứ này, ta là muốn chính mình nấu cơm. Ngươi không biết, ta vốn là đầu bếp nha!” Nàng có chút đắc ý cười nói.
“Không có khả năng, thiếu gia sẽ không cho cô nương xuống bếp.” Đỗ Quyên chậm rãi lắc đầu.
Quan Ngân Đóa bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua Ngải Thần nói với nàng ── về sau không cho xuống bếp.
Đôi mắt đen của nàng bỗng nhiên bị vẻ lo lắng bao phủ, bỗng nhiên khẩu vị mất hết.
“Ta ăn no rồi.” Nàng đẩy chén về trước, yên lặng đứng dậy đi ra ngoài.
“Cô nương, thiếu gia nói, cô nương có thể tùy ý đi lại ở phụ cận, nhưng sau hoa viên cùng chính ốc thì đừng đi qua.” Đỗ Quyên nhìn theo bóng dáng nàng, gọi lại.
Quan Ngân Đóa trong lòng tức tối, âm thầm oán giận. Ngải Thần còn nói không phải coi nàng là cá chậu chim lồng mà nuôi, tình cảnh hiện tại rõ ràng không có gì khác biệt với cá chậu chim lồng.
Nàng kéo làn váy, đi dạo vô mục đích chung quanh. Nàng biết Ngải Thần còn chưa xử lý tốt chuyện của nàng với người nhà, cho nên nàng không chọn lối dễ gặp người trong vườn ngược lại chọn một đường mòn yên lặng mà đi, nhìn phong cảnh giải sầu.
Đường mòn không biết đi thông nơi nào, nhưng từ lớp rêu xanh rì phủ trên, cả trên tảng đá bên đường, hẳn là thật lâu không ai đi qua.
Nàng do dự mà không biết nên không nên lại đi về phía trước hay không, quay đầu nhìn, chính mình cũng đã đi một đoạn đường dài, nghĩ nghĩ, nàng vẫn quyết định lại đi về phía trước, nếu không có gì thì lại quay đầu.
Đi qua một cây dâu, nàng ngoài ý muốn thấy một gian nhà tranh, nhà tranh thượng có một tấm biển gỗ, viết “Thiên nhiên viên”. Lại hướng bên trong đi, nàng thấy một cái giếng, bên giếng có một cái ròng rọc kéo nước, càng làm nàng kinh ngạc là, chung quanh nó đều là bùn, bùn trên mặt đất ăn ra tận vườn, đã sớm hoang phế không ai trồng trọt.
Nàng không thể tưởng tượng, phú hào nhà họ Ngải đầu cư nhiên lại có vườn rau? Vườn rau này là ai trồng? Trước kia, là ai ở trong này? Hiện tại vì sao không ở nữa?
Quan Ngân Đóa trong lòng tràn ngập tò mò, lại đi về phía trước, vòng qua, thấy bên trong có ngôi nhà cũ nát, nước sơn trên bức tường màu trắng đã bong ra từng màng, hành lang quanh co cũng đầy rêu xanh.
Biết rõ đây là nơi không ai ở, nàng vẫn không tự chủ được nhẹ bước, chậm rãi đi vào đình viện đầy cỏ dại.
Đột nhiên, nàng nhìn thấy bên đình viện có một gốc quế già đang nở hoa, cánh hoa mở ra màu vàng nhạt, hơi trắng còn đan màu đỏ, hương hoa quế thản nhiên xông vào mũi, làm nàng vui vẻ thoải mái.
“Gốc quế không ai chăm sóc, thật sự rất đáng tiếc, ngay cả gốc quế quý báu cũng có, thế nhưng để nơi này không có ai chăm sóc?” Nàng hái một bong hoa quế trắng, đặt ở chóp mũi, ngửi nhẹ.
“Tam nãi nãi?!”
Quan Ngân Đóa bỗng nhiên nghe thấy tiếng kinh hô kỳ dị, sợ tới mức quay đầu, thấy một lão bộc già trừng mắt, mặt trắng bệch nhìn chằm chằm nàng.
“Ta không phải ──” Nàng vừa định ra tiếng giải thích, lão bộc kia lại giống như bị kinh hách, xoay người bỏ chạy.
Quan Ngân Đóa nghi hoặc đi ra sân, nhìn thân ảnh lảo đảo của ông càng chạy càng xa.
Tam nãi nãi?
Nàng mê hoặc nhìn bốn phía, lại cúi đầu nhìn ngân quế trong tay.
Ai là Tam nãi nãi?
/29
|