Bất Tử Bất Diệt

Chương 147: Ma lão thành Phật

/223


Ma khiếu như sóng dữ từ trong cốc vang vọng hồi dài.

Giáo chủ ma giáo Cái Thiên Phong ở trong phòng cảm thán: "Thế gian lại có thêm một đế cảnh cao thủ nữa rồi."

Trong Ẩn Ma cốc, thập đại thái thượng trưởng lão cảm xúc bất đồng, cùng thở dài.

"Đế cảnh sơ thành."

"Lại một người mới rất có triển vọng."

"Nhớ lại trước đây ta đạt đến đế cảnh thì cũng đã bảy hai tuổi."

"Thành đế đã trăm năm rồi, ta giờ vẫn quanh quẩn ở cảnh giới này."

"Tuồi trẻ thật hay."

Cả người Độc Cô Bại Thiên nóng vô cùng, toàn thân trên dưới phảng phất như tràn ngập sức mạnh vô tận, còn có một cảm giác khó chịu không thể phát ra. Hắn ở trong rừng thỏa sức vẫy vùng, kiếm khí sáng rực từ trong tay hắn phát tán ra, tựa thần long, tựa thiểm điện, phong mang vô tận làm cho cây lá khắp nơi bay lên, một gốc cây cổ thụ to lớn đổ xuống hóa thành bụi phấn, trong rừng quang mang trở nên hỗn loạn.

Đến một lúc sau, quang mang sáng rực từ từ thực chất hóa, tiên thiên kiếm khí xảy ra biến hóa, kiếm cương đỏ tía được thay thế bởi tiên thiên kiếm khí.

"Ha ha… ta rốt cục cũng thành đế rồi."

"Kinh Thiên quyết!"

Hắn rút thanh trường kiếm bên hông ra, bắt đầu thi triển Kinh Thiên Thần Kiếm, chém mười nhát, chém trăm nhát, hàng ngàn kiếm ảnh hợp lại một chỗ, ngưng tụ thành một màn sáng, Kinh Thiên Thần Kiếm như muốn phá nát hư không, làm cho không gian bị xé rách, vặn vẹo.

"Chiến Thiên quyết!"

Chiến ý cao vút, tựa như muốn cùng trời cao tranh cao thấp, khí phách ngang tàng làm cho các loại dã thú trong rừng sâu cũng cảm thấy run sợ.

"Khiếu Thiên Quyết!"

Kiếm quang rực lên, phong lôi dồn dập, cương khí đỏ tía cùng với tiếng sấm rầm rầm làm cho khu rừng rung chuyển.

Hôm nay nhất định là một đêm không ngủ, tiếng ầm ầm trong rừng cây làm kinh động đến tất cả đệ tử ma giáo trong cốc. Nhưng không một người nào dám tiến đến gần quan sát, ai cũng biết đó là một cuồng nhân, không ai nguyện ý trêu vào hắn.

Ngày hôm sau, đệ tử ma giáo đều trợn mắt há mồm, mảnh rừng tại tiền viện của Độc Cô Bại Thiên đã biến thành bình địa, khắp mặt đất đều là cành cây gãy nát, rừng cây đã hoàn toàn biến mất.

"Ối trời ơi, ta không nằm mơ đấy chứ, một mảng… một mảng rừng cây biến mất rồi."

"Tên cuồng nhân này, lần này là rừng cây, lần sau không phải là Thiên Ma đại điện sao."

"Hừ, bé miệng thôi, cẩn thận không bị hắn phát hiện, câm cái miệng chó của ngươi lại đi!"


/223

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status