Nhất thời, mái tóc Độc Cô Bại Thiên biến thành màu tím, hai mắt đỏ lựng, như ma thần nhìn quần hùng đầy giận dữ.
"Xá thân thành ma!"
"Hắn thành ma rồi."
"Ma quỷ đến rồi."
……
Trường Sinh cốc đại loạn, quần hùng hoảng loạn.
"Các vị đừng nên hoảng hốt, chỉ là xá thân thành ma thôi mà. Có gì đáng sợ đâu, chúng ta nhiều người thế này chả lẽ sợ mình hắn?" Một vương cấp cao thủ lớn tiếng.
Quần hùng xôn xao dần yên tĩnh, thi nhau tuốt đao kiếm chỉ vào Độc Cô Bại Thiên trên không.
Hắn lạnh lùng nhìn tất cả, cước đạp hư không bước tới hai bước, tay trái ôm Tư Đồ Minh Nguyệt, tay phải xòe về hướng Độc Cô Phi Vũ và Độc Cô Ngôn Chí, dải bạch quang nhu hòa từ lòng tay hắn phát ra, bao lấy hai người, thoáng sau vết thương trên mình họ lành lại hết.
Quần hùng há hốc mồm, vương cấp cao thủ ban nãy càng kinh hãi. Cước đạp hư không, tay phát ra thánh quang, chỉ có thánh cảnh cao thủ trong truyền thuyết mới thực hiện được, lòng ông ta lạnh ngắt.
Không biết ai đó hô to: "Giết!"
Vô số đao kiếm bị ném lên không trung, khắp nơi toàn đao quang kiếm ảnh.
"Lui." Độc Cô Bại Thiên gầm lên.
Đao kiếm ngưng lại hết cách người hắn ba thước, rồi bắn ngược lại với tốc độ gấp mười.
"Phập."
"Phập."
……
Huyết quang xuất hiện, vô số người gào lên, mình cắm chính đao kiếm của mình.
"Giết!"
Trường Sinh cốc ngập trong tiếng thét.
Vu Ý hận Độc Cô Bại Thiên nhập cốt, trốn trong góc đổi giọng: "Đừng sợ, hắn chỉ xá thân thành ma, kiên trì một lúc là hắn bị đánh về nguyên hình, sẽ hư nhược vô cùng, trẻ con cũng giết được."
Quần hùng tinh thần đại chấn.
Độc Cô Bại Thiên như điện quang từ không trung vụt xuống chỗ gia gia và phụ thân, bao phủ họ bằng một màn sáng mờ mờ rồi bay lên, thoáng sau biến mất khỏi tầm mắt quần hùng.
Đằng không lướt đi mấy trăm trượng, y từ trên không đáp xuống, giao Tư Đồ Minh Nguyệt cho Độc Cô Ngôn Chí.
"Bại Thiên, con định đi đâu…" Độc Cô Ngôn Chí kéo hắn vốn định quay bước.
"Con phải giết hết." Hai mắt hắn đỏ rực, xạ ra ánh sáng cừu hận.
"Xá thân thành ma, tuy khiến công lực con lập tức tăng cao nhưng rồi sẽ hạ xuống, con… không nên đến đó."
"Cha, gia gia, các người cứ yên tâm, con nhất định sẽ sống sót, không cần lo cho con. Tư Đồ đại thúc sắp đến, các người về cung họ đi, không giúp được gì cho con đâu. Con đã biết ai hại chết Nguyệt nhi, sẽ báo thù cho nàng." Giọng hắn tuy băng lạnh nhưng toát lên tình nghĩa nồng đượm, đoạn quỳ xuống lạy Độc Cô Phi Vũ và Độc Cô Ngôn Chí ba cái, rồi lướt lên không.
Thoáng sau ngoài xa xuất hiện một đội nhân mã đông đảo, chính là cao thủ của võ lâm thế gia Tư Đồ gia tộc ở Hán Đường đế quốc.
Độc Cô Bại Thiên tin rằng họ sẽ không đến đối phó với mình, từ xa hắn chỉ nghe thất tiếng gào bi phẫn: "Minh Nguyệt …" Toán nhân mã cùng gia gia và phụ thân hắn rút đi.
Lúc hắn quay lại Trường Sinh cốc, quần hùng trong cốc chuẩn bị rút đi lại sôi trào. Hắn đáp xuống giữa cốc, lạnh lùng nhìn quanh, sau cùng mục quang nhìn lên mình Vu Ý.
Cơn mưa rào như trút tạnh dần, cầu vồng hiện lên phía chân trời, trong Trường Sinh cốc nồng nặc sát khí.
Một đạo kiếm cương vụt tới.
"Bộp."
Tay phải Vu Ý hóa thành bãi máu trên không, tan đi lập tức.
"A…" Tiếng gào vang vọng, người khác sởn gai ốc.
Chúng nhân biến sắc, rồi cùng rống lên.
"Giết ác ma này đi."
"Giết hắn."
……
Vô số người lao vào hắn.
"Tan."
Những người đó chưa kịp lọt vào phạm vi một trượng quanh hắn liền nổ tung, máu bắn tung tóe, lan khắp toàn cốc. Khi sương máu tan đi, mặt đất còn lại toàn xương tan thịt vụn, màu đỏ và trắng đan nhau, vô cùng bắt mắt.
Độc Cô Bại Thiên toàn thân nhuộm máu, mắt đỏ rực, tóc tím sẫm, như ma thần khát máu quét nhìn quần hùng, mười mấy vương cấp cao thủ lạnh lùng quan sát nhất cử nhất động của hắn.
Ánh mắt hắn nhìn đến các cao thủ thứ vương cấp trẻ tuổi: Lí Thi, Thủy Tinh, Vương Đạo, Bặc Vũ Ti, Lam Hải Thiên, Hoa Vân Phi, Thương Tâm Nhân, Vu Ý mất tay phải… chúng nhân tỏ vẻ khó xử, nét mặt không ai giống ai.
Quần hùng quanh đó run cầm cập, đối diện với thực lực kinh hồn hắn vừa thể hiện, ai nấy đều sợ hãi.
"Ha ha…" Hắn ngửa mặt cười vang, giọng nói lạnh lẽo cất lên: "Các ngươi không phải tự nhận là chính phái hiệp sĩ trừ ma vệ đạo ư? Đến đây, ác ma trong mắt các ngươi đang đứng đây, đến diệt ta đi."
Tu La thiên vương Triệu Trình nói: "Độc Cô Bại Thiên, ngươi đừng cuồng vọng, tự cổ tà không thể thắng chính, hôm nay ngươi nhất thời đắc ý, sau này sẽ nếm trái đắng."
"Hừ, vì câu này, ta để ngươi sống, tương lai cho ngươi xem cái gọi là "Tà Không Thể Thắng Chính", nát."
Hai đạo kiếm cương đỏ tía vút ra, đập vào tay Triệu Trình. "Bộp." "Bộp." Máu văng lên, xương thịt rơi xuống, hai tay Triệu Trình từ đầu vai trở xuống đứt đoạn, máu phun như suối.
Độc Cô Bại Thiên cười tàn nhẫn, "Hắc hắc, xem ra võ lâm đúng là nơi ỷ mạnh hiếp yếu, cường giả là trên hết, khi ta trốn tránh, các ngươi khoa trương nào là diệt ma, đồ ma, tru ma! Hôm nay ta đứng trước mặt mà không ai dám xông lên, hắc hắc… hiệp sĩ đấy!"
Lí Thi thản nhiên bước ra: "Độc Cô Bại Thiên, hôm nay ngươi giết thêm một người, tội nghiệt thêm một phần, lẽ nào ngươi muốn học theo Bất tử chi ma trước kia? Nên biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, dù hôm nay ngươi ma diễm ngút trời, sau này tất thất bại."
"Ha ha……" Độc Cô Bại Thiên ngửa mặt cười vang: "Biệt hiệu của ta không phải Bất tử chi ma ư? Các ngươi đã coi ta là ma từ lâu rồi."
/223
|