Các tiên ở trong hồ lô nghe bên ngoài bọn yêu nhân trò chuyện với nhau, bất giác tỏ ý thích thú, quên bẳng cả chuyện thoát hiểm. Không bao lâu, bỗng thấy không khí trong hồ lô thay đổi, nóng hẳn lên, đúng như lời Trương Quả đã nói, nhưng cũng chẳng đến nỗi quá nóng, chịu không nổi. Văn Mỹ chân nhân mới nói :
- Trương Quả sợ lạnh, được khí nóng này điều hòa, quả là thoải mái. Nhưng e rằng nhiệt độ này không giảm xuống, chúng ta sẽ chết khô mất, làm sao đây ?
Tuệ Thông nói :
- Không sao đâu. Đệ tử cho rằng lửa tam muội của Thông Thiên giáo chủ chỉ tác động được tới mức này mà thôi. Sức nóng này e rằng chưa được vừa ý Trương sư huynh đâu. Nếu các vị sư bá chưa tin, hãy lắng nghe thử xem bọn yêu nhân nói gì.
Mọi người lắng nghe một hồi, lại nghe được tiếng Thông Thiên giáo chủ, mà lần này giọng nói tỏ ra giận dữ :
- Bọn yêu đạo này quả đã tỏ ra chịu đựng được nóng. Dường như lửa tam muội của ta không đốt chết được bọn chúng.
Các tiên nghe vậy đều thích thú, cười ầm lên. Lại nghe Thông Thiên giáo chủ nói với bọn yêu nhân :
- Các người lắng nghe coi, bọn đạo sĩ giặc ở trong ấy vẫn cất tiếng cười ha hả đó .
Một con yêu nói :
- Hồ lô này chất lượng không dầy, nên chúng ta ở ngoài này nghe được hết những lời chúng nói bên trong. Nếu không phải vậy tại sao chúng ta nghe được cả tiếng cười của chúng chứ ?
Một con yêu khác tỏ ý ngạc nhiên :
- Chuyện này thật kỳ lạ. Hồ lô mỏng tanh như thế, lửa tam muội của tổ sư lợi hại như vậy, mà sao vẫn chưa đốt chết được bọn chúng ? Hơn nữa, hồ lô vẫn hoàn hảo như cũ, không hề có vết nứt nào cả, quả là chuyện lạ !
Chợt có Bạch thị tiểu yêu lên tiếng. Con yêu này vốn là rắn, tu luyện thành tinh. Vì da rắn có mầu trắng, nó mới tự xưng là Bạch nương tử. Bạch nương tử nói với Thông Thiên giáo chủ :
- Bẩm tổ sư, hồ lô này là vật trong vườn nhà Lão Tử, lại qua tay ông ấy đoàn luyện, tất nhiên là không thể hủy hoại được. Hồ lô đã không hủy hoại, làm sao bọn đạo sĩ giặc chết được ? Theo ý đệ tử không gì bằng đem hồ lô này về núi, dán lá bùa của tổ sư lên trên, đem chôn ở dưới núi Vân Phong. Như thế, tất cả bọn đạo sĩ này bị trấn áp, ngàn vạn năm cũng không ngóc đầu lên được Dẫu chúng chưa chết cũng chẳng khác gì đã chết. Mặt khác, chúng ta kéo tới, đốt vỏ ốc cháy nát ra, là hoàn toàn thắng lợi, hà tất phải ở đây, dây dưa ngày tháng ? Ngày mai, Lão Quân có thể tới đây không tránh khỏi một trường huyết chiến, thật chẳng phải thượng sách. ý tổ sư thế nào?
Lời nói đó lọt vào tai chúng tiên trong hồ lô, Điên Điên nhẩy dựng lên, nói với Tuệ Thông và Trương Quả :
- Các vị sư huynh nghe rõ chưa ? Ả Bạch thị tiểu dâm phụ đã nghĩ ra kế sách độc hại. Vạn nhất mà Thông Thiên giáo chủ nghe lời nói, đem chúng ta trấn áp trên núi, chúng ta còn hy vọng gì có ngày xuất đầu lộ diện ?
Tuệ Thông cười Điên Điên quá lo xa, Thiết Quài tiên sinh vội mắng át đi :
- Không được nói nhăng. Ta đã biết chắc tổ sư thế nào cũng tới cứu chúng ta thoát hiểm. Chỉ trong một hai ngày nữa thôi, mọi người cố gắng chờ đợi.
Phi Phi, Điên Điên nghe vậy, rất yên tâm.
Lại nghe bên ngoài, Thông Thiên giáo chủ lên tiếng tán thưởng ý kiến của Bạch nương tử, dặn dò Bạch nương tử dẫn theo ba chục tên tiểu yêu tới đánh phá vỏ ốc, đuổi đám người của La Viên đi. Công việc xong xuôi, hãy tới núi Vân Phong gặp ta. Cẩn thận, đừng để hỏng việc. Lại sai bọn Không Không cư sĩ, Ngưu Ma tôn nhân lên mặt biển tuần tra, nếu thấy có tên đạo sĩ giặc nào đi qua, phải báo ngay cho ta biết. Lại sai lão giao đi đoạn hậu, đề phòng vợ chồng Long vương kéo quân đuổi theo, hãy đánh chặn chúng lại, nhưng không cầu lấy thắng, rồi cùng nhau rút về núi Vân Phong.
Phân phái xong, Thông Thiên giáo chủ sai Lăng Hư Tử, Thông Huyền Tử tới nâng hồ lô lên. Ai ngờ những lời phân phái, biện pháp thi hành, các vị tiên trong hồ lô nghe được hết. Họ tin tưởng tổ sư nhất định sẽ tới cứu, nên rất yên tâm, chẳng sợ hãi gì. Bỗng nhiên, mọi người cảm thấy phòng ốc dao động. Văn Thủy chân nhân cười, nói :
- Với tình hình này, chắc là hai con quái kia đã làm theo pháp chỉ của tổ sư chúng, đang ở bên ngoài di dời chỗ ở tạm của chúng ta đây !
Nhân đó, nói với bọn Văn Mỹ chân nhân, bốn người bảo nhau cùng sử dụng "trọng thân pháp" 1 , khiến cho hồ lô vững vàng như núi Thái sơn. Bọn Lăng Hư Tử nhấc không nổi, mà xô đẩy cũng chẳng khác nào chuồn chuồn mà xô tảng đá.
Bỗng nhiên bên ngoài vỏ trai có tiếng sấm nổ ngang trời,
Thông Thiên giáo chủ biến sắc mặt, nói :
- Chưởng tâm lôi của Lão Quân đó chăng ? Chẳng lẽ lão đạo sĩ này lại đích thân tới gây sự với ta ?
Nói chưa dứt lời, lại nghe hai tiếng nổ liên tiếp nữa, Thông Thiên giáo chủ giậm chân, nói :
- Thôi rồi ! Lẽ ra ta không nên phái bọn chúng đi tuần tra. Hai tên Không Không, Ngưu Ma này pháp lực có hạn, làm sao chịu nổi lôi hỏa mạnh như thế, phen này ắt là mất mạng thôi ! Lại không rõ Bạch thị tới chỗ vỏ ốc gặp phải tình huống gì, không biết có thoát khỏi kiếp nạn này hay không ?
Nói rồi, lặng yên suy nghĩ, đoán được sự tình, gật đầu, nói :
- Còn tốt, còn tốt. Bạch thị đã lên được mặt nước, có một ngư ông tung lưới tóm được ả, nhưng chẳng bao lâu sẽ có người bỏ tiền ra mua, đem phóng sinh. Con vật đó có phúc lớn mạng lớn, bất tất phải quan tâm đến nó. Chỉ thương cho hai tên Không Không, Ngưu Ma phải đoạn mạng, tiếc lắm thay .
Nói chưa dứt lời, lại nghe tiếng đập mạnh vào vỏ trai, đập phá vài ba chỗ, và lão bạng nuốt nước mắt, nén bi thương, quì trước mặt giáo chủ, xin cứu mạng. Thông Thiên giáo chủ vừa thẹn vừa giận, lại đang lúc nóng ruột, thấy lão bạng quỵ lụy như thế, tức thì nổi hung tính, hét lên :
- Tên súc sinh vô tri này, tại sao cứ quấn lấy ta mà làm phiền? Số ngươi đáng chết, sao không cút đi chỗ khác mà chết phứt cho rồi? Tới đây khóc lóc, nài nỉ thì có ích gì chứ ?
Nói rồi, đưa chân đá phóc lão bạng, rồi cầm kiếm bước ra ngoài. Gặp ngay Lão Quân tổ sư cưỡi trâu xanh, tay cầm cây phất trần, chung quanh chỉ có bốn đồng tử để tóc trái đào, tịnh không có binh tướng nào đi theo. Vừa thấy Thông Thiên giáo chủ, Lão Quân cất tiếng cười ha hả, nói :
- Đạo huynh đã làm chủ một đạo giáo, sao không biết lẽ thuận nghịch là gì cả. Giác Tiên kia từ chỗ là dị loại mà tu thành chính quả hiện nay đã vâng lệnh thầy mình, mời một vị pháp sư có đạo đức về chủ trì đạo tràng, siêu độ cho các oan hồn, thì đó là một việc làm rất tốt. Lão giao từng là con bà ta, đã bức hại mẹ đẻ, làm nhiều chuyện ngỗ nghịch. Việc xảy ra đã hơn ngàn năm, nó còn tới đây tìm thù, đưa ra những lý do ai mà nghe lọt tai ? Ông đã là giáo chủ, là sư tổ của bọn chúng, đối với những việc phi lễ như thế, phải sớm dạy dỗ, ngăn cản bọn chúng mới là hợp lý. Tại sao ông lại nghe lời nói bậy của lão giao, huy động giáo chúng tới đây gây chuyện, đưa đến kết quả là đồ tử, đồ tôn mắc nạn, nhiều đứa phải chết oan. Đó chẳng phải là lỗi của ông hay sao ? Nay tôi đã tới đây nghĩ thương ông có thân phận giáo chủ, công hành vạn năm, không nỡ đối xử xấu với ông. Ông coi đó, tôi một thân cưỡi trâu tới dây, không dẫn theo binh tướng, đủ tỏ thành ý của tôi. Hãy nghe lời tôi mau trở về núi mà ăn năn tội lỗi đi. Ông hãy tự lượng sức mình, đạo hạnh và pháp thuật như ông mà còn chưa đối phó nổi với các đệ tử của tôi, làm sao có thể đánh lại tôi ?
Thông Thiên giáo chủ bị Lão Quân trách mắng, đỏ bừng hai má, nổi giận đùng đùng, hét lên :
- Lý Nhĩ, ngươi đừng khoe tài giỏi. Bọn môn hạ của ngươi thường khinh miệt giáo đồ của ta, chẳng coi ai ra gì, khiến thầy trò ta chịu không nổi, mới nhân cơ hội này kéo tới để phân tranh cao thấp một phen. Hiện nay, tất cả những cao đồ của ngươi đều nằm trong tấm lưới của ta, chẳng bao lâu sẽ biến thành máu. Ngươi đã không dẫn theo binh tướng, hai ta sẽ đấu tay đôi với nhau, ai còn nhờ người khác giúp đỡ, chẳng đáng mặt giáo chủ.
Lão Quân cười, nói :
- Ông cho rằng đồ đệ của tôi đều nằm trong tấm lưới của ông hay sao ? Đó là nhắm mắt nói càn đấy ! Thử quay nhìn phía sau lưng ông xem sao.
Thông Thiên giáo chủ nghe vậy, tự động xoay mình lại, nhìn ra xa. Quả nhiên, tất cả những người vừa rồi bị ông gom vào trong lưới đều vô sự, đang vui vẻ đứng ở một bên, để quan sát trận đánh.
Cũng không hiểu Lão Quân đã dùng pháp lực gì đã đưa được những người đó ra khỏi chỗ nguy hiểm. Thông Thiên giáo chủ vừa kinh ngạc vừa tức giận, xoay mình lại, đối diện với Lão Quân, hét lên:
- Lý Nhĩ, ngươi đừng khinh người thái quá. Hãy coi ta dùng kiếm quang, lấy đầu người đây !
Nói rồi, há miệng thổi "Phù !" một hơi, lập tức có trăm, ngàn tia sáng mầu xanh bay ra, biến ngay ra trăm, ngàn lưỡi kiếm sắc bén, bay vòng vòng, vây quanh Lão Tử. Lão Tử cất tiếng cười hà hà, vung tay lên, phẩy cây phất trần, tức thì bao nhiêu kiếm quang đều biến thành cát bụi, bay lả tả khắp nơi. Thông Thiên giáo chủ thấy bất lợi, vội há miệng thu hồi kiếm quang. Ngay lúc đó, đã nghe Lão Quân hét lên :
- Thông Thiên giáo chủ hãy coi thử đao quang của ta thế nào ?
Câu nói vừa dứt, muôn đạo kim quang đột nhiên bay ra, biến thành một vạn cây đao ngắn, vây lấy Thông Thiên giáo chủ.
Thông Thiên giáo chủ vội lắc mình một cái, biến thành con chim cắt bay tuốt lên không trung. Lại từ trên đó, nhắm đầu Lão Quân lao xuống mổ. Trên đỉnh đầu Lão Quân đột nhiên xuất hiện một đóa hoa sen năm mầu, bảo vệ thân thể, khiến chim cắt không thể hạ xuống. Các cao đồ của Lão Quân thấy vậy, tức giận vô cùng.
Văn Thủy chân nhân hét lên :
- Thông Thiên giáo chủ thật không biết thẹn là gì. Chỉ nghe cầm thú tu thành hình người, chưa hề nghe chuyện giáo chủ học làm chim chóc, lén lút hại người. Hành vi đó của ngươi, tổ sư ta không thèm chấp đâu. Hãy mở mắt mà coi pháp bảo của bần đạo đây !
Thông Thiên giáo chủ biến thành chim, cứ bay vòng vòng trên không trung, khó nỗi xoay trở. Văn Thủy chân nhân vừa nói, vừa rút trong tay áo ra một cây nỏ thần, nhắm vào mắt chim mà bắn.
Thông Thiên giáo chủ trong lúc bất ngờ, bị một viên đạn đen bắn trúng mắt, máu rây đầy mắt, đau đớn chịu không nổi. Cũng may ông ta tu luyện thành tấm thân muôn kiếp không hủy hoại, nên chỉ bị thương một mắt thôi.
Thông Thiên giáo chủ chịu một phen nhục nhã, trong lòng tức giận lắm, từ phương Nam bay về hướng Đông Bắc, nhưng vẫn nghĩ chuyện chiêu tập các đồ đệ, trở lại chỗ vỏ trai để phục thù. Nào ngờ bạng tinh khi trước đã bị các sư huynh khinh rẻ , sau lại bị giáo chủ trách mắng, ôm hận trong lòng, bắt trói bọn yêu ma còn lại trong vỏ trai đem nộp cho Lão Quân, xin đầu hàng. Riêng có lão giao sớm nhận ra nguy cơ, bỏ trốn từ trước. Trong lúc cưỡi mây bay đi, đã gặp được Thông Thiên giáo chủ, mới kêu khóc, tố cáo bạng tinh phản phúc. Thông Thiên giáo chủ ngước nhìn trời, than dài một tiếng, biết không thể tái chiến, mới dẫn theo lão giao, trở về núi Vân Phong.
Chúng tôi tạm ngừng câu chuyện ở đây, để kể tiếp về việc Hà tiên cô đắc đạo, Chung Li xuất thế, Mạnh Khương nữ hóa xác thành cá bạc.
- Trương Quả sợ lạnh, được khí nóng này điều hòa, quả là thoải mái. Nhưng e rằng nhiệt độ này không giảm xuống, chúng ta sẽ chết khô mất, làm sao đây ?
Tuệ Thông nói :
- Không sao đâu. Đệ tử cho rằng lửa tam muội của Thông Thiên giáo chủ chỉ tác động được tới mức này mà thôi. Sức nóng này e rằng chưa được vừa ý Trương sư huynh đâu. Nếu các vị sư bá chưa tin, hãy lắng nghe thử xem bọn yêu nhân nói gì.
Mọi người lắng nghe một hồi, lại nghe được tiếng Thông Thiên giáo chủ, mà lần này giọng nói tỏ ra giận dữ :
- Bọn yêu đạo này quả đã tỏ ra chịu đựng được nóng. Dường như lửa tam muội của ta không đốt chết được bọn chúng.
Các tiên nghe vậy đều thích thú, cười ầm lên. Lại nghe Thông Thiên giáo chủ nói với bọn yêu nhân :
- Các người lắng nghe coi, bọn đạo sĩ giặc ở trong ấy vẫn cất tiếng cười ha hả đó .
Một con yêu nói :
- Hồ lô này chất lượng không dầy, nên chúng ta ở ngoài này nghe được hết những lời chúng nói bên trong. Nếu không phải vậy tại sao chúng ta nghe được cả tiếng cười của chúng chứ ?
Một con yêu khác tỏ ý ngạc nhiên :
- Chuyện này thật kỳ lạ. Hồ lô mỏng tanh như thế, lửa tam muội của tổ sư lợi hại như vậy, mà sao vẫn chưa đốt chết được bọn chúng ? Hơn nữa, hồ lô vẫn hoàn hảo như cũ, không hề có vết nứt nào cả, quả là chuyện lạ !
Chợt có Bạch thị tiểu yêu lên tiếng. Con yêu này vốn là rắn, tu luyện thành tinh. Vì da rắn có mầu trắng, nó mới tự xưng là Bạch nương tử. Bạch nương tử nói với Thông Thiên giáo chủ :
- Bẩm tổ sư, hồ lô này là vật trong vườn nhà Lão Tử, lại qua tay ông ấy đoàn luyện, tất nhiên là không thể hủy hoại được. Hồ lô đã không hủy hoại, làm sao bọn đạo sĩ giặc chết được ? Theo ý đệ tử không gì bằng đem hồ lô này về núi, dán lá bùa của tổ sư lên trên, đem chôn ở dưới núi Vân Phong. Như thế, tất cả bọn đạo sĩ này bị trấn áp, ngàn vạn năm cũng không ngóc đầu lên được Dẫu chúng chưa chết cũng chẳng khác gì đã chết. Mặt khác, chúng ta kéo tới, đốt vỏ ốc cháy nát ra, là hoàn toàn thắng lợi, hà tất phải ở đây, dây dưa ngày tháng ? Ngày mai, Lão Quân có thể tới đây không tránh khỏi một trường huyết chiến, thật chẳng phải thượng sách. ý tổ sư thế nào?
Lời nói đó lọt vào tai chúng tiên trong hồ lô, Điên Điên nhẩy dựng lên, nói với Tuệ Thông và Trương Quả :
- Các vị sư huynh nghe rõ chưa ? Ả Bạch thị tiểu dâm phụ đã nghĩ ra kế sách độc hại. Vạn nhất mà Thông Thiên giáo chủ nghe lời nói, đem chúng ta trấn áp trên núi, chúng ta còn hy vọng gì có ngày xuất đầu lộ diện ?
Tuệ Thông cười Điên Điên quá lo xa, Thiết Quài tiên sinh vội mắng át đi :
- Không được nói nhăng. Ta đã biết chắc tổ sư thế nào cũng tới cứu chúng ta thoát hiểm. Chỉ trong một hai ngày nữa thôi, mọi người cố gắng chờ đợi.
Phi Phi, Điên Điên nghe vậy, rất yên tâm.
Lại nghe bên ngoài, Thông Thiên giáo chủ lên tiếng tán thưởng ý kiến của Bạch nương tử, dặn dò Bạch nương tử dẫn theo ba chục tên tiểu yêu tới đánh phá vỏ ốc, đuổi đám người của La Viên đi. Công việc xong xuôi, hãy tới núi Vân Phong gặp ta. Cẩn thận, đừng để hỏng việc. Lại sai bọn Không Không cư sĩ, Ngưu Ma tôn nhân lên mặt biển tuần tra, nếu thấy có tên đạo sĩ giặc nào đi qua, phải báo ngay cho ta biết. Lại sai lão giao đi đoạn hậu, đề phòng vợ chồng Long vương kéo quân đuổi theo, hãy đánh chặn chúng lại, nhưng không cầu lấy thắng, rồi cùng nhau rút về núi Vân Phong.
Phân phái xong, Thông Thiên giáo chủ sai Lăng Hư Tử, Thông Huyền Tử tới nâng hồ lô lên. Ai ngờ những lời phân phái, biện pháp thi hành, các vị tiên trong hồ lô nghe được hết. Họ tin tưởng tổ sư nhất định sẽ tới cứu, nên rất yên tâm, chẳng sợ hãi gì. Bỗng nhiên, mọi người cảm thấy phòng ốc dao động. Văn Thủy chân nhân cười, nói :
- Với tình hình này, chắc là hai con quái kia đã làm theo pháp chỉ của tổ sư chúng, đang ở bên ngoài di dời chỗ ở tạm của chúng ta đây !
Nhân đó, nói với bọn Văn Mỹ chân nhân, bốn người bảo nhau cùng sử dụng "trọng thân pháp" 1 , khiến cho hồ lô vững vàng như núi Thái sơn. Bọn Lăng Hư Tử nhấc không nổi, mà xô đẩy cũng chẳng khác nào chuồn chuồn mà xô tảng đá.
Bỗng nhiên bên ngoài vỏ trai có tiếng sấm nổ ngang trời,
Thông Thiên giáo chủ biến sắc mặt, nói :
- Chưởng tâm lôi của Lão Quân đó chăng ? Chẳng lẽ lão đạo sĩ này lại đích thân tới gây sự với ta ?
Nói chưa dứt lời, lại nghe hai tiếng nổ liên tiếp nữa, Thông Thiên giáo chủ giậm chân, nói :
- Thôi rồi ! Lẽ ra ta không nên phái bọn chúng đi tuần tra. Hai tên Không Không, Ngưu Ma này pháp lực có hạn, làm sao chịu nổi lôi hỏa mạnh như thế, phen này ắt là mất mạng thôi ! Lại không rõ Bạch thị tới chỗ vỏ ốc gặp phải tình huống gì, không biết có thoát khỏi kiếp nạn này hay không ?
Nói rồi, lặng yên suy nghĩ, đoán được sự tình, gật đầu, nói :
- Còn tốt, còn tốt. Bạch thị đã lên được mặt nước, có một ngư ông tung lưới tóm được ả, nhưng chẳng bao lâu sẽ có người bỏ tiền ra mua, đem phóng sinh. Con vật đó có phúc lớn mạng lớn, bất tất phải quan tâm đến nó. Chỉ thương cho hai tên Không Không, Ngưu Ma phải đoạn mạng, tiếc lắm thay .
Nói chưa dứt lời, lại nghe tiếng đập mạnh vào vỏ trai, đập phá vài ba chỗ, và lão bạng nuốt nước mắt, nén bi thương, quì trước mặt giáo chủ, xin cứu mạng. Thông Thiên giáo chủ vừa thẹn vừa giận, lại đang lúc nóng ruột, thấy lão bạng quỵ lụy như thế, tức thì nổi hung tính, hét lên :
- Tên súc sinh vô tri này, tại sao cứ quấn lấy ta mà làm phiền? Số ngươi đáng chết, sao không cút đi chỗ khác mà chết phứt cho rồi? Tới đây khóc lóc, nài nỉ thì có ích gì chứ ?
Nói rồi, đưa chân đá phóc lão bạng, rồi cầm kiếm bước ra ngoài. Gặp ngay Lão Quân tổ sư cưỡi trâu xanh, tay cầm cây phất trần, chung quanh chỉ có bốn đồng tử để tóc trái đào, tịnh không có binh tướng nào đi theo. Vừa thấy Thông Thiên giáo chủ, Lão Quân cất tiếng cười ha hả, nói :
- Đạo huynh đã làm chủ một đạo giáo, sao không biết lẽ thuận nghịch là gì cả. Giác Tiên kia từ chỗ là dị loại mà tu thành chính quả hiện nay đã vâng lệnh thầy mình, mời một vị pháp sư có đạo đức về chủ trì đạo tràng, siêu độ cho các oan hồn, thì đó là một việc làm rất tốt. Lão giao từng là con bà ta, đã bức hại mẹ đẻ, làm nhiều chuyện ngỗ nghịch. Việc xảy ra đã hơn ngàn năm, nó còn tới đây tìm thù, đưa ra những lý do ai mà nghe lọt tai ? Ông đã là giáo chủ, là sư tổ của bọn chúng, đối với những việc phi lễ như thế, phải sớm dạy dỗ, ngăn cản bọn chúng mới là hợp lý. Tại sao ông lại nghe lời nói bậy của lão giao, huy động giáo chúng tới đây gây chuyện, đưa đến kết quả là đồ tử, đồ tôn mắc nạn, nhiều đứa phải chết oan. Đó chẳng phải là lỗi của ông hay sao ? Nay tôi đã tới đây nghĩ thương ông có thân phận giáo chủ, công hành vạn năm, không nỡ đối xử xấu với ông. Ông coi đó, tôi một thân cưỡi trâu tới dây, không dẫn theo binh tướng, đủ tỏ thành ý của tôi. Hãy nghe lời tôi mau trở về núi mà ăn năn tội lỗi đi. Ông hãy tự lượng sức mình, đạo hạnh và pháp thuật như ông mà còn chưa đối phó nổi với các đệ tử của tôi, làm sao có thể đánh lại tôi ?
Thông Thiên giáo chủ bị Lão Quân trách mắng, đỏ bừng hai má, nổi giận đùng đùng, hét lên :
- Lý Nhĩ, ngươi đừng khoe tài giỏi. Bọn môn hạ của ngươi thường khinh miệt giáo đồ của ta, chẳng coi ai ra gì, khiến thầy trò ta chịu không nổi, mới nhân cơ hội này kéo tới để phân tranh cao thấp một phen. Hiện nay, tất cả những cao đồ của ngươi đều nằm trong tấm lưới của ta, chẳng bao lâu sẽ biến thành máu. Ngươi đã không dẫn theo binh tướng, hai ta sẽ đấu tay đôi với nhau, ai còn nhờ người khác giúp đỡ, chẳng đáng mặt giáo chủ.
Lão Quân cười, nói :
- Ông cho rằng đồ đệ của tôi đều nằm trong tấm lưới của ông hay sao ? Đó là nhắm mắt nói càn đấy ! Thử quay nhìn phía sau lưng ông xem sao.
Thông Thiên giáo chủ nghe vậy, tự động xoay mình lại, nhìn ra xa. Quả nhiên, tất cả những người vừa rồi bị ông gom vào trong lưới đều vô sự, đang vui vẻ đứng ở một bên, để quan sát trận đánh.
Cũng không hiểu Lão Quân đã dùng pháp lực gì đã đưa được những người đó ra khỏi chỗ nguy hiểm. Thông Thiên giáo chủ vừa kinh ngạc vừa tức giận, xoay mình lại, đối diện với Lão Quân, hét lên:
- Lý Nhĩ, ngươi đừng khinh người thái quá. Hãy coi ta dùng kiếm quang, lấy đầu người đây !
Nói rồi, há miệng thổi "Phù !" một hơi, lập tức có trăm, ngàn tia sáng mầu xanh bay ra, biến ngay ra trăm, ngàn lưỡi kiếm sắc bén, bay vòng vòng, vây quanh Lão Tử. Lão Tử cất tiếng cười hà hà, vung tay lên, phẩy cây phất trần, tức thì bao nhiêu kiếm quang đều biến thành cát bụi, bay lả tả khắp nơi. Thông Thiên giáo chủ thấy bất lợi, vội há miệng thu hồi kiếm quang. Ngay lúc đó, đã nghe Lão Quân hét lên :
- Thông Thiên giáo chủ hãy coi thử đao quang của ta thế nào ?
Câu nói vừa dứt, muôn đạo kim quang đột nhiên bay ra, biến thành một vạn cây đao ngắn, vây lấy Thông Thiên giáo chủ.
Thông Thiên giáo chủ vội lắc mình một cái, biến thành con chim cắt bay tuốt lên không trung. Lại từ trên đó, nhắm đầu Lão Quân lao xuống mổ. Trên đỉnh đầu Lão Quân đột nhiên xuất hiện một đóa hoa sen năm mầu, bảo vệ thân thể, khiến chim cắt không thể hạ xuống. Các cao đồ của Lão Quân thấy vậy, tức giận vô cùng.
Văn Thủy chân nhân hét lên :
- Thông Thiên giáo chủ thật không biết thẹn là gì. Chỉ nghe cầm thú tu thành hình người, chưa hề nghe chuyện giáo chủ học làm chim chóc, lén lút hại người. Hành vi đó của ngươi, tổ sư ta không thèm chấp đâu. Hãy mở mắt mà coi pháp bảo của bần đạo đây !
Thông Thiên giáo chủ biến thành chim, cứ bay vòng vòng trên không trung, khó nỗi xoay trở. Văn Thủy chân nhân vừa nói, vừa rút trong tay áo ra một cây nỏ thần, nhắm vào mắt chim mà bắn.
Thông Thiên giáo chủ trong lúc bất ngờ, bị một viên đạn đen bắn trúng mắt, máu rây đầy mắt, đau đớn chịu không nổi. Cũng may ông ta tu luyện thành tấm thân muôn kiếp không hủy hoại, nên chỉ bị thương một mắt thôi.
Thông Thiên giáo chủ chịu một phen nhục nhã, trong lòng tức giận lắm, từ phương Nam bay về hướng Đông Bắc, nhưng vẫn nghĩ chuyện chiêu tập các đồ đệ, trở lại chỗ vỏ trai để phục thù. Nào ngờ bạng tinh khi trước đã bị các sư huynh khinh rẻ , sau lại bị giáo chủ trách mắng, ôm hận trong lòng, bắt trói bọn yêu ma còn lại trong vỏ trai đem nộp cho Lão Quân, xin đầu hàng. Riêng có lão giao sớm nhận ra nguy cơ, bỏ trốn từ trước. Trong lúc cưỡi mây bay đi, đã gặp được Thông Thiên giáo chủ, mới kêu khóc, tố cáo bạng tinh phản phúc. Thông Thiên giáo chủ ngước nhìn trời, than dài một tiếng, biết không thể tái chiến, mới dẫn theo lão giao, trở về núi Vân Phong.
Chúng tôi tạm ngừng câu chuyện ở đây, để kể tiếp về việc Hà tiên cô đắc đạo, Chung Li xuất thế, Mạnh Khương nữ hóa xác thành cá bạc.
/101
|