Bát Tiên Đắc Đạo
Chương 73: Chính đạo phá tà thần, các tiên cùng trổ phép Một thùng chứa nửa số nước biển, vợ lão giao báo thù
/101
|
Chung Li Quyền vâng pháp chỉ của Đông Hoa đế quân, đi hàng phục lão giao, đã sớm ở trên không đợi thời cơ, để ra tay.
Trong khi đó, lão giao không biết gì cả, đang ở nhà huấn luyện vợ con, nổi mây làm mưa, quấy nhiễu dân gia. Chung Li Quyền không nhẫn nại nữa, liền xuất hiện bản thân, hét lên :
- Yêu giao không được gây độc hại. Ta vâng pháp chỉ, tới hàng phục ngươi đây.
Lão giao và vợ con đều nghe rõ, Xuân Anh lại nhận ra là người đã thấy trong mộng. Lão giao tức thì nổi giận, tung mình lên cao, hiển xuất nguyên hình, há cái miệng to như chậu máu, tới nuốt Chung Li Quyền. Chung Li Quyền thấy hắn làm dữ, vội biến thân hình, thành người cao một trăm trượng, chu vi mười người ôm không xuể. Nào ngờ lão giao có pháp lực rất lớn, thấy Chung Li Quyền biến ra hình dạng quá cao lớn, cũng không chịu kém, lắc mình một cái, biến ra thân hình thô kệch, dài như cầu vồng vắt ngang trời. Chung Li Quyền cười, nói :
- Yêu nô không biết xấu, muốn so lớn nhỏ với ta, lại phô ra thân hình thô kệch cho vợ con coi hay sao ? Pháp thân của ta có thể lớn đến độ che lấp trời đất, mặc cho ngươi biến hóa cách nào chăng nữa, cũng không vượt nổi ta đâu. Nhưng việc hôm nay không phải là giỡn chơi với ngươi, mà là ngăn cản ngươi không được làm hại dân chúng. Hãy mở mắt mà xem ta lấy tính mạng đây !
Lão giao không thèm để ý nghe, nhảy lên mấy cái, xông về phía trước, há miệng định cắn. Chung Li Quyền nắm chắc thanh kiếm trong tay, hô to "Dài ra ? Dài ra !", tức thì thanh kiếm dài chừng hai, ba chục trượng, nhắm vào miệng lão giao mà đâm. Lão giao kinh hãi, vội co rút thân mình, trở lại tình trạng ban đầu, tìm đường bỏ trốn. Chung Li Quyền không chịu buông tha, vội đuổi theo, đâm ngay một nhát kiếm vào đầu lão giao, máu tuôn như xối, rơi xuống thành một cơn mưa máu, mùi hôi tanh không chịu nổi.
Lão giao đau đớn, kêu lên một tiếng, chấn động núi non, vội biến thành hình người, cầm cây "câu liêm thương " 1 , là một sợi râu giao long luyện thành, xông lại tấn công Chung Li Quyền. Giáo tới kiếm ngăn, kiếm qua thương đón, hai bên đánh nhau chừng vài chục hiệp. Chung Li Quyền vội niệm chân ngôn, vời gọi mười vạn thiên binh, thiên tướng, giăng thiên la địa võng, vây chặt lấy lão giao. Lão giao sớm nhận trên mình vài chục mũi kiếm, máu ra càng nhiều, mưa máu càng lớn. Lão giao phẫn uất, không biết trút vào đâu, tung mình nhảy lên, nhắm về phía Đông Hải, dùng sức hút một hơi, được vô số nước biển, rồi hạ miệng, nhắm về phía thiên binh, thiên tướng mà phun. Bấy giờ ba cõi : thượng giới, trung giới, hạ giới, đều chìm trong màn mưa, phía hạ lưu sông Tiền Đường, nước chảy cuồn cuộn, biến thành một thủy quốc. Thiên binh, thiên tướng vội thoái lui vài bước, bị giao long đánh rát, mở một con đường máu, trốn đi.
Bốn đứa con thấy lão giao gặp nguy khốn, được lệnh mẹ, liền xông lên tiếp ứng, mỗi đứa đều cầm binh khí hăng hái đánh dần vào trận, cùng lão giao tụ họp một chỗ, tìm đường trốn xuống hạ giới. Nào ngờ cơn nước lũ không nhỏ, đã đánh động Huyền Châu Tử, đang ngồi trấn Hải Ninh, chỉ vì nhất thời lơ là việc phòng bị, cứ tưởng lão giao đang ẩn mình dưới đáy biển, không dám xuất đầu lộ diện, dè đâu nó hiện nguyên hình, gây ra tai họa lớn. Thấy nước từ trên núi băng băng chảy xuống, ông tra ra lão giao đang gây độc hại, tự biết tội mình không nhỏ, vội thống lĩnh thần tướng bộ hạ, chạy như bay, tới nơi nghênh chiến. Gặp đúng lúc lão giao và các con đang ở nửa lưng trời, ông liền hét lên :
- Nghiệt súc sao dám gây rối, hại người ?
Liền chia quân ra bốn mặt vây bọc. Lão giao và các con cũng chia nhau ra đối địch. Đánh nhau chưa được ba hiệp, phía sau Chung Li Quyền thống lĩnh thiên binh, thiên tướng, cũng vừa đuổi tới, cùng Huyền Châu Tử tụ họp một chỗ. Bốn con tiểu giao chưa đủ bản lãnh, bị chém chết trước hết, chỉ còn lại một mình lão giao, vừa buồn vừa giận, lại đang nóng vội, không dám ham đánh, vội biến thành một con cú mèo, bay lên cao. Huyền Châu Tử và Chung Li Quyền đang tìm kiếm xem lão giao ở chỗ nào, may sao có thần Nhị lang phụng mệnh tuần tra ba cõi, thấy lão giao biến thành chim bay đi, liền biến ra một con chim ưng rất lớn, đuổi bắt cú mèo. Lão giao hoảng hốt, lắc mình một cái, biến thành con cá chình, lặn xuống sông. Nhị lang hiện xuất chân thân, ra mắt Huyền Châu Tử và Chung Li Quyền, rồi vì mắc công vụ bên mình, vội vã đi ngay. Hai vị tiên gom thần binh lại, rồi nhắm hướng bờ sông đuổi theo lão giao. Thấy cá chình đang ở dưới nước sủi tăm, Chung Li Quyền chỉ mũi kiếm vào sông, nước sông liền đóng băng. Lão giao thấy vậy, vội biến thành một con chó vàng, chui vào nhà xí của dân chúng để ăn phân. Hai vị tiên gớm mùi hôi thối, không dám lại gần. Chung Li Quyền nói với Huyền Châu Tứ :
- Đạo huynh coi con yêu quái này bê bối quá. Pháp bảo của chúng ta phải nhờ tinh hoa của mặt trời, mặt trăng mới luyện thành, rất kỵ những điều ô uế. Bây giờ, đạo huynh hãy làm phép cho nước lụt rút xuống để cứu sinh linh, trong lúc tiểu đệ tìm người giúp đỡ để thu phục con quái này.
Huyền Châu Tử nhận lời, chống kiếm bắt quyết, thu hồi số nước biển lão giao đã hút, trả về biển cả. Trong khi đó, Chung Ly Quyền mời gọi ông Sấm, Bà Sét tới, nói rõ cho biết nguyên do, yêu cầu họ dùng lôi hỏa đánh chết lão giao. Hai vị thần tuân lệnh, trổ phép. Chung Li Quyền lại giăng thiên la địa võng, không để lão giao trốn thoát. Giữa lúc thanh thiên bạch nhật, bỗng nghe tiếp sấm nổ vang, người dân trong miền thấy một con giao long cực kỳ to lớn bị sét đánh cháy sém, nát thành mười bảy, mười tám mảnh.
Xong việc, Chung Li Quyền rút thần binh, trở về phục mệnh Đông Hoa đế quân, nói rõ việc Huyền Châu Tử và Nhị lang giúp đỡ, mới hoàn thành công việc. Đông Hoa đế quân nói :
- Nhị lang tới giúp, cũng là phần việc ông ta phải làm, còn như Huyền Châu Tử, bình thời ngồi trấn một phương, trông coi việc gì vậy ? Ông ta lo ngại nhất là lão giao, vậy mà để hắn dung thân ở đây trong mấy chục năm, không hề phát hiện, để bây giờ hắn phun nước, gây lụt lội, làm hại biết bao sinh mạng và tài sản của nhân dân. Huyền Châu Tử tuy có công giúp đỡ, cũng khó bù đắp tội lơ là công việc, Thượng đế hiện có pháp chỉ, nói rõ ông ta vốn là con hạc trắng tu thành, nay lại phạt tội làm con hạc trắng ở bờ sông Tương Giang, trấn giữ những nơi hiểm yếu, năm trăm năm sau, sẽ có người đồng đạo tới độ cho ông, chứ hiện giờ sẽ phải nếm mùi đau khổ không ít đó.
Nói rồi, lại buông tiếng thở dài, nói tiếp :
- Việc làm hôm nay là do lỗi của Huyền Châu Tử lơ là công việc đã đành, nhưng nếu vợ chồng Bình Hòa không mở đường núi, đoạn triệt long mạch, lão giao cũng không có đường mà vào đất liền. Xét cho cùng, việc này cũng còn lắm chuyện lôi thôi, để bàn sau, tạm thời không nói đến nữa. Tuy nhiên, hơn mười năm sau, ngươi lại phải tới Hàng Châu một chuyến, vì còn một việc cần tới người giải quyết cho dứt, trách nhiệm của ngươi mới hoàn tất.
Chung Li Quyền hỏi là việc lớn lao gì, đế quân nói :
- Lão gia và các tiểu giao tuy đã chết hết, vẫn còn người vợ lập chí trả thù cho chồng con. Người đàn bà này vốn không có tội gì nặng, nhưng phép trả thù của bà ta, nếu dùng lầm, sẽ gây tai hại rất nhiều. Trước đây, vì nghi ngờ lão giao, bà ta đã tới miếu của ta xin xăm. Giả sử nhân dân Hàng Châu không tin ta linh ứng, bà ta đã không tới miếu thắp hương, và nếu bà ta không thắp hương, việc của chồng bà ta đã không tiết lộ ra, và cũng không xảy ra một trường thảm kiếp. Hiện nay, bà ta đang chiếu theo phương pháp mà chồng bà chỉ bảo để ngày đêm tu luyện. Khi tu luyện xong, bà ta có thể hút được nửa số nước biển, làm chìm ngập toàn thể mặt đất Chiết Giang, khiến miếu vũ của ta, pháp thân của Huyền Châu, cùng toàn thể nhân dân, gia súc đất Chiết đều bị xóa sạch, mới tan oan khí cua bà ta.
Chung Li Quyền nghe vậy, thè lưới, nói :
- Không dè người đàn bà này lợi hại, độc ác đến vậy ?
Đế quân lại buông tiếng thở dài, nói :
- Tâm địa đó đáng giết, nhưng chí nguyện đó đáng thương ! Các ngươi hạ phàm giúp dân, gặp phải hạng người như thế, nên lưu tâm bảo toàn, vạn nhất không giữ nổi, mới phải khai sát giới. Đó chính là đường lối tích phúc của các ngươi.
Chung Li Quyền quì xuống vái mà xin tuân mệnh, nhân đó hỏi:
- Vợ lão gia đã có lòng trả thù cho chồng, nếu để bà ta tu luyện thành công, sẽ khó tiêu diệt: hoặc giá không thể báo toàn tính mạng, chi bằng sớm hiểu dụ một phen, khiến bà ta hiểu ra rằng chồng bà ta chết là đáng tội, khuyên bà ta đừng uổng công phí sức làm chuyện dại dột, tự chuốc lấy họa diệt vong. Làm sao để bà ta giác ngộ, gột tâm sửa tính, quay về với Đạo, sau này sẽ được hưởng phúc vô cùng, còn hơn là đợi bà ta phạm tội, rồi đem binh tiêu diệt.
Đông Hoa đế quân lắc đầu, nói :
- Người ta hễ bị kích thích mạnh mẽ , nhất thời khó có thể dằn lòng, nén tức. Các ngươi đã giết chồng bà ta, lại tiêu diệt hết các con bà, đương nhiên bà ta có mối thâm thù với các ngươi. Vả lại lúc lão giao chưa chết, bà ta đã thề cùng sống chết với hắn, quyết tâm báo thù rửa hận cho hắn. Hạng đàn bà đó tình rất sâu, lòng rất tha thiết, hiện tại chồng chết, các con cũng không còn, nên lòng báo thù rất kiên quyết, một câu nói của ngươi không giải tỏa được đâu. Hiện nay bà ta sống lẻ loi trên đời, sống ngày nào coi như dư thừa ngày đó, cảm nhận rằng báo thù ắt chết, nhưng không báo thù chưa chắc đã sống. Vả lại báo thù mà chết đi, còn được gặp chồng con dưới suối vàng nữa, chứ phản bội lời thề để sống thừa trên cõi đời này, có gì là lạc thú ? Ngươi có nói tới việc nuôi ung nhọt để họa về sau, thì ta thấy không ắt hẳn như vậy đâu. Người đàn bà này tuy có nuôi lòng báo thù, nhưng không có ý hại tính mạng người khác, kết quả chỉ là bản thân chịu khốn khổ thôi. Chúng ta cứ giữ lòng bảo toàn tính mạng cho bà ta, còn kết quả ra sao phải nhờ vào định số. Sau khi chịu khổ, nếu bà ta biết hồi tâm chuyển ý, bỏ tà qui chính, lúc đó chúng ta sẽ tìm cách chu toàn cho.
Chung Li Quyền lĩnh chỉ, lui ra, hôm sau phụng chỉ trở về núi Hoa sơn.
Thấm thoắt mà đã qua hơn mười năm. Chung Li Quyền đạo lực càng thuần, công hạnh càng sâu, đã có thể xuất thần rong chơi cõi ngoài, biết được những chuyện vị lai. Hôm đó, anh ta đang ở trong thạch động luyện công, chợt thấy máu nhồi lên tim, biết rằng pháp chỉ của tổ sư đã tới, vội sửa lại quần áo cho ngay ngắn, ra khỏi động. Liền thấy giữa không trung có đôi chim đỏ, sà xuống núi, hóa thành hai đồng tử, Chung Li Quyền nhận ra ngay đó là hai đồng tử áo xanh và áo trắng, thường đứng hầu bên cạnh tổ sư vội tiến lại, hỏi :
- Hai vị sư đệ đưa pháp chỉ của tổ sư tới, phải không ?
Hai đồng tử cười, chào ra mắt Chung Li Quyền. Thanh đồng nói ngay :
- Tổ sư truyền cho sư huynh tới Hàng Châu một chuyến.
Bạch đồng nói tiếp :
- Sự tình ra sao, sư huynh tới Hàng Châu sẽ biết liền.
Chung Li Quyền nghe vậy, hiểu liền. Đây là vụ án lão giao mười năm trước, đến giờ vẫn chưa kết thúc. Anh ta liền lên tiếng hô : "Tuân chỉ ?", và mời hai đạo đồng vào bên trong, lấy những trái cây ngon, đặc sản ở trên núi, đưa biếu. Hai đạo đồng mừng rỡ, cảm tạ, ra đi. Chung Li Quyền không chần chừ, vội vã sửa soạn hành lý, gài thanh kiếm báu bên mình, cưỡi mây bay đi, tới thẳng chỗ đầu sông Tiền Đường mới hạ xuống. Chợt nghĩ rằng mình ăn mặc thế này rất không tiện cho việc thăm dò tin tức, là vì đã gặp vợ lão giao tới hai lần, nếu bà ta nhớ ra, sẽ phòng bị trước, chẳng tốt đẹp chút nào. Vì thế, anh ta liền hóa ra một người đàn bà đứng tuổi, dùng phép rút đất, tới nội thành Hàng Châu, đi rong chơi nhiều nơi. Bấy giờ ở Hàng Châu có tin đồn đại nói rằng trước đây lão giao bị sét đánh, có một người vợ còn sống, chuẩn bị báo thù cho chồng, hiện đang ngày đêm dụng công, luyện chế một chiếc thùng xách nước. Thùng này có thể chứa đựng được phân nửa lượng nước biển, chừng nào bà ta luyện thành, có thể đem ra để làm hại nhân dân. Câu đồng dao lưu truyền rộng rãi, đàn bà, trẻ con đều biết cả. Chung Li Quyền nghe được câu nói đó, liền níu một người lại, hỏi câu đồng dao đó ở đâu ra. Người đó nói :
- Lão thái thái có phải người địa phương hay không, mà sự việc lớn như thế chẳng hay biết gì cả ? Hiện nay trong và ngoài thành Hàng Châu, ai nấy đều biết vợ lão giao định báo thù cho chồng. Người có tiền của đều tìm nơi xa đi lánh nạn, chỉ những người nghèo khó, chẳng có đồ đạc gì lớn, mà có trốn đi nơi khác cũng không thoát, đành ở lại chịu trận, phó mặc tính mạng cho trời.
Chung Li Quyền vội hỏi :
- Vợ lão giao tất nhiên bản thân cũng là một giao long cái. Chồng nó bản lãnh như thế mà rồi cung bị tan xương nát thịt, tính mạng giữ không nổi, chẳng lẽ giao cái này lại có đạo hạnh cao hơn chồng mình hay sao ?
Người kia cười, trả lời :
- Lần trước lão giao tạo phản, có thiên binh, thiên tướng hạ phàm tiêu diệt, phen này không có thần nhân tới bảo hộ chúng tôi người phàm chúng tôi làm sao sống nổi ? Lại nói chuyện lần trước, có ông Sấm, bà Sét và các thiên tiên tới, đánh lão giao nát như tương, nhưng những trận mưa máu, cảnh lụt lội, chúng tôi đều phải gánh chịu cả.
Chung Li Quyền nghe vậy, trầm ngâm một hồi. Nghe người kia kể lể, nhắc tới những chuyện trước đây, Chung Li Quyền mới hỏi :
- Giao cái gây rối, mà nó có ra cáo thị, phát hiệu lệnh cho các vị biết trước hay không ?
- Chuyện này có lai lịch rõ ràng. Nguyên bản thân giao cái không phải là giao long, mà là một phụ nữ họ Hà ở trong thành này, tên gọi Xuân Anh tiểu thư, trước đây bị lão giao mê hoặc, kết làm vợ chồng. Về sau, lão giao chết đi, thiên binh lại đánh chết luôn cả bốn đứa con của bà ta. Người đàn bà đó có phúc khí rất lớn nên không chết, nhưng hiện nay bà ta lâm vào hoàn cảnh nhà tan, người mất. Bà ta lại từng thề trước mặt chồng là sẽ báo thù rửa hận cho anh ta, nên mới có việc ngày hôm nay. Thật ra bà ta còn có ông cậu, bà mợ, năm lần bảy lượt khuyên cháu gái đừng làm chuyện thương thiên hại lý, mà rốt cuộc cô cháu gái chẳng chịu nghe. Cậu mợ của bà ta là những người tốt, năm nay đã ngoài sáu mươi tuổi, biết được tin đó, chạy từng nhà, khuyên người ta sớm chuẩn bị để tránh khỏi nạn lũ lụt. Từ đó, một đồn hai, hai đồn ba, mọi người đều biết được. Tuy nhiên cũng có nhiều đàn ông ngang ngạnh, nói đó là chuyện hoang đường, quyết không có lý đó, khuyên mọi người đừng nên tin. Lại có một vị đã từng làm quan to, là Lưu đại nhân, nhất quyết nói người đàn bà đặt điều gạt chúng, khiến mọi người hoang mang: đáng tội chết, mới đi báo, quan phu phái người đi bắt. Cũng may hàng xóm láng giếng tỏ lòng công phẫn, nói bà kia là người tốt, không nên bắt tội oan uổng người ta. Họ làm ầm ĩ lên, khiến người của quan phu không biết làm sao, đành bỏ qua. ..
Chung Li Quyền nghe nói, gật đầu nói :
- Thì ra là vậy. Nhưng không biết người đàn bà định báo thù cho chồng hiện nay có ở trong thành hay không ?
Người kia lắc đầu, nói :
- Hiện giờ bà ta đã là người đắc đạo, tới không dấu vết, đi không vết tích, biến hóa không cùng, ấn hình không thấy, chẳng ai biết bà ta đang ở đâu. Chẳng qua chỉ dựa vào lời ông cậu bà mợ nói, dường như thường thường bà ta trở lại nhà, mỗi năm đều tới phần mộ chồng tế lễ. Điều đó cho thấy bà ta vẫn thường lui tới, nhưng muốn tìm kiếm bà ta thì tìm không ra.
Chung Li Quyền nói :
- Nếu đã vậy, cảm phiền ông thông báo cho mọi người biết, nói việc giao cái báo thù là chân thật, nhưng trên trời đã phái thần nhân tới thu phục nó, lại đã phòng bị cẩn mật, không để xảy ra mưa máu, lũ lụt đâu. Những người tính trốn tránh đi xa, cũng nên cân nhắc, đừng vọng động; những người không tính đi xa, xin cứ ở yên, đừng quá sợ hãi mà bỏ bê công việc làm ăn.
Người kia không đợi Chung Li Quyền nói hết, liền trở mặt, nhổ nước bọt vào mặt, cất tiếng mắng chửi :
- Mụ già đê tiện ở đâu tới đây ? Ta vì lòng tốt nói rõ cho mụ biết chuyện, mụ lại nói với ta những câu nhảm nhí, tính chọc cười ta hả ? Nên biết nước lụt một khi kéo đến, ngay cả những tráng đinh như ta cũng không có con đường sống, huống chi thứ già lụ khụ như mụ, chỉ có nước nằm bò trên mặt đất, chuẩn bị làm thức ăn cho loài cá dưới biển, lúc đó thử coi mụ có thời giờ nói chuyện cười nữa hay không ?
Nói rồi, quay mình định đi, không thèm ngó tới Chung Li Quyền. Chung Li Quyền bị một trận te tua, bất giác cất tiếng cười ha hả, cười lớn đến độ người kia tự động quay nhìn lại, để thấy một luồng kim quang sáng lòa, Chung Li Quyền theo luồng sáng đó bay vọt lên mây. Bấy giờ, bên cạnh người kia cũng có một đám người khá đông đảo. Người kia vội quì xuống, dập đầu lạy bôm bốp, hô to:
- Xin đạo tiên tha thứ cho tiểu nhân có mắt không tròng, nói năng đường đột. Nay xin tuân lời đại tiên dặn dò, đi báo ngay cho mọi người cùng biết.
Những người khác thấy Chung Li Quyền bay lên mây, cũng bắt chước người kia, quì xuống lạy lia lịa. Lạy xong, mới hỏi người kia coi chuyện gì đã xảy ra ? Anh kia mới hoa tay múa chân, kể hết sự tình. Diễn thuyết một hồi, viện dẫn nhiều người làm chứng, bảo nhau chia ra, đi khắp các nhà thông báo. Chỉ trong thoáng chốc, cả thành Hàng Châu đều tuyên truyền tin người tiên hạ phàm thu phục giao cái, cứu nhân dân thoát nạn lũ lụt.
Tin tức đó đến tai bà mợ của Xuân Anh là Vưu thị. Vị lão thái thái này là người rất nhiệt tâm, vội chạy đi báo cho cháu gái, khóc mà khuyến cáo, khuyên cô đừng khinh suất làm việc này, một là tránh gây tổn thương cho sinh linh vô tội, hai là khỏi giẫm lên vết xe đổ của Thành Phu. Nào ngờ Xuân Anh chẳng cần suy nghĩ, nói ngay:
- Cháu làm việc này, đã có quyết tâm từ lâu, chuyện thành bại, lợi hại chẳng cần hỏi tới. Cháu nay một thân trơ trọi, sống cũng như chết. Mặc kệ thiên thần, thiên tướng tới đánh, cháu chẳng qua cũng chỉ một lần chết. Chết chính là chí nguyện của cháu. Chỉ có báo thù thành công, oán khí của cháu mới xuất ra được. Nếu báo thù không được, chết về tay thần tướng, cháu sớm được gặp cha con chúng nó dưới suối vàng, lại càng tốt. Xin cậu mợ giữ gìn sức khỏe, đừng nghĩ tới đứa cháu gái này nữa.
Vưu thị thấy khuyên không có hiệu quà, khóc mà bỏ đi. Xuân Anh liền biến ra hình dạng một bà già, lấy ra chiếc thùng xách nước mà bà ta đã phí biết bao tâm huyết mới luyện thành, chiếu theo bí quyết mà chồng bà đã truyền thụ cho, hút được phân nửa số nước biển, dùng một sợi dây thừng, buộc vào quai thùng nước, vắt lên vai, thất thểu bước đi. Bà ta dự bị sẽ leo lên núi Thành Hoàng sơn, là chỗ cao nhất của thành Hàng Châu. Từ trên đó, sẽ nghiêng chiếc thùng, trút nưóc xuống ào ạt, có thể khiến cho một vùng phụ cận rộng vài trăm dặm đều biến thành thủy quốc. Bà ta lại chuẩn bị một cây đao sắc, đợi khi nước lên lớn, sẽ đâm cổ tự vẫn, rồi nhảy xuống nước, để cùng các thần tiên, nhân, vật đều chết một lượt, mới thỏa chí nguyện của mình, lại đáp ứng lời ước hẹn với chồng khi lâm biệt.
Đi một hồi, đã tới lưng chừng núi, chợt cảm thấy mệt mỏi, mới hạ chiếc thùng xuống, ngồi nghỉ một lát cho đỡ mệt, lại đi tiếp. Ngồi một thời gian, chợt ngửng nhìn lên trời, thấy bầu trời xanh biếc, đẹp như bức tranh, tai nghe tiếng gió rì rào qua cành lá chợt cảm thấy lòng xúc động, bất giác hồi tưởng những chuyện trong đời mình, từ lúc phụ thân mất đi, mẫu thân vỗ về, nuôi dường, lại chọn cho một người chồng tốt, hơn mười năm trời đã bỏ biết bao tâm lực cho con gái. Đến khi chọn được Thành Phu làm rể, coi như con trai? đã tưởng hai mẹ con đã có chỗ nhờ cậy suốt đời, chẳng còn điều gì để lo lắng. Ai ngờ thảm họa xảy đến cho cả gia đình. Mẫu thân đã vì Thành Phu hiện hình mà kinh sợ, lăn ra chết, bản thân cũng vì chuyện của Thành Phu mà đến nỗi lẻ loi một bóng, không tấc đất cắm dùi. Nay lại phải thay anh ta nhận lãnh trách nhiệm báo thù. Báo thù được hay không, Cũng chưa biết được, nhưng một kiếp sống buồn bã, đối với thế gian nay chẳng còn quan hệ. Nghĩ mình hồng nhan bạc mệnh, kiếp sống trước đây đã như thế, sau khi chết đi sẽ ra sao ? Nghĩ tới đó, bất giác thấy lòng đau như cắt, nhìn chung quanh thấy vắng vẻ, bất giác ngước nhìn trời, cất tiếng khóc rống lên. Đột nhiên nghe đằng sau có tiếng người hỏi :
- Vị thái thái này, vì lẽ gì mà một mình leo lên lưng chừng núi, ngồi khóc thảm thương thế ?
Xuân Anh kinh ngạc, quay nhìn lại, thấy một cô bé chưa từng quen biết.
Trong khi đó, lão giao không biết gì cả, đang ở nhà huấn luyện vợ con, nổi mây làm mưa, quấy nhiễu dân gia. Chung Li Quyền không nhẫn nại nữa, liền xuất hiện bản thân, hét lên :
- Yêu giao không được gây độc hại. Ta vâng pháp chỉ, tới hàng phục ngươi đây.
Lão giao và vợ con đều nghe rõ, Xuân Anh lại nhận ra là người đã thấy trong mộng. Lão giao tức thì nổi giận, tung mình lên cao, hiển xuất nguyên hình, há cái miệng to như chậu máu, tới nuốt Chung Li Quyền. Chung Li Quyền thấy hắn làm dữ, vội biến thân hình, thành người cao một trăm trượng, chu vi mười người ôm không xuể. Nào ngờ lão giao có pháp lực rất lớn, thấy Chung Li Quyền biến ra hình dạng quá cao lớn, cũng không chịu kém, lắc mình một cái, biến ra thân hình thô kệch, dài như cầu vồng vắt ngang trời. Chung Li Quyền cười, nói :
- Yêu nô không biết xấu, muốn so lớn nhỏ với ta, lại phô ra thân hình thô kệch cho vợ con coi hay sao ? Pháp thân của ta có thể lớn đến độ che lấp trời đất, mặc cho ngươi biến hóa cách nào chăng nữa, cũng không vượt nổi ta đâu. Nhưng việc hôm nay không phải là giỡn chơi với ngươi, mà là ngăn cản ngươi không được làm hại dân chúng. Hãy mở mắt mà xem ta lấy tính mạng đây !
Lão giao không thèm để ý nghe, nhảy lên mấy cái, xông về phía trước, há miệng định cắn. Chung Li Quyền nắm chắc thanh kiếm trong tay, hô to "Dài ra ? Dài ra !", tức thì thanh kiếm dài chừng hai, ba chục trượng, nhắm vào miệng lão giao mà đâm. Lão giao kinh hãi, vội co rút thân mình, trở lại tình trạng ban đầu, tìm đường bỏ trốn. Chung Li Quyền không chịu buông tha, vội đuổi theo, đâm ngay một nhát kiếm vào đầu lão giao, máu tuôn như xối, rơi xuống thành một cơn mưa máu, mùi hôi tanh không chịu nổi.
Lão giao đau đớn, kêu lên một tiếng, chấn động núi non, vội biến thành hình người, cầm cây "câu liêm thương " 1 , là một sợi râu giao long luyện thành, xông lại tấn công Chung Li Quyền. Giáo tới kiếm ngăn, kiếm qua thương đón, hai bên đánh nhau chừng vài chục hiệp. Chung Li Quyền vội niệm chân ngôn, vời gọi mười vạn thiên binh, thiên tướng, giăng thiên la địa võng, vây chặt lấy lão giao. Lão giao sớm nhận trên mình vài chục mũi kiếm, máu ra càng nhiều, mưa máu càng lớn. Lão giao phẫn uất, không biết trút vào đâu, tung mình nhảy lên, nhắm về phía Đông Hải, dùng sức hút một hơi, được vô số nước biển, rồi hạ miệng, nhắm về phía thiên binh, thiên tướng mà phun. Bấy giờ ba cõi : thượng giới, trung giới, hạ giới, đều chìm trong màn mưa, phía hạ lưu sông Tiền Đường, nước chảy cuồn cuộn, biến thành một thủy quốc. Thiên binh, thiên tướng vội thoái lui vài bước, bị giao long đánh rát, mở một con đường máu, trốn đi.
Bốn đứa con thấy lão giao gặp nguy khốn, được lệnh mẹ, liền xông lên tiếp ứng, mỗi đứa đều cầm binh khí hăng hái đánh dần vào trận, cùng lão giao tụ họp một chỗ, tìm đường trốn xuống hạ giới. Nào ngờ cơn nước lũ không nhỏ, đã đánh động Huyền Châu Tử, đang ngồi trấn Hải Ninh, chỉ vì nhất thời lơ là việc phòng bị, cứ tưởng lão giao đang ẩn mình dưới đáy biển, không dám xuất đầu lộ diện, dè đâu nó hiện nguyên hình, gây ra tai họa lớn. Thấy nước từ trên núi băng băng chảy xuống, ông tra ra lão giao đang gây độc hại, tự biết tội mình không nhỏ, vội thống lĩnh thần tướng bộ hạ, chạy như bay, tới nơi nghênh chiến. Gặp đúng lúc lão giao và các con đang ở nửa lưng trời, ông liền hét lên :
- Nghiệt súc sao dám gây rối, hại người ?
Liền chia quân ra bốn mặt vây bọc. Lão giao và các con cũng chia nhau ra đối địch. Đánh nhau chưa được ba hiệp, phía sau Chung Li Quyền thống lĩnh thiên binh, thiên tướng, cũng vừa đuổi tới, cùng Huyền Châu Tử tụ họp một chỗ. Bốn con tiểu giao chưa đủ bản lãnh, bị chém chết trước hết, chỉ còn lại một mình lão giao, vừa buồn vừa giận, lại đang nóng vội, không dám ham đánh, vội biến thành một con cú mèo, bay lên cao. Huyền Châu Tử và Chung Li Quyền đang tìm kiếm xem lão giao ở chỗ nào, may sao có thần Nhị lang phụng mệnh tuần tra ba cõi, thấy lão giao biến thành chim bay đi, liền biến ra một con chim ưng rất lớn, đuổi bắt cú mèo. Lão giao hoảng hốt, lắc mình một cái, biến thành con cá chình, lặn xuống sông. Nhị lang hiện xuất chân thân, ra mắt Huyền Châu Tử và Chung Li Quyền, rồi vì mắc công vụ bên mình, vội vã đi ngay. Hai vị tiên gom thần binh lại, rồi nhắm hướng bờ sông đuổi theo lão giao. Thấy cá chình đang ở dưới nước sủi tăm, Chung Li Quyền chỉ mũi kiếm vào sông, nước sông liền đóng băng. Lão giao thấy vậy, vội biến thành một con chó vàng, chui vào nhà xí của dân chúng để ăn phân. Hai vị tiên gớm mùi hôi thối, không dám lại gần. Chung Li Quyền nói với Huyền Châu Tứ :
- Đạo huynh coi con yêu quái này bê bối quá. Pháp bảo của chúng ta phải nhờ tinh hoa của mặt trời, mặt trăng mới luyện thành, rất kỵ những điều ô uế. Bây giờ, đạo huynh hãy làm phép cho nước lụt rút xuống để cứu sinh linh, trong lúc tiểu đệ tìm người giúp đỡ để thu phục con quái này.
Huyền Châu Tử nhận lời, chống kiếm bắt quyết, thu hồi số nước biển lão giao đã hút, trả về biển cả. Trong khi đó, Chung Ly Quyền mời gọi ông Sấm, Bà Sét tới, nói rõ cho biết nguyên do, yêu cầu họ dùng lôi hỏa đánh chết lão giao. Hai vị thần tuân lệnh, trổ phép. Chung Li Quyền lại giăng thiên la địa võng, không để lão giao trốn thoát. Giữa lúc thanh thiên bạch nhật, bỗng nghe tiếp sấm nổ vang, người dân trong miền thấy một con giao long cực kỳ to lớn bị sét đánh cháy sém, nát thành mười bảy, mười tám mảnh.
Xong việc, Chung Li Quyền rút thần binh, trở về phục mệnh Đông Hoa đế quân, nói rõ việc Huyền Châu Tử và Nhị lang giúp đỡ, mới hoàn thành công việc. Đông Hoa đế quân nói :
- Nhị lang tới giúp, cũng là phần việc ông ta phải làm, còn như Huyền Châu Tử, bình thời ngồi trấn một phương, trông coi việc gì vậy ? Ông ta lo ngại nhất là lão giao, vậy mà để hắn dung thân ở đây trong mấy chục năm, không hề phát hiện, để bây giờ hắn phun nước, gây lụt lội, làm hại biết bao sinh mạng và tài sản của nhân dân. Huyền Châu Tử tuy có công giúp đỡ, cũng khó bù đắp tội lơ là công việc, Thượng đế hiện có pháp chỉ, nói rõ ông ta vốn là con hạc trắng tu thành, nay lại phạt tội làm con hạc trắng ở bờ sông Tương Giang, trấn giữ những nơi hiểm yếu, năm trăm năm sau, sẽ có người đồng đạo tới độ cho ông, chứ hiện giờ sẽ phải nếm mùi đau khổ không ít đó.
Nói rồi, lại buông tiếng thở dài, nói tiếp :
- Việc làm hôm nay là do lỗi của Huyền Châu Tử lơ là công việc đã đành, nhưng nếu vợ chồng Bình Hòa không mở đường núi, đoạn triệt long mạch, lão giao cũng không có đường mà vào đất liền. Xét cho cùng, việc này cũng còn lắm chuyện lôi thôi, để bàn sau, tạm thời không nói đến nữa. Tuy nhiên, hơn mười năm sau, ngươi lại phải tới Hàng Châu một chuyến, vì còn một việc cần tới người giải quyết cho dứt, trách nhiệm của ngươi mới hoàn tất.
Chung Li Quyền hỏi là việc lớn lao gì, đế quân nói :
- Lão gia và các tiểu giao tuy đã chết hết, vẫn còn người vợ lập chí trả thù cho chồng con. Người đàn bà này vốn không có tội gì nặng, nhưng phép trả thù của bà ta, nếu dùng lầm, sẽ gây tai hại rất nhiều. Trước đây, vì nghi ngờ lão giao, bà ta đã tới miếu của ta xin xăm. Giả sử nhân dân Hàng Châu không tin ta linh ứng, bà ta đã không tới miếu thắp hương, và nếu bà ta không thắp hương, việc của chồng bà ta đã không tiết lộ ra, và cũng không xảy ra một trường thảm kiếp. Hiện nay, bà ta đang chiếu theo phương pháp mà chồng bà chỉ bảo để ngày đêm tu luyện. Khi tu luyện xong, bà ta có thể hút được nửa số nước biển, làm chìm ngập toàn thể mặt đất Chiết Giang, khiến miếu vũ của ta, pháp thân của Huyền Châu, cùng toàn thể nhân dân, gia súc đất Chiết đều bị xóa sạch, mới tan oan khí cua bà ta.
Chung Li Quyền nghe vậy, thè lưới, nói :
- Không dè người đàn bà này lợi hại, độc ác đến vậy ?
Đế quân lại buông tiếng thở dài, nói :
- Tâm địa đó đáng giết, nhưng chí nguyện đó đáng thương ! Các ngươi hạ phàm giúp dân, gặp phải hạng người như thế, nên lưu tâm bảo toàn, vạn nhất không giữ nổi, mới phải khai sát giới. Đó chính là đường lối tích phúc của các ngươi.
Chung Li Quyền quì xuống vái mà xin tuân mệnh, nhân đó hỏi:
- Vợ lão gia đã có lòng trả thù cho chồng, nếu để bà ta tu luyện thành công, sẽ khó tiêu diệt: hoặc giá không thể báo toàn tính mạng, chi bằng sớm hiểu dụ một phen, khiến bà ta hiểu ra rằng chồng bà ta chết là đáng tội, khuyên bà ta đừng uổng công phí sức làm chuyện dại dột, tự chuốc lấy họa diệt vong. Làm sao để bà ta giác ngộ, gột tâm sửa tính, quay về với Đạo, sau này sẽ được hưởng phúc vô cùng, còn hơn là đợi bà ta phạm tội, rồi đem binh tiêu diệt.
Đông Hoa đế quân lắc đầu, nói :
- Người ta hễ bị kích thích mạnh mẽ , nhất thời khó có thể dằn lòng, nén tức. Các ngươi đã giết chồng bà ta, lại tiêu diệt hết các con bà, đương nhiên bà ta có mối thâm thù với các ngươi. Vả lại lúc lão giao chưa chết, bà ta đã thề cùng sống chết với hắn, quyết tâm báo thù rửa hận cho hắn. Hạng đàn bà đó tình rất sâu, lòng rất tha thiết, hiện tại chồng chết, các con cũng không còn, nên lòng báo thù rất kiên quyết, một câu nói của ngươi không giải tỏa được đâu. Hiện nay bà ta sống lẻ loi trên đời, sống ngày nào coi như dư thừa ngày đó, cảm nhận rằng báo thù ắt chết, nhưng không báo thù chưa chắc đã sống. Vả lại báo thù mà chết đi, còn được gặp chồng con dưới suối vàng nữa, chứ phản bội lời thề để sống thừa trên cõi đời này, có gì là lạc thú ? Ngươi có nói tới việc nuôi ung nhọt để họa về sau, thì ta thấy không ắt hẳn như vậy đâu. Người đàn bà này tuy có nuôi lòng báo thù, nhưng không có ý hại tính mạng người khác, kết quả chỉ là bản thân chịu khốn khổ thôi. Chúng ta cứ giữ lòng bảo toàn tính mạng cho bà ta, còn kết quả ra sao phải nhờ vào định số. Sau khi chịu khổ, nếu bà ta biết hồi tâm chuyển ý, bỏ tà qui chính, lúc đó chúng ta sẽ tìm cách chu toàn cho.
Chung Li Quyền lĩnh chỉ, lui ra, hôm sau phụng chỉ trở về núi Hoa sơn.
Thấm thoắt mà đã qua hơn mười năm. Chung Li Quyền đạo lực càng thuần, công hạnh càng sâu, đã có thể xuất thần rong chơi cõi ngoài, biết được những chuyện vị lai. Hôm đó, anh ta đang ở trong thạch động luyện công, chợt thấy máu nhồi lên tim, biết rằng pháp chỉ của tổ sư đã tới, vội sửa lại quần áo cho ngay ngắn, ra khỏi động. Liền thấy giữa không trung có đôi chim đỏ, sà xuống núi, hóa thành hai đồng tử, Chung Li Quyền nhận ra ngay đó là hai đồng tử áo xanh và áo trắng, thường đứng hầu bên cạnh tổ sư vội tiến lại, hỏi :
- Hai vị sư đệ đưa pháp chỉ của tổ sư tới, phải không ?
Hai đồng tử cười, chào ra mắt Chung Li Quyền. Thanh đồng nói ngay :
- Tổ sư truyền cho sư huynh tới Hàng Châu một chuyến.
Bạch đồng nói tiếp :
- Sự tình ra sao, sư huynh tới Hàng Châu sẽ biết liền.
Chung Li Quyền nghe vậy, hiểu liền. Đây là vụ án lão giao mười năm trước, đến giờ vẫn chưa kết thúc. Anh ta liền lên tiếng hô : "Tuân chỉ ?", và mời hai đạo đồng vào bên trong, lấy những trái cây ngon, đặc sản ở trên núi, đưa biếu. Hai đạo đồng mừng rỡ, cảm tạ, ra đi. Chung Li Quyền không chần chừ, vội vã sửa soạn hành lý, gài thanh kiếm báu bên mình, cưỡi mây bay đi, tới thẳng chỗ đầu sông Tiền Đường mới hạ xuống. Chợt nghĩ rằng mình ăn mặc thế này rất không tiện cho việc thăm dò tin tức, là vì đã gặp vợ lão giao tới hai lần, nếu bà ta nhớ ra, sẽ phòng bị trước, chẳng tốt đẹp chút nào. Vì thế, anh ta liền hóa ra một người đàn bà đứng tuổi, dùng phép rút đất, tới nội thành Hàng Châu, đi rong chơi nhiều nơi. Bấy giờ ở Hàng Châu có tin đồn đại nói rằng trước đây lão giao bị sét đánh, có một người vợ còn sống, chuẩn bị báo thù cho chồng, hiện đang ngày đêm dụng công, luyện chế một chiếc thùng xách nước. Thùng này có thể chứa đựng được phân nửa lượng nước biển, chừng nào bà ta luyện thành, có thể đem ra để làm hại nhân dân. Câu đồng dao lưu truyền rộng rãi, đàn bà, trẻ con đều biết cả. Chung Li Quyền nghe được câu nói đó, liền níu một người lại, hỏi câu đồng dao đó ở đâu ra. Người đó nói :
- Lão thái thái có phải người địa phương hay không, mà sự việc lớn như thế chẳng hay biết gì cả ? Hiện nay trong và ngoài thành Hàng Châu, ai nấy đều biết vợ lão giao định báo thù cho chồng. Người có tiền của đều tìm nơi xa đi lánh nạn, chỉ những người nghèo khó, chẳng có đồ đạc gì lớn, mà có trốn đi nơi khác cũng không thoát, đành ở lại chịu trận, phó mặc tính mạng cho trời.
Chung Li Quyền vội hỏi :
- Vợ lão giao tất nhiên bản thân cũng là một giao long cái. Chồng nó bản lãnh như thế mà rồi cung bị tan xương nát thịt, tính mạng giữ không nổi, chẳng lẽ giao cái này lại có đạo hạnh cao hơn chồng mình hay sao ?
Người kia cười, trả lời :
- Lần trước lão giao tạo phản, có thiên binh, thiên tướng hạ phàm tiêu diệt, phen này không có thần nhân tới bảo hộ chúng tôi người phàm chúng tôi làm sao sống nổi ? Lại nói chuyện lần trước, có ông Sấm, bà Sét và các thiên tiên tới, đánh lão giao nát như tương, nhưng những trận mưa máu, cảnh lụt lội, chúng tôi đều phải gánh chịu cả.
Chung Li Quyền nghe vậy, trầm ngâm một hồi. Nghe người kia kể lể, nhắc tới những chuyện trước đây, Chung Li Quyền mới hỏi :
- Giao cái gây rối, mà nó có ra cáo thị, phát hiệu lệnh cho các vị biết trước hay không ?
- Chuyện này có lai lịch rõ ràng. Nguyên bản thân giao cái không phải là giao long, mà là một phụ nữ họ Hà ở trong thành này, tên gọi Xuân Anh tiểu thư, trước đây bị lão giao mê hoặc, kết làm vợ chồng. Về sau, lão giao chết đi, thiên binh lại đánh chết luôn cả bốn đứa con của bà ta. Người đàn bà đó có phúc khí rất lớn nên không chết, nhưng hiện nay bà ta lâm vào hoàn cảnh nhà tan, người mất. Bà ta lại từng thề trước mặt chồng là sẽ báo thù rửa hận cho anh ta, nên mới có việc ngày hôm nay. Thật ra bà ta còn có ông cậu, bà mợ, năm lần bảy lượt khuyên cháu gái đừng làm chuyện thương thiên hại lý, mà rốt cuộc cô cháu gái chẳng chịu nghe. Cậu mợ của bà ta là những người tốt, năm nay đã ngoài sáu mươi tuổi, biết được tin đó, chạy từng nhà, khuyên người ta sớm chuẩn bị để tránh khỏi nạn lũ lụt. Từ đó, một đồn hai, hai đồn ba, mọi người đều biết được. Tuy nhiên cũng có nhiều đàn ông ngang ngạnh, nói đó là chuyện hoang đường, quyết không có lý đó, khuyên mọi người đừng nên tin. Lại có một vị đã từng làm quan to, là Lưu đại nhân, nhất quyết nói người đàn bà đặt điều gạt chúng, khiến mọi người hoang mang: đáng tội chết, mới đi báo, quan phu phái người đi bắt. Cũng may hàng xóm láng giếng tỏ lòng công phẫn, nói bà kia là người tốt, không nên bắt tội oan uổng người ta. Họ làm ầm ĩ lên, khiến người của quan phu không biết làm sao, đành bỏ qua. ..
Chung Li Quyền nghe nói, gật đầu nói :
- Thì ra là vậy. Nhưng không biết người đàn bà định báo thù cho chồng hiện nay có ở trong thành hay không ?
Người kia lắc đầu, nói :
- Hiện giờ bà ta đã là người đắc đạo, tới không dấu vết, đi không vết tích, biến hóa không cùng, ấn hình không thấy, chẳng ai biết bà ta đang ở đâu. Chẳng qua chỉ dựa vào lời ông cậu bà mợ nói, dường như thường thường bà ta trở lại nhà, mỗi năm đều tới phần mộ chồng tế lễ. Điều đó cho thấy bà ta vẫn thường lui tới, nhưng muốn tìm kiếm bà ta thì tìm không ra.
Chung Li Quyền nói :
- Nếu đã vậy, cảm phiền ông thông báo cho mọi người biết, nói việc giao cái báo thù là chân thật, nhưng trên trời đã phái thần nhân tới thu phục nó, lại đã phòng bị cẩn mật, không để xảy ra mưa máu, lũ lụt đâu. Những người tính trốn tránh đi xa, cũng nên cân nhắc, đừng vọng động; những người không tính đi xa, xin cứ ở yên, đừng quá sợ hãi mà bỏ bê công việc làm ăn.
Người kia không đợi Chung Li Quyền nói hết, liền trở mặt, nhổ nước bọt vào mặt, cất tiếng mắng chửi :
- Mụ già đê tiện ở đâu tới đây ? Ta vì lòng tốt nói rõ cho mụ biết chuyện, mụ lại nói với ta những câu nhảm nhí, tính chọc cười ta hả ? Nên biết nước lụt một khi kéo đến, ngay cả những tráng đinh như ta cũng không có con đường sống, huống chi thứ già lụ khụ như mụ, chỉ có nước nằm bò trên mặt đất, chuẩn bị làm thức ăn cho loài cá dưới biển, lúc đó thử coi mụ có thời giờ nói chuyện cười nữa hay không ?
Nói rồi, quay mình định đi, không thèm ngó tới Chung Li Quyền. Chung Li Quyền bị một trận te tua, bất giác cất tiếng cười ha hả, cười lớn đến độ người kia tự động quay nhìn lại, để thấy một luồng kim quang sáng lòa, Chung Li Quyền theo luồng sáng đó bay vọt lên mây. Bấy giờ, bên cạnh người kia cũng có một đám người khá đông đảo. Người kia vội quì xuống, dập đầu lạy bôm bốp, hô to:
- Xin đạo tiên tha thứ cho tiểu nhân có mắt không tròng, nói năng đường đột. Nay xin tuân lời đại tiên dặn dò, đi báo ngay cho mọi người cùng biết.
Những người khác thấy Chung Li Quyền bay lên mây, cũng bắt chước người kia, quì xuống lạy lia lịa. Lạy xong, mới hỏi người kia coi chuyện gì đã xảy ra ? Anh kia mới hoa tay múa chân, kể hết sự tình. Diễn thuyết một hồi, viện dẫn nhiều người làm chứng, bảo nhau chia ra, đi khắp các nhà thông báo. Chỉ trong thoáng chốc, cả thành Hàng Châu đều tuyên truyền tin người tiên hạ phàm thu phục giao cái, cứu nhân dân thoát nạn lũ lụt.
Tin tức đó đến tai bà mợ của Xuân Anh là Vưu thị. Vị lão thái thái này là người rất nhiệt tâm, vội chạy đi báo cho cháu gái, khóc mà khuyến cáo, khuyên cô đừng khinh suất làm việc này, một là tránh gây tổn thương cho sinh linh vô tội, hai là khỏi giẫm lên vết xe đổ của Thành Phu. Nào ngờ Xuân Anh chẳng cần suy nghĩ, nói ngay:
- Cháu làm việc này, đã có quyết tâm từ lâu, chuyện thành bại, lợi hại chẳng cần hỏi tới. Cháu nay một thân trơ trọi, sống cũng như chết. Mặc kệ thiên thần, thiên tướng tới đánh, cháu chẳng qua cũng chỉ một lần chết. Chết chính là chí nguyện của cháu. Chỉ có báo thù thành công, oán khí của cháu mới xuất ra được. Nếu báo thù không được, chết về tay thần tướng, cháu sớm được gặp cha con chúng nó dưới suối vàng, lại càng tốt. Xin cậu mợ giữ gìn sức khỏe, đừng nghĩ tới đứa cháu gái này nữa.
Vưu thị thấy khuyên không có hiệu quà, khóc mà bỏ đi. Xuân Anh liền biến ra hình dạng một bà già, lấy ra chiếc thùng xách nước mà bà ta đã phí biết bao tâm huyết mới luyện thành, chiếu theo bí quyết mà chồng bà đã truyền thụ cho, hút được phân nửa số nước biển, dùng một sợi dây thừng, buộc vào quai thùng nước, vắt lên vai, thất thểu bước đi. Bà ta dự bị sẽ leo lên núi Thành Hoàng sơn, là chỗ cao nhất của thành Hàng Châu. Từ trên đó, sẽ nghiêng chiếc thùng, trút nưóc xuống ào ạt, có thể khiến cho một vùng phụ cận rộng vài trăm dặm đều biến thành thủy quốc. Bà ta lại chuẩn bị một cây đao sắc, đợi khi nước lên lớn, sẽ đâm cổ tự vẫn, rồi nhảy xuống nước, để cùng các thần tiên, nhân, vật đều chết một lượt, mới thỏa chí nguyện của mình, lại đáp ứng lời ước hẹn với chồng khi lâm biệt.
Đi một hồi, đã tới lưng chừng núi, chợt cảm thấy mệt mỏi, mới hạ chiếc thùng xuống, ngồi nghỉ một lát cho đỡ mệt, lại đi tiếp. Ngồi một thời gian, chợt ngửng nhìn lên trời, thấy bầu trời xanh biếc, đẹp như bức tranh, tai nghe tiếng gió rì rào qua cành lá chợt cảm thấy lòng xúc động, bất giác hồi tưởng những chuyện trong đời mình, từ lúc phụ thân mất đi, mẫu thân vỗ về, nuôi dường, lại chọn cho một người chồng tốt, hơn mười năm trời đã bỏ biết bao tâm lực cho con gái. Đến khi chọn được Thành Phu làm rể, coi như con trai? đã tưởng hai mẹ con đã có chỗ nhờ cậy suốt đời, chẳng còn điều gì để lo lắng. Ai ngờ thảm họa xảy đến cho cả gia đình. Mẫu thân đã vì Thành Phu hiện hình mà kinh sợ, lăn ra chết, bản thân cũng vì chuyện của Thành Phu mà đến nỗi lẻ loi một bóng, không tấc đất cắm dùi. Nay lại phải thay anh ta nhận lãnh trách nhiệm báo thù. Báo thù được hay không, Cũng chưa biết được, nhưng một kiếp sống buồn bã, đối với thế gian nay chẳng còn quan hệ. Nghĩ mình hồng nhan bạc mệnh, kiếp sống trước đây đã như thế, sau khi chết đi sẽ ra sao ? Nghĩ tới đó, bất giác thấy lòng đau như cắt, nhìn chung quanh thấy vắng vẻ, bất giác ngước nhìn trời, cất tiếng khóc rống lên. Đột nhiên nghe đằng sau có tiếng người hỏi :
- Vị thái thái này, vì lẽ gì mà một mình leo lên lưng chừng núi, ngồi khóc thảm thương thế ?
Xuân Anh kinh ngạc, quay nhìn lại, thấy một cô bé chưa từng quen biết.
/101
|